Lời này Thẩm Hàn Sơn nói ra thì đơn giản, nhưng muốn làm được thì lại khó.
Hai chữ “phòng ngừa” đối với y học thời đại này mà nói là quá tiên tiến.
Ngay cả biện pháp ngăn đậu mùa lây lan rộng nguyên thủy nhất mãi tới triều Tống mới xuất hiện, biện pháp phòng ngừa phải đến Minh Thanh mới dần được hoàn thiện, còn việc tiêm chủng vắc- xin là do Edward Jenner ở Anh đặt nền tảng, mãi đến tận cận đại mới truyền bá sang Trung Quốc.
Ngô Nghị là người hiện đại, mấy năm học đều gắn với tây y, đối với loại bệnh dịch sớm không còn dấu vết này chỉ hiểu sơ qua nhờ các đoạn lịch sử như trên, hoàn toàn không rõ thao tác thực tế cần những gì.
Chỉ có điều, cơ chế hoạt động của vắc- xin đại khái đều giống nhau___ lấy vi- rút sống dẫn phát bệnh, nhờ đó kích thích cơ thể tự tạo nên hệ miễn dịch. Vắc- xin phòng đậu mùa cũng hoạt động theo cơ chế này.
Chỉ là, ở thời đại này có thể tiếp thu suy nghĩ “lấy bệnh dụ bệnh, bị bệnh để phòng bệnh” này sao?
Y đảo đi đảo lại mấy quyển y khoa kinh điển mới miễn cưỡng tìm được một cách gần tương tự.
“Học sinh có lời muốn nói, nhưng không biết có dùng được hay không.”
Thẩm Hàn Sơn: “Nói.”
Y thấy chư vị tiến sĩ ở đây đều không có biểu tình kỳ lạ nào mới tiếp tục: “Tôn tiên nhân ghi lại trong “Thiên kim phương yếu”, để trị mụn mủ trên mắt của trẻ nhỏ, có thể dùng châm hay dao nhỏ châm bốn phía, khiến máu chảy ra, lấy chất lỏng vàng xoa xung quanh tầm ba ngày, phần gốc mụn mủ sẽ tự bong tróc ra. Học sinh nghĩ, có thể dùng hướng suy nghĩ tương tự cho đậu mùa hay không?”
Thẩm Hàn Sơn không mặn không nhạt nhìn y: “Ý ngươi là muốn lấy độc trị độc?”
Ý này cùng cơ chế của “vắc- xin phòng bệnh” đã gần nhau, Ngô Nghị tiếp tục từng bước thuyết phục: “Học sinh nghe nói, mỗi người chỉ mắc đậu mùa một lần trong đời, vậy thì nếu lúc còn nhỏ mắc bệnh này, sau khi lớn lên sẽ không còn tái phát nữa.”
Lời này vừa nói ra đã khiến cả sảnh đường cười vang, ngay cả Trương Khởi Nhân vốn luôn không lộ hỉ nộ cũng không nhịn được mà cong khóe miệng.
Lý tiến sĩ ôm bụng cười nửa ngày mới miễn cưỡng chống nạnh đứng lên, một mặt ghét bỏ nhìn Ngô Nghị.
“Ngươi đứa nhỏ này, nói ra những lời cũng thật trẻ con, người nhiễm đậu mùa, trong mười phần chết khó tìm một phần sống, đương nhiên là chỉ nhiễm một lần rồi!”
Ngô Nghị tựa như khó khăn mà vò đầu, nhưng trong lòng lại nắm chắc mấy phần: “Có lẽ bởi học sinh nghe nói những đứa nhỏ gặp nạn may mắn sống sót đều không nhiễm lại nên mới nghĩ ra biện pháp này, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ rồi.”
Mọi người vẫn không ngừng cười, chỉ có Thẩm Hàn Sơn là nhíu mày: “Đúng là Tôn tiên nhân có đề cập đến việc này, chỉ có điều đậu mùa là bệnh trong mười chết chín, biện pháp này không khỏi có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi.”
