Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 64: Chương 64




Bùi thị nhận lấy cuốn “Tả truyện” bị Ngô Nghị vội vã gấp lại ban nãy, dựa theo nếp sách mà tiện tay lật tới phần Ngô Nghị bỏ qua, chầm chậm đọc lên, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo tựa tiếng ngọc châu chạm đất.

“...Thương Cung Thúc Đoạn, muốn Đoạn được kế vị, cứ nài nỉ Võ công, Võ công không chấp thuận. Đến khi Trang Công kế vị bèn xin ấp Chế...”

Trong tiếng đọc ngắt nghỉ đúng chỗ, nắng ấm ngày xuân từ khe cửa sổ lẻn vào nhưng lại không với tới tấm mành dài Lý Hoằng thả xuống, phân chia ra hai phần sáng tối rõ ràng.

Chợt có một tia gió êm dịu vén lớp mành lên, lộ ra một góc thành giường, Ngô Nghị không khỏi liên tưởng Lý Hoằng hiện đang bị bao phủ bởi một vùng tăm tối trên giường bệnh, không biết đôi mắt sáng sủa kia liệu có thể cùng y đi qua áng mây đen cuối cùng của cuộc đời hay không.

Giọng nói dịu nhẹ của Bùi thị tựa như chim yến bay đến nội đường, nhẹ lướt qua những dòng chữ cổ tối nghĩa, cuối cùng kết thúc ở một câu “Nếu gây nhiều điều bất nghĩa tất tự ngã xuống, cứ đợi mà xem”, sau đó như cung đứt dây, đột nhiên rơi vào một khoảng trầm mặc.

Thanh âm phù phiếm tựa sương mù khó nắm bắt của Lý Hoằng vang lên, từ bên trong chậm rãi truyền ra: “Vì sao không tiếp tục đọc?”

“Bởi vì ta không thích kết cục của cố sự này.”

Bùi thị gấp sách lại, khóe mắt thoáng nhìn qua Ngô Nghị, nụ cười mang cảnh xuân, lúm đồng tiến tựa hạnh hoa mới nở, chói lọi đến độ làm lòng người hỗn loạn.

Mà đóa hạnh hoa kiều diễm này tựa hồ đang cố gắng phá đi lớp mành mỏng manh kia, dẫn vô hạn phong quang từ bên ngoài vào thế giới mịt mù tăm tối ấy.

Ngô Nghị không khỏi có chút chấn động, y vốn tưởng Bùi thị thân là muội muội Bùi Nguyên, vậy cũng nên là một quân cờ được xếp vào bên cạnh Lý Hoằng, nhưng giờ xem ra, Bùi thị tựa hồ cũng không an phận làm một quân cờ mặc Võ hậu sắp đặt, ngược lại còn muốn làm theo ý mình.

Nửa ngày mới thấy Lý Hoằng thấp giọng nói: “Vì sao không thích?”

Bùi thị dịu dàng đáp lại: “Cung Thúc Đoạn dù làm nhiều chuyện bất nghĩa, phải nhận báo ứng, nhưng Võ Khương bên trọng bên khinh, khắt khe với trưởng tử, lẽ nào lại là một mẫu thân đáng để hiếu kính sao? Ta không thích kết cục “mẫu tử trở về như ban đầu” này, vậy nên đọc đến đoạn “cứ đợi mà xem” sẽ đọc không nổi nữa.”

“Ngươi cảm thấy, tình mẹ con một khi đã đứt, thì không thể hợp lại như lúc ban đầu sao... Khụ...”

Nàng tựa hồ bị vấn đề này làm khó, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, hướng về phía Ngô Nghị: “Ngô Nghị, nghe nói ngươi cũng là người tài giỏi trong giới sinh đồ, vậy xin hỏi một câu, lòng người một khi vỡ vụn liệu có thể vá kín lại được không?”

