Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 315: Chương 315: Đánh cờ đỉnh phong




Nhưng tìm một hồi, ngoại trừ một số tờ tiền Mỹ ra, thì Lâm Phi cũng chỉ tìm được một tờ giấy, bên trên có viết một chuỗi số: 872,464,1861.

- Đây là số điện thoại sao?

Tô Ánh Tuyết hỏi.

Lâm Phi gật đầu:

- Xem ra, 872 là một trong những số điện thoại tại Chicago, lính đánh thuê sẽ không giữ số điện thoại của mình bên người, số điện thoại này có thể là đối tượng giao nhiệm vụ cho chúng.

Tìm được manh mối này, Lâm Phi ra khỏi thang máy, hắn đổi một thang máy khác xuống lầu.

Thân phận của hai tên lích đánh thuê này đặc thù, cảnh sát dù phát hiện ra cũng sẽ không điều tra ra là ai giết, bởi vì sát thủ trong thế giới ngầm, thông qua các con đường pháp luật chính quy, căn bản không tra ra được

Lâm Phi đương nhiên cũng không lo lắng việc có cảnh sát cố ý đến gây phiền toái cho mình.

Sau khi đi xuống lầu, Lâm Phi lấy điện thoại ra bấm số điện thoại này.

Nhưng điều kỳ lại đã xảy ra, sau khi bấm xong số điện thoại, giọng nói truyền tới cho thấy đây là một số điện thoại giả?

- Số giả? Sao có thể, nếu như vậy, tại sao bọn chúng lại giữ số này trên người? Lẽ nào là bọn chúng nhớ sai?

Tô Ánh Tuyết cũng cảm thấy kỳ lạ, từ trước tới giờ cô chưa từng tiếp cận gần với các việc trong thế giới ngầm thế này, cô ở bên cạnh làm tham mưu cho Lâm Phi.

Lâm Phi trầm mặc không lên tiếng, ra khỏi khách sạn, ngửa đầu lên nhìn mặt trời đã sắp tới buổi trưa.

Nhiệt độ tại khu Ngũ đại hồ không cao nhưng mặt trời lại chói mắt.

Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh nhìn Lâm Phi, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Bỗng nhiên, hai mắt Lâm Phi tỏa sáng, cầm điện thoại ra bật chức năng máy tính để tính toán.

Tô Ánh Tuyết tò mò chồm tới nhìn, thấy Lâm Phi đang tính toán mấy thứ gì đó. Cô phát hiện ra, Lâm Phi đang dùng ba số đầu tiên và ba số giữa của số điện thoại tính theo cấp số nhân, sau đó lại lấy ba số giữa và bốn số cuối điện thoại theo cấp số nhân.

- Anh đang tính cái gì vậy?

Tô Ánh Tuyết cơ bản không hiểu.

Sau khi tính ra kết quả, Lâm Phi lại cười “ha ha”, đúng là một người thú vị, đây cơ bản không phải là số điện thoại, sau khi dùng phép nhân tiến hành tính toán, đã lấy được tọa độ địa lý Gps.

- Em xem, số thứ tự tính ra là 404608,863504,, đây là thể hiện 40 độ 46 vĩ độ Bắc, 86 độ 35 phân 04 giây Tây, chính xác vô cùng.

Tọa độ địa lý này chính là vị trí phía Nam trung tâm Chicago, cũng tức là, chủ thuê bọn chúng thật ra đang ở thành phố Chicago đợi bọn chúng!

- Sao anh biết đây là tọa độ địa lý, là ở Chicago?

Tô Ánh Tuyết rất tò mò, người đàn ông này quá thần kỳ!

Lâm Phi chỉ vào đầu của mình:

- Dựa vào cái đầu này, tọa độ chủ yếu trong thành phố lớn, anh đều có thể nhớ rõ.

Tô Ánh Tuyết cười hì hì, bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phi:

- Anh yêu, em phát hiện ra anh thật thông minh!

Lâm Phi lại cảm thấy ngờ vực, ai lại có nhàn tình nhã trí, chơi trò hề này với mình, mặc dù sau khi giải ra cảm thấy có chút ấu trĩ, nhưng chỉ sợ hôm nay đổi lại là người khác, sẽ không có cách nào phá giải được trò chơi số này.

Lâm Phi cũng không do dự nhiều, mang Tô Ánh Tuyết lên xe, trực tiếp đi đến tọa độ này, hắn căn cứ vào ấn tượng của mình đối với bản đồ Chicago, không bao lâu đã tìm được vị trí tọa độ.

Đó là một căn nhà cổ xưa, loại thành phố cổ như Chicago, nhà bỏ hoang thế này không ít.

Lâm Phi dừng xe lại, đưa Tô Ánh Tuyết đến một đại sảnh trong kiến trúc đá, tại cầu thang phía đối diện, một bóng người gọi Lâm Phi, hắn tưởng mình nhìn nhầm!

Mái tóc dài màu bạc, dáng người cao gầy, dung nhan tà mị, là Andariel?

- Rất vinh hạnh gặp ngài ở Chicago này, Scarpe các hạ, còn có Tô tiểu thư xinh đẹp.

Andariel nâng vạt váy màu đen mình đang mặc, hành lễ theo kiểu quý tộc.

Lâm Phi sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, thậm chí có chút khó tin:

- Andariel, nếu cô đã ở đây, vậy thì…người chơi trò chơi con số với ta, chính là chú Victor của cô? Hừ hừ, ta còn mơ hồ cảm thấy, trò hề này sao lại giống tác phong lanh chanh của Victor như vậy, thì ra là gã thật…

- Chú ngẫm nghĩ vài phút mới nghĩ ra ẩn đề này, không ngờ Scarpe các hạ lại nhanh chóng phá giải được như vậy, hai người không hổ là bạn thân nhiều năm, rất hiểu rõ đối phương.

