Lời nói nhẹ như gió của Lý Tố Tiết đến tai Ngô Nghị lại tựa một đạo thiên lôi.
Y sớm biết, bản thân là một người hiện đại thì đương nhiên tam quan sẽ không giống cổ nhân, nhưng không ngờ tới cha mẹ cũng có thể bạc tình ác tâm đến độ này.
Cũng khó trách Ngô phu nhất khắp nơi cho người ngáng chân y, thân con ruột còn vậy, con thứ lại càng không thể dung nạp.
Lý Tố Tiết nhướn mày, rất có ý trấn an: “Cậu nói cũng không sai, cõi đời này vốn không có thứ gọi là độc, mọi thứ đều dựa vào chủ ý của con người. Hộp thạch tín này, vốn dùng để tự vẫn, nay lại có thể dùng để cứu người, cũng coi như thân nhi tử này tích phúc hộ nhị lão rồi.”
Ngô Nghị sâu sắc gật đầu: “Có ân hôm nay, suốt đời khó quên.”
Có vị thuốc khó tìm này, phương thuốc y cần cũng dễ dàng phối ra.
Lý Cảnh còn tích cực hơn cả ba nó, ngày nào cũng kéo Lý Phúc rời giường ra bắt cóc với nó, lão nô người ta nào dám chậm trễ, hai ba ngày đã thu được một chậu cóc nhảy nhấp nhô, đặt ở sân trước Lý gia, ồn ào không ngớt.
Ngô Nghị dạy bọn họ dùng tiêu(*) cho cóc ăn, sau đó dùng mảnh gỗ nhỏ, cạo dịch trắng phía sau tai cóc, đặt lên đĩa sứ trắng rồi vẩy bột mì lên, hơ trên lửa.
“Sao cái đống trắng trắng này lúc khô lại thành màu đen ạ?”
Lý Cảnh không hiểu, ngày ngày đều không nén được hiếu kỳ mà lẽo đẽo theo đuôi Ngô Nghị như cún nhỏ, nhìn y cầm cân nhỏ lấy ra một chút xíu các thứ, trong đôi mắt tròn vo tràn đầy tò mò.
Ngô Nghị hạ lông mày, tính toán vật còn trên cân: “Đây là sự phát triển của dược liệu, giống như răng của con rụng đi hay tóc dài ra, dược liệu cũng sẽ có một chút biến hóa.”
Lý Cảnh như hiểu mà cũng như không hiểu, gật gật đầu, đưa tay muốn chạm thử đống nhựa cóc kia, bị Ngô Nghị tóm được vuốt mèo đang tính làm vụng.
Y liếc tiểu thiếu gia một chút, giọng có mười phần uy hiếp: “Con mà nghịch, ta sẽ không trả lời câu hỏi của con nữa.”
Lý Cảnh lập tức làm bé ngoan, để tay ra sau lưng, thân thể nhỏ bé ưỡn lên thẳng tắp, như mầm cây nhỏ đội đất mà lên, rất có khí thế.
Ngô Nghị không khỏi nhe răng nở nụ cười, bào chế thuốc nên khắp nơi đều có chút vị đắng, mà giờ có thêm một đứa nhỏ hay theo đuôi, líu ríu không ngớt như vậy, cũng bớt đi một phần tịch mịch.
Ngô Nghị tự phối mấy thang thuốc, cũng không tiếp tục quấy rầy Lý phủ, tạm biệt Lý Tố Tiết rồi trở về đình viện nhỏ lạnh lẽo không một hơi người sống của y.
Trong những ngày tháng ngâm mình trong dược này, y không ngừng sốt, xuất huyết, mệt mỏi, Ngô Nghị cơ hồ cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang từng giây chiến đấu với bệnh độc, ngọn lửa chiến tranh như đốt cháy huyết quản, dấy lên ý chí của con người.
Để chống đỡ tâm tình tiêu cực, mỗi một ngày qua, Ngô Nghị đều khắc một vạch lên vách tường, mỗi một vết khắc đều là ý chí và hy vọng sống sót.