Ngô Nghị hiểu rõ ý ngoài lời của nàng, nhanh chóng đáp: “Gương vỡ lại lành còn có thể lưu lại vết nứt, huống hồ lòng người cũng không phải đồng sắt, không thể một lần nữa hồi phục nguyên dạng.”

“Nhưng ta nhớ, ngày đó khi Nghĩa Dương công chúa hóa điên, sư phụ Thẩm Hàn Sơn của ngươi có nói, tâm người có thể đổi.”

GIày thêu của Bùi thị lùi một bước, nữ tử thế gia được giáo dưỡng có quy củ rất tốt, mũi giày cũng không tạo tiếng động, chỉ có góc váy khẽ rung, lộ ra tâm tình ẩn kín của vị thái tử phi trẻ tuổi này.

Nàng đứng ngoài mành, lấy hết dũng khí mà nói: “Nếu như ta dùng một tấm lòng hoàn chỉnh để đổi lấy trái tim vỡ vụn của điện hạ, liệu ngài có nguyện ý nhận hay không?”

Bên trong mành nhất thời tĩnh lặng, vấn đề này hiển nhiên cũng ngoài dự liệu của Lý Hoằng.

Không chờ Lý Hoằng đưa ra câu trả lời, Ngô Nghị đã nhanh trí rời đi, thuận tay nhẹ đóng cửa phòng đang mở rộng.

Đi chưa được mấy bước đã thấy Thẩm Hàn Sơn mặt trời lên cao mới mò tới xem mạch, Ngô Nghị vội vàng ngăn hắn ngoài cửa viện.

Thẩm Hàn Sơn phòng tầm mắt liền hiểu lý do, cười cười búng trán Ngô Nghị: “Bản lĩnh học y không tiến bộ nhưng làm mối lại có tài, ta xem ngươi nên sớm đổi nghề đi mới tốt.”

Đổi được càng tốt, Ngô Nghị ước gì có thể lập tức cởi bỏ y phục sinh đồ trên người, dù cho có thành nông dân cày ruộng cũng tốt hơn là phải ở trong thâm cung lo lắng đề phòng.

Nếu như so sánh, hành cung Lạc Dương quả là nơi nghỉ ngơi lấy sức rất tốt, không còn tơ liễu tung bay ngày xuân ở Trường An, lại có thêm vài loại hoa mới được gieo trồng, ánh sáng phủ lên trăm hoa, rơi lên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, độc một màu rực rỡ chói lọi.

Đang cùng Thẩm Hàn Sơn đùa cợt hai câu liền nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt kêu vang, Bùi thị dìu Lý Hoằng, thong thả bước ra.

“Không ra ngoài một chút thì thật cô phụ cảnh xuân đẹp thế này.” Lý Hoằng chậm rãi nở nụ cười với hai thầy trò Thẩm Hàn Sơn, gương mặt trắng bệch như giấy nhận được ánh nắng ấm áp cũng có thêm chút hồng hào.

Bùi thị nhân cơ hội hỏi ý Thẩm Hàn Sơn: “Thái tử điện hạ ra ngoài đi dạo một chút, liệu có thể có lợi với bệnh tình hay không?”

Thẩm Hàn Sơn bước nhanh tới, hướng thái tử thi lễ rồi mới nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận cầm lấy cổ tay đã nhỏ như sào tre của y, vừa bắt mạch vừa hơi mỉm cười với Lý Hoằng: “Truyền thi tuy là bệnh mãn tính nhưng lại thấy tâm bệnh của thái tử nhận được một phương thuốc hay, như vậy đương nhiên là có lợi vô hại rồi.”

Mặt Bùi thị ửng hồng, Thẩm Hàn Sơn cũng là lão nhân trong cung, câu này một nửa nói thẳng ý muốn của nàng, một nửa mang tính hài hước.

Lý Hoằng tựa như nghe không hiểu, chỉ đưa mắt nhìn cảnh xuân ấm áp, từ xa nhìn thấy thiếu niên dưới tàng cây cũng ngoái đầu lại nhìn mình, trong mắt không thiếu vẻ cổ vũ.

