Người tới chính là cha con Lý Cảnh.
Màn đêm thăm thẳm trải dài, Lý Tố Tiết trước mời Ngô Nghị về quý phủ của ông rồi hẵng tiếp tục bàn bạc.
Tiêu thị tự mình pha một chén trà gừng cho y: “Gió thu lạnh, uống trước chút trà gừng cho ấm cơ thể.”
Ngô Nghị đa tạ một tiếng, nhận lấy chén trà, một hơi rót xuống dạ dày, nước ấm mới từ từ lan đến tứ chi, xua tan lạnh giá trong thân thể.
Cuối cùng cũng biết vì sao cổ nhân lại coi trọng kiểu ân tình gọi là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi như vậy, đêm thu này còn có một chén trà, phải gọi là toàn thân khoan khoái, đáy lòng cũng tỏa nhiệt.
Tiêu thị thân là con dâu hoàng đế, vốn dĩ hỉ nộ đều không để lộ, nhưng thấy Ngô Nghị một thân mềm yếu trước gió thu, cũng không khỏi mềm lòng, dùng ngữ khí như dỗ đứa nhỏ: “Uống chậm thôi, còn có nữa.”
Ngô Nghị cảm thấy ấm áp trong lòng: “Đa tạ phu nhân quan tâm.”
Hàn huyên một phen, Tiêu thị liền ôm Lý Cảnh đã sớm buồn ngủ đi, lưu lại Lý Tố Tiết và Ngô Nghị cầm đuốc soi dạ đàm.
“Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói.” Lý Tố Tiết nhắc lại chuyện ban ngày đơn giản chỉ trong một câu, khẽ cười với Ngô Nghị, “Nói vậy, ngươi hiện đã ở trong khốn cảnh, nếu không chê, vậy có thể ở lại quý phủ nghỉ ngơi mấy ngày.”
Tuy Ngô Nghị muốn có nơi ở ổn định nhưng lại cảm thấy cách này có chút không thích hợp: “Ngô đại nhân dù gì cũng là Thứ sử một châu, chứa chấp ta, e rằng ông ta sẽ làm khó quý phủ, chi ân ngày đó đã khó báo, ta lại tiếp tục lưu lại, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho ngài.”
“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Lý Tố Tiết lấy giấy viết thư từ trong tay áo, vuốt phẳng trên mặt bàn.
Ngô Nghị đương nhiên chưa từng nghiêm túc học chữ viết phồn thể, cũng may nhân dân thiên triều còn có hệ thống tự động phiên dịch chữ phồn thể và giản thể, không thì y cũng trở thành nửa mù ở đây mất.
Trong thư không có mấy lời, đều là thăm hỏi chúc sức khỏe như thường lệ, phần đáng chú ý chính là phần kính gửi, ba chữ rõ ràng, nét chữ mạnh mẽ___
Trương Khởi Nhân.
“Chắc ngươi cũng từng nghe nói qua, trước đây Trương thị cùng Ngô thị có quan hệ tốt, bây giờ Trương thái y hầu hạ ở Đông cung nhiều năm, mà Ngô thị thì hoàn toàn thất thế.” Lý Tố Tiết lơ đãng gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, tạo thành từng tiếng vang rời rạc, “Đáng tiếng, tôn tử của Trương thái y lại chết trận sa trương, cho dù thanh danh có lưu truyền thì cũng không có người nối nghiệp.”
Lời này nghe đến thấy thâm ý sâu sắc, Ngô Nghị chấn động chút lát, mơ hồ nắm bắt được ý ngoài lời của Lý Tố Tiết.
“Trương thái y sớm đã khởi hành đến Viên Châu, lấy danh nghĩa là tuyển chọn đồ đệ, kỳ thực chủ ý cũng là đặt lên người con cháu Ngô thị để kế thừa y bát.” Lý Tố Tiết lại chuyển ánh mắt, mang theo chút cay đắng khó diễn tả thành lời, “Đây là chuyện ở mặt ngoài, người thành Viên Châu đều biết. Còn có một mục đích nữa, liên quan đến bệnh trạng của phu nhân ta.”
