Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 26: Chương 26




Không tới nửa ngày, Thái y thừa Trịnh Quân đã dẫn ba vị thái y có sở trường ngoại khoa cách mấy trăm dặm từ thái thường tự lao tới bãi săn, đi cùng còn có một nhóm đại phu rất có tiếng tăm trong kinh thành.

Nơi này nhất thời đông như mắc cửi, chúng học sinh chỉ dám khúm núp nấp trong hậu viện, qua song cửa mà lén nhìn trộm những vị thánh thủ đại danh đỉnh đỉnh này.

“Ầy, ngươi nhìn thấy không, đó chính là Trịnh Quân, hiện nay là thái y thừa đại nhân.” Nghiêm Minh chen trong một đống học sinh phía trước, chỉ cho Ngô Nghị xem, “Nghe nói ông ta từng bái Tôn Tư Mạc làm sư, từ thời Thái Tông đã làm thái y thừa, ngay cả Tôn Khải Lập cũng phải gọi ông ta một tiếng sư huynh đấy!”

Ngô Nghị theo đầu ngón tay hắn mà nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy một ông lão hạc phát đồng nhan, tinh thần sáng sủa, đang giơ gậy chỉ vào Trần Kế Văn, tiếng như chuông lớn mà giáo huấn y.

“Phái vương bị thương từ khi nào? Ngươi lúc nào thì chữa trị? Phần cốt lõi thì không tìm tới, lại dùng thuốc lung tung, ảnh hưởng tới mạng người! Nếu như Thái Tông vẫn còn, đã ban tội chết cho ngươi từ lâu rồi!”

Trần Kế Văn một mực cung kính cúi đầu nghe giáo huấn, thỉnh thoảng thấp giọng phụ họa: “Lão sư giáo huấn phải.”

“Chẳng trách tính tình Trương Khởi Nhân cổ quái hung hãn, đây đều là học được từ Trịnh lão tiên sinh đi.” Nghiêm Minh nhìn mà trợn mắt há mồm, lão sư bọn họ vốn dĩ nghĩ sẽ không làm ra bất kỳ sai lầm nào lại trước mặt ân sư của ông mà nơm nớp lo sợ, như đi trên một tầng băng mỏng vậy.

Ngô Nghị vội vàng “xuỵt” một tiếng: “Nghe xem Trịnh tiến sĩ nói cái gì.”

Thái y thừa Trịnh Quân chửi người tới đỏ cả mặt, nước miếng tung bay, rất nhanh đã sức cùng lực kiệt, Trần Kế Văn cúi đầu dìu ông ngồi xuống, tiếp lại lùi về sau hai bước, khom lưng vểnh tai, tiếp tục làm bé ngoan nghe mắng.

Không lâu sau, liền có một người khẩn thiết đi tới, hướng Trịnh Quân cung kính thi lễ: “Học sinh đến chậm.”

Con ngươi Trịnh Quân khẽ động, hai tay chống gậy, mặt lạnh như sương, khí thế kinh người: “Ngươi có kiến giải gì không?”

Trương Khởi Nhân hơi dừng lại, lập tức nhẹ giọng nói: “Bệnh của Phái vương điện hạ không tầm thường, nhìn như chỉ thương ngoài da, kỳ thực lại vì khí dương không đủ, nhân tố gây bệnh thế chỗ, gây tắc nghẽn, khí không thông, phổi bị nghẹt, tạo chứng tức ngực, thở gấp.”

“Vẫn coi như có chút bản lĩnh, trước mắt đã cho Phái vương dùng thuốc gì?”

“Tạm thời dùng canh dưa lâu chỉ quất.”(*)

Sắc mặt Trịnh Quân cuối cùng cũng coi như hòa hoãn bớt: “Vẫn không tính là quá hồ đồ! Lại liếc mắt đánh giá Trần Kế Văn một chút: “Đừng giữ lễ tiết, đều là xương già rồi, cũng không đứng thẳng nổi!”

Trần Kế Văn lúc này mới đỡ eo đứng lên, vận biểu hiện nghiêm túc đứng sang một bên.

Nội đường nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng chim nhạn xa xa truyền tới, đâm thủng một mảnh tĩnh lặng trầm mặc.

