Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 61: Chương 61




Khác với cục diện tiểu nhân thẩm đại án dở khóc dở cười bên Ngô Nghị, người mà Trương Khởi Nhân phải đối mặt chính là vị quan tối cao của Đại Lý Tự, một thành viên trọng yếu của Đông cung đảng, cánh tay đắc lực của vương triều___ Trương Văn Quán.

Mà đồng thời đây cũng chính là người bạn cũ vài canh giờ trước còn cùng ông nâng cốc phẩm rượu.

Trương Khởi Nhân không mang gông xiềng, bởi bỏ đi gậy chống, ông liền trở thành một lão nhân đến đứng cũng không vững, nếu như lại đeo thêm gông, sợ rằng sẽ ép gẫy sống lưng yếu đuối không thể tả của ông.

Trương Văn Quán lần đầu dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà quan sát lão bằng hữu của mình, cởi bỏ lớp áo khoác nặng nề, Trương Khởi Nhân liền lộ ra thân thể gầy gò thê thảm như một khung xương, xuyên qua lớp áo tù mỏng manh cơ hồ có thể nhìn ra xương sườn nhô ra của ông, mỗi cái đều như dao găm sắp đâm thủng áo tù, làm người ta sau khi thông cảm thì không khỏi sinh ra chút cảnh giác.

Thân thể bệnh lão của Trương Khởi Nhân cũng không thể động đến lòng trắc ẩn của Trương Văn Quán, ông rất rõ, thân thể nhìn như suy nhược này lại bao bọc lấy một người lòng lang dạ sói.

Điều duy nhất ông không hiểu đó là, Đông cung mấy năm nay đối xử với Trương Khởi Nhân tuyệt không thua thiệt, ông thực sự không hiểu vì sao lão nhân sắp thất tuần này lại thần phục con gà mái gáy sáng kia, thậm chí vì ả mà không tiếc hi sinh sinh mạng.(*)

Thời điểm Chu Hưng chạy tới, nhìn thấy chính là cục diện như vậy, hai vị lão nhân tóc hoa râm ngồi ở hai đầu của một cái bàn gỗ có chút mục nát, nhìn lẫn nhau, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang chơi một ván cờ, mà lúc này Trương Văn Quán đang suy nghĩ xem nên đi nước cờ nào tiếp theo.

“Hạ quan kiến quá Trương công.”

Trương công trong miệng Chu Hưng lúc này hiển nhiên là Trương Văn Quán.

Mí mắt mệt mỏi đang rũ xuống của Trương Văn Quán nhìn lên, người tới là một cấp dưới ưu tú, tuy nghe nói thủ đoạn của gã có chút ác độc nhưng suy cho cùng vẫn là người có tài năng xuất chúng, cái độc ác của gã có thể vừa đúng lúc bù đắp cho sự nhẹ dạ của ông.

Ông suy nghĩ một chút, quyết định mượn lực của người trẻ tuổi này.

“Chu Hưng, ngươi tới thẩm vấn Trương tiến sĩ.” Ông phẩy tay áo bỏ đi, chỉ để lại một lời căn dặn, “Người phải báo lại với ta tất cả những lời ông ta nói, nếu như làm tốt, lão phu sẽ tiến cử ngươi với thánh thượng.”

Trương Văn Quán nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên không phải chỉ là một lời khách sáo đơn giản.

Chu Hưng dùng hai tay áo che khóe môi đang mỉm cười: “Hạ quan tuân mệnh.”

___

Đối mặt với người trẻ tuổi này, sau một hồi trầm mặc, Trương Khởi Nhân bỗng mở miệng, không chờ đối phương khai triển bất kỳ thủ đoạn nào đã tự mình nói hết tội trạng của bản thân.

“Ở Mi châu, ta cho dịch đờm của bệnh nhân truyền thi vào huyết thanh dành cho thái tử, khiến y nhiễm truyền thi. Sau đó, ta lại âm thầm cho thêm rượu vào thuốc trị bệnh của y khiến bệnh tình ngày càng nặng.”

