Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 90: Chương 90




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cám ơn anh đã đi đến tinh cầu này.

Những lời này có thể xem là thói quen khen anh mù quáng của Cao Vũ Sanh, nhưng mà câu "Không có người có nhóm máu giống anh" thì phải giải thích như thế nào?

Địch Thần ôm thật chặt người đã bất tỉnh trong lòng, cảm thấy mình phải nói gì đó, làm chút gì đó, nhưng đầu lại trống rỗng, chỉ biết bước tiếp về phía trước.

Anh vốn không thuộc về tinh cầu này, là đứa nhỏ này khiến cho anh có ràng buộc với nơi đây. Cá dưới nước nhảy lên hôn môi chim bay lượn, từ đó về sau thì liền có ràng buộc với biển rộng.

Thì ra Vũ Sanh vẫn luôn biết...

Quay về con đường núi của Bát Hồi Lĩnh, vòng vo lại còn dài dằng dặc, Địch Thần chỉ cảm thấy đã đi hết cả đời mình, mới khó khăn lắm có được tín hiệu. Trực thăng cấp cứu được điều đến từ thành phố gần nhất, đưa người về lại tỉnh thành.

Bị thương quá nặng, đã cấp cứu trên trực thăng, chịu đựng đến bệnh viện thì lập tức phẫu thuật. Bệnh viện này chính là bệnh viện tư nhân cao cấp mà Địch Thần ở lần trước, điều kiện tốt, có thể bắt đầu phẫu thuật bất cứ lúc nào. Cao Vũ Sanh được đẩy đi làm chuẩn bị cho ca phẫu thuật, thư ký Trịnh chạy đi chạy lại làm thủ tục, Địch Thần thì cả người đầy máu đứng ở hành lanh.

Đã có hai người của nhà họ Cao đến, mẹ kế và chị hai. Mẹ kế đi giày cao gót, vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt lo âu hỏi Địch Thần: "Đã có chuyện gì xảy ra? Đang tốt lành sao lại gặp tai nạn xe cộ được?"

Chị hai nhà họ Cao thì không có hứng thú thích diễn, chống gậy đi từng bước một tới, cách ba bước thì ngừng lại, cười nhạt: "Nó gặp tai nạn xe cộ thì không phải bà là người mừng nhất à?"

"Văn Tranh, con nói cái gì thế!" Mẹ kế vô cùng tức giận, "Mẹ đã nuôi lớn Vũ Sanh từ nhỏ, ở trong lòng mẹ thì nó và Tiểu Địch là giống nhau."

"Bà nói lời này cho vệ sĩ nghe đi, nói cho tôi là đang kể chuyện cười đó hả?" Cao Văn Tranh trào phúng nhìn bà ta, giống như đang nhìn một con khỉ diễn xiếc.

"Thái độ của con là sao!"

"Mẹ nó đừng có ồn nữa!" Địch Thần mắng lớn, ánh mắt hung ác đến dường như muốn nhai người khác, hai người phụ nữ giễu cợt nhau lập tức ngậm miệng.

Mẹ kế bị Cao Chấn Trạch mắng thành thói quen thì là phản xạ có điều kiện, Cao Văn Tranh thì hoàn toàn là bị hết hồn. Một vệ sĩ thôi mà dám lớn lối thế! Chưa đợi cô mở miệng, trong phòng chuẩn bị bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Địch Thần quay đầu xông thẳng vào, bị y tá ở cửa ngăn lại: "Tiên sinh, anh không vào được."

"Em ấy đang đau đó, mấy người không chích thuốc tê à?" Cả người Địch Thần toàn máu, đỏ mắt chất vấn.

"Sẽ." Y tá bị bộ dáng này của anh doạ sợ không nhẹ, nhưng vẫn kiên trì giải thích. Làm sạch vết thương trước khi phẫu thuật, cho dù cơ thể có được gây tê, cũng không thể chịu đựng được đau đớn từ xương gây ra.

Cao Vũ Sanh vừa tỉnh táo lại, đã bị đau đớn lật núi đổ biển khiến cho không biết làm sao. Thật sự là quá đau, căn bản không biết phải giảm như thế nào, thậm chí còn hoài nghi không biết mình còn ở nhân gian hay không. Vùng vẫy muốn bò dậy, suýt nữa bác sĩ đã không giữ được hắn.

Địch Thần đẩy y tá ra, chạy đến giường bệnh ôm lấy hắn: "Vũ Sanh, đừng sợ, bọn họ đang làm sạch vết thương trước khi phẫu thuật, lát nữa chích thuốc tê thì không đau nữa."

Bệnh viện tư nhân này có nhiều bác sĩ gây tê, đã chuẩn bị xong thuốc gây tê chích vào cột sống. Cao Vũ Sanh nhìn thấy Địch Thần, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Tóc của hắn đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cả người như bước ra từ trong ao nước, bàn tay co giật nắm được cánh tay Địch Thần, đẩy anh ra ngoài. Đã đau đến cực hạn, người chẳng còn thể diện gì nữa, hắn không muốn cho Địch Thần thấy dáng vẻ chật vật như thế này của mình.