Nghiêm Minh ép giọng, nhẹ hỏi: “Phái vương điện hạ rốt cục mắc bệnh gì? Làm sao chúng thái y đều bó tay toàn tập?”

Không chỉ có hắn, các học sinh khác cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau.

Trên con đường y học dài lâu khô khan, không câu nệ già trẻ, bất luận xuất thân, bọn họ cũng đều chỉ là những người mới nhập môn, mà những thái y lão sư thì như đã đi lên tới đỉnh, có thể cải tử hoàn sinh, không gì không thể làm.

Làm cho những đại sự này hai mặt nhìn nhau, vậy có thể là chứng bệnh gì?

Ngô Nghị thở dài một hơi, không chút biến sắc mà nói ra đáp án trong lòng.

Tràn khí màng phổi áp lực.

Mặc dù y không tự mình kiểm tra thân thể, nhưng từ những thông tin vụn vặt, vị Phái vương điện hạ tuổi còn trẻ này tám chín phần đã mắc phải chứng bệnh có tỉ lệ chữa khỏi cực thấp thời cổ đại kia.

Trương Khởi Nhân nói “bệnh đã lan tới não”, có nghĩa là não bộ cũng bị ảnh hưởng, nếu không xử lý, bọn họ rất nhanh sẽ phải để tang vị hoàng tử còn tráng niên này rồi.

“Trước mắt thấy Phái vương khí bị dồn ở phổi, có tiến không có ra, canh thuốc chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc.”

Âm thanh của Trương Khởi Nhân trầm thấp thận trọng, như một viên đá rơi xuống, khiến cục diện đáng buồn dâng lên một làn sóng nước.

Cùng hai người Trương, Trần, hai người đi cùng nhóm Lưu thái y cũng chắp tay nói: “Bẩm thái y thừa, thần đã chẩn mạch tra thể, không nghi ngờ là một chứng bệnh khẩn. Chỉ là lần này bệnh tình hung hiểm, học sinh thực sự bó tay toàn tập...”

Trịnh Quân đỡ gậy đứng lên, vô cùng dùng sức mà đánh một đòn lên đất. Dư âm rung động, ông hơi cong thân thể phảng phất có khí thế vạn cân, mọi người đều lộ vẻ cả kinh.

Trịnh Quân nhìn quanh một hồi, chậm rãi nói: “Lão phu cũng thừa nhận, từ xưa đến nay, không có một quyển y kinh nào ghi lại biện pháp trị liệu bệnh này. Nhưng thử hỏi, có bất kỳ vị thuốc, đơn thuốc hay châm pháp nào tự nhiên từ không mà có? Lẽ nào chư vị anh tài ở đây chỉ có thể học được bằng cách nhớ, cứng nhắc bảo thủ, một chút biện pháp cũng không thể nghĩ ra sao?”

Ông trầm ngâm suy tính, âm thành càng vang dội: “Chư vị ở đây đều trải qua muôn ngàn thử thách khi đi trên con đường y học này, há chỉ có thể bám víu vào thành tựu của người đi trước? Lão hủ hôm nay sẽ cùng các ngươi thắp đèn nghiên cứu, thề phải bảo toàn cho Phái vương điện hạ!”

Trịnh Quân đã nói ra lời này, toàn bộ thái y thự đều không dám ngạo mạn, tiền viện hậu viện đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, chiếu rọi một bóng dáng đang hỗn loạn bước tới.

Thủ vệ thư khố cũng không dám lười biếng, gắng gượng chống mí mắt canh giữ, đã thấy Trương Khởi Nhân chắp tay đến, vội vã thi lễ: “Trương thái y lại tới nữa rồi.”

Trương Khởi Nhân vội vã “ừ” một tiếng liền trực tiếp đi vào, không tìm sách thuốc, lại tìm ra một quyển “Tam Quốc Chí“.

Chưa lật được mấy trang liền thấy một chương “Hoa Đà truyện” có dấu vết bị người xem qua, tâm trạng ông hơi động, lại lật tiếp vài trang, quả nhiên nhìn thấy câu “Không đâm được đến ống dạ dày, nhầm thành gan, thức ăn giảm, năm ngày không thể cứu” bị người gấp lại.(**)

Bên dưới chữ “gan” còn có nét bút xiên vẹo đổi thành “phổi“.