Ngô Nghị nghe ra ý tứ buông lỏng của hắn, nhân cơ hội này nhanh chóng nói tiếp: “Tính truyền nhiễm của đậu mùa rất mạnh, nếu để trẻ nhỏ trực tiếp tiếp xúc với người phát bệnh, bệnh lập tức đến như núi đổ hồng thủy, khó có thể cứu vãn. Nhưng nếu chỉ để trẻ hơi tiếp xúc với vảy đậu, nốt đậu cực nhỏ, có lẽ khi phát bệnh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Y nói xong một hơi này, xem như cơ chế cơ bản của vắc- xin cũng đều nói ra, thiếp theo thì phải nhờ tới các vị thái y tiến sĩ kinh nghiệm phong phú này rồi.
Trương Khởi Nhân lại nhấc mí mắt, ý cười ban nãy biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Lời ấy cũng có chỗ đúng.”
Thẩm Hàn Sơn lập tức vỗ tay: “Để Vương công dẫn chó nhà hắn nuôi lại đây, đi tìm một đứa nhỏ bị nhiễm đậu mùa, dựa theo giải thích của Ngô Nghị, cho chó sờ lên nốt đậu của đứa trẻ, quan sát xem nó có vì bệnh mà chết không.”
Hắn rốt cuộc cũng là người tài ở lĩnh vực bệnh dịch, có kinh nghiệm hơn so với những thái y khác, nhưng Ngô Nghị vẫn cảm thấy bất ngờ, ý tưởng dùng động vật thử nghiệm, hóa ra ở thời đại kỹ thuật lạc hậu này cũng đã xuất hiện.
“Trương công, nhờ ngươi cho hai học sinh của mình chọn ra mấy con chó thân thể khỏe mạnh, nuôi nhốt riêng cạnh tây viện, không được ở cùng với người ngoài, không tiếp xúc với ngoại vật.”
Thẩm Hàn Sơn đưa mắt về phía Ngô Nghị: “Ngươi cùng ta thu thập nốt đậu.”
Thấy y cau mày, làm như có lời muốn nói, Thẩm Hàn Sơn trực tiếp chỉ chỉ ngón tay lên trán y: “Có lời muốn nói thì nói thẳng, mọi người cùng đưa ra ý kiến mới có thể tìm được biện pháp giải quyết.”
Ngô Nghị lúc này mới chắp tay, nói: “Ban nãy lão sư vừa hạ lệnh chọn chó, học sinh nghĩ thầm, chó được sử dụng đúng là phải tuyển chọn, nhưng không chỉ có thân thể khỏe mạnh, còn phải nhất trí chọn cùng một mẫu, hoặc đều là chó đực, hoặc đều là chó cái, bằng không, nếu như chó đực và cái giao phối khiến chó cái mang thai, như vậy sẽ có khả năng làm ảnh hưởng đến hiệu quả chích ngừa.”
Trương Khởi Nhân vuốt cằm: “Lời này ngược lại không tệ, ngươi rất cẩn thận.”
“Còn có một chuyện, để so sánh, sau khi cho chó nhiễm bệnh, không bằng chia chúng thành hai nhóm, một nhóm nuôi ở bên trái tây viện, một nhóm nuôi ở bên phải, không để chúng tiếp xúc nhau, như vậy có thể nhìn được sự khác biệt của chó bình thường và chó đã có chích ngừa rồi.”
Thí nghiệm so sánh, chỉ để một lượng biến đổi, đây là điều cơ bản nhất trong thí nghiệm y học hiện đại, Ngô Nghị trong phòng thực nghiệm so sánh chó, nuôi chó đến thành thục rồi.
Mà đối với đại phu Đường triều cơ hồ không có khái niệm về thí nghiệm trên động vật, đây cũng như một thể hệ hoàn toàn mới. Vì lẽ đó, tuy hai vấn đề Ngô Nghị nêu ra là đơn giản nhưng lại là những điều chúng thái y nơi đây chưa từng suy xét tới.
“Ta thấy Ngô Nghị nói có lý.”