"Anh ở đây trông em, không cho bọn họ làm bậy." Địch Thần cầm tay Cao Vũ Sanh, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Tiếp xúc ấm áp, trong nháy mắt an ủi được người bị đau đớn ép đến hỏng mất, Cao Vũ Sanh sửng sốt, tạm thời quên mất đau đớn, ngơ ngác nhìn Địch Thần. Bác sĩ gây tê bước vào, muốn gây tê ở lưng, mời Địch Thần ra ngoài để tránh ảnh hưởng.

Cao Vũ Sanh nằm nghiêng bất động, mắt chăm chú nhìn Địch Thần, mãi tới khi cửa tự động khép lại che đi đường nhìn, thì mới chú ý đến kim chích đâm vào cột sống.

Kiểm tra tất cả mọi thứ, quyết định có thể phẫu thuật ngay, Cao Vũ Sanh được đẩy vào phòng phẫu thuật, bác sĩ cầm giấy chấp nhận phẫu thuật đi ra ngoài nói người nhà ký tên.

"Bệnh nhân bị thương khá là nghiêm trọng, đã bị gãy xương, theo như số lượng máu chảy ra và những tổn thương khác thì cần được phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng rủi ro phẫu thuật tương đối cao, có thể phải..." Bác sĩ nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, bao gồm khả năng phát sinh ngoài ý muốn và các loại biến chứng, có rủi ro phải cắt bỏ, cũng không loại đi khả năng sẽ tử vong.

Địch Thần nghe thấy mà tay chân rét run, lúc đó Địch Tê Nguyệt bị thuyên tắc ối (1), bác sĩ cũng cầm một tờ giấy chấp nhận phẫu thuật có đầy nguy cơ thế này. Anh ký, không bao lâu sau thì Địch Tê Nguyệt không còn nữa. Bây giờ là Tiểu Thiên Tứ của anh, là người anh tuyệt đối không thể để mất đi được, bên trên tờ này chính là chứng từ cho phép tử vong hợp pháp.

(1) Thuyên tắc ối xảy ra khi dịch ối, những tế bào thai nhi, tóc hoặc các tổ chức khác đi vào tuần hoàn mẹ gây ra phản ứng dị ứng. Nếu xảy ra thuyên tắc ối, tỷ lệ tử vong của mẹ có thể tới hơn 80% cho dù tỷ lệ sống sót của thai nhi có thể lên đến 70% (Nguồn: Tuổi Trẻ Online).

Giơ tay lên nhận tờ giấy. Bác sĩ hỏi: "Xin hỏi, anh có quan hệ gì với bệnh nhân?"

Địch Thần sửng sốt, mới nhớ ra, theo pháp luật mà nói, anh và Cao Vũ Sanh không có bất cứ quan hệ gì. Tờ giấy bị Cao Văn Tranh cướp đi, khinh miệt liếc anh: "Chỉ là một vệ sĩ thì có tư cách gì ký tên. Tôi là chị ruột của Cao Vũ Sanh, để tôi ký."

"Được." Bác sĩ chuyển hướng một cách tự nhiên qua Cao Văn Tranh.

Cao Văn Tranh cầm bút lên, nhìn kỹ một lần, nhíu mày: "Bị thương nặng như thế mà còn phải phẫu thuật gấp thì rất dễ bị nhiễm trùng. Nhất định phải bảo vệ mạng sống của em trai tôi, lúc có rủi ro không còn cách nào khác thì cứ cắt, sống mới là quan trọng nhất."

Địch Thần chợt nắm chặt bàn tay, bác sĩ cũng không nói tới chuyện cắt, nào có người nhà kiểu gì lại đi đề nghị tích cực thế!

Cao Văn Tranh nói nhìn như hiểu lẽ, nhưng cô ta nói như thế thì bác sĩ sẽ yêu cầu cô ta viết vào "XX dưới tình huống yêu cầu ưu tiên cắt."

Dường như bác sĩ chưa thấy qua người nhà lý trí như thế bao giờ, sửng sốt một chút mới châm chước nói: "Cái này còn phải xem tình huống cụ thể, nếu như người nhà chọn ưu tiên cắt thì chúng tôi sẽ cân nhắc." Dưới một vài tình huống, bảo vệ chân có thể còn phiêu lưu hơn, nếu người nhà đã đồng ý cắt thì điều trị của bọn họ có thể giữ như bình thường.

Sau đó, quả nhiên đã yêu cầu Cao Văn Tranh viết thêm một hàng chữ.

"Tuổi còn trẻ mà, cắt xong thì không tốt, vẫn là cố gắng bảo vệ chân đi." Mẹ kế cau mày nói xen vào, "Con làm như thế, lát nữa phải ăn nói với cha con như thế nào."

"Ăn nói cái gì, tôi đã nói bác sĩ cố gắng bảo vệ mạng sống của nó, mạng quan trọng hay chân quan trọng? Không phải tôi có một chân cũng sống tốt được à." Cao Văn Tranh nghe bà nói không nên cắt, lập tức kích động, cúi đầu lập tức ký tên.