“Quả là kế sách cao minh, vậy vì sao ngươi lại bị bại lộ?”

“Lúc đó môn đồ Từ Dung của ta phát hiện chuyện này, đồng thời bẩm báo cho Trương công. Vì muốn thoát tội, ta đưa cho Ngô Nghị phương thuốc nguyệt hoa hoàn, bởi ta biết hắn là một người trẻ rất có chí tiến lên, nhất định sẽ đi tìm bã thuốc của thái tử, tìm hiểu rõ bệnh tình của y, vì lẽ đó, hắn chỉ thiếu một chút là trở thành kẻ thế mạng cho ta.”

“Ngươi không sợ Ngô Nghị khai ra ngươi sao?”

“Ngô Nghị là môn đồ của Thẩm Hàn Sơn, huống chi đây lại là một cơ hội tốt cho Đông cung đảng, Trương công nhất định sẽ không chỉ đơn giản muốn hắn nói sự thật.”

“Một chút nữa là ngươi đã thành công, nhưng động cơ ngươi mưu hại thái tử là gì?”

“Vì muốn trả thù hoàng thất Lý Đường, vì tế điện con cháu đã chết trận của ta.”

Một hỏi một đáp, tựa hồ như một bài thi vấn đáp hoàn mỹ, cơ hồ tìm không ra bất kỳ lỗ thủng nào.

“Một vấn đề cuối cùng.” Chu Hưng vung tay lệnh cho cai ngục ghi lại lời khai tạm dừng bút, ánh mắt dừng trên bả vai suy sụp của người kia, “Vì sao ngươi phải để lại chứng cứ? Đây không phải một chuyện rất ngu xuẩn sao? Người bình thường nếu như phạm tội đều sẽ cố gắng tiêu hủy chứng cứ có thể xác minh mình có tội.”

Khóe miệng rủ xuống của Trương Khởi Nhân hiếm thấy mà cong lên một lần, ông không trực tiếp trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại Chu Hưng: “Ngươi không cho là vấn đề này có hơi thừa thãi sao?”

Chu Hưng không ngờ bị ông hỏi ngược lại một câu, trong chốc lát đã minh bạch nghĩa bóng trong lời ông.

Vấn đề này cũng không phải điều Võ hậu hi vọng có người hỏi Trương Khởi Nhân, trả lời ra sao là chuyện của ông, mà có hỏi hay không lại là do Chu Hưng gã chính mình lựa chọn rồi.

Trương Khởi Nhân muốn hỏi gã, ngươi muốn làm theo ý của Võ hậu, từ đây một đường trải gấm, thẳng tới mây xanh; hay muốn lựa chọn trung thành với chủ cũ, đi theo Lý Hoằng sắp chết, đồng thời mai táng luôn tiền đồ của chính mình?

Chu Hưng đối mặt với vị lão nhân hoàn toàn không có chỗ sơ hở trước mắt, đột nhiên cảm thấy vai trò của bọn họ có chút đảo lộn, tựa như người bị còng kia không phải Trương Khởi Nhân đã bước chân lên tử lộ, mà gã thì vẫn chỉ là một ngục lại nho nhỏ chỉ cần phụng mệnh.

Gã không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mới như bình ổn lại nhịp tim, lộ ra một nụ cười có lẽ là mang cảm kích.

“Đúng là có chút thừa thãi, chúng ta tiếp tục, Trương tiến sĩ.”

___

Ra khỏi phòng giam của Trương Khởi Nhân, Chu Hưng lệnh cho cai ngục ở đó tiếp tục thắp nến trong phòng, khiến nhìn qua như thể gã vẫn còn đang ở bên trong hỏi cung, sau đó liền chân không chạm đất mà thối lui khỏi ngục Đại Lý Tự, thậm chí còn chưa kịp sắp xếp lại ghi chép hỏi đáp của hai người đã lặng lẽ giao hết cho Bùi Nguyên.

Ánh mắt của Bùi Nguyên so với roi của Chu Hưng còn lạnh hơn: “Vì sao ngươi không giao cho Trương công trước, hắn mới là Đại Lý Tự khanh.”