Andariel cười híp mắt nói.

Nói là đang ca ngợi Lâm Phi thông minh, nhưng ám dụ vẫn là chỉ Victor cơ bản không coi đây là chuyện gì to tát, chỉ là tùy tiện ra đề bí ẩn để chơi đùa.

- Cô ta chính là cháu của tên Victor kia mà anh nói sao? Victor cũng ở đây? Không phải anh luôn truy sát gã sao? Sao gã lại dám tới tận cửa thế này?

Tô Ánh Tuyết ở bên nghe thấy kỳ lại, quả thật là không logic cho lắm.

Lâm Phi cười khẽ:

- Victor từ trước đến nay đều tự phụ, gã hiểu rất rõ anh, giống như anh hiểu gã vậy. Gã chủ động tìm đến anh, chắc chắn đã có chuẩn bị.

Nhập ra tùy tục, Lâm Phi nói:

- Dẫn đường đi, để ta xem xem, gã muôn giở trò gì với ta.

Andariel mỉm cười, làm ra tư thế mời rồi đi lên bậc thang.

Lâm Phi nắm lấy tay Tô Ánh Tuyết phía sau.

Bầu không khí trong ngôi nhà cổ xưa này có chút âm trầm, lòng bàn tay Tô Ánh Tuyết đều đang đổ mồ hôi, nếu không có Lâm Phi ở bên cạnh, cô không dám vào căn nhà này.

Đi thẳng lên lầu ba, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào màn sáng ấm áp, căn nhà mới trở nên rộng rãi sáng sủa hơn một chút.

Mở cánh cửa lớn ra, bên trong là một phòng khách trống rỗng, trung tâm có đặt một chiếc bàn hội nghị dài, chính giữa bàn hội nghị là một bàn cờ vua được làm từ hoàng kim và bạch ngân.

Trên mỗi con cờ đều điểm kim cương rực rỡ sắc màu, đủ thấy độ xa hoa đắt đỏ của bàn cờ vua này.

Victor mặc bộ đồ Tây đang ngồi ở vị trí đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi thấy Lâm Phi bước vào mới mở mắt, lộ ra ý cười ung dung.

-Scarpe, anh đến muộn ba phút bốn mươi giây so với dự tính của tôi…

- Đèn xanh đèn đỏ, mày chắc chắn không tính.

Lâm Phi mặt không biểu cảm, thản nhiên ngồi ở đầu bên kia, Tô Ánh Tuyết cũng ngồi xuống.

Còn Andariel lặng lẽ đặt hai ly Ireland Whiskey đến trước mặt hai người rồi mới trở lại sau lưng Victor.

Hai người từng là đồng bọn, hôm nay lại trở thành tử địch, nhìn nhau hồi lâu, không khí có chút ngưng tụ.

Tô Ánh Tuyết ngồi bên cạnh, thậm chí cảm thấy như đứng đống lửa, ngồi đống than, sự đụng độ thâm trầm giữa hai người đàn ông này còn kinh khủng hơn so với việc chém giết máu me.

Trọn vẹn năm sáu phút, Victor bỗng bật cười lớn:

- Rất lâu không đánh cờ với anh rồi, có chơi một ván không?

Không đợi Lâm Phi đồng ý, bàn cờ cách Victor khoảng ba bốn met, quân màu vàng đã bước hai ô vuông.

Khống chế tinh thần lực chuẩn…không nhiều người biết thật ra Victor là một ma pháp sư hệ tinh thần xuất sắc, bao gồm một số tôi tớ của gã cũng không biết, đến Lâm Phi cũng không quá hiểu rõ, thực lực thật sự của Victor mạnh đến mức nào, gã không bao giờ lộ ra.

Nhưng bởi từ trước đến giờ Victor chưa từng giao thủ với Lâm Phi, cũng khiến Lâm Phi đại khái phán đoán ra được, ma pháp hệ tinh thần của gã hẳn là chưa đủ để khiêu chiến với hắn.

Lâm Phi nheo mắt, mặc dù hắn không có nguyên khí để dùng, nhưng thần thức của hắn không phải là giả, thông quan thần thức, hắn có thể khiến quân cờ màu bạc của mình trính xác tiến thẳng về phía trước.

Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh cảm thấy quá ly kỳ, không ngờ còn có cách đánh cờ như vậy, hình ảnh này cô mới chỉ nhìn thấy trong phim võ hiệp chiếu trên TV, không ngờ hôm nay cô lại được tận mắt chứng kiến.

Hai người anh một bước, tôi một bước, tốc độ không nhanh không chậm, giữ được tần suất ăn ý.

Mặc dù Tô Ánh Tuyết biết chơi cờ vua, nhưng tư duy của cô cơ bản không theo kịp đại não của hai người này, giống như máy vi tính tính toán chuẩn xác, mỗi bước đều ẩn giấu sát cơ.

Có vẻ như hai người không cần động thủ, trên bàn cờ đã bắt đầu đối kháng.

Lâm Phi cũng nghiêm túc hơn, nếu ở bàn cờ thế này, lấy khí thế cùng tôn nghiêm ra làm tiền đặt cuộc, mà hắn bị thua, mặc dù không có tổn hại gì đến cơ thể, nhưng lại trở thành một tâm ma trong con người hắn, có ảnh hưởng đến tu luyện trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.