Trước kia Tiêu thị bệnh nặng, Ngô Nghị từ lâu đã biết, sao đến giờ vẫn còn nhắc đến?
Ngô Nghị nghĩ một chút đã minh bạch, Viên Châu cách kinh thành ngàn dặm, đường xá xa xôi, thư từ có nhiều bất tiện, Trương thái y này cũng phải đi được ba tháng rồi, không thể vì hay tin mà ghìm ngựa quay đầu về.
Có thể khiến cho lão thái y hầu hạ trong Đông cung không quản đường xá xa xôi mà đến Viên Châu, vị Lý lão gia này rốt cuộc có thân phận thế nào?
Tựa hồ như nghe được câu hỏi trong lòng của Ngô Nghị, Lý Tố Tiết cười như tự giễu: “Đã gặp qua mấy lần, vẫn còn chưa giới thiệu họ tên với ngươi, thực không dám giấu giếm, ta chính là Bà Dương quận vương Lý Tố Tiết.”
Cũng khó trách Ngô Nghị chưa bao giờ từng nghi ngờ, đường đường là tứ hoàng tử lại lưu lạc đến một thành nhỏ như thế này, căn bản không phải là thứ một kẻ ngu sử như y có thể ngờ tới.
Bách tính nơi đây có truyền miệng thì cũng chỉ ba cái chuyện vặt vãnh trong phủ Ngô gia, mà Lý Tố Tiết, thân là người hoàng tộc nhưng lại giống như một viên đá từ trên cao rơi xuống đầm sâu, trở nên vô thanh vô ảnh.
Long tử long tôn rơi đến địa phương này lại không sánh được với một nhà Ngô thị, chua xót trong đó, không khó để tưởng tượng.
Lý Tố Tiết thở dài: “Đông cung còn có lòng tốt, dù gì cũng coi như huynh trưởng của ta, Trương lão tới đây lần này, phụ thân ngươi không đến nỗi trước mặt ông ấy mà làm khó dễ ta.”
Ngô Nghị lúc này mới yên lòng, có người hoàng tộc che chở, ít ra cũng không đến nỗi lưu lạc đầu đường.
Lý Tố Tiết thấy vẻ mặt y rốt cục cũng thoải mái, lúc này mới cẩn thận gấp lại giấy viết thư, gọi Lý Phúc.
“Ngươi đưa Ngô công tử đến phòng nhỏ buổi chiều vừa thu dọn xong để nghỉ ngơi, chuyện còn lại, để ngày mai bàn.”
Lý Phúc đáp một tiếng, cười tủm tỉm dẫn đường: “Ngô công tử, mời theo lão nô.”
Lý phủ chuẩn bị cho Ngô Nghị một căn phòng nhỏ tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, đệm êm chăn ấm, so với giường ở biệt viện Ngô gia, nằm ngày nào cũng cộm đỏ cả lưng, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.
Lý Phúc vừa đi hai bước đã quay lại, vỗ đầu một cái: “Lão nô thực sự đã già đến không xong, phu nhân đặc biệt dặn lão hỏi nhiều một câu, chăn này có đủ ấm cho công tử không, không thì có thể lấy thêm chăn đến.”
Ngô Nghị cách cửa đáp lời: “Được rồi! Ngài cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Lý Phúc lúc này mới yên lòng chậm rãi lui xuống, ánh sáng từ cây nến trên tay rung lắc đi xa dần, nơi Ngô Nghị từ sáng chuyển thành tối.
Tiêu thị có tâm, không đề cập tới việc y vừa mới khỏi bệnh nặng, sợ lại khiến y thêm đau lòng.
Ăn có no không, ngủ liệu có đủ ấm... vốn chỉ là những thăm hỏi vụn vặt đơn thuần nhất của thân bằng hảo hữu, nhưng ở nơi xa lạ này, đây là những điều thân thiết nhất mà y nhận được.
Ngô Nghị thầm ghi nhớ những ngày tháng bèo nước gặp nhau này, trong chăn ấm áp mà lâm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Ngô Nghị liền dậy thật sớm, vội vàng đi tìm lý chính để lập hộ riêng.
