Tuy Lý Cảnh được phong hào Nam An Quận Vương từ sớm nhưng cũng không phân phủ sống một mình, trái lại vẫn ở lại nơi ở của hoàng tử, công chúa, Thái Cực điện, chỉ có điều để tiện cho việc học hành, thường ngày hắn đều ở lại gian phòng nhỏ mà Ngô Nghị đã từng ở, ít khi về Thái Cực điện.
Bây giờ khiến cả thái giám quản sự của Thái Cực điện tự mình đến mời, Ngô Nghị lại càng lo lắng. Bị nổi đậu, chuyện nhỏ thì chỉ là sởi hay thủy đậu, nhưng nếu là chuyện lớn thì cũng có thể là bệnh đậu mùa gây nguy hiểm đến tính mạng, khác biệt một trời một vực giữa các loại bệnh cũng là cách biệt sinh tử, càng ngày càng khiến y không yên lòng.
“Ngoài nổi đậu thì còn bệnh trạng khác không, tỷ như phát sốt, sợ lạnh, đổ mồ hôi ban đêm? Nổi đậu tập trung ở nơi nào?” Trên đường đi y liền không kiềm chế nổi, hỏi Vương Quyển tình hình cơ bản của Lý Cảnh trước.
Có lẽ Vương Quyển đối với Quận Vương gia không thường vào cung này không mấy để bụng, trả lời cũng mơ hồ không rõ: “Hình như có chút sốt nhẹ, sợ lạnh hay đổ mồ hôi đêm thì không có, còn nổi đậu ở đâu thì... Nói chung, tiên sinh đến nhìn sẽ biết.”
Ngô Nghị đầu óc mơ hồ theo sát Vương Quyển chạy tới trước phòng Lý Cảnh, thấy Vương Quyển không vào theo, Ngô Nghị hiểu hắn cũng bận rộn sự vụ, nói một tiếng “Công công vất vả rồi” liền tự mình đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa đã thấy Lý Cảnh một mình trên giường nhắm mắt, mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy, mắt nhắm chặt khẽ rung động, tựa hồ trong mộng cũng không thấy an bình.
Ngô Nghị nhìn qua một chút, tảng đá trong lòng liền buông xuống một nửa, trên mặt không thấy ra đậu, có lẽ bệnh tình cũng không hung hiểm, ít nhất thì cũng không phải thứ bệnh nguy hiểm như đậu mùa.
Nhưng cùng lúc cũng không khỏi nghi hoặc, vì sao nơi này không chỉ có người am hiểu bệnh dịch là Thẩm Hàn Sơn, cả những thái y khác cũng không thấy một người, đường đường là một Quận Vương, dù thế nào cũng không đến mức bị lạnh nhạt như vậy.
Đang lúc trầm tư, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với một đôi mắt đen láy màu mực.
“Sư phụ, ngươi đến rồi.” Có lẽ bởi vì thân mang bệnh, giọng Lý Cảnh cũng yếu hơn không ít, khóe môi nhợt nhạt bĩu một cái, lại nhìn ra mấy phần tủi thân.
Ngô Nghị bị tiếng “sư phụ” yếu ớt này đánh vào trong lòng, vẻ bình tĩnh trước giờ cũng tan như mây gió, chỉ còn lại quan tâm.
“Đã xảy ra chuyện gì, ta nghe Vương công công nói ngươi đột nhiên nổi đậu, có nơi nào cảm thấy không khỏe nữa?”
Ngô Nghị vừa nói vừa tiến lên phía trước, đặt tay lên trán Lý Cảnh, quả nhiên thấy lòng bàn tay nóng rần, vừa định vạch chăn lên xem tình hình trên người lại bị Lý Cảnh ngăn lại động tác.
“Thái Bình nói ngươi cũng muốn để ta đến Thổ Phiên hòa thân.” Lý Cảnh không trả lời câu hỏi của y, trái lại nhắc đến lời y vừa mới nói với Thái Bình.