Hai bên tranh đấu mang đến đau đớn như lăng trì, thời điểm đau đớn khôn tả, y cũng chỉ có thể cắn chặt răng gắng gượng, nắm tay chặt đến nỗi móng bấu vào da thịt.
Nếu đã ăn được vị đắng, nhất định phải tiếp tục chịu đựng.
Chịu đựng như vậy, chính là được lại một cái mạng.
Ngô Cửu vẫn theo thường lệ mà đến xem xét, thế nào cũng không che giấu được vị thuốc đắng tràn ngập trong sân.
Lòng hắn hơi động, vẫn mang vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, ngó về phía phòng trong một chút, cúi đầu đặt khay cơm thừa, xoay người chạy đi bẩm báo với chủ tử.
Móng tay dài của Giang thị tùy ý gảy bàn tính, lạnh nhạt nói: “Thu nhập tháng này cũng không tồi___ đứa bé kia lại tìm chuyện như vậy, cả thân đầy bệnh lại không nghỉ ngơi, ngươi hỏi thăm tiệm thuốc một chút, xem nó mua thuốc gì.”
Thị không tin, ở cái xó xỉnh này có thể nhảy ra một vị thần y biết cải tử hoàn sinh.
Ngô Cửu nhận lệnh, rất nhanh đã có được đáp án khiến người ra dựng tóc gáy.
“Phu, phu nhân.” Ngô Cửu lo lắng đứng một bên, ép thấp giọng, “Nghị thiếu gia mua... chính là thạch tín!”
Giang thị hơi khựng lại, chợt lộ ra ba phần ý cười lạnh lùng: “Ồ, cũng không ngờ, nó còn có tính tình này.”
Ngô Cửu cẩn thận phụ họa: “Có điều, người trong tiệm nói là vì không có phương thuốc của đại phu nên cũng không dám bán cho ngài ấy, lão nô cũng đã thăm hỏi các hiệu thuốc lớn nhỏ khắp cái Viên Châu này, không một nhà nào dám ra tay giúp.”
“Nếu như thật sự mua được, ngươi và ta còn có thể đứng ở chỗ này sao?” Thị nghiến răng, “Ta đã có ý tốt, muốn thả cho nó một con đường sống, nó đúng là không biết điều! Ngươi nói xem, đọc đó là dành cho ai? Hủ...”
Thị đột nhiên cả kinh, lông tơ cả người đều dựng, như mèo mẹ xù lông bảo vệ con, theo bản năng mà vuốt móng tay dài.
Ngô Cửu đỡ lấy thị: “Hủ thiếu gia nhân hậu, chưa từng trêu chọc qua người nọ, phu nhân đừng sợ!”
“Ta không đồng ý việc thiếp thất đoạt quyền, quy củ trên dưới đều phải có, nhưng không chừng nó còn có oán hận trong lòng.”
Thị càng nghĩ càng sợ, chụp cho Ngô Nghị cái mũ ghen tị: “Mấy ngày trước có thư từ Trường An, tiến sĩ Trương Khởi Nhân đã đến gần Viên Châu, nó thế nào cũng coi như thiếu gia Ngô gia, khó nói sẽ không động tâm tư.”
“Chỉ bằng một kẻ không có mẹ nuôi dưỡng như vậy?” Ngô Cửu mạnh mẽ lên án thay chủ, “Người đó so với Hủ thiếu gia của chúng ta, như mắt cá đòi so với minh châu, quả là không biết tự lượng sức mình! Nếu tâm địa đã ác độc như vậy...”
“Không bằng...” Hắn lặng lẽ ngó ánh mắt Giang thị, “Lão nô sẽ cáo trạng với lão gia, để ngài ấy đưa ra quyết định.”
“Không bằng không chứng, chỉ với mấy câu nói như vậy?” Giang thị lạnh nhạt đáp, khóe môi câu lên nụ cười mang sát ý, “Ngươi đi, tính ngày đẹp, đưa một vài đồ tốt trong phòng ta đến cho Nghị thiếu gia, Ngô gia tốt xấu gì cũng phải có thể diện, nó muốn, còn có thể không cho?”