Nói đến “lý chính”, cũng gần giống như chủ tịch ủy ban nhân dân(*), chuyên quản vấn đề dân sinh ở vùng này. Người của Ngô phủ ở đây thuộc chi thứ của nhà mẹ đẻ Giang thị, sống dưới trướng Ngô Tích chờ cơm ăn.
Vị lý chính này là một lão gia mập mạp nhàn rỗi: “Ngô Nghị à, chuyện của ngươi ta cũng nghe người Ngô phủ nói qua, chỉ là, ngươi một không có đất, hai không khế ước, vậy thì làm sao có thể tự lập môn hộ đây?”
Ngô Nghị vốn định dùng chút tài sản còn dư lại, tùy tiện mua một tiểu viện cũ kỹ, tích góp một chút đợi thời cơ rồi mới rời Ngô phủ. Chuyện hôm qua lại đột nhiên xảy ra, trước mắt, y liền trở thành ôn thần người người nhà nhà Viên Châu đều tránh, ngay cả cái chuồng ngựa cũng không ai dám bán cho y.
Trong lúc kẻ ác làm khó, phía sau lại truyền tới một đạo âm thanh bình thản như nước.
“Chuyện này thì có gì khó khăn, nếu cậu ta không thể tự lập môn hộ, vậy liền nhập cậu ta vào hộ tịch Lý gia.”
Ngô Nghị quay đầu, quả nhiên là Lý Tố Tiết đang bước qua bậc cửa mà tới đây.
Lý Tố Tiết lấy ra một phong công văn, nghiêm túc đặt trước mặt lý chính.
“Ngươi mở mắt to nhìn cho kỹ, đây là do bản vương tự tay viết.”
Lý Tố Tiết ẩn nhẫn nhiều năm, không dùng đến cái danh Quận vương gia, hiếm thấy có khi nào lời lẽ lại quyết liệt, nghiêm nghị như vậy.
Khí chất của thiên gia, không giận tự uy, lý chính thế nào cũng chỉ là một chức quan nhỏ ở địa phương, gặp qua có bao nhiêu sự đời, cũng chỉ cười cười một cái, lúng túng đọc phần công văn trước mặt.
Như lời Lý Tố Tiết, đây chính là đơn khai báo hộ khẩu thời này, bên trong ghi đầy đủ chứng minh nhà đất, tổ tông tám đời, nhân khẩu hiện nay, hơn nữa còn có thông tin cơ bản của người mới đến để quan phủ có thể ghi chép lại.
Cuối cùng còn có một đoạn “Số mẫu đất được tính cho nhân khẩu mới và cũ của hộ được ghi trong văn bản. Nếu như sau này có tranh chấp, bí mật buôn bán, yêu cầu truy hỏi rõ ràng. Công văn chính thức.”(**), thể hiện phần văn bản này có hiệu lực dưới pháp luật.
Chữ viết rồng bay phượng múa, còn thêm cả chữ ký của Lý Tố Tiết, họ Lý Đế gia phủ đầu, rất là chói mắt.
Lý chính cũng không dám mắc tội với vị tứ hoàng tử này: “Quận vương gia thứ tội, hạ quan cũng chỉ là một tiểu quan, không thể không chiếu theo quy tắc mà làm việc, Ngô Nghị và ngài vốn không quan không hệ, dựa theo luật pháp không thể nhập vào hộ khẩu của ngài, việc này, thật sự là không thể.”(***)
Hắn đã sớm bàn trước với Giang thị, đã cho ra kế sách không để Ngô Nghị tách hộ khẩu, chỉ cần y vẫn là người Ngô gia, muốn giết muốn chém, còn không phải chỉ cần một câu nói của Ngô Tích?
Lý Tố Tiết sớm đoán được vị chủ mẫu Ngô gia này cũng không phải đèn cạn dầu, tay áo hơi run, lại quăng ra một phần công văn khác sớm đã được chuẩn bị tốt.