Có lẽ Thái Bình tức đến nhịn không nổi, chạy đến chỗ Lý Cảnh “tố cáo tội trạng
Ngô Nghị chậm rãi cầm lấy cánh tay đang ngăn mình, vừa cảm thụ mạch đập của đối phương vừa nhẹ giọng giải thích: “Thiên hậu xưa nay cương nghị quyết tuyệt, ngay cả với con ruột cũng động thủ, một khi đắc thế, há có thể buông tha cho tử tôn còn lại của họ Lý? Thổ Phiên tuy đường xá xa xôi nhưng cũng khiến ngươi có thể bình an không lo. Hai việc này đặt lên bàn cân, đi đến nơi kia cũng không phải không có đường sống.”
Lý Cảnh nghe vậy hơi run lên, dường như không ngờ Ngô Nghị ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng trong lòng lại suy tính thay hắn nhiều nhất, không khỏi cảm thấy ấm áp, trở tay nắm chặt bàn tay đối phương.
Lòng bàn tay truyền tới xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi mang theo mạch đập mạnh mẽ, da chạm da, mang đến cảm giác an tâm.
Sau khi hắn lớn lên, rất ít khi ở trước mặt sư phụ lộ ra vẻ yếu ớt, mãi đến tận khi có trận “bệnh” này đến mới lại lộ ra bản tính thích dính người.
Ngô Nghị tùy theo hắm làm nũng, để hắn nắm lấy tay mình, lúc này mới một lần nữa nhắc đến chính sự: “Đến tột cùng là phát đậu ở đâu?”
“Không có chuyện gì, sư phụ đừng lo lắng, ta cũng không có sinh bệnh, là Thẩm tiến sĩ giúp ta tiếp xúc với dịch đậu.”(*) Nút thắt trong lòng được mở ra, Lý Cảnh cũng không lừa gạt Ngô Nghị nữa, “Ở thiết yến của thiên hậu vài ngày sau, chỉ cần ta nổi đậu, sứ thần Thổ Phiên nhìn thấy tránh còn không kịp, nhất định sẽ không chọn ta đến làm rể hiền của bọn họ. Như vậy cũng có thể giấu diếm được tai mắt của thiên hậu.”
Vừa nói lại cẩn thận đánh giá sắc mặt Ngô Nghị, chỉ lo y vì một lần “tiền trảm hậu tấu” này mà tức giận với hắn.
Ngô Nghị không khỏi vừa bực vừa buồn cười, không ngờ y là sư phụ nhưng cũng bị đồ đệ mình giở trò, vậy mà lại giấu diếm y.
“Sư phụ...” Nắm tay đung đưa qua lại, khiến người ta không khỏi nghĩ đến cún con đang vẫy đuôi cầu xin.(**)
Nhưng Ngô Nghị cũng không dính chiêu này: “Chuyện lớn như vậy, vì sao không thương lượng với ta trước?”
Còn không phải vì ngươi muốn để ta đi hòa thân sao.
Nhưng câu oán giận này đương nhiên không dám nói ra khỏi miệng.
Không thể làm gì khác ngoài đổi lời giải thích: “Nếu sư phụ sớm biết, còn có thể đồng ý cho ta làm vậy sao?”
Bị hắn hỏi ngược lại một câu, Ngô Nghị không khỏi có chút nghẹn lời.
Y một lòng muốn trù tính tương lai cho đồ đệ, lại không cân nhắc đến suy nghĩ của chính Lý Cảnh, nếu y sớm biến việc này, nhất định sẽ ngăn cản hành vi lừa dối lớn gan của sư tổ sư tôn hai người.
Chính là quan tâm quá sẽ loạn, y dù gì cũng chỉ là một người bình thường, đặt mình ở vị trí trưởng bối, rất dễ quên đi cảm thụ của người kia.
“Sư phụ.” Lý Cảnh cũng không quan tâm đến đáp án của vấn đề này, lại nắm tay y thêm chặt, cùng y mười ngón đan nhau, nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Ta sẽ không đi hòa thân cũng sẽ không lấy vợ, bởi lẽ trong lòng ta đã có một người.”