Chu Hưng biểu tình nghiêm túc như thật: “Ta cho rằng để Trương công xử lý việc này có thể có chút bất công, mà thái tử là con trai trưởng của hoàng hậu, nàng nhất định sẽ công minh mà xử án này.”

Bùi Nguyên không khỏi cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không phải bởi vì tiến cử của Trương công không bằng được Võ hậu đề bạt sao?”

Chu Hưng cười hì hì, không trả lời, lời của Bùi Nguyên mặc dù gay gắt nhưng cũng không đâm thủng da mặt dày như tường thành của gã.

Bùi Nguyên thấy gã láu cá lõi đời liền đổi câu hỏi: “Vì sao ngươi biết mà tìm ta?”

Bùi Nguyên xác thực là một trong những người hầu thân cận nhất bên cạnh thái tử, nhưng Chu Hưng biết, hắn chính là bội kiếm mà Võ hậu ban cho Lý Hoằng, mũi kiếm trong tay y, đương nhiên có thể thuận buồm xuôi gió; nhưng chuôi kiếm trước sau gì vẫn ở trong tay Võ hậu, hiện giờ muốn hắn thay đổi hướng kiếm mà đâm về phía Lý Hoằng, hắn sẽ không chút do dự mà biểu diễn bản lĩnh đã được sóng gió cung đình mài giũa những năm qua.

Chu Hưng vẫn bày vẻ nịnh nọt mà cười: “Ta là phận tiểu bối, hiển nhiên là không thể gặp mặt hoàng hậu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tiểu tướng quân ngài là cương trực công chính, vì lẽ đó mới kính nhờ ngài đi chuyến này, không thể khiến người vô tội bị oan ức.”

Bùi Nguyên lại thăm dò thêm, xác nhận bộ hạ cũ này thực sự có tâm quy hàng mới nhận ghi chép, hướng Chu Hưng cười nhạt.

“Ta sẽ bẩm báo tình hình thực tế cho hoàng hậu.”

Chờ Bùi Nguyên cưỡi ngựa đạp bụi đất rời đi, Chu Hưng mới thu hồi nụ cười cứng ngắc trên mặt, giơ ống tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Vấn đề Bùi Nguyên đưa ra tuy khắt khe nhưng lại rất thực tế, gã nghĩ đi nghĩ lại trong lòng không biết bao nhiêu lần, đáp án thu được vẫn là khẳng định.

Ngay cả thánh thượng muốn đề bạt gã cũng không thành công là bởi chúng ngự sử đại phu ngăn cản, dưới tình hướng như vậy, một Trương Văn Quán sắp ngã xuống thực sự không phải là người có thể trông cậy.

Ở nơi đang dưới cục diện có hai thánh lâm triều này, người duy nhất có thể cứu gã thoát khỏi lao ngục cũng chỉ có một mình Võ hậu mà thôi.

Gã tin rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

___

Không như Chu Hưng đã có quyết định của chính mình, trước mặt Ngô Nghị lúc này là một xấp thư đã cũ.

Mép giấy ố vàng chứng minh niên kỉ của chúng, mà bút tích cứng cáp lại nói lên tên chủ nhân của chúng___ Bà Dương Quận Vương Lý Tố Tiết.

Ngô Nghị tuyệt đối không ngờ rằng thư từ y vẫn hằng mong từ Viên Châu sẽ được giao cho mình qua tay của hai đứa nhỏ hoàng tộc.

“Viên Châu vạn sự đều an, chỉ có Cảnh vẫn còn trẻ con nhớ nhung ngươi, cả ngủ cũng không yên...”

“Nghe rằng con trai trưởng Ngô Hủ của Ngô công về dưới trướng Trương công, mà ngươi lại thành môn đồ của Thẩm công, việc này có điểm lạ, ngươi nhất định phải lưu tâm...”

“Trường An đường xá xa xôi, đường thư từ thường đứt đoạn, nhưng có thể gửi một, hai chữ đến, như vậy ta cũng có thể an tâm...”