Ngô Nghị chịu đựng dùng thuốc, ba tháng này, các phương thuốc cương hay nhu đều dùng, cuối cùng cũng coi như lột bỏ được ba, năm phần bệnh trạng, tăng thêm chút cân.
Da thịt mới xuất hiện, phác họa nên gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng trong, chân mày tựa kiếm cau lại, đâm thủng cái vỏ suy nhược ốm yếu trước kia, lộ ra khí lạnh sắc bén.(**)
Rốt cuộc mới khoác lại vẻ thiếu niên đúng nghĩa, da xương đều như được hồi sinh.
Ngô Nghị tiện tay lướt nhẹ qua chậu nước trong như mặt gương, nhìn sóng nước tản ra vài vòng lại bình lặng trở lại, phá vụn hình dạng không phải người của trăm ngày trước, tròng mắt vốn bị thiêu trụi bởi lửa bệnh giờ lại có thể phát ra ánh sáng.
Vận mệnh lại cho y một con đường sống.
Vấn đề là, con đường này sẽ rẽ theo hướng nào?
Y là người hiện đại, không nhận thức được chữ phồn thể, càng không nói gì đến bát cổ văn chương, khoa cử chắc chắn là ngõ cụt.
Muốn đơn giản cày cấy trồng trọt, chỉ sợ thân thể này không được việc.
Y nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ có thể dùng vốn liếng ban đầu của mình, coi như không thể thành thần y thì cũng phải có cân nhỏ bốc thuốc, an ổn sinh sống cũng không phải việc khó.
Đang cúi đầu suy nghĩ liền nghe thấy có người gõ ngoài cửa.
Ngô Cửu không được mời mà cũng đẩy cửa vào, khách khí hỏi han.
“Nghị thiếu gia, hôm nay ngài cảm thấy tốt chứ?”
Tuy mắt hắn nhỏ nhưng tầm mắt vẫn rõ ràng, sớm đã trông thấy bóng lưng hơi cong của Ngô Nghị, cột sống gầy nhỏ nâng đỡ quần áo ___ tuy là gầy, nhưng cũng không như ngày trước, từng khúc xương đều lộ ra ngoài.
Ngô Cửu lấy làm kỳ, ngoài miệng không nói tiếng nào, thừa dịp Ngô Nghị chưa xoay người, đem bình thuốc trong tay áo lặng lẽ đặt vào khe hở trong tủ của y.
Tuy hắn là người không gánh nổi đại sự, như vẫn có chút khôn vặt, bệnh này của Ngô Nghị, đương nhiên sẽ không có khí lực di chuyển tủ, đến lúc bẩm báo cho lão gia, tang chứng hẳn vẫn còn đó, còn sợ y không bị đuổi ra khỏi nhà?
Hắn định ra tử lộ của Ngô Nghị, trong mắt lộ ý cười đắc ý, trong chớp mắt Ngô Nghị quay lại thì thu hồi tâm tình.
_____ Đây là đứa nhỏ bệnh tật triền miên kia sao?
Thiếu niên trước mặt như được đắp một lớp da mới, từ đuôi mày khóe mắt đều là dùng bút pháp uyển chuyển tinh tế mà họa ra, khuôn mặt trắng sứ phảng phất ý lạnh lại nở một nụ cười, lẫn trong sự ôn hòa là tiết xuân hàn khiến người không kịp chuẩn bị.
Có chút dáng vẻ của người mẹ đã khuất kia.
Ngô Cửu sợ đến mềm nhũn hai chân, lập cập run rẩy: “Nghị thiếu gia, ngài, ngài đã khỏe lại rồi?”
Ngô Nghị nghiêm nghị liếc hắn một chút: “Ta trông rất khỏe sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo kia như đánh tỉnh Ngô Cửu, còn đâu sự yếu đuối, trước mặt hạ nhân cũng không dám lên tiếng khi xưa, nếu không phải Giang thị chưa chán mà không bớt tàn nhẫn, hắn căn bản cũng không muốn ra tay quá ác độc.
