Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 88: Chương 88




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu (Người dưới suối vàng xương đã hoá thành bùn. Ta đây ở nơi nhân gian tuyết đã phủ trắng đầu).

Đối với người đi đào mỏ mà nói, đó là loại quặng tiêu cốt thôn huyết phệ hồn; đối với người quyền quý mà nói, đó là quặng tuyết đầu trong suốt như tuyết. Đã có từ thời xa xưa, chỉ là hiếm có người biết.

Lời của ông lão đã xác nhận Cao Viễn có quan hệ với quặng tuyết đầu, có đi đến thôn Tuyệt Hậu hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Tục ngữ nói đã làm thì phải làm cho trót, hai người vẫn quyết định tới đó xem thế nào.

Liễu Trang, thôn Tuyệt Hậu.

So với bụi đất đầy đường ở trấn Thanh Thụ, ở đây lại không bẩn thỉu lộn xộn như thế. Nhà nào cũng được xây không tệ lắm, trong thôn còn có đường xi măng. Chỉ là đường xi măng đó nhìn qua khá là cũ, chắc là do mấy năm gần đây cũng chẳng tu sửa gì.

Hầm mỏ Cao Viễn nằm cách thôn không xa, xa xa là có thể nhìn thấy, còn có một ít loại máy móc lớn cũ kỹ đậu ở đây. Cao Vũ Sanh kéo Địch Thần, không cho anh đi qua hướng hầm mỏ.

"Em nhìn chỗ này." Địch Thần chỉ vào bảng hiệu của quán tạp hoá trong thôn, trên đó ghi "Bánh ngọt thuốc lá Cao Viễn."

Có một bác gái tóc đã hoa râm ngồi trong quán tạp hoá, thấy hai người bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ thì đi tới, cảnh giác hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

"Chúng tôi đi phượt tới đây." Địch Thần cười hì hì nói, lấy một cây kẹo trong quán rồi trả tiền cho bà.

Mua cái gì đó rồi mà bác gái vẫn không thả lỏng: "Ở đây chẳng có gì hay ho cả đâu, chỉ có một cái mỏ tàn thôi, hai người nhanh đi chỗ khác đi."

"Đó là của tui hu hu hu..."

"Ai cướp được thì chính là của người đó."

Cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào của mấy đứa bé, Địch Thần quay đầu nhìn qua, thấy bóng dáng của mấy đứa bé trong ngõ hẻm.

Ánh mắt Địch Thần hơi tối, giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục hỏi thăm bác gái: "Tôi có nghe qua cái mỏ này rồi, hồi xưa mỏ này làm ăn được lắm mà, sao giờ không làm nữa?"

Bác gái thấy anh không hỏi việc liên quan đến mấy đứa trẻ, thở phào nhẹ nhõm khó nhìn thấy: "Thì có chuyện xảy ra, lúc đó nhiều công nhân mắc bệnh lạ lắm. Có người thối tay thối mặt, có người miệng méo mắt lệch, có người lại mắc ung thư, bọn họ nói là tai nạn lao động, mỏ lại không chịu bồi thường cho nên mới làm ầm lên.

"Mấy cái bệnh này sao có thể coi là tai nạn lao động được?" Địch Thần bày ra vẻ mặt không giải thích được.

"Ai mà biết, mỏ làm ăn tốt thế mà bị người ta quậy cho phá sản, làm cho thôn của chúng tôi cũng chẳng làm ăn được nữa." Bác gái nói tiếp lại thấy một bụng tức, năm đó lúc Cao Viễn còn đang làm ăn ngon lành thì những người công nhân, quản lý thường đến thôn bọn họ mua đồ. Lúc đó, tuỳ tiện mở tiệm tạp hoá, quán cơm nhỏ, việc làm ăn đều rất tốt, nhà nào cũng kiếm được một khoản.

"Trong thôn mọi người không có ai tới mỏ làm sao?" Hôm bữa ông chủ quán mì nói là do có mỏ nên trấn trên có nhiều gia đình giàu có lắm, Địch Thần còn nghĩ là do bọn họ đến mỏ làm việc có tiền lương cao, giờ xem ra lại không phải như thế.

"Có việc buôn bán ai lại không làm, đi đào mỏ cái gì chứ! Cũng là do người bên ngoài đến làm." Bác gái khinh thường bĩu môi, bọn họ có ưu thế địa lý tự nhiên, đương nhiên làm buôn bán là nhẹ nhàng nhất, có người ngu mới tới cái chỗ tối tăm chẳng có ánh mặt trời đi đào mấy cái gì gì.

Hai người đi vòng vòng ở trong thôn, đúng là có rất nhiều dấu vết lưu lại từ năm đó. Có quán cơm nhỏ đóng cửa đã lâu, có phòng xông hơi nửa sống nửa chết, có cửa hàng quần áo đóng chặt cửa, có thể tưởng tượng năm đó chỗ này phồn thịnh cỡ nào, so với trấn trên còn náo nhiệt hơn.