Trương Khởi Nhân vội vàng đi hỏi thủ vệ kia: “Ngươi có biết gần đây có ai tới đây xem qua quyển “Tam Quốc Chí” này không?”

Thủ vệ Hà Tăng nào biết sử sách điển tịch gì, chỉ cười cười trả lời: “Lão gia ngài nói đùa, ta làm sao biết người ta đọc sách gì chứ, mà hôm nay, chỉ có một học sinh của ngài vào đây, hình như gọi là Ngô Nghị.”

“Ngô Nghị?” Trương Khởi Nhân hơi sững sờ, không ngờ người cùng ông bất mưu nhi hợp(***) có cùng ý nghĩ lại là học sinh mới nhập học này, không khỏi cười cười lắc đầu, “Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy!”

Thủ vệ luôn biết vị lão thái y này tính tình quái lạ, hỉ nộ vô thường, thấy ông mặt mày ủ rũ đi vào, đầy mặt ý cười đi ra, chỉ nghĩ ông đã tìm được diệu kế gì, cũng ha ha cười theo hai tiếng, nhìn ông đi dần xa. Lại thấy Trương Khởi Nhân không đi đến tiền viện mà lại theo hướng về hậu viện.

Thủ vệ xoa xoa mắt, không phải là hắn hoa mắt chứ?

Trong hậu viện giờ khắc này đã chật ních chúng học sinh không thể nghỉ ngơi, tuy bọn họ không can thiệp đến bệnh của Phái vương nhưng cũng phải đến hầu hạ các vị thái y tiến sĩ.

Đang trong lúc rầm rì oán giận, không biết ai ở cửa kinh hô một câu “Trương Khởi Nhân đến rồi!”, bọn họ liền như ve mùa đông, đột nhiên cấm khẩu, rơi vào một mảnh trầm mặc tựa nước đọng.

Trương Khởi Nhân không để ý đến điều này, chỉ lạnh lùng nhìn quanh một lần, nhưng cũng không thấy bóng dáng Ngô Nghị.

Ông ho nhẹ một tiếng: “Ngô Nghị đâu?”

Mọi người chỉ coi như ông đột nhiên muốn giám sát, hai mắt nhìn nhau không dám ho he biện giải gì hộ y, chỉ có Nghiêm Minh cắn răng một cái, tiến lên trước một bước chắp tay nói: “Bẩm Trương thái y, Ngô Nghị hắn... Hắn đi vệ sinh rồi ạ!”

“Đi vệ sinh? Người có ba gấp, ta cũng không trách nó.” Trương Khởi Nhân không truy hỏi, lại chỉ về phía Nghiêm Minh, “Nơi này ánh đèn ảm đạm, ngươi thay ta thắp một ngọn đèn lên, lại chuẩn bị tốt giấy bút.”

“A?” Nghiêm Minh mới vừa thở phào nhẹ nhõm, cho là lão nhân gia đã muốn vung tay bước đi, không ngờ ông lại muốn ở đây dựng trại đóng quân, chờ Ngô Nghị trở về?

Trương Khởi Nhân biến sắc mặt: “Làm sao, lão phu khiến mọi người bất động rồi?”

Nghiêm Minh vội vàng “Không dám không dám” nửa ngày mới nhắm mắt nhắm mũi chuẩn bị giấy bút cho Trương Khởi Nhân.

Trương Khởi Nhân cũng không kén chọn, tùy tiện tìm một cái bàn học vững vàng ngồi xuống, dưới ánh đèn thấp thoáng mà nhanh chóng đề bút viết, để lại cho chúng học sinh một bóng lưng thon gầy thẳng tắp.

Vị Diêm ma Trương Khởi Nhân này nửa đêm canh ba đến trấn thủ, bọn học sinh tiểu quỷ đứng hầu ở bên, nào dám lười biếng, đều dùng ánh mắt oán giận không tiếng động mà thảo phạt Nghiêm Minh, cho ngươi nói dối, giờ thì hay rồi, ai cũng đừng hòng nghỉ ngơi.

Nghiêm Minh càng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mắt thấy nến đỏ đốt sạch, tích ra sáp, một canh giờ đã lặng yên mà trôi qua, Trương Khởi Nhân cũng không có chút ý tứ muốn rời đi, chỉ khoát tay phân phó nói: “Ngươi lại thay ta thắp một cây nến.”

