Trong Thái thường tự, chuông sớm vừa điểm.
Ánh dương ngày mới vượt qua tầng mây, ngàn vạn tia nắng nhỏ rất nhanh đã xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, chiếu lên những gương mặt mỏi mệt trắng xám của chúng thái y tiến sĩ.
Sắc mặt Trịnh Quân cũng không được ánh mặt trời soi ra một chút ấm áp nào: “Thánh thượng cùng hoàng hậu đã quyết định đi đến hành cung Lạc Dương tu dưỡng thân thể, chuyến này không phải mấy tháng sẽ không trở về. Bởi vậy, Thái thường thừa công đã hạ lệnh cho lão phu phải tìm ra thái y ứng cử viên đi theo hôm đó, trong khoảng thời gian ở Lạc Dương phải đảm bảo long thể của thánh thượng không có việc gì.”
Lưu Doanh xưa nay là người thoải mái ngay thẳng, cũng chỉ có hắn dám trực tiếp bác bỏ lời nói của Trịnh Quân: “Hôm qua bệnh đầu phong vừa tái phát, coi như có đến hành cung Lạc Dương cũng chưa chắc có thể có chuyển biến tốt.”
Trần Kế Văn sợ hai người tranh chấp, không thể không chậm rãi chen lời: “Lưu tiến sĩ nói có lý, huống chi những năm này thái y thự đang ở trong tình trạng thiếu người, nếu năm lão thái y chúng ta cùng đi, vậy bên trong thái y thự còn lại mấy ai đáng tin cậy?”
Thấy thầy trò hai người không nói gì, ông mới an tâm nói tiếp: “Bây giờ thái tử điện hạ lưu lại giám quốc, Trương tiến sĩ là người đầu tiên không thể đi; Phái vương bệnh nặng mới khỏi, học sinh cũng không dám rời. Mấy vị có thể đi trong khoa chúng ta đều không dùng được, nếu cần đi theo, vẫn nên là tiến sĩ Tần Minh Hạc bên châm khoa mới đúng lý.”
Tần Minh Hạc là phó thái y cùng năm với Tôn Khải Lập, là người đứng đầu khoa châm, trong phương diện chữa trị đầu phong xác thực là cao hơn người khác một bậc.
Thấy vài đạo ánh mắt mệt mỏi đều rơi lên khuôn mặt già nua nhăn nheo của mình, Tần Minh Hạc cũng chỉ có thể xòe hai tay.
“Theo lão phu thấy, đầu phong của thánh thượng là do khí nghịch gây nên, chỉ cần châm trên đầu thì có khả năng khỏi hẳn.” Ông chuyển đề tài, thở dài thật sâu, “Đáng tiếc, hoàng hậu không cho lão phu ghim kim, nàng nói dùng kim đâm đầu như thể dao găm, như vậy thật không được. Lão phu cũng không dám làm trái mà hạ châm!”
Trịnh Quân nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị: “Năm đó Biển Thước trị Thái Hoàn công, Hoa Đà trị Tào công, đều bởi vì sợ châm cứu mà không chịu trị liệu, đủ thấy mọi người thậm chí còn sợ châm cứu hơn bệnh tật. Bây giờ ngươi lại muốn châm lên đầu, Võ hậu không cho phép cũng là chuyện thường.”
Ông cẩn thận suy nghĩ một phen, ngược lại suy tính ra một biện pháp điều hòa: “Không thể châm trên đầu, vậy châm bách hội, trước tiên khôi phục lại thị lực cho thánh thượng, sau đó sẽ tìm biện pháp giải quyết vấn đề phong đầu.”
Tần Minh Hạc cũng sớm có ý này: “Nếu như thị lực của thánh thượng khôi phục, bệnh tình chuyển biến tốt, đến lúc đó lại nhắc lại việc châm đầu, hoàng hậu có lẽ cũng sẽ tin tưởng để ta thử một lần.”
“Đã như vậy, ngươi tìm một vài nhân tài ở châm khoa, đi theo thánh giá.” Trịnh Quân chậm rãi nói, “Còn nội khoa, Từ lão phu, Lưu tiến sĩ, Lý tiến sĩ, ba vị đi theo, lại tuyển thêm mấy vị bên ngoại khoa nữa, chia đều hai bên.”
