Dưới ngọn lửa chiến tranh đang bừng lên dữ dội, đêm tối cũng sáng như ban ngày, ánh lửa bập bùng như dệt nên Hồng Hà giữa trời, từ cổng thành nối tới hậu doanh.
Âm thanh binh khí chạm nhau lẫn vào tiếng reo hò xông pha chiến trận của các tướng sĩ cùng với tiếng trống đánh trận ầm ầm vang lên, xuyên qua cửa thành đang tràn ngập nguy cơ, trút vào trong tai của các đại phu đang lo lắng bên trong hậu doanh.
Ác chiến ngay trước mắt, mà chuyện duy nhất bọn họ có thể làm chính là tử thủ bệnh trướng, chăm sóc từng sóng từng sóng người bệnh được đưa vào.
“Liễu diệp đao.”
Lập tức có người đưa tới một tiểu loan đao dài ba tấc, Hồ Chí Lâm thấp giọng dặn một câu “Nhịn”, giơ tay chém xuống, chỉ hai, ba đường đã dọn dẹp sạch sẽ mặt ngoài vết thương.
Người bị thương ngậm vải bố trong miệng, nghiến chặt hàm như muốn cắn nát tấm vải mới coi như miễn cưỡng sống qua được lần này.
Ngô Nghị lập tức bưng tới một bát “nước muối sinh lí” tạm thời tự pha, đổ xuống miệng vết thương, sau đó mới nhanh chóng giúp người bị thương quấn lại băng gạc.
Binh sĩ bị thương vùa được khiêng đi lại có một người toàn thân đầy máu được nâng đến trước mắt, Ngô Nghị cố chống cơ thể mệt mỏi, như chết lặng mà tiếp tục làm việc.
Những người có vết thương nhẹ thì cắn răng nhịn đau trở về doanh trướng của mình, mà người nhận trọng thương thì ở lại Nam Đinh trướng, để các đại phu mười hai canh giờ thay phiên nhau trông coi.
___
Tân La dựa vào khí thế nhất định thành công, đánh một trận hơn mười ngày.
Ba vạn quân Tân La đối chiến bốn vạn quân Đường có binh lính bị bệnh, cũng coi như một hồi tranh đấu giữa hai thế lực ngang bằng.
Nhưng mỗi người đều rõ ràng, nếu như trận này trở thành một hồi lề mề giằng co, quân Đường tác chiến nơi đất khách lại có binh sĩ nhiễm bệnh tất phải bỏ lại Mãi Tiếu thành, nhanh chóng lùi lại chiến tuyến để bảo vệ an toàn quốc cảnh.
Tân La nhìn trúng thời cơ này, cũng mạnh mẽ xông lên lần cuối cùng.
Trong khi tình hình ở tiền tuyến đang căng thẳng, các đại phu ở hậu doanh cũng lâm vào một hồi ác chiến để cướp lại sinh mạng trong tay tử thần.
Những đại phu đã không còn phân ngươi ta này mỗi ngày chỉ có thời gian hai canh giờ để nghỉ ngơi, cơ hồ chỉ mới nhắm mắt đã lập tức bị đánh thức trong cơn mê man, nhanh chóng chạy tới Nam Đinh trướng.
Dưới cường độ công việc cao như vậy, ngay cả thanh niên đang độ hai mươi như Ngô Nghị cũng có chút chịu không nổi, vậy mà Hồ Chí Lâm tuy tuổi đã cao, nhưng thân là người dẫn đầu ngoại khoa, vẫn cố chịu đựng, không nghỉ ngơi hai ngày hai đêm.
Đôi mắt ông đã sớm vằn tia máu, thân thể vô lực tựa lên người một sinh đồ cao lớn khác, chỉ có đôi tay vẫn còn chút khí lực, run rẩy đưa dao.