Ngô Nghị nhất thời có chút kinh ngạc.
Ấm áp từ lòng bàn tay dường như lan đến từng tấc da, khiến y nhớ lại ngày ấy được Lý Cảnh đặt trên giường, dùng sức hôn môi.
Cửa sổ giấy ngăn cách bí mật tựa hồ bị xé đi một góc, để lộ chút ít dấu vết khó nhận ra.
Y như phải bỏng, đột nhiên rút lại tay mình.
Nhưng ánh mắt nóng rực kia vẫn tiếp tục khóa chặt trên người y.
Da mặt trắng ngần trơn bóng như sứ của Ngô Nghị không khỏi bị đốt ra mấy phần đỏ ửng: “Được rồi, tâm ngươi đã quyết, ta đây liền báo cho thiên hậu bệnh tình của ngươi, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh, không phải nghĩ nhiều.”
“Được.” Lý Cảnh khẽ mỉm cười, kiên định trong mắt cũng hóa mềm mại.
Sư phụ, ta nguyện ý chờ.
Chờ đến ngày ngươi bằng lòng nghe ta nói xong một câu kia. (***)
___
Ngô Nghị vội vã rời khỏi nơi ở của Lý Cảnh, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Đợi gò má nóng bừng hạ nhiệt, y nhấc bút lên, viết một phong thư báo cáo tình trạng bệnh đậu mùa của Lý Cảnh cho thiên hậu.
Mà thiên hậu cũng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Trước tiên, bà căn dặn Lý Cảnh nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng, sau đó liền hạ xuống một đạo ý chỉ, chuyển toàn gia Bà Dương Quận Vương Lý Tố Tiết đến Nhạc Châu để ổn định.
Mà thứ gọi là ổn định này, chẳng bằng nói là giam cầm.
Lần chuyển đi này đối với Lý Tố Tiết thật vất vả mới có thể trải qua cuộc sống an ổn ở Viên Châu mà nói, không nghi ngờ gì là một sự đả kích không nhỏ.
Ngô Nghị hiểu rõ trong lòng, đây cũng là một lời cảnh cáo nho nhỏ đối với Lý Cảnh, muốn nói cho thiếu niên lớn mật này hay, nhất cử nhất động của hắn có thể sẽ liên lụy đến người xung quanh, bà có khả năng đề bạt một người thì đương nhiên cũng sẽ có thủ đoạn để đẩy ngã hắn.
Ân uy cùng tại, thưởng phạt phân minh.
Ngô Nghị không khỏi nghĩ đến tám chữ này.
Thiên hậu có thể bước từng bước đến vị trí ngày hôm nay, thứ bà dựa vào cũng không chỉ có dụ dỗ, giáo huấn lần này cùng lắm cũng chỉ là một phát roi thị uy, nếu Lý Cảnh còn dám nghịch lại ý của bà, e rằng chờ đợi hắn sẽ là một thanh đao càng bén nhọn hơn.
Mà lỡ mất cơ hội lần này, Lý Cảnh muốn rời khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực này sẽ không phải chuyện dễ dàng nữa.
Ngô Nghị trầm tư, đầu ngón tay đã vô thức lật tưới trang cuối cùng của y điển, ánh mắt dời xuống, liếc nhìn phương thuốc mới ghi thêm vào năm nay.
Đứng đầu chính là ma túy tán mà y cùng Hứa Tiệp phát minh ra ở Du Châu.
Phương thuốc nhìn như thần kỳ này đã thông qua xét duyệt của thái y thự, chính thức được ghi chép vào trong y điển, phổ biến cho toàn quốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoại khoa dường như sinh ra một thay đổi mang tính cách mạng. Ma túy tán không chỉ tăng tính khả thi cho nhiều ca phẫu thuật không cách nào thực thi với người thường trước đây, đồng thời cũng thay đổi tư duy chỉ biết bám lấy quy tắc có sẵn của các đại phu, thổi một luồng gió mới vào giới học thuật trước giờ luôn bảo thủ.