Dứt lời, đưa mắt về phía Trương Khởi Nhân trầm mặc nửa ngày: “Tôn tiến sĩ tuổi đã quá lớn lại bệnh tật quấn thân, không dễ dàng làm việc. Lưu tiến sĩ đi theo để chăm nom Chu Vương điện hạ. Còn ngươi...”
Trương Khởi Nhân chắp tay: “Thái tử điện hạ ít ngày nữa muốn khởi hành tới Mi châu, tự thân tra xét tình hình thiên tai, học sinh e rằng không thể ở lại trong thành Trường An.”
“Đã như vậy, Trần tiến sĩ Trần Kế Văn tạm thời lo liệu sự vụ trong thái y thự.”
Trần Kế Văn vừa định từ chối,Trịnh Quân đã rung gậy chống, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.
“Lão phu biết ngươi cẩn thận lại có học thức thâm hậu. Nhưng cũng hiểu tính cách ngươi quá mềm mỏng, không trị nổi người.” Ông nhìn quanh một vòng, ánh mắt tựa như tên bắn, “Từ hôm nay trở đi, Trần thái y sẽ đứng đầu xử lý mọi việc trong thái y thự, những quyết định muốn thông qua đều phải đưa hắn xem xét mới có thể thực hiện, đây đều là ý của Thái thường thừa công.”
Ông lấy một cây bút tốt nhất trên bàn tứ bảo, tay dùng sức, miễn cưỡng bẻ gãy bút thành hai đoạn.
“Nếu như có người không tuân, hậu quả sẽ giống như cây bút này.”
___
“Huyết dư thán là thứ gì vậy?”
“Tóc người đốt thành tro, lọc tạp chất, trải qua nhiều lần xử lý, sau đó có thể trở thành dược liệu.”
Thái Bình mở to đôi mắt tròn vo sáng lấp lánh, tò mò lật lật ghi chép thuốc của Thẩm Hàn Sơn, đọc lên những chữ mình biết để hỏi Ngô Nghị.
Suy cho cùng cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi, có sách thuốc lật đến là vui vẻ, cũng quên luôn chuyện ngũ linh chi buồn nôn ban nãy.
“Nhân trung hoàng là gì vậy? Là người vàng sao?”
“À...” Ngô Nghị dừng một chút, cũng không biết có phải là Thẩm Hàn Sơn đào hố hãm hại hay không mà Thái Bình lật trang nào cũng là mấy thứ dược liệu một lời khó nói hết.
“Đây là dược liệu được chế từ hố phân.” Lý Cảnh thay y trả lời câu hỏi này, “Dùng ống trúc chứa đầy cam thảo, ngâm trong hố phân của người một thời gian, sẽ dần biến đổi, phát triển thành dược liệu.”
Phương pháp điều chế bốc mùi này tuy rằng buồn nôn, nhưng lại là vị thuốc thường thấy trong những đơn thuốc giải nhiệt cho mùa hè.
Ngô Nghị không nghĩ tới Lý Cảnh còn nhớ tới câu “dược liệu phát triển” kia của y, càng không ngờ chỉ trong thời gian một năm, đứa nhỏ này cũng đã biết được rất nhiều dược liệu thông thường.
Thái Bình lại không có năng lực chịu đựng như người học y đã lâu, “oa” một tiếng, nhanh chóng vứt đống giấy của Thẩm Hàn Sơn đi.
“Ngoài nhân trung hoàng còn có nhân trung bạch nữa, công chúa, người đoán xem đó là gì?” Lý Cảnh lại chỉ chỉ tên thuốc cho Thái Bình.
Ngô Nghị coi như là nhìn ra rồi, đứa nhỏ Lý Cảnh này, không chỉ bụng đầy mực đen mà còn thù rất dai nữa!
Thái Bình co rụt lại về phía sau Ngô Nghị, dùng hai tay che tai: “Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe, Cảnh nhi hư lắm.”
Ngô Nghị ôm ôm Thái Bình, dùng ánh mắt nhắc nhở Lý Cảnh, đừng làm cho tiểu cô nương người ta buồn nôn đến hỏng mất.
Lý Cảnh lè lưỡi, không trêu Thái Bình nữa mà dùng một đôi mắt sáng như ngọc châu ngước nhìn Ngô Nghị, cũng không phải loại biểu hiện nhát gan thường ngày.
“Nghị ca ca, có phải ta rất lợi hại không?”
Một đôi mắt sáng rõ như ánh dương, long lanh như suối nước, hàm chứa sức sống mãnh liệt.