Lòng y nhất thời ấm áp, dường như góc âm u cách biệt với cảnh xuân trong thâm tâm cũng được ánh mắt này rọi sáng.(*)

“Sau này rảnh rỗi thì đến chỗ ta đọc sách đi.” Y nói những lời này là với Ngô Nghị, “Chữ không biết, để ta dạy ngươi là được.”

Hiếm có khi thấy y chịu đi ra ngoài một chút, Ngô Nghị cũng không muốn làm trái tâm tình vui vẻ của y, Bùi thị lại cười nhạt, tựa hồ như bản thân cũng như hoa xuân rơi trên đất, đều bị người vô tâm cô phụ.

___

Những ngày kế tiếp tựa mây trôi về nam, chầm chậm từng chút tích tụ thay đổi.

Ngày hôm đó, Ngô Nghị vừa đọc sách cùng Lý Hoằng xong liền bị Bùi thị kéo tới một góc, hồ như có lời muốn nói.

Nàng hiếm khi lộ ra vẻ mặt e thẹn, muốn nói lại thôi, nhăn mặt quanh có nửa ngày mới mở miệng: “Thái y các người... Có phải có... có phải có thuốc cho chuyện phòng the không.”

Ngô Nghị cũng bị vấn đề mạnh dạn nàng hỏi dọa sợ hết hồn, nhìn quanh bốn phía, may mà không có thái giám tì nữ nào đi ngang qua.

Tòa hành cung biệt viện này tuy có chút vắng vẻ nhưng cũng không thiếu cơ sở ngầm của Võ hậu, tư tình Bùi thị đối với thái tử hiển nhiên là bất ngờ mà chính Võ hậu cũng không dự liệu được, trong mắt nàng, muội muội của một cây đao đương nhiên cũng sẽ là một loại vũ khí lạnh lẽo tựa như huynh trưởng, sao có thể để nàng tự có dự tính trong lòng?

“Ngươi yên tâm, việc này trời biết, ngươi biết, ta biết.” Bùi thị cũng dần quen thuộc với thầy trò Thẩm Hàn Sơn, không cố tránh hiềm nghi, nói thẳng một vấn đề quan trọng, “Thái tử bệnh tật, lẽ nào ngươi nhẫn tâm để người tuyệt hậu sao?”

Ngô Nghị cơ hồ dở khóc dở cười, phòng the là chuyện ngươi tình ta nguyện, bệnh của Lý Hoằng vốn đã đến giai đoạn cuối, y làm thầy thuốc, còn phải buộc phu thê nhà người ta làm chuyện kia nữa hay sao?

Huống hồ Lý Hoằng lại nhẹ dạ nhân từ, khẽ ho cũng sợ bệnh mình truyền nhiễm cho người khác, sao có thể làm được những cử chỉ thân mật kia.

“Thái tử coi ngươi như tri kỷ, lẽ nào chỉ chút ấy ngươi cũng không giúp sao?” Bùi thị suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi dễ kích động, không suy nghĩ chu toàn, “Ta biết thái tử trong mắt trong lòng đều không có ta, nhưng người chỉ còn có mấy năm tính mạng, các ngươi là rõ ràng nhất, nếu không thể lưu lại đứa bé của người, cũng không thể cho ta... cho ta lưu lại chút nhớ nhung sao?”

Ngô Nghị kiên quyết lắc đầu: “Thuốc dành cho chuyện kia dược lực mạnh như hổ, nếu như dùng trên người thái tử, e rằng sẽ khiến bệnh tình y càng thêm nặng, ngươi nếu như suy nghĩ cho thái tử điện hạ, vạn vạn không cần phải đi theo con đường tà đạo như vậy.”