Địch Thần chộp lấy tờ giấy, đẩy Cao Văn Tranh ra: "Chỉ là gãy xương thôi, cắt chân cái gì mà cắt!"

Một chân của Cao Văn Tranh là chân giả, vốn đã đứng không vững, bị Địch Thần đẩy mạnh như thế thì lập tức đụng vào tường. Vịn lan can đứng lên, lấy gậy chống chỉ vào Địch Thần lạnh lùng nói: "Tôi là chị nó, sống chết của nó do tôi quyết định, cậu là ai hả?"

Mẹ kế thấy Địch Thần làm mạnh như thế, mở miệng khuyên: "Chị của nó cũng là vì tốt cho nó, chúng ta giao quyền lựa chọn cho bác sĩ, chỉ là đồng ý dưới tình huống bất đắc dĩ mới cắt mà thôi."

Không phải là bất đắc dĩ, mà là ưu tiên!

Địch Thần lạnh mặt, một tay đoạt lấy gậy chống đang chỉ vào anh, "răng rắc" một tiếng bẻ đôi: "Ai dám cắt chân của em ấy thì tôi sẽ dám muốn mạng người ấy!"

Nói xong, trừng bác sĩ: "Có thể để cho bệnh nhân tự mình ký được không?"

Mặc dù là câu hỏi, nói ra lại như muốn đòi mạng. Bác sĩ liền vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là có thể, bệnh nhân có quyền cao nhất đối với cơ thể của mình. Nhưng mà để phòng tình huống khẩn cấp mất ý thức, thì chúng tôi vẫn đề nghị là cho người nhà ký tên."

Địch Thần đưa tờ giấy vào lại tay của bác sĩ: "Hai người này, một là mẹ kế, một là người chị cùng cha khác mẹ, đều là người hiềm nghi khiến cho bệnh nhân nằm ở đây."

Mẹ kế và chị hai bị ngôn luận này của anh làm cho tức đến cứng đờ tại chỗ, bác sĩ cũng nghe đến mắt trợn tròn.

"Để cho tự em ấy ký, tôi có thể vào chung không?" Địch Thần kéo bác sĩ vào phòng mổ.

Cao Vũ Sanh đã được gây tê phần eo dưới, đã không còn đau như trước. Lúc bác sĩ tới nói với hắn tình huống bên ngoài thì còn không nhịn được cười một cái, nói bác sĩ cho phép Địch Thần cùng vào.

Những bệnh viện bình thường thì tuyệt đối sẽ không cho phép người không liên quan đến ca phẫu thuật đi vào, nhưng nơi đây là bệnh viện tư nhân cao cấp, khách hàng có yêu cầu gì thì cũng sẽ cố gắng thoả mãn. Địch Thần mặc đồ phẫu thuật vô trùng đi vào, cầm giấy chấp nhận phẫu thuật cho hắn ký tên.

Nửa người dưới của Cao Vũ Sanh đã tê, nửa người trên thì vẫn còn có thể tự do hoạt động, ký tên xong thì ngước mắt nhìn Địch Thần đang đeo khẩu trang: "Nếu ca ca kết hôn với em thì có thể ký tên trên giấy chấp nhận phẫu thuật."

"Nói bậy gì thế, hai người đàn ông sao kết hôn được." Lo lắng nhân viên xung quanh nghe được, Địch Thần chỉ có thể nhỏ giọng mắng hắn.

Khó lắm mới không thấy đau đớn, cuối cùng Cao Vũ Sanh cũng dư ra được lực tự hỏi về nụ hôn trước khi hôn mê kia. Vốn còn đang thấp thỏm, cẩn thận thử một câu, Địch Thần lại trả lời ngoài ý muốn như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Ở nước ngoài là có thể."

Sợ ảnh hưởng đến bác sĩ phẫu thuật, Địch Thần không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ đành trừng hắn: "Đừng nói bậy, anh ra ngoài đợi em."

"Đau..." Cao Vũ Sanh kéo anh nhỏ giọng nói.

Địch Thần lập tức lo lắng, quên mất lời mới vừa nói: "Còn đau sao? Gây tê cột sống sao lại không hữu dụng chứ."

Bác sĩ đang muốn hạ dao cũng hoảng sợ: "Đau chỗ này à?"

Sắc mặt Cao Vũ Sanh bình tĩnh lắc đầu: "Không đau, bác sĩ làm đi."

Địch Thần: "..."

Thằng nhóc trứng ung này, trên bàn phẫu thuật là chỗ để làm nũng ẽo ẽo thế này sao? Địch Thần cảm thấy mình không thể chiều hắn như thế này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bác sĩ. Không đợi anh nổi giận, người nọ lại lộ ra biểu tình "Tuy là chân không đau nhưng mà không biết sao vẫn rất khó chịu."

Địch Thần giống như là một quả bóng bị kim chích, rắn bị bấm chỗ bảy tấc, chỉ có thể nuốt tất cả lời nói vào, cắn răng nghiến lợi xoa đầu hắn.

/Hết chương 90/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.