Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 351: Chương 351: Tâm kế mỹ nhân




Trong lúc Lâm Phi đang thắc mắc, Lâm Dao cũng nghi ngờ, hỏi:

- Anh, sao trông anh buồn bã ỉu xìu vậy? Có chuyện gì không vui sao?

Lâm Phi vuốt vuốt mặt, cười khổ nói:

- Vậy mà cũng bị em nhận ra?

- Hừ, cho dù anh mấy ngày mất ngủ, cũng không có vẻ mệt mỏi như vậy, nhưng hôm nay nói chuyện cứ ỉu xìu, nhất định là có tâm sự.

Lâm Dao nói.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô em họ, chợt Lâm Phi nảy ra một ý nghĩ, hắn hỏi;

- Dao Dao, em là con gái, có lẽ biết cách làm thế nào để khiến cho tâm trạng của con gái trở nên tốt đẹp, để có thể hiểu được điều mình muốn nói?

Lâm Dao nghe xong, lưỡng lự một chút rồi hỏi:

- Anh, anh cãi nhau với chị Ánh Tuyết hả? Anh không tốt chút nào nha! Nhà chị Anh Tuyết xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại còn làm cho chị ấy buồn thêm.

Lâm Phi nghe em họ nói như vậy, càng thêm tự trách và xấu hổ, nói với vẻ lấy lòng:

- Bây giờ đầu óc anh cũng rối loạn lắm, em nghĩ cách giùm anh đi?

- Con bé này làm sao hiểu được chuyện đó, bản thân nó còn chưa có người yêu mà.

Lâm Đại Nguyên cắt ngang, cau mày nói:

- Tiểu Phi, một mình cháu nghĩ cách được rồi, những người trẻ tuổi không phải luôn tan tan hợp hợp sao?

- Không phải đâu! Dĩ nhiên là con hiểu chứ! Con chưa có người yêu, nhưng đã thấy nhiều rồi. Không phải những nam sinh muốn nữ sinh vui vẻ, đều là tặng hoa tặng quà sao? Mặc dù chị Ánh Tuyết không thiếu tiền, nhưng khi nhận được những món quà đó nhất định chị ấy sẽ rất vui.

Lâm Dao chu miệng, cảm thây mất mặt vì bị cha xem thường.

- Đó đều là hành động dung tục, Tiểu Phi đừng nghe lời nó, cháu phải tự mình quyết định.

Lâm Phi nheo mắt, đột nhiên hắn nhớ ra, từ trước đến giờ, mình cũng chưa bao giờ tặng quà cáp gì cho Tô Ánh Tuyết như những cặp yêu nhau khác, cô ấy quá giàu có, hầu như không thiếu thứ gì.

Không thiếu, nhưng không có nghĩa là không muốn có, có rất nhiều thứ mà ý nghĩa lớn hơn là giá trị.

Lâm Phi suy nghĩ, không biết nên làm gì để bày tỏ, khiến Tô Ánh Tuyết mở lòng và hiểu thấu tâm ý của mình.

Tuy nhiên, trước hết Lâm Phi còn có một việc quan trọng phải làm, đó là đến nhà Liễu Hồng Bân, vờ dự tiệc, nhưng thật ra là dò xét Liễu Cảnh Lam.

Bởi vì Liễu Cảnh Lam dù sao cũng là con gái của vợ chồng bạn, Lâm Phi sợ mình phạm sai lầm, cho nên muốn dùng cách thức uyển chuyển một chút để dò xét.

Buổi tối, Lâm Phi đến khu Lão Nhai thành phố Lâm An, tìm đến nhà Liễu Hồng Bân.

Liễu Hồng Bân vẫn mặc bộ đồng phục bảo vệ, khoác áo khoác, đang chống nạnh đứng chờ trước cửa chính, vẻ mặt đầy oai phong, như mong sao thật nhiều người nhìn thấy, khách tới nhà mình dự tiệc đều đi những chiếc xe trị giá cả mấy triệu tệ.

- Ha ha, Lâm Phi chờ cậu đã lâu, chúng ta vừa uống rượu vừa chờ mang món ăn ra, bà nhà tôi đang loay hoay trong bếp từ xé chiều đến giờ, Cảnh Lam cũng phụ một tay đấy.

Liễu Hồng Bân vỗ vai Lâm Phi, nói.