Ngay cả thái y đứng đầu ngoại khoa Hồ Chí Lân cũng không thể không cảm thán, bây giờ trong giới y học quả là nhân tài xuất hiện lớp lớp, hậu sinh khả úy, tiếp tục sống nhờ những thành tích quá khứ, có lẽ rồi cũng sẽ bị những học sinh mong muốn đổi mới này vượt qua.
Ma túy tán... Ngô Nghị bỗng nắm chặt tay, một suy nghĩ lớn mật chợt xuất hiện trong đầu.
Nếu ma túy tán có thể khiến người rơi vào trạng thái ngủ say, kim châm dao mổ cũng không hề hay biết, nhìn giống như một tử thi, vậy nếu như có thể khiến mạch đập yếu, giảm hô hấp, có khi nào có thể bào chế ra “thuốc giả chết”?
Khi nảy ra ý nghĩ này, ngay cả Ngô Nghị cũng sợ hết hồn, nhưng sau đó lại là hưng phấn không kiềm chế nổi.
Ngay khi y đang muốn mở y kinh ra tra cứu một hồi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khẩn thiết.
Tiếp theo mới thấy một bóng người nho nhỏ nhẹ tay nhẹ chân khẽ bước vào.
Ngô Nghị không khỏi bật cười: “Công chúa vì sao lại đến rồi?”
Thái Bình hiếm có khi mà thấy ngại ngùng một hồi, xấu hổ mà giấu tay ra sau, nửa ngày mới nói được một câu: “Xin lỗi thái y ca ca, ngày đó nổi giận với ngươi không phải vì ta cố ý, ta chỉ vì nghĩ rằng ngươi không muốn quản chuyện của Cảnh nhi nữa.”
Ngô Nghị không ngờ đứa nhỏ này tới lại là để nói lời xin lỗi, bất ngờ qua đi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Y vốn cũng không để chuyện ngày đó ở trong lòng, vậy mà Thái Bình lại vẫn lo lắng.
Đối với một đứa nhỏ trước giờ luôn nhận ngàn vạn sủng ái mà nói, ba chữ “ta xin lỗi” này có thể nói là rất quý giá, bằng được cả thiên ngôn vạn ngữ.
Trong lòng y biến đổi không ngừng nhưng ngoài mặt chỉ nở một nụ cười nhẹ: “Ngày đó là ngày nào kia? Ta lại không nhớ được.”
- --
Hal: (*) Sợ lâu rồi bị quên, cái dịch đậu này là vắc-xin đậu mùa nhưng thời đó không có từ này nên tôi để như trên ;;v;;
(**) Em bé cao hơn anh bác sĩ rồi vì lần nào tả em bé cũng là “thiếu niên dáng người cao lớn”, còn bác sĩ bệnh từ nhỏ lại gần đến tuổi hết cao nên là... =)))) Đấy, lớn tướng rồi mà nhìn vào chỉ liên tưởng đến cún con =))))) Tôi lại buồn cười quá cơ =))) Niên hạ quả là thú vị.
(***) Tỏ tình được một nửa khiến tôi cũng chơi vơi nữa, cơ mà thích =)))) Bây giờ chúng ta không cần chờ em bé lớn nữa, chờ anh bác sĩ đồng ý thôi các bạn à hiuhiu~~ À, thấy có bạn bình luận hỏi “anh” công khi nào lớn ở tầm chương 3x, tôi nên để bạn từ từ tìm hiểu hay là vào trả lời “tầm bảy chục chương nữa nhé bạn hiền” =))))?
Trong truyện có hai em bé (không biết có nên tính “em” Nghiêm Minh không vì ẻm cưới vợ rồi =))))) xong đứa nào cũng dễ thương uwu
À, mà có nhớ hồi đầu nhận thầy, Ngô Nghị đề ra luật ba không và điều thứ ba là không được không nghe lời =))))) Em bé học hư rồi cơ mà thầy Ngô không biết là quên mất, không nỡ nói nặng hay là ngượng quá nên không mắng được đây =)))))?