Cũng khó trách người trấn trên biết thôn bọn họ không sinh được con lại có chút hả hê. Người nào cũng có lòng ghen tỵ, tại chỗ thôn trấn việc cỏn con gì cũng đồn ra được thì loại ghen ghét này sẽ bị phóng đại vô hạn, ác ý cũng theo đó mà tới.

Có mấy người phụ nữ trung niên ngồi trước cửa dệt áo lông, một người phụ nữ thấp ôm hầm hừ đi tới: "Thím Ba này, cháu trai béo mới tới của nhà thím quá càn quấy rồi! Cướp xúc xích của cháu tôi không nói, lại còn đẩy người ta té xuống."

"Con nít chơi đùa đó mà, bà gấp cái gì?" Người phụ nữ gọi là thím Ba vừa cao vừa mập, giọng nói trung khí mười phần.

Địch Thần nghe thế, đuôi lông mày nhướng lên: "Nghe qua thấy giống Tiểu Bàn thật."

Chỗ này là thôn Tuyệt Hậu, lại có không ít con nít, mấy đứa bé này từ đâu tới thì không nói cũng hiểu. Từ lúc Tiểu Bàn mất tích đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, hôm nay lại ở trong một thôn làng có phong trào mua trẻ em nghe được hành vi giống thế, thật sự là không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Cao Vũ Sanh nhanh chóng kéo anh, lắc đầu.

Rõ ràng những người này rất cảnh giác, tuy là bọn họ nghe được giọng nói của mấy đứa bé, cũng có người dân thảo luận. Nhưng cho đến giờ bọn họ lại chẳng nhìn thấy được đứa bé nào. Chỉ nghe nhưng không gặp được, có thể thấy là người trong thôn đang đề phòng hai người bọn họ.

Lúc Địch Thần mới bị kéo còn hết hồn, chột dạ nhìn xung quanh một chút, hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo mà bị người trong thôn nhìn thấy thì thật không tốt. Nhìn thấy Cao Vũ Sanh lắc đầu mới hiểu được, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Ca là người không có đầu óc như vậy sao? Chúng ta đi trước đã, ra bên ngoài rồi báo cảnh sát."

Bất kể là Tiểu Bàn có ở đây không, thì những đứa bé trong thôn Tuyệt Hậu này cũng tới từ con đường bất chính. Chỉ là không có bằng chứng gì, nếu như Địch Thần tính quản nhiều thì có thể sẽ bị người trong thôn đánh chết.

Trên đường trở về, Cao Vũ Sanh vẫn rất im lặng.

Địch Thần cũng không biết mở miệng an ủi thế nào, xác nhận quặng tuyết đầu có quan hệ với Cao Viễn, đây là một chuyện chẳng có gì để vui mừng cả. Không khí giữa bọn họ lại còn đang ngột ngạt, lúc này nói gì cũng thấy không thích hợp.

Cứ im lặng như thế lái về Bát Hồi Lĩnh, điện thoại lại không có tín hiệu lần nữa, Địch Thần chán nản quay kính xe xuống cho thông khí. Chất lượng xe này rất tốt, cửa sổ xe có thể cách âm hầu hết âm thanh, khi kính thuỷ tinh quay xuống thì tiếng rừ rừ của xe lớn đánh thẳng vào tai trong nháy mắt.

Địch Thần lập tức quay đầu lại nhìn về phía sau, có một chiếc xe vận tải chở đá chẳng biết đã đi lên con đường núi của Bát Hồi Lĩnh từ khi nào. Chiếc xe kia chạy rất nhanh, không chút để ý đường xe chạy ba bước quẹo một bước, chạy xe vận tải như đang chạy xe đua.

"Đằng sau có chiếc xe tải lớn." Trong lòng Địch Thần căng thẳng, giơ tay lấy ba lô đằng sau ra, lôi ống mềm của bình ô-ra ra ngậm vào miệng.

Nơi núi rừng hoang vu thế này, xung quanh cũng không có mỏ đá gì, sao tự nhiên lại xuất hiện một chiếc xe tải đá? Xe tải cỡ lớn, đó là loại yêu thích nhất của tên sát thủ có súng bắn đinh kia.

"Không sao, hắn đuổi không kịp." Cao Vũ Sanh vẫn bình tĩnh như trước, cứ đạp chân ga đều đều, xe việt dã mã lực mười phần ổn định tăng tốc.

Lúc này Địch Thần có chút hối hận, hẳn mình nên lái mới phải. Vì làm vệ sĩ nên anh đã chuyên luyện qua lái xe tốc độ nhanh, dưới tình huống cực đoan thế này còn có thể tránh được.

Điện thoại vẫn không có tín hiệu, Địch Thần nhanh chóng quan sát tình huống ven đường. Chỗ này không phải đường núi bình thường, là chỗ đồi núi gần chóp đỉnh, hai bên đều là dốc thoải. Co dù bị xe tải đụng trúng cũng không đến mức ngã chết, nhưng mấu chốt là anh phải làm sao để mang Cao Vũ Sanh ra ngoài trước, tránh được công kích kế tiếp của sát thủ.