Bùi thị cũng chỉ là nữ tử đến tuổi cập kê, thực sự không bỏ được mặt mũi để cầu một ông già như Thẩm Hàn Sơn, không thể làm gì hơn ngoài ký thác hi vọng lên Ngô Nghị có vẻ ôn hòa dễ nói chuyện, không ngờ đối phương lại không chút do dự mà từ chối, không khỏi buồn bã, ánh mắt như muốn khóc.

“Kỳ thực ngươi đã rất giỏi rồi.” Ngô Nghị không thể làm gì ngoài coi nàng như Thái Bình mà dỗ dành, “Nếu ngày đó không có ngươi, thái tử điện hạ hẳn không chịu bước ra khỏi căn phòng kia, tuy rằng truyền thi là bệnh khó chữa nhưng ngươi đã trị hết vết thương trong lòng y, đây là điều mà một thái y như sư phụ ta cũng không thể làm được.”

“Ngươi không cần an ủi ta, kỳ thực khiến người ra ngoài không phải ta.” Đôi mắt sáng rõ của Bùi thị mở lớn, nhìn kỹ còn thấy nàng cao hơn Ngô Nghị một chút, “Ngày đó ta vén mành đi vào liền thấy người ngồi bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía ngươi, lúc đó ta liền biết... Biết người đi ra ngoài rốt cục là vì nhìn cái gì.”

Lời Bùi thị tựa một đạo kinh lôi, nổ ầm ầm bên tai Ngô Nghị, nửa ngày sau nhịp tim mới chậm rãi bình ổn lại.

Y cũng không phải chưa từng xem những bộ phim truyền hình linh tinh kia, trong đó đúng là có rất nhiều suy đoán đối với xu hướng tính dục của Lý Hoằng, nhưng Ngô Nghị làm sao cũng không nghĩ tới, nam tử dây dưa không ngớt cùng Lý Hoằng trong dã sử kia rất có khả năng mang tên y.

“Thái tử phi hiểu lầm rồi.” Ngô Nghị nhanh chóng làm sáng tỏ, y cũng không muốn có thể lưu lại một bút ly kỳ như vậy trong sách sử, “Tiểu nhân cùng thái tử không phải loại quan hệ như ngài nghĩ, thái tử điện hạ nhân thiện vô song, đối với con dân thiên hạ đều quan tâm như người thân.”

Lời này tuyệt đối không phải a dua nịnh hót, giải thích sáo rỗng, cách Lý Hoằng cư xử Ngô Nghị đều để vào trong mắt, thanh niên có được dân tâm này tuyệt không phải người vì tư dục của bản thân mà đối xử bất công, huống hồ, y và Lý Hoằng cũng trong sạch, thực sự không có nửa điểm tư tình.

Bùi thị hốt hoảng gật đầu, tựa hồ như không phải Ngô Nghị đã thuyết phục nàng mà là do bản thân nàng thuyết phục chính mình.

- --

Hal: (*) *hoảng hồn check lại tag*...đây là tình huynh đệ, bằng hữu bình thường phải không? Dm đọc gei nhiều quá chỗ nào cũng thấy mờ ám, ôi đau đầu OTL Niệm tên em bé Lý Cảnh 130613 lần để vững tâm.

Mặc dù có rất nhiều chi tiết gợi ý, nhưng... tôi không muốn Lý Hoằng có tình cảm theo hướng lãng mạn với Ngô Nghị. Thực sự không nỡ... Nếu không nói ra thì thái tử phải một mình mang tâm tình ấy cho đến khi nhắm mắt; còn nói thì cũng không được đáp lại, có khi còn gây lúng túng, mà chính Ngô Nghị cũng sẽ cảm thấy nặng nề. Cũng tội nghiệp Bùi thị nữa.

Lý do tôi không thích đọc truyện có “trái tim bên lề” là như vậy đấy ;;v;; Sẽ luôn cảm thấy không nỡ (à, với kiểu nhân vật tốt thôi nhé, không phải ai cũng thế =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.