Lý Cảnh đang quỳ gối, đã lớn hơn một tuổi, khi quỳ cũng nhìn ra người cao hơn so với trước đây, điều duy nhất không đổi vẫn là sống lưng thẳng tắp cùng đôi mắt đầy nghị lực.
Lệ quang lóe lên, ánh mắt nó liền dính chặt trên người Ngô Nghị, một đôi mắt trong suốt như băng tựa như có lửa đốt qua, trong nháy mắt tràn ra vô số nước mắt.(*)
Lòng Ngô Nghị như bị nhéo một cái, y xa cách Lý Cảnh hơn một năm, còn chưa kịp hỏi “Đây là thế nào”, đã bị Thái Bình tò mò “Nguyên lại các ngươi quen nhau sao?” cắt ngang câu chuyện.
Thái Bình không lên tiếng để Lý Cảnh đứng dậy, nó chỉ có thể quỳ đàng hoàng như cũ, cố gắng nén tiếng nghẹn ngào trở về.(**)
“Bẩm công chúa, ta cùng Ngô Nghị ca ca là người quen cũ ở Viên Châu.”
“Không được gọi ta là công chúa!” Thái Bình thành thục thở dài, vỗ vỗ vai nó, “Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là chíp bông.”
Nếu không phải Lý Cảnh đang nước mắt ngắn dài quỳ trên mặt đất, Ngô Nghị khẳng định đã bị công chúa tiểu đại nhân này chọc cười ra tiếng.
Nhưng nhìn Lý Cảnh một bộ bị người bắt nạt đến đáng thương, trong lòng y cũng như bị thủng một lỗ, nước mắt của tiểu tử kia cũng không dám lăn xuống, thật giống như theo lỗ hổng này mà chảy vào đáy lòng y.
Bạn chơi chung gì đó, suy cho cùng vẫn phân chia tôn ti, hòn ngọc quý trên tay đế hậu cùng thế tử lưu lạc phương xa, dĩ nhiên là khác nhau một trời một vực.
Lý Cảnh dầu gì cũng là thế tử hoàng gia, phụ thân nó, Lý Tố Tiết trước giờ đều là ngoài cứng trong mềm, cưng chiều con, đứa nhỏ làm sao đã hưởng qua tư vị kém người một bậc.
Thái Bình dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, vẫn chưa phát triển đầy đủ tư duy, lúc chơi đùa hẳn là sẽ có chút quá trớn. Chỉ sợ hai đứa nhỏ chơi náo lên, Lý Cảnh cũng chỉ có thể tùy ý chịu bắt nạt, giấu hết oan ức trong lòng, không biết đã lén lút khóc bao nhiêu lần.
“Ngươi đứng lên đi.” Thái Bình kéo tay Lý Cảnh, từ trong lòng lại lấy ra một ít trái cây, nhét vào tay nó.
Lý Cảnh cúi đầu đáp “Cảm tạ điện hạ”, nắm trái cây trong lòng bàn tay, lảo đảo bò dậy.
Ngô Nghị nhanh chóng đưa tay ra tiếp, lại bị tiểu tử này tránh đi, nước mắt dính trên mi rơi xuống, lại làm như không thấy người tên Ngô Nghị này.
Ngô Nghị cơ hồ sững sờ, lúc ở Viên Châu, Lý Cảnh mỗi ngày đều ôm chặt bắp đùi y không buông tay, tiểu hài tử có phải lớn rồi bị bệnh quên, trong một năm đã hoàn toàn quên đi y?(***)
Thái Bình đã chơi loạn cả sáng nay, bắt đầu ngáp lớn, xa xa nhũ mẫu hầu hạ chạy lại, ôm nhóc vào tẩm điện ngủ trưa.
Còn lại hai người một lớn một nhỏ, trừng mắt nhìn nhau trước cửa cung.
Đầu xuân se lạnh, trên người Lý Cảnh lại chỉ đơn bạc một kiện áo đỏ sậm nửa mới nửa cũ, trốn dưới bụng sư tử đá đã dính một thân bụi bặm, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn còn dính phải vài vệt đất, tựa như mèo hoa.
Ngô Nghị cẩn thận đánh giá, cao lớn hơn,bờ vai cũng dần phát triển, có chút tư thái kiên cường, nghĩ đến, qua mấy năm nữa, cũng có thể trở thành một thanh niên tư thái dũng mãnh, ngọc thụ lâm phong rồi.
“Nghị ca ca...”
Lên tiếng trước là Lý Cảnh, đôi mắt đen như mực rốt cục nâng lên, nửa oan ức nửa vui mừng mà nhìn Ngô Nghị, nửa ngày mới nói được một câu: “Bệnh của ngươi có phải đã khỏi rồi không?”
Rốt cuộc cũng là lớn hơn một tuổi, cũng coi như nhìn rõ hơn một chút, bộ dạng giả thần giả quỷ kia đã không gạt được nó nữa, nó biết Ngô Nghị khi đó sinh bệnh rất nặng, thiếu chút nữa thôi đã không qua khỏi.