Ngô Nghị vừa dỗ Thái Bình đang mím môi dỗi ở bên, vừa mỉm cười hỏi: “Tiến bộ không ít, ngươi theo y khoa?”
Lý Cảnh gật đầu thật mạnh: “Ta cầu thật lâu phụ thân mới đáp ứng để ta học y, thời điểm ta vào cung gặp hoàng tổ mẫu, nàng nói, nếu như ta có thể qua được kỳ thi thì có thể theo học ở Thái học!”
Thái Bình ló đầu ra từ sau lưng Ngô Nghị: “Vậy ta cũng phải nói với mẫu thân, ta cũng muốn học y.”
Nếu như biết được con đường học y thực sự rất ảm đạm, không biết hai đứa nhỏ này còn nhớ kỹ lời nói hôm nay không?
Ngô Nghị chỉ cười nhạt, ai khi còn bé mà không nói qua bản thân muốn trở thành nhà văn, nhà khoa học, giấc mơ tuy không hẳn có thể trở thành sự thật, nhưng cũng không cần phải đâm thủng những mộng ảo đáng yêu hồi nhỏ này.
Huống chi hài tử trong hoàng tộc có nhất thời tâm huyết dâng trào cũng không có khả năng thay đổi sinh hoạt tôn quý cùng tương lai đã được định trước của bọn họ.
Ba người cùng nhau cười đùa trong thư phòng của Thẩm Hàn Sơn một lúc lâu mới thấy chính chủ ngáp dài trở về địa bàn của mình.
Thẩm Hàn Sơn thế mà lại không mang theo mùi rượu, khóe mắt có chút nếp nhăn lại nhiễm ý cười khó nhận thấy: “Công chúa hôm nay chơi có vui không?”
“Chơi” đương nhiên là chuyện quan trọng nhất đối với Thái Bình, việc muốn theo học y với Lý Cảnh ban nãy đã bị ném ra sau đầu.
Bé hơi nhớ lại những loại dược liệu được biết thêm hôm nay, cuối cùng nghiêm túc lắc đầu: “Chơi không vui.”
Thẩm Hàn Sơn cười trộm một tiếng, trên mặt lại vẫn giả vờ bình tĩnh: “Công chúa không vui, chính là lỗi của thần, ta phải làm gì mới có thể bù đắp cho công chúa đây?”
“Hôm nay Cảnh nhi dạy cho ta biết về ngũ linh chi, huyết dư thán, nhân trung hoàng...” Bé nhìn về phía Lý Cảnh, nghiêm túc nói từng chữ, “Ta nghe mẫu thân nói, trăm nghe không bằng một thấy ___ Ừm, là ý nói trăm lần nghe không bằng một lần thử nghiệm, không thì Thẩm thái y ngươi chuẩn bị mấy vị thuốc này, để Cảnh nhi nếm thử đi.”
Thẩm Hàn Sơn cuối cùng cũng không nhịn được cười mà phì một tiếng.
“Được, công chúa nói gì ta đều theo. Vậy... Ngô Nghị, nhanh nhanh lên, phía sau có một phòng dược nhỏ, đi kiếm ba vị thuốc công chúa nói, rồi để Cảnh nhi nếm thử.”
Ngô Nghị thông cảm mà liếc nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Lý Cảnh, quả báo này đến cũng có chút nhanh rồi.
Ánh mắt vốn sáng của Lý Cảnh trong chốc lát giống như bị gió trời đông thổi đến, trở nên tối tăm mờ mịt.
Chung quy cũng không nỡ hành hạ tên tiểu tử này, Ngô Nghị nháy mắt ra dấu với Thẩm Hàn Sơn, thấp giọng nói: “Trước mắt trời lạnh, những thứ này lại dùng để hạ nhiệt, sợ là không tốt lắm.”
Thẩm Hàn Sơn vẫy tay lớn, phản bác: “Ba vị thuốc này đều không phải thuốc mạnh, người bình thường ăn một, hai ngày cũng không có việc gì, ngươi cứ yên tâm, nếu gặp sự cố gì, có ta trị!”
Ngô Nghị không khỏi ngậm miệng, nếu như để vị Thẩm tiến sĩ hay chơi đùa quá độ này ở bệnh viện hiện đại, không biết đã bị bộ y tế gọi lên uống trà bao nhiêu lần rồi.