Lâm Phi cười vui vẻ, trò chuyện với ông ta, trong lòng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì thật ra mình đến là để điều tra “con gái” của ông ta.

Hai người vào phòng ăn, đúng lúc Liễu Cảnh Lam bưng món ăn ra. Cô mặc một một chiếc áo thun và quần soóc, để lộ đôi chân trắng muốt thon dài.

Nhìn thấy Lâm Phi, Liễu Cảnh Lam nở một nụ cười rất đẹp, rất tự nhiên và hồn nhiên:

- Anh Lâm Phi tới rồi à? Mau ngồi đi.

Lâm Phi lẳng lặng ngồi xuống, đối ẩm với Liễu Hồng Bân.

Thấy Liễu Cảnh Lam vào trong, Lâm Phi mới vô tình mà cố ý bắt đầu gợi chuyện:

- Lão Liễu, con gái anh tốt nghiệp đại học xong, là bắt đầu làm giảng viên đại học, anh cũng hết khổ rồi.

- Có lẽ vậy, bây giờ chỉ còn lo tìm cho nó một tấm chồng tốt. Ài! Con bé này thoạt nhìn thì dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng nhìn lên cao quá, không hài lòng với bất cứ ai cả.

Liễu Hồng Bân buồn rầu lắc đầu.

Lâm Phi làm ra vẻ tò mò:

- Cảnh Lam đặc biệt yêu thích điều gì hoặc cái gì vậy anh? Tôi cũng quen biết nhiều người, có thể giới thiệu bạn trai cho cô ấy?

- Ô! Cậu còn chịu giúp tôi việc này à?

Liễu Hồng Bân mừng rỡ, bắt đầu kể ra một số điều Liễu Cảnh Lam yêu thích.

Lâm Phi ghi nhớ tất cả, rồi làm ra vẻ xúc động:

- Tôi chưa được làm cha, nhưng nghe anh nói như vậy, hẳn là bao năm nhìn con gái lớn lên, anh đã có không ít kinh nghiệm?

- Cũng không hẳn như vậy.

Liễu Hồng Bân hơi xấu hổ, nhìn nhìn vào bếp, xác định vợ và con gái không bước ra, rồi hạ giọng nói:

- Nói cậu đừng cười, thời trẻ, tôi trọng nam khinh nữ.

- Lúc ở bệnh viện, khi nghe bà xã sinh con gái, chân tay tôi cứ rũ cả ra, tôi nghĩ thế này thì nhà cửa cũng không cần sửa sang, công việc cứ lần lữa tạm bợ qua ngày được rồi, thậm chí tiền cũng không cần dư nhiều, dù sao sau này cũng gả con gái cho người ta, còn nhận được tiền sính lễ mà.

- Bởi vì chuyện đó, thời gian đầu tôi đã nhiều lần gây gổ với vợ tôi, bà ấy thấy tôi không quan tâm đến con gái, đã khóc rất nhiều.

- Anh mà cũng có lúc như vậy ư? Là một người cha không thương yêu con gái?

Lâm Phi vờ tỏ ra thú vị, hỏi tới:

- Vậy tại sao về sau anh không còn như vậy nữa?

- Đương nhiên là không!

Liễu Hồng Bân thở dài:

- Năm Cảnh Lam lên ba tuổi, nó bị một đợt cảm nặng, suýt nữa không sống được, lúc đó tôi sợ đến nỗi như trời sắp sập đến nơi...Từ đó tôi mới biết, thì ra tôi rất thương con gái mình.

- Chỉ đến thời điểm suýt mất con, tôi mới hối hận vì đã không ấp ủ bảo bọc cho con...Từ đó về sau, tôi luôn tìm mọi cách đối xử tốt với nó, nếu không, làm sao tôi có đủ quyết tâm, bất chấp tốn kém để cho nó học thành bác sĩ chứ!

Trong lòng Lâm Phi đầy cảm xúc và phân vân, Liễu Hồng Bân rất yêu thương con gái, nếu chẳng may Liễu Cảnh Lam là do Thiên Diện giả trang, thì rất có thể là Liễu Cảnh Lam thật đã chết rồi.

Nếu sự thật này lộ ra, hai vợ chồng Liễu Hồng Bân có chịu nổi cú sốc nặng nề này không?