Thẩm Hàn Sơn và Tần Minh Hạc cũng dùng hiểu biết về phẫu thuật mình từng học qua, mặc dù thủ pháp không lưu loát như Hồ Chí Lâm nhưng cũng kiên trì một đường, vừa căng thẳng vừa chậm rãi hướng dẫn chỉ huy.
Có một, hai học sinh đến từ Trường An không chịu được gian khổ như vậy, không nhịn được mà than phiền hai câu: “Dù sao cũng phải thua, biết thế thà nghe Lý tướng quân, sớm quay lại Trường An.”
Lời còn chưa dứt trên mặt đã nóng rát một trận, Thẩm Hàn Sơn tàn nhẫn cho hắn một bạt tai, khiến hắn lập tức trở nên choáng váng.
“Các tướng sĩ nơi tiền tuyến còn chưa chịu thua, há có đạo lý đại phu ở hậu doanh nhắc đến thất bại? Nếu có người tiếp tục dao động quân tâm, lập tức giết không tha!”
Lời nói ra như một đạo kình lôi đánh xuống, khiến những sinh đồ còn oán hận trong lòng vì đó mà chấn động.
Giọng điệu lạnh lùng cùng biểu tình nghiêm túc kia đã xóa bỏ một tia may mắn cuối cùng trong lòng bọn họ, khiến bọn họ hiểu ra, cho dù thất bại có đặt ngay trước mắt cũng tuyệt không cho xuất hiện một kẻ phản bội trong quân.
Bọn họ thu lại tâm tư lười biếng, nghiêm túc dựa theo chỉ dẫn của các tiến sĩ để làm việc.
Ngô Nghị nhìn lão sư đang đứng trang nghiêm, trong lòng cũng không khỏi thở dài một câu, những sinh đồ này quả thật đều là người ngây thơ chưa trải qua thế sự.
Tổ chim một khi bị phá thì liệu trứng chim có còn hay không? Một khi tiền tuyến thất thủ, vậy còn có người liều mạng bảo vệ những đại phu ở hậu doanh như bọn họ sao?
Đáp án rõ ràng, bây giờ mọi người đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, là chiến hữu đồng sinh cộng tử vui buồn có nhau. Cứu bọn họ, kỳ thực cũng là để cứu chính mình.
Chỉ có điều, trong lòng y cũng có nghi hoặc như những đồng học kia.
Có thể thắng sao?
Loại tiểu chiến mấy vạn người tranh cướp một tòa thành như thế này, trong sách sử cùng lắm chỉ có thể lưu lại tên sự kiện và ngày tháng cùng đôi ba câu ghi chú, thậm chí sẽ không có mấy người chăm chú nghiền ngẫm qua, thế nhưng trận chiến này cũng vùi lấp vô số sinh mạng trẻ tuổi, hủy diệt những gia đình vốn dĩ đoàn viên mỹ mãn.
Mãi đến tận khi thân mình ở bên lề gió lửa, Ngô Nghị mới chính thức hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.
“Sư phụ...”
Lý Cảnh thấp giọng nỉ non, phá vỡ trầm tư, “Ngươi sợ sao?”
Ngô Nghị co người ngồi dưới đất, thở gấp, thẳng thắn trả lời: “Không sợ, chỉ là có chút không cam lòng.”
Y đã chết đi sống lại một lần, đối với sinh tử đã sớm có cái nhìn rất thoáng, chỉ có điều, để y chôn thây dưới tay của người Tân La như vậy, chung quy vẫn có chút không cam lòng.
“Còn ngươi?” Y hỏi ngược lại thiếu niên không lớn không nhỏ trước mắt.
Lý Cảnh mới qua sinh nhật 13 tuổi mấy tháng, là độ tuổi mới vừa thưởng thức cuộc sống, cứ như vậy phải chôn xương nơi biên cương này...
Ngô Nghị bị ý nghĩ này đâm vào lòng mà đau xót, trên mặt vẫn cố gắng nhợt nhạt cười, chờ Lý Cảnh trả lời.