Ngô Hủ đứng không yên: “Trương thái y, Ngô Nghị làm trái với quy tắc mà ra ngoài, không ở hậu viện phụng dưỡng là sai lầm của hắn, cái gọi là pháp không trách nhiều người, mong rằng lão gia ngài minh giám chuyện nhỏ này.”

Trương Khởi Nhân đầu cũng không ngẩng: “Không phải Nghiêm Minh nói nó vào nhà cầu sao?”

Chúng học sinh đều đã mệt đến nheo mắt, lảo đà lảo đảo, dồn dập phụ họa: “Nào có ai lại đi vệ sinh tận một canh giờ?”

Nghiêm Minh cùng Ngô Nghị thân nhau, có thể thấy được là hắn nói dối!

Nghiêm Minh gấp đến độ gân xanh nổi lên, đỏ cả mặt, nhưng cũng không biện bạch, chỉ thầm cầu trong lòng vị hiền đệ không cánh mà bay kia mau mau trở về.

Ầm ầm ĩ ĩ một trận, Trương Khởi Nhân mới dừng bút, chắp tay đứng lên, sắc mặt lạnh lùng.

“Trịnh công đã qua tuổi thất tuần, vậy mà còn thắp đèn đọc sách tìm thuốc, bọn ngươi đều là thiếu niên còn đang độ thanh xuân nhưng lại không có chí tiến thủ. Cái gì gọi là pháp không trách chúng? Để các ngươi bồi cái thân xương già này thắp đèn đọc sách lại là trách phạt các ngươi sao?”

Lời này vừa nói ra, như một trận gió mát thổi tới trong đêm lạnh, nhanh chóng thổi tắt lửa giận bên trong mắt mọi người, bắt đầu từ Ngô Hủ đều dồn dập cúi đầu: “Đệ tử biết sai, nguyện theo ý Thái y lão sư.”

Trương Khởi Nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi Nghiêm Minh: “Hiện tại là giờ gì?”

Nghiêm Minh trả lời: “Giờ dần rồi ạ.”

“Giờ dần vạn vật thức tỉnh, thiên địa trường minh.” Trương Khởi Nhân nhẹ liếc về phía chân trời, lẩm bẩm nói, “Cũng nên trở về.”

Tiếng nói vừa cất lên liền nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cửa bên được cẩn thận mở ra, người chui vào là một thiếu niên nhỏ bé gầy yếu.

Nghiêm Minh lẳng lặng nhìn sang, đây không phải là hiền đệ Ngô Nghị cả đêm không về của hắn à!

Ngô Nghị đang rón rén đi vào, mới được nửa người liền cảm thấy có mấy đạo ánh mắt sáng quắc đốt tới người mình, trong đó còn lẫn thêm một ánh nhìn lạnh như sương, khuôn mặt mệt mỏi khẽ động.

Ngô Nghị theo bản năng mà ngẩng đầu, lại lập tức cúi xuống, cung kính nói: “Học sinh kính chào Trương tiến sĩ.”

Trương Khởi Nhân cũng không vội vã nổi giận, lạnh nhạt nói: “Ban đêm đường sâu thăm thẳm, bên ngoài không quá lạnh chứ?”

Ngô Nghị đang muốn trả lời, đã thấy Nghiêm Minh đứng sau Trương Khởi Nhân nháy mắt ra hiệu, lúc này mới giật mình vội nói: “Nơi này dương khí rất nhiều, có thể trừ hàn trừ tà, cũng không tính là lạnh.”

Trương Khởi Nhân lạnh giọng nói: “Nói như vậy, đêm nay ngươi đều ở trong này đợi, không có ra ngoài?”

Ngô Nghị thấy sắc mặt ông khó coi, trong lòng không ngừng kêu khổ, y chỉ là thừa dịp bên ngoài nhiều người hỗn tạp, leo tường đi ra, tìm chút vật liệu, sao mà biết Trương Khởi Nhân vốn nên ở tiền viện lại tìm tới cửa, còn vây chặt y.

“Học sinh xác thực là đi ra ngoài.” Ngô Nghị chần chừ, cuối cùng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói thật, “Học sinh dựa trên y kinh tìm được một biện pháp, cảm thấy có thể dùng liền đợi đến đêm khuya ra ngoài tìm vật liệu.”