Bóp chặt búa an toàn trên trần xe trong tay, Địch Thần hít ô-xy liên tục. Nếu là tài xế thích đua xe đi ngang thì thôi, nếu như là tên sát thủ kia thì hôm nay phải để hắn thăng thiên ở đây.

Cao Vũ Sanh nhìn qua không lo lắng chút nào, thậm chí còn bình tĩnh hơn bình thường: "Đừng nên tháo dây an toàn, nếu như tông vào sau xe sẽ dễ bay ra ngoài. Ca ca biết gọi cho chỗ cấp cứu bằng máy bay trực thăng của em đúng không?"

Cấp cứu bằng máy bay trực thăng, đây chính là phục vụ VIP của bệnh viện lớn, là cách cấp cứu dùng máy bay trực thăng làm xe cứu thương.

"Anh biết, đừng nói chuyện lo lái xe đi, có anh ở đây. Tốt nhất tên kia đừng có tới, tới thì hôm nay cũng đừng hòng đi." Ngày đầu tiên Địch Thần làm vệ sĩ cho Cao Vũ Sanh thì đã nhớ hết tất cả tin tức của hắn, số cấp cứu bằng máy bay trực thăng, bác sĩ tư nhân, số chứng minh nhân dân, tài khoản bảo hiểm, dùng để bảo đảm ở dưới bất kỳ tình huống gì cũng có thể cứu cố chủ đúng lúc.

Cao Vũ Sanh nhẹ nhàng đạp thắng, vẫy đuôi một cái chuyển hướng nhanh, lúc đổi hướng mới phát hiện đằng trước hai trăm mét có một chướng ngại vật. Thanh sắt dài xông tới từ chỗ lan can, đi lên nữa nó sẽ găm nát lốp xe. Xuống xe lấy ra thì không kịp, sẽ bị chiếc xe sau lưng đuổi tới đánh bay lập tức.

"Quay đầu, tới dốc thoải!" Địch Thần lớn tiếng nói.

Cao Vũ Sanh quả đoán quay đầu tại chỗ, lúc cách xe tải tầm năm mươi thước thì đạp ga số lớn nhất, bám dốc thoải về con đường kề sát quay ngược lại. Xe tải lớn quay đầu rất khó, muốn quay đầu đuổi theo bọn họ thì cực kỳ khó.

Bỗng nhiên, xe tải bỗng nhiên đổi hướng, không quan tâm gì nhằm về phía xe việt dã trên đường, rất có tư thế đồng quy vu tận.

Xe việt dã quay vòng, trực tiếp lao xuống sườn núi. Xe tải tông mạnh vào đuôi xe, "ầm" một tiếng vang thật lớn, Địch Thần chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ thúc vào lưng mình, đẩy xe lẫn người bay về phía trước.

Phía trước có đầy đá lởm chởm, mắt thấy có một khối đá lớn nằm ngay trước, đang ngăn đón bọn họ. Muốn tránh cũng không kịp, Địch Thần vươn tay đoạt vô lăng: "Lái qua trái!"

Ai biết Cao Vũ Sanh lại nhanh hơn anh, lái qua bên phải, khiến cho chỗ tài xế hướng về phía cục đá kia.

"Rầm rầm ——" Địch Thần chỉ nghe được tiếng va chạm đinh tai nhức óc, đầu vùi vào túi khí an toàn, suýt nữa là không thở được. Cũng may trong miệng anh còn cắn ống thông mũi, nhanh chóng ngồi dậy, phía sau vang lên tiếng đóng cửa của xe tải.

Địch Thần đấm mạnh một quyền vào túi khí của Cao Vũ Sanh, kéo dây an toàn ra.

"A..." Cao Vũ Sanh đau đớn rên một tiếng, dùng bàn tay dính máu nắm tay Địch Thần, ngăn động tác muốn ôm của hắn, "Chân của em bị mắc rồi, anh đi ra ngoài trước, a..."

"Hai người đều không ra được đâu." Giọng nói khàn khàn đáng sợ truyền tới từ ngoài cửa sổ, Địch Thần cảm thấy một vật gì đó bén nhọn lạnh lẽo để ngay gáy mình.

Sau đó, súng bắn đinh vang lên tiếng di chuyển.

Cao Vũ Sanh bỗng mở to hai mắt nhìn, giơ tay ra ngăn lại. Địch Thần cúi đầu, lách được, dùng đầu mình đẩy cái cổ tay kia ra, một cước đá vào cửa xe.

Tất cả động tác hoàn thành chỉ trong nháy mắt, đinh của súng bắn vào ghế ngồi, sát thủ đứng ngoài cửa bị cửa xe mở bung táng văng ra ngoài, chỉ nghe được một tiếng đằng đằng sát khí: "Đệch con mẹ mày!"

/Hết chương 88/

Tác giả: _(:з" ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.