Lý Cảnh lại kiên định lắc đầu: “Ta sẽ không sợ, như Thẩm tiến sĩ đã nói, các tướng sĩ nơi tiền tuyến hẵng còn đang chiến đấu, chúng ta sao có thể dễ dàng run sợ?”
Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh Ngô Nghị, ngước cổ nhìn ngọn lửa chiến tranh đã nhuộm đỏ vòm trời, trong con ngươi như chứa diễm hỏa.
“Nếu chúng ta chết ở chỗ này, Thái Bình sẽ khóc chết đi.”
“Cũng phải.”
Sau sự kiện của Hiếu Kính Hoàng Đế, đứa nhỏ kia cười ít đi rất nhiều, nếu như y và Lý Cảnh cũng chết tại biên cương, đối với một đứa nhỏ mới mười tuổi mà nói, cũng không khỏi quá tàn nhẫn.
“Còn có phụ thân mẫu thân, còn có các đệ đệ muội muội, bọn họ nhất định đều không muốn nghe thấy tin chúng ta qua đời.” Lý Cảnh gượng cười, nói với Ngô Nghị, “Coi như là vì bọn họ, chúng ta cũng không thể chịu thua!”
Ngô Nghị hơi ngẩn ra, mới phát hiện đứa nhỏ này đang cổ vũ mình.
Y theo bản năng mà xoa xoa trán, nhận thấy hai chữ sầu lo đã viết rõ trên mặt, cái trán cũng nhăn đến ra vết.
Lý Cảnh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên trán y, tựa hồ muốn xóa mờ hết những vết nhăn kia.
Lòng bàn tay mềm mại của thiếu niên xoa trán mình, mang theo ôn nhu cùng chút ý tứ không rõ rồi lướt xuống bên má.
“Sư phụ, có một việc, ta sợ nếu không nói cho ngươi sẽ không còn cơ hội, chính là...”
“Tân La lui binh rồi!”
Một tiếng vang đột nhiên truyền đến từ tiền tuyến, như mưa rào ngày đại hạn, nhanh chóng trút xuống từng góc quân doanh, mang đến sinh cơ khiến người mừng như điên.
Từng tiếng hò reo thắng trận lần lượt truyền về.
“Tân Lan rút quân, từ bỏ công thành!”
“Quân Tân La cầu hòa! Chúng ta thắng!”
Thầy trò hai người hai mặt nhìn nhau, nhất thời hoảng hốt, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì trên tiền tuyến.
___
Thẩm Hàn Sơn vội vã chạy tới đại trướng của Lý Cẩn Hành, thấy vị tướng quân chém giết đến đỏ mắt này đã lấy xuống mũ giáp loang lổ vết máu, ngồi trong trướng thở hổn hển cười lớn.
“Trời không phụ ta, khiến quân Tân La nhiễm dịch bệnh!”
Thẩm Hàn Sơn khẽ nhíu mày: “Xin hỏi tướng quân, lý do gì khiến Tân La đột ngột lui binh?”
Lý Cẩn Hành thắng hiểm một trận, sau khi kích động cũng tỉnh táo lại, thu ý cười bên môi, nghiêm mặt nói: “Thám tử quân ta ẩn tại quân Tân La báo lại, trong quân bọn chúng đột nhiên lan tràn dịch đậu mùa.”
“Trời giúp tướng quân, thực sự đáng mừng.” Thẩm Hàn Sơn khẽ mỉm cười, tựa hồ cũng không ngạc nhiên.
Lý Cẩn Hành thấy hắn bình tĩnh, bỗng nhớ tới một chuyện khác được thám tử báo lại, nhất thời nổi lòng nghi ngờ: “Nghe nói Từ Dung bị người Tân La dụng cực hình, chẳng lẽ việc này có liên quan đến hắn.”
Thẩm Hàn Sơn nghe được tin Từ Dung qua đời, rốt cục cũng thay đổi sắc mặt.