Ngô Nghị cũng không ngờ tới, đứa nhỏ này mở miệng ra, câu đầu tiên lại là quan tâm thân thể y, đáy lòng đóng băng đều bị mấy chữ thân thiết này đánh tan.
“Ta khỏe rồi, còn ngươi?”
Y như thường ngày mà vuốt vuốt đầu tiểu tử, thay nó lấy đi lá khô không biết từ đâu dính vào: “Vì sao ngươi lại đến Trường An, cũng không để phụ thân ngươi viết thư nói với ta một tiếng.”
Lý Cảnh vốn đang giữ dáng vẻ đại nhân nghiêm chỉnh, vừa nghe lời này, vành mắt lập tức đỏ.
“Phụ thân đã viết rất nhiều thư... Rất nhiều thư, mỗi tháng ta đều đi trạm dịch hỏi, bọn họ đều nói không có thư gửi từ Trường An...”
Vừa khóc đã không giữ được: “Ngươi còn lén cầm “Sơn Hải kinh” đi không trả ta, mà một phong thư cũng không gửi cho chúng ta...”
Bảo bối “Sơn Hải kinh” Lý Cảnh nhớ mong bây giờ đang được Ngô Nghị dùng để kê gối đây, gối ở trường công mỏng manh, y chính là ghét bỏ không đủ cao.
Ngô Nghị theo bản năng mà sờ sờ mũi, không nghĩ tới đứa nhỏ này vậy mà còn nhớ.
“Ngươi gạt ta! Cũng gạt phụ thân, mẫu thân ta!” Bánh bao nhỏ triệt để biến thành bánh bao chiên, như là bánh hồ nương nó hay làm trong chảo dầu, hai má phình lên, đầy một bụng oan ức!
Ngô Nghị nhìn tư thế muốn bò xuống ăn vạ của nó, đáy lòng lại yên tâm không ít, vốn là đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi chơi, đem nó nhốt lại trong cung, quả thực là ủy khuất.
“Mỗi tháng ta đều viết thư cho các ngươi, ngược lại, ngoại trừ phong thư đầu tiên, ta cũng chưa nhận được một phong thư từ nhà ngươi.” Ngô Nghị đơn giản nói lại sự việc.
Dù sao ở nơi này, thông tin không dễ lưu thông, thư từ cẩn thận viết cũng không dễ dàng đến được tay đối phương.
Chim bồ câu đưa thư bay đi nơi khác, chân chạy tin bị té ngã gãy chân, thậm chí là giữa đường bị cướp đoạt gì đó, cũng là chuyện thường nói lúc trà dư tửu hậu, làm mất mấy lần thư, cơ hồ mỗi ngày đều phải oán thán.
Chỉ là thư từ trong một năm đều “trùng hợp” thất lạc, điều kỳ lạ trong đó cũng khiến người phải sâu xa suy nghĩ.
Y không nói những lời này cho Lý Cảnh còn nhỏ tuổi nghe, ẩn tình trong đó, e rằng phải đến thăm Trương tiến sĩ một lần mới biết được.
Thấy ánh mắt Lý Cảnh tỉnh tỉnh mê mê, nghe được nửa tin nửa không, Ngô Nghị vội chuyển đề tài: “Ngươi đã đến đây rồi, vậy “Sơn Hải kinh” cũng nên vật quy nguyên chủ thôi.”
Bạn nhỏ Lý Cảnh vốn đang rơi vào trong sương mù, nghe lời này, thư từ gì đó đều quăng lên chín tầng mây, hoan hô một tiếng, nhanh chóng hòa giải với Ngô Nghị.
“Vậy ngươi trả lại sách cho ta có được hay không? Ta đã biết rất nhiều chữ rồi.” Nó như về lại thời điểm ở Viên Châu, chăm chú bàn luận với Ngô Nghị.
Ơ nơi gió thổi, tay nhỏ của Lý Cảnh đã sớm đông thành khối băng nhỏ, Ngô Nghị nửa đau lòng nửa buồn cười nắm chặt tay nó, dùng tay mình ủ ấm bàn tay kia.
“Đi thôi.”
___
Lý Cảnh ở nơi ở của các học sinh chơi một lúc lâu, chờ nhũ mẫu hùng hùng hổ hổ đến đón người, lúc này mới ôm “Sơn Hải kinh” đã ố vàng, lưu luyến rời khỏi Ngô Nghị.
Chờ nó được nhũ mẫu dắt đi xong, Nghiêm Minh mới xông vào phòng Ngô Nghị.
“Vì sao giờ ngươi mới về? Ngươi có biết ta cả đêm không ngủ, chỉ sợ ngươi bước vào cánh cổng kia sẽ không trở về không!”
Ngô Nghị biết đêm đó hắn chờ y, trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy: “Thẩm tiến sĩ giữ ta lại uống rượu, lúc đó liền say nên ngủ lại.”
Nghiêm Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa sổ nhìn bóng lưng Lý Cảnh rời đi: “Đứa nhỏ này là ai? Trong đám hoàng tử thế tử vẫn chưa từng thấy.”