Nhưng hắn không thể vì vậy mà không tìm kiếm sự thật, cho nên lại hỏi tiếp:

- Chuyện này Cảnh Lam có biết không? Chuyện anh không trông đợi cô ấy được sinh ra đó?

- Biết chứ, tôi và mẹ con bé đã đề cập tới chuyện đó mấy lần.

Liễu Hồng Bân cười ngây ngô nói.

- Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Lam vẫn điềm đạm như vậy sao? Tính cách không hề thay đổi?

Lâm Phi lại hỏi dò.

Dường như Liễu Hồng Bân cảm thấy câu hỏi của Lâm Phi hơi khác thường, bèn cười nói với giọng vui đùa:

- Lâm Phi này, sao lại hỏi chuyện con gái tôi kỹ vậy? Tôi nói cho cậu biết, đừng có ý với Cảnh Lam nhà tôi nha, cậu đã có bạn gái rồi, tôi biết mà.

Lâm Phi cười nói:

- Anh nghĩ cái gì vậy, tôi giới thiệu bạn trai cho cô ấy, đương nhiên phải hiểu rõ ràng một chút chứ!

- Ừm, tính cách làm sao mà không thay đổi, lúc còn bé dĩ nhiên nó hơi nghịch ngợm, đôi khi ỷ mình cao lớn, còn đánh nhau với nam sinh nữa kia! Tuy nhiên từ khi vào trung học, nó trở nên điềm đạm như vậy đó.

Liễu Hồng Bân cảm khái nói:

- Chớp mắt một cái, chúng tôi cũng già rồi, thời gian qua thật nhanh...

Lâm Phi gật đầu:

- Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh. Nào, cạn ly!

Bữa ăn tối, Lâm Phi liên tục nâng ly với Liễu Hồng Bân, khiến ông ta không ngừng uống rượu. Dù sao Liễu Hồng Bân đã trên năm mươi, tửu lượng làm sao có thể sánh bằng Lâm Phi, cho nên không bao lâu sau, ông ta đã say mèm.

Vu Mai Mai thấy chồng chưa chi đã say, liền trách móc mấy câu, đẩy mấy cái Liễu Hồng Bân cũng không có phản ứng, đành phải nhờ Lâm Phi đưa ông ta vào phòng.

Sau khi ăn xong, đương nhiên Vu Mai Mai khách sáo giữ Lâm Phi lại uống trà, lẽ ra Liễu Hồng Bân đã ngủ thiếp đi, chỉ còn hai phụ nữ tiếp đãi Lâm Phi thì không thích hợp lắm, nhưng “không ngờ” Lâm Phi lại đồng ý ngồi lại một lát.

Vu Mai Mai đành để con gái trò chuyện với khách, còn mình thì đi rửa chén bát, dọn dẹp.

Lâm Phi được như ý, có dịp ở cùng một chỗ với Liễu Cảnh Lam, cùng ngồi trong phòng khách xem ti vi, tán gẫu.

Khi hỏi tới vấn đề tình cảm của Liễu Cảnh Lam, Lâm Phi vờ trêu đùa:

- Cảnh Lam, vừa rồi ba cô nói, nhờ tôi giới thiệu bạn trai cho cô đấy. Ông ấy nói từ nhỏ tới lớn cô rất diềm đạm, từ tiểu học cho đến đại học, luôn là một cô gái ngoan, nhưng cũng vì cô quá ngoan, cũng ngại tìm đối tượng.

Miệng nhẹ nhàng cắn hạt dưa, Liễu Cảm Lam cười nói:

- Đâu có...lúc còn bé tôi cũng nghịch ngợm lắm, ba tôi không tiện nói đấy thôi.

Câu trả lời của cô lập lờ nước đôi, thật thật giả giả không biết đâu mà lần.

Lâm Phi đành tiếp tục nói:

- Tôi có thể thấy được, ba cô rất yêu thương cô, ông ấy nói lúc cô ra đời, ông ấy vô cùng vui mừng, trước đó ông ấy cứ lo lắng sẽ sinh con trai.

Liễu Cảnh Lam sửng sốt, nhíu mày với vẻ hoài nghi:

- Ba tôi nói vậy thật sao? Sao tôi lại nghe ba tôi từng nói, trước kia ông ấy luôn mong có con trai? Hay tôi nhớ lầm?

Lại là câu nói lập lờ nước đôi, bản thân cô ta cũng không xác định đáp án, nhưng cũng không có sơ hở nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.