“Tướng quân nên rõ ràng, chiêu gậy ông đập lưng ông này chính là biện pháp của hắn.” Thẩm Hàn Sơn nhìn về phía bắc xa xăm nơi tiền tuyến, lạnh lẽo trong con người cơ hồ phác ra bóng người của thanh niên quật cường nọ.
Lý Cẩn Hành giật mình: “Lẽ nào dịch đậu mùa là do hắn truyền đi?”
Thẩm Hàn Sơn lúc này mới kể lại đầu đuôi sự việc: “Năm xưa ở Mi châu từng bạo phát một đợt dịch đậu mùa quy mô nhỏ, khi đó hạ quan phụng mệnh thiên hậu, thu thập không ít nốt vảy đậu, những thứ này có tính truyền nhiễm cực mạnh, truyền thi không thể sánh bằng, vì vậy chỉ cần mấy ngày cũng có thể phá hủy cả một quân đội.”
“Vậy nên Từ Dung...”
“Đây đều là hắn cam tâm tình nguyện.” Thẩm Hàn Sơn chậm rãi nhắm mắt, tựa hồ mệt mỏi mấy ngày nay đã phá hủy hắn, nhưng trên mặt vẫn không thiếu vẻ kiên nghị, “Thời điểm hắn tìm tới lão phu để hỏi những vật này, lão phu liền biết, sợ rằng hắn... đã chuẩn bị để bản thân hi sinh.”
“Truyện trọng đại như vậy, vì sao trước đó tiến sĩ không cùng ta thương nghị?”
“Khẩu dụ của thiên hậu, thứ cho hạ quan không dám vi phạm.” Thẩm Hàn Sơn bỗng mở mắt, đối mặt với vị tướng quân vẻ mặt đầy đau xót kia, “Khẩu dụ của thiên hậu, bất đắc dĩ mới có thể dùng đến biện pháp này, vì để bảo đảm thành công, ngay cả tướng quân Lý Cẩn Hành cũng không được tiết lộ.”
Lý Cẩn Hành không khỏi cả kinh, thiên hậu ở tận Trường An xa xôi, vậy nhưng đã sớm nhòn ngó tới quân tình nơi đây, đồng thời còn bày ra nước cờ của chính mình.
Nước cờ này dù dùng trên người địch nhân, nhưng lần sau rất khó nói liệu có dùng lên đầu mình, lên bốn vạn quân Đường hay không, đến cùng có bao nhiêu người đã tìm đến bên nữ nhân đang chiếm giữ nửa bầu trời kia?
Như nghe được nghi hoặc trong lòng hắn, Thẩm Hàn Sơn chỉ cười nhạt một tiếng: “Hành động này của thiên hậu cũng là vì yên ổn nơi biên cương, thiên hạ này dù mang họ gì thì cũng là thiên hạ của Đại Đường, quyết không cho ngoại tộc xâm phạm!”
Những lời nói đanh thép này tựa một chậu nước lạnh dội lên đầu hắn, khiến Lý Cẩn Hành tỉnh táo lại từ nỗi lo lắng vì vây cánh chi tranh.
Đúng vậy, cho dù là công lao của ai, bảo vệ Mãi Tiếu thành, bảo vệ biên cương Đại Đường mới là việc hàng đầu mà đại sứ An Đông đô hộ phủ hắn đây phải làm.
Trong lúc hắn đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, Thẩm Hàn Sơn đã đứng dậy cáo từ: “Nam Đinh trướng còn có sự vụ bận rộn, hạ quan liền không tiếp tục quấy rầy tướng quân.”
- --
Hal: Oppa tay đẹp của tôi ;;v;; Cảm thấy sau khi thái tử đi thì chẳng việc gì khiến tôi ôm máy khóc nữa nhưng tôi đã lầm TTvTT Cả chương trước lẫn chương này đều vật vã OTL