Ngô Nghị chăm chú đọc từng chữ, lo lắng mong nhớ hai năm qua đều được ghi lại ở đây, trong lòng y nhất thời cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lý Cảnh mở miệng thay y giải trừ lúng túng: “Nghị ca ca, ngươi yên tâm đi, phụ thân, mẫu thân và các đệ đệ muội muội đều rất tốt, chỉ là không nhận được thư của ngươi nên có chút lo lắng. Mãi đến tận sau khi ta tới Trường An, ngay cả thư ta viết cũng thường xuyên không nhận được, bọn họ mới nổi lên nghi ngờ.”

“Nhưng vì sao những lá thư này lại được tìm thấy trong phủ của Trương tiến sĩ chứ?” Thái Bình nghiêng đầu, cả chữ viết cũng chưa nhận ra được hết, chỉ mơ hồ cảm thấy việt này thật kỳ quái.

Ngô Nghị cười khổ một tiếng, lúc đó y đã hoài nghi vì sao một Ngô Tích luôn cẩn thận lại chịu làm ra loại chuyện đắc tội Trương Khởi Nhân như vậy, hóa ra lại là Ngô Tích và Ngô Hủ thay Trương Khởi Nhân nhận oan ức.

“Nghị ca ca, Khổng phu tử cũng nói “lấy sự chính trực báo oán, lấy đức trả ơn”, Trương tiến sĩ đã đối ngươi như vậy, lẽ nào ngươi còn muốn che giấu tội trạng cho ông ta sao?”

Lý Cảnh vội muốn chết rồi, Trương Khởi Nhân dùng cách tự bạo để thay Võ hậu bày hòa một ván này, trong lúc mấu chốt, nếu Ngô Nghị không chịu nói thật thì chẳng khác nào tự đem mình đi chôn cùng Trương Khởi Nhân.

Ngô Nghị thả giấy trong tay xuống, nhìn hài tử đang lo lắng trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Ngày đó ông ấy đẩy ta về phía Thẩm Hàn Sơn chính là vì sợ chuyện hôm nay liên lụy đến ta, vậy thì báo ơn ta phải làm thế nào đây?”

“Nhưng mà...” Thái Bình lại đột nhiên mở miệng như thể có thắc mắc muốn hỏi lão sư, “Nếu như từ khi ấy hắn đã dự liệu được chuyện hôm nay, vì bảo vệ ngươi nên mới để ngươi trở thành môn hạ của Thẩm thái y, vậy ngươi như bây giờ không phải là phụ với kỳ vọng của hắn sao?”

Ngô Nghị bỗng chấn động, đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Trương phủ, vẻ mặt kỳ vọng cùng những bàn giao của Trương Khởi Nhân cũng không phải lời giả dối.

“Đúng vậy.” Lý Cảnh thấy vẻ mặt y thả lỏng, vội vàng nói, “Trương tiến sĩ không phải hi vọng ngươi phải sống cho thật tốt sao?”

Ngô Nghị nhớ lại lời của Trương Khởi Nhân vào ngày ấy, rốt cục đọc hiểu ý tứ của vị lão tiến sĩ này, ông hi vọng Ngô Nghị là một người biết tri ân, báo ân huệ của ông lại cho chủ nhân ông.

Đây không phải để chỉ Lý Hoằng, mà là Võ hậu.

- --

Hal: (*) gà mái gáy sáng (không biết bên Việt có câu nào tương tự không, chắc kiểu “tu hu chiếm tổ”?): chỉ người phụ nữ chiếm đoạt quyền lực.

... Đậu má biết ngay mà, các người có thể thuần ác, thuần mưu mô được không chứ tôi không thể ghét mà cũng không hoàn toàn trách được ai cả OTL

Thực sự mong là con đường của Thái Bình sẽ có chút chệch so với lịch sử, có thể quyết liệt mạnh bạo như mẹ nhưng đừng thay đổi đến độ bỏ mặc hay hi sinh cả những người thân cận bên mình không tôi buồn chết mất huhuhu ;;v;;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.