Lý Tố Tiết bị lưu đày nhiều năm, Lý Cảnh cũng chưa bao giờ tới cung điện Trường An, Nghiêm Minh đương nhiên không quen biết hoàng tôn lưu lạc dân gian này.
Ngô Nghị chậm rãi rót một chén trà hoa cúc, uống một hơi mới cảm giác cuống họng bị rượu đốt ngày hôm qua thoải mái hơn chút ít.
“Nó tên Lý Cảnh, trưởng tử của Tứ điện hạ.”
Trong đầu Nghiêm Minh đảo qua đảo lại gia phả phức tạp của hoàng thất một phen mới tìm được người này.
“Hóa ra là nhi tử của Bà Dương Quận vương Lý Tố Tiết.” Hắn cũng biết chút ít, “Ta nghe nói thư đồng của Thái Bình công chúa để tang ba năm, giờ tuyển một hài tử khác trong hoàng thân quốc thích, không ngờ lại là nó.”
Dứt lời, tự mình cũng cảm thấy kỳ: “Thư đồng của công chúa không phải vẫn luôn tuyển nữ hài hiểu chuyện sao, vì sao lần này hoàng hậu nương nương lại chọn một tiểu nam hài.”
Ngô Nghị cười cười uống trà, rót vào yết hầu là một luồng ấm áp, thế nhưng đáy lòng đã dần lạnh băng.
Lý Tố Tiết lưu lạc bên ngoài, nhưng lại giam trưởng tử của ông tại Trường An, ý đồ trong đó có thể tưởng tượng được.
Ra là chuyện như vậy, một chút tin tức y cũng không có, không biết là cho Trương tiến sĩ bận rộn, không để trong lòng một hai việc nhỏ, hay là do có người từ bên trong gây khó dễ, hết sức giấu diếm đây.
Y suy nghĩ trong chốc lát, hạ cái chén trong tay.
“Ôi chao, ai ôi, ngươi lại muốn đi nơi nào?” Nghiêm Minh nhanh chóng hỏi.
“Đi gặp Trương tiến sĩ.”
Y hơi sửa lại dáng vẻ, vừa mới tỉnh rượu, lưu lại một mảnh hồng trên nền da trắng sứ, có chút phong vị hoa đào vi huân.(****)
Nghiêm Minh nhìn mà trợn mắt há mồm, vừa mới nuốt một ngụm nước miếng phục hồi tinh thần, người đã đi đến ngưỡng cửa rồi.
“Ngươi đừng vội a.” Hắn vội kéo ống tay áo Ngô Nghị, “Ta nghe nói hai người Từ Tử Văn, Ngô Hủ hôm nay đến Trương phủ yết bái, ta biết ngươi trước nay cùng Trương tiến sĩ giao hảo, nhưng cũng không nên xông tới lúc này.”
Mặc dù tâm tư người này thô sơ nhưng tai lại rất nhanh, Ngô Nghị nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Mặc dù hiện tại y không phải học sinh của Trương Khởi Nhân, nhưng ân đề bạt chỉ điểm cùng cứu giúp tuyệt không thể quên, coi như không có chuyện của Lý Cảnh, trước Nguyên Tiêu y cũng phải đến bái kiến một phen.
Chỉ là trước mắt, Tử Tử Văn cùng Ngô Hủ mới là học sinh của Trương tiến sĩ, bàn về bái thiếp yết kiến, y vẫn nên tới sau.
Bước chân y dừng lại, Nghiêm Minh vì y mà khắp nơi suy nghĩ, vậy mà y một chữ cũng chưa từng hỏi người ta, thực sự có chút thất lễ.
“Không biết Nghiêm huynh đã đi bái kiến Trần tiến sĩ chưa?”
Nghiêm Minh lo lắng một đêm, nào có công phu làm cái này, lại sợ Ngô Nghị tự trách, chỉ “Này” một tiếng, cười nói: “Thu dọn xong xuôi cũng không còn sớm, gian phòng này mười ngày nửa tháng không ai ở cũng tích đầy bụi bặm, ta còn phải quét tuyết trong nhà trước đã.”
Cái cách dùng từ linh tinh này khiến Ngô Nghị bật cười, chuyện rối rắm trong lòng cũng tạm buông xuống.
“Vậy chúng ta trước dọn dẹp lại phòng đi.”
- --
Hal: (*) Cún con khóc rồi huhuhuhu ;;v;;
(**) thực sự, mới một năm mà lớn lên bao nhiêu ;;v;;
(***) Cháu nó dỗi rồi chú ;;v;; Đi biệt tích hơn một năm, lúc gặp nhau lại trong tình cảnh có chút mất mặt như vậy...
(****) vi huân ở đây chắc là kiểu tinh tế gì đấy... ê càng ngày càng nghi Nghiêm Minh lắm nha, thần kinh thô thì chưa chắc đã nhận ra nhưng mà lỡ có thật thì chắc tôi rầu cả ngày mất OTL Hay là nam với nam cũng có kiểu hoa si không yêu đương gì đấy được nhỉ =)))