Đáng tiếc, ở nơi tôn ti rõ ràng, trên dưới có thứ tự như vương triều phong kiến, y không thể không làm theo mưu ma chước quỷ của công chúa và lão sư.
Ngô Nghị yên lặng liếc mắt nhìn Lý Cảnh tự làm tự chịu, không thể làm gì ngoài ngoắc ngoắc tay: “Đi theo ta.”
___
Ngũ linh chi, huyết dư thán, nhân trung hoàng, ba vị thuốc này đều không phải thứ có mùi vị ngon lành gì, làm nhão nhoét ra lại càng tựa như uế vật, dù là Ngô Nghị đã thiên chuy bách luyện trên giường bệnh mấy năm cũng không nhịn được muốn nôn một phen.
Cứ như vậy, một bát thuốc đen ngòm được đưa đến tay Lý Cảnh, ba đôi mắt hoặc thấy thú vị tò mò, hoặc thấy thông cảm đều như bị nam châm hút, đồng loạt nhìn đôi tay run rẩy của Lý Cảnh.
“Học sinh cảm thấy...”
Không chờ Ngô Nghị xin, Lý Cảnh đã bưng chén thuốc làm người sợ hãi kia lên, nắm mũi mình, một dạng tráng sĩ chặt tay, uống một hơi.
“Uống một chút coi như xong đi.” Ngô Nghị lặng lẽ dùng mũi chân đá đá Thẩm Hàn Sơn, suy cho cùng cũng chỉ là hài tử mấy tuổi, đùa xong thì cho qua.
Thẩm Hàn Sơn chỉ cười không nói.
Lý Cảnh thấy chết không sờn uống một hơi cạn sạch, trong miệng mặc dù có chút đắng, thế nhưng cũng không có vị buồn nôn như trong tưởng tượng, nó thè lưỡi liếm liếm môi, ồ...
Thấy dáng vẻ “chưa hết thòm thèm” của đứa nhỏ, Ngô Nghị không khỏi cảm thấy kinh ngạc, trong lòng khẽ động, lén lút quệt một giọt thuốc trong bát, liếm một cái.
Thì ra là như vậy... Nước thuốc vừa đến miệng, y đã hiểu điều then chốt trong đó.
Lại đưa ánh nhìn dò xét về phía Thẩm Hàn Sơn, thấy hắn cũng đang trắng trợn quan sát mình!
“Được rồi, chúng ta đây coi như là “trăm nghe không bằng một thấy” rồi?” Thẩm Hàn Sơn cười nói, “Công chúa hiện tại đã vui hơn chưa?”
Đầu nhỏ gật gật, phi thường hài lòng.
Mấy người bọn họ càn quấy một hồi, nhũ mẫu của Thái Bình mới nhanh chóng tìm tới cửa, tính ra cũng đã đến giờ ăn trưa, sao có thể ở cả ngày tại chỗ của Thẩm thái y được.
Một tay thái bình nắm tay nhũ mẫu, tay kia lôi kéo Lý Cảnh, lưu luyến chia tay cùng hai thầy trò Thẩm Hàn Sơn.
Thấy nhóm người đã đi xa, Ngô Nghị mới thở phào nhẹ nhõm, cười cười thi lễ với Thẩm Hàn Sơn: “Học sinh đa tạ ơn Thẩm tiến sĩ đã bỏ qua cho Cảnh nhỉ.”
Lông mày Thẩm Hàn Sơn khẽ động: “Lời này thật kỳ quái, thuốc là do ngươi sắc, chính mồm nó cũng đã uống, có liên quan gì đến ta.”
“Thục địa hoàng, hoàng tinh qua chế biến, hà thủ ô.” Ngô Nghị liệt kê qua một lượt, đáy mắt một mảnh thư thái, “Ngài đã sớm đối thuốc trong hộp, thuốc đều có màu đen, sau khi sắc đương nhiên cũng là màu đen, đương nhiên có thể giấu được công chúa.”
Thẩm Hàn Sơn cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, chỉ lấy quạt từ trong tay áo gõ lên trán Ngô Nghị.
“Nhanh đi thu dọn đồ đạc cho ta, hai ngày sau phải xuất môn đi Mi châu rồi!”
- --
Hal: Tôi chỉ có một mong muốn là chuyện tình yêu của anh với cháu nhà bọn mình không gặp qua quá nhiều trở ngại ;;v;;