Ai ngờ, người như Bồ Tát lại sinh ra một nhi tử như ác quỷ, quấn lấy Ngô phủ quấy nhiễu... từng ấy thời gian chưa nói, giờ còn muốn hồi xuân phản dương, tiếp tục làm xằng làm bậy.
“Lão nô không có ý này, lão nô, vậy lão nô đi.”
Không đợi Ngô Nghị hỏi nhiều, hắn đã cuống quít chọn lý do, lảo đảo chạy thoát khỏi tòa biệt viện hoang vu này.
Đại trạch Ngô gia lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Ngô Tích bị giáng chức, về lại Viên Châu cũng ngót nghét hai mươi năm.
Năm tháng trôi nhanh, từ Trinh Quán đến Tổng Chương, từ Thái Tông đến đương kim thánh thượng, giống như đã hoàn toàn bỏ quên vị thứ sử này ở nơi Viên Châu trời cao đất xa này.
Ông ta chờ đến mỏi mệt, tóc bạc đã nhiều hơn tóc đen, nếp nhăn quanh mắt. Vài chục năm trải mưa gió mài giũa ra một thân cứng cỏi, giờ đây tiến vào nữ sắc ôn nhu, lại thành một thân thịt mỡ mềm oặt.
Khi có tuổi, ông ta bắt đầu không thích soi gương, nhưng lại rất vừa lòng con trai trưởng, nhìn được dáng dấp anh tuấn bức người của mình năm nào trên người đứa con trai này.
Trương Khởi Nhân cũng sắp đến Viên Châu rồi.
Ông ta cho gọi Ngô Hủ, đưa ra ý cười gần gũi: “Đã học thuộc Thần Nông Bản Thảo Kinh chứ?”
“Đã được chín phần mười ạ.”
Thanh niên ngẩng đầu cười, hiển nhiên là rất tự tin.
“Vậy thì tốt.” Ngô Tích vui mừng gật đầu, “Tiến sĩ Trương Khởi Nhân... tâm đắc nhất chính là bản sách này, con đọc lưu loát được một lượt, nhất định có thể lọt vào mắt xanh.”
“Vâng.”
Giang thị lặng lẽ đứng ở cửa bàng thính, nghe được một chữ “vâng” kia mới buông lỏng tâm tình, định thở một hơi nhẹ nhõm, Ngô Cửu lại xuất hiện trong tầm mắt.
“Phu nhân!” Hắn kinh hô một tiếng, “Bệnh tình của Ngô Nghị có chuyển biến rồi!”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đường triều có rất nhiều tiến sĩ và giáo sư. Thái y giảng bài ở Thái Thường tự vẫn có địa vị rất cao.(*không, tôi cũng không rõ lắm mấy cái này nên edit theo những gì tự hiểu thôi... Có ai biết thì nhắc nhé....)
- --
Hal: (*) hay ớt gì đó, Hal cũng không rõ.
(**) ồ... lão Ngô là kiểu ôn nhu hiền hòa nhưng đẹp kiểu sắc bén hả, à không, ở đây chắc tầm 15 là cùng nhỉ, vẫn còn trẻ con chứ, thế là vì khí chất gì đó à? Mà kệ đi, tôi thích thụ thế này =))))) Kiểu hiền vl xong tức lên ai cũng phải rén ấy =)))) Mà tôi mệt mỏi với mấy đoạn tả lão ấy quá OTL Toàn mấy từ đâu đâu ấy, chả hiểu hic
À, lúc đầu tôi vẫn cho ung thư là bệnh khó chữa, nguyên chủ bị bệnh lâu như vậy, hẳn phải đến giai đoạn khó khăn rồi, thắc mắc không hiểu cho khỏi bệnh kiểu gì =)))) Nhưng nghĩ lại thì, con người thay đổi theo thời gian và bệnh cũng vậy, có lẽ cái thời đấy thì vẫn có khả năng chữa chăng =))))