Lúc này người ca ngợi chính là Lý tiến sĩ, ông xem như đã nhìn ra, đứa nhỏ này quả là có tư chất, suy nghĩ vấn đề thấu đáo cẩn thận, tự thân đã có bản lĩnh như vậy, lại thêm hai vị Thẩm, Trương trợ giúp, địa vị sau này nhất định sẽ rất cao.
Thẩm Hàn Sơn nhấc mi mắt, cũng không lộ vẻ mặt tán thưởng như những tiến sĩ khác mà chỉ lạnh nhạt nói: “Liền làm theo lời Ngô Nghị.”
Từ Tử Văn và Ngô Hủ vốn thất bại khi chẩn bệnh cho Vương Đào, hiện nay còn bị một học sinh như Ngô Nghị phái đi làm việc, trong lòng tất nhiên có tức giận bất bình, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, chỉ dám thầm oán hận trong lòng, cũng sinh ra nhiều ý nghĩ không an phận.
Hai đôi mắt mù mịt nhìn nhau một chút, đều dò được “thượng sách” trong lòng đối phương, hai người này tuy rằng chỉ là huynh đệ gặp dịp thì chơi, nhưng đối với Ngô Nghị thì đồng lòng có chung mối thù.
Trương Khởi Nhân mắt lạnh nhìn hai học sinh của mình, một kẻ quá mức giảo hoạt, kẻ kia lại ngu xuẩn mất khôn, gộp lại cũng không được một nửa tư chất của Ngô Nghị.
May là để đứa nhỏ kia đi theo Thẩm Hàn Sơn, bằng không...
Tâm trạng vừa mới động đã có một bàn tay lớn phủ lên vai, Thẩm Hàn Sơn nghiêng người, gọi ông tỉnh lại từ trầm tư.
“Ta cùng Ngô Nghị đi thu thập nốt đậu, chuyện tìm chó cứ để học sinh lo là được, còn muốn phiền ngài đây ở lại coi chừng đại cục, tiếp tục nghiên cứu phương pháp.”
Trương Khởi Nhân chậm rãi phủi rơi bàn tay kia, khẽ gật đầu.
“Ngươi yên tâm.”
___
Ngô Nghị lại cùng Thẩm Hàn Sơn bước trên con đường đã đi qua buổi sáng, cúi đầu nhìn, dấu chân lúc trước đã bị cát vàng che đi, chỉ có thể mơ hồ nhìn được phương hướng đi tới nông trang.
Hai thầy trò chưa kịp đến cửa nhà nương tử đã trông thấy một nữ tử tóc tai bù xù, trong tay nắm băng, không ngừng nhét vô lồng ngực mình.
Thẩm Hàn Sơn bước nhanh tới mới nghe được nữ tử lẩm bẩm không ngừng: “Ngoan nha, con nhịn một chút, chỉ cần hạ nhiệt là tốt rồi, ngoan nào, thái y đến từ kinh thành nói con sẽ khỏi bệnh thôi...”
Hắn vội liếc mắt ra hiệu, Ngô Nghị đặt hòm thuốc sau lưng xuống, mạnh bạo đẩy tay nương tử ra nhìn, trong lồng ngực nàng là một đứa trẻ đang được ướp băng, đã sớm đông đến tím tái, y cũng không còn nhớ cần phải phòng hộ gì, trực tiếp đưa ngón trỏ tìm động mạch cổ của nó, quả nhiên một tiếng mạch đập cũng không có.
“Thẩm tiến sĩ...”
“Ta đã biết.” Thẩm Hàn Sơn nhanh chóng ngắt lời y, cố gắng nói chuyện với nương tử, “Con trai ngươi... Đã mất bao lâu rồi?”
“Mất?” Nương tử nhếch môi nở nụ cười, đôi môi khô nứt chảy ra tơ máu, “Ngài xem, không phải nó vẫn đang nằm trong lồng ngực ta sao?”
Nói rồi, vừa ôm lấy đứa nhỏ đã chết, vừa nâng niu trong lồng ngực dỗ dành.
“Bé ngoan mau ngủ, à ơi, ngủ một giấc là tốt rồi, sẽ nhanh... tốt thôi...”