“Nếu đã nghĩ được biện pháp, vì cớ gì lại không báo cho các tiến sĩ?”

Ngô Nghị suy nghĩ trong chốc lát, vẫn thẳng thắn nói: “Phương pháp này quá mức hung hiểm, học sinh không dám trực tiếp bẩm báo lại, cho nên muốn ở nơi khác thực hành một lần. Bởi vì bệnh tình Phái vương gấp gáp, không thể kéo dài, mới ra ngoài vào đêm khuya, mong tiến sĩ thứ tội.”

Trương Khởi Nhân sâu sắc nhìn y, cũng không hỏi y tình hình cụ thể, lại nhắc đến một chuyện khác: “Lúc trước ngươi đến thư khố tìm “Tam Quốc Chí”?”

Ngô Nghị không dám che giấu: “Vâng.”

“Ngươi tìm gì trong đó?”

Ngô Nghị thẳng thắn đáp: “Học sinh từ “Hoa Đà truyện” đọc được cố sự bị bệnh của Từ Nghị.”

“Sau đó thì sao?”

“Từ Nghị bị đau dạ dày, châm sư lúc ghim kim lại ghim quá sâu, đâm vào phổi, lúc này mới khiến Từ Nghị bỏ mình.” Ngô Nghị toát mồ hôi tay, âm thanh vẫn cứ trấn định, “Châm pháp vừa có thể cứu người, cũng có thể giết người, học sinh đọc được cố sự này, thực sự cảm thấy sợ run tim mất mật.”

Trương Khởi Nhân nghe y nói xong lời này, chậm rãi tiếp một câu: “Châm pháp như dược liệu, dùng tốt quả là một phương pháp kỳ diệu, dùng không tốt thì chính là sát khí, các người cũng phải thời thời khắc khắc ghi nhớ trong tâm khảm.”

Chúng học sinh dồn dập hô phải.

Trương Khởi Nhân lúc này mới hướng về phía Ngô Nghị, nghiêm mặc nói: “Mặc thêm áo, theo ta đi tới chỗ Phái vương.”

Ngô Nghị không dám hỏi nhiều, không kịp lau khô nước sương phủ lên người sau một đêm bên ngoài, nhanh chóng nhặt xiêm y, trong ánh mắt ý tứ sâu xa của mọi người mà theo Trương Khởi Nhân ra ngoài.

___

Lúc này sắc trời còn sớm, mái vòm phủ màu xanh thẫm, ánh sao thưa thớt cùng mặt trời mới lên tạo ra một vạt màu nhẹ nhàng dịu dàng, tùy ý lại khiến con người ta mơ màng.

Ngô Nghị cũng không có tâm tình thưởng thức phần mỹ cảnh này, cõng lấy hòm thuốc vội vã theo sau Trương Khởi Nhân, đây coi như là lần đầu tiên y “thực tập” ở thời đại này, chỉ tiếc đối tượng là hoàng tử, đã thế còn là bệnh nan y.

Mà giáo viên hướng dẫn của y đang đi cách mấy bước phía trước, bóng lưng thon gầy, bước chân nặng nề, tuy rằng hai tay trống trơn nhưng phảng phất phải vác trọng trách nặng ngàn cân nơi đầu vai.

Hai người một đường không nói đi tới nơi ở của Phái vương, thị vệ trông cửa cùng tiểu thái giám mắt đầy tơ máu mời hai người vào cửa, Trương Khởi Nhân vung vung tay, ra hiệu bọn họ lui xuống.

Rất nhanh đã đi qua đình, Trương Khởi Nhân dừng chân trước một cây đã rụng lá trong đình, hỏi: “Biết đây là cây gì không?”

- --

Hal: (*) Cái dưa lâu chỉ quất nguyên văn là như này “瓜蒌枳橘汤” thím nào biết thì nói nhé ;;v;;

(**) Chỗ trích dẫn về Hoa Đà này tôi cũng có chút không hiểu ;;v;;

(***) Bất mưu nhi hợp: không hẹn mà nên, tình cờ trùng hợp.

Tính ra thì bác sĩ Ngô cũng xuyên về tầm một năm rồi nhỉ? Em bé Lý Cảnh lại lớn hơn một tuổi rồi... Không biết bao giờ em nó mới đến hội ngộ với anh đây *nhìn trời*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.