“Đây là...” Ánh mắt lý chính nhìn theo, không thể tin được vào mắt mình.
“Đây là khế ước bán thân của Ngô Nghị, bản vương đã mua cậu ta về từ tay Ngô đại nhân rồi.”
Ngô Nghị khiếp sợ không kém gì lý chính lúc này.
Làm sao mà qua một đêm y đã bị bán đứt đi rồi?
Lý Tố Tiết âm thầm lấy cùi chỏ đụng đụng vai Ngô Nghị, ra hiệu y không cần kinh hoảng: “Cậu ta bây giờ là người làm Lý gia, đương nhiên có thể nhập vào hộ khẩu nhà bản vương.”
Nói xong lại lấy một văn tiền đồng từ bên hông, leng keng thả xuống trước mặt lý chính.
“Đây là tiền thuế vào hộ, bản vương nộp thay cậu ta.”
Lý Tố Tiết rời đi cùng Ngô Nghị chưa tới một khắc, Giang thị liền thong thả bước vào từ cửa sau.
Thị mới trốn ngoài cửa, đã nghe được rõ rõ ràng ràng, chính lão gia cũng biết Ngô Nghị cho Lý Tố Tiết một cái ân tình, giờ muốn hiên ngang can thiệp, sợ sẽ đắc tội với Trương Khởi Nhân.
Vì một đứa con thứ không ra thể thống gì, không đáng mạo hiểm như vậy.
Lý chính ngượng nghịu cầm văn tiền đồng, do dự nhìn Giang thị: “Phu nhân, vậy chuyện này... Tiểu nhân nên làm sao?”
“Nó vội vàng muốn đến quý phủ nhà người ta làm nô tài, ta còn có thể ngăn sao?” Giang thị liếc xéo một chút, ánh mặt rơi lên phần công văn Lý Tố Tiết lưu lại.
Nói là Quận vương phủ, gia sản ruộng đất của Lý phủ so với Ngô gia cũng chỉ như muối bỏ bể.
Thị nhặt phần công văn lên, cho vào trong tay áo.
“Ý phu nhân là...”
“Ngươi muốn thay Quận vương gia làm việc cũng không cần sốt ruột như vậy.” Giang thị lười biếng vuốt ve ngọc châu trên cổ tay, đốt tay khẽ ấn tạo nên một dấu trăng khuyết nhỏ trên da.
Lý chính thấy chuối ngọc bị bấm rung, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Giang thị.
Muốn đổi môn hộ, từ lý chính lên tới hộ bộ, đều phải đăng ký theo danh sách. Đường tới Trường An xa xôi, muốn đi cũng phải mất tới hai, ba tháng, bởi vậy hàng năm, yêu cầu đổi hộ khẩu đều phải chờ đến một ngày chung để thông báo.
Mắt thấy cuối năm sắp tới, chỉ cần kéo dài một, hai tháng, việc này còn phải trì hoãn đến sang năm, còn sang năm, người tên Ngô Nghị có còn tồn tại hay không thì cũng khó nói.
“Vâng, tiểu nhân đã hiểu.”
Giang thị nghe vậy mới nở nụ cười, cởi chuỗi ngọc châu trên tay, đẩy vào trong tay lý chính. Lý chính còn đang muốn giả vờ từ chối, đã thấy đáy mắt Giang thị khẽ động, rồi ghé đến sát gần tai hắn.
“Sắp xếp hậu sự cho tốt, không cần để những chuyện nhỏ nhặt này phiền đến tai lão gia, hiểu không?”
Lý chính vội vội vã vã gật đầu, hơi đỡ tay Giang thị, thiên ân vạn tạ tiễn thị ra cửa.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Phí đăng ký hộ khẩu ở Đường triều thật ra là phí công văn, dù sao tiền mua giấy bút cũng đều không rẻ.
- --
Hal: (*) về cái ủy ban nhân dân này... tôi cũng không chắc là có dùng đúng từ không...
(**) thực ra tôi cũng không biết viết thế này có đúng không nữa.
(***) Người ta là con (dâu) rể (tương lai) của Quận vương gia nhé, hứ.