Ngón tay gầy trơ xương của nàng vỗ nhè nhẹ trên đứa nhỏ đã sớm không còn nhiệt độ, qua hồi lâu mới dần mất đi âm thanh, cả động tác cũng dừng, cả người vô lực ngã xuống, dựa trên vách tường loang lổ.
“Ta đi tìm lâu rất lâu, sông đã khô cạn, ta lại đi sâu vào lòng sâu mới thấy chút bột băng.” Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàn Sơn một chút, lại cúi đầu nhìn hài tử đã chết đi, “Ta nâng chúng trong lòng bàn tay, nhanh chóng chạy về, một bước ta cũng không dám dừng...”
“Vì sao, vì sao lại vậy...”
Ánh nắng phù phiếm đầu xuân chiếu lên đôi môi đang lẩm bẩm của nàng, làm bật lên vết máu đỏ tươi, Ngô Nghị vừa định tiến lên đã bị Thẩm Hàn Sơn kéo lại.
Thẩm Hàn Sơn yên lặng lắc đầu, nỗi đau mất con này đã đủ để ép vỡ nữ tử bần cùng này, hiện tại cả tia lý trí cuối cùng của nàng cũng đã mất.
Chờ nàng không tiếp tục nói gì nữa, Thẩm Hàn Sơn mới chậm rãi tiến lên thử thăm dò: “Vũ nương tử...”
Vũ nương tử giật nảy người, cảnh giác ôm chặt đứa nhỏ đã chết: “Ngươi là đầu trâu mặt ngựa sao? Ta không cho phép ngươi mang nhi tử của ta đi! Ngươi muốn dẫn, thì dẫn ta đi đây này!”
“Ta không phải quỷ sứ, cũng không phải thần chết.” Thẩm Hàn Sơn đi bước nhỏ tới gần nương tử, “Ta là đại phu, ta tới xem bệnh cho nhi tử của ngươi...”
Vũ nương tử lúc này lộ ra thần sắc mừng rỡ: “Thật sao? Đại phu, đại phu ngài mau tới nhìn, con trai ta vì sao lại lạnh như vậy... Buổi sáng đại phu còn nói phải cho nó giảm nhiệt, hiện tại lại tăng nhiệt cho nó, có phải vậy không?”
Thẩm Hàn Sơn âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Ngô Nghị, một tay đưa ra sau lưng, nhận miếng gỗ cùng lọ thuốc nhỏ Ngô Nghị đưa tới, tay kia cẩn thận nhận lấy đứa nhỏ đã chết, thừa dịp Vũ nương tử đang ngây người, nhanh chóng dùng miếng gỗ gạt nốt đậu, nhét vào trong lọ.
Vũ nương tử lập tức thu tay, đạp liên tục về phía Thẩm Hàn Sơn: “Cái tên lừa đảo này! Ngươi là đồ lừa đảo! Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta...”
Thẩm Hàn Sơn ném lọ này ra sau, Ngô Nghị vội vàng đưa tay tiếp được, dùng vải quấn lại cẩn thận.
Thẩm Hàn Sơn lại đứng bất động, mặc cho Vũ nương tử quyền đấm cước đá cũng không nhúc nhích, không trốn tránh, không kêu đau, tựa như trở thành một ngọn núi, sống lưng kiên cường đứng ở đó.
Nửa ngày, Vũ nương tử đá đến hai mắt đỏ ửng, hai chân vô lực mới dừng lại, ngẩng lên, tựa hồ như muốn khóc lại khóc không được, mặt mày co rúm vặn vẹo, tuyệt vọng nhìn Thẩm Hàn Sơn.
“Xin lỗi.” Thẩm Hàn Sơn nhắm mắt lại, hồ như cũng mất đi tất thảy ngôn ngữ, chỉ có thể không ngừng nói một câu, “Xin lỗi.”
- --
Hal: Đọc đoạn cuối chương này muốn khóc thực sự QAQ
Mong là hai đứa pháo hôi không làm trò gì quá ngu, chứ nếu để ảnh hưởng đến đại cục thì tôi sẽ xông vào truyện tẩn bọn nó hic