Ngô Nghị tạm thời ngừng việc trong tay, cùng đám học sinh tán chuyện trời nam đất bắc, cũng coi như tạm biết về chuyện tình Du Châu.
Y là môn hạ của Thẩm Hàn Sơn nhiều năm, mặc dù không học được dáng vẻ phóng khoáng bất kham của hắn nhưng cũng trộm được ba phần tính khí hào hiệp tùy tính, không quá để ý những nghi thức xã giao giữa sư sinh, như vậy liền không lên mặt tỏ vẻ mình là sư trưởng cao cao tại thượng.
Đám học sinh cũng bắt đầu phát hiện, y trợ giáo mới này không chỉ có kiến thức phong phú như trong tin đồn mà còn có tác phong ôn văn nhĩ nhã, không giống Hứa Tiệp người như tảng băng, tự nhiên càng thêm thân cận, chuyện gì cũng nguyện ý nói với y một chút.
“Nghe nói thiên hoàng và thiên hậu sắp phái quân đến đây tiêu diệt Tiêu gia quân, không biết đến lúc ấy sẽ mệnh ai đến dẫn quân, Ngô tiên sinh, ngài mới từ Trường An đến, liệu có biết tin tức gì chăng?”
Ngô Nghị lắc đầu.
Trong cung Đại Minh, biết nhiều chính là sai nhiều.
Đám học sinh không nghe được tin bát quái nào từ miệng trợ giáo tiên sinh trẻ tuổi này liền thất vọng giải tán.
Ngô Nghị rời khỏi đám học sinh, trở lại bên người Hứa Tiệp, tiếp tục làm việc.
“Lần này thế nào?” Y hỏi.
“Chó lớn ngủ rất an tĩnh.” Hứa Tiệp ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhìn qua bóng lưng đám học sinh từ xa xa, “Chỉ là bên cạnh có mấy con cún con hơi quá ầm ĩ.”
“Cún nhỏ đều bướng bỉnh, lớn rồi liền đàng hoàng.” Ngô Nghị làm như không nghe hiểu ý châm chọc trong lời này.
Y từ xa nhìn về phía những học sinh tuổi hẵng còn xanh kia, không khỏi nghĩ đến tiểu đồ đệ của mình nơi Trường An xa xôi.
Lý Cảnh cũng nên ở độ tuổi ồn ào này đi? Cũng không biết hắn có kết bạn với ai hay không, liệu có ai có thể cùng hắn vui đùa chăng?
Nghĩ đến tiểu đồ đệ trước giờ luôn độc lai độc vãng của mình, Ngô Nghị không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trường An, dường như có thể nhờ vậy mà nhìn thấy bóng lưng thiếu niên cứng cỏi mà cao ngất của Lý Cảnh.
Gió thổi từ phía nam nhẹ lay động tóc y, mang theo tầm mắt và nhớ nhung đến Bắc quốc xa xôi.
___
Sau một hồi bùi ngùi, Ngô Nghị lại tiếp tục việc trên tay.
Y và Hứa Tiệp kiên nhẫn thí nghiệm gần một tháng, phương thuốc gây mê vẫn tìm chưa ra nhưng đã nghiên cứu được một trăm phương pháp chế biến thịt chó.
“Chúng ta cứ ăn như vậy, tháng sau nên chuyển sang húp cháo thôi.” Sống cùng với Ngô Nghị một thời gian, Hứa Tiệp cũng sẽ thỉnh thoảng nói ra một câu đùa.
“Đúng là nên ăn chút thanh đạm, tránh phát hỏa.” Ngô Nghị cũng nói đùa lại một câu.
Cười xong, hai người liền lâm vào trầm mặc.
Kỳ thực, trên cơ bản cũng đã định ra phương thuốc, thí nghiệm trên chó đã nắm chắc, chỉ là chưa từng thử qua trên cơ thể người, vì vậy không dám đưa ra kế hoạch gì.
“Nếu không thì để ta “lấy thân thử nghiệm” một lần liền biết thuốc có tác dụng hay không.” Hứa Tiệp nói.
Ngô Nghị kiên quyết lắc đầu: “Muốn thử cũng nên là ta thử, nếu như ta có chuyện bất trắc, Hứa huynh còn có thể xử lý vấn đề. Nhưng nếu Hứa huynh có chuyện gì, trường công này sẽ không thể tiếp tục.”
Hai người đang tranh nhau làm chuột bạch thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một tên sai vặt thở hồng hộc phi thân vào, vừa đối mặt đã quỳ gối trước hai người.
“Cầu xin hai vị thần y đến cứu gia chủ của ta.”
“Gia chủ của ngươi không phải là Tần nương tử sao?” Ngô Nghị không nhận ra nhưng Hứa Tiệp lại biết người này, hắn thấy tên sai vặt gấp gáp vội vã, trong lòng đã biết không ổn, nhanh chóng hỏi thẳng vấn đề, “Nàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Tên sai vặt thở không ra hơi đã bắt đầu nói một mạch: “Ôi, phu nhân uống thuốc ngài kê, tầm ba, bốn ngài, từ dưới quả nhiên có vật dạng tép theo máu mà ra, mãi cho đến ngày hôm nay vẫn còn có, cũng không biết đã hết chưa. Ban nãy phu nhân nói lại ra máu, sau đó chảy chút máu ra thì bất tỉnh nhân sự rồi.”
Dứt lời liền hướng Ngô Nghị và Hứa Tiệp dập đầu: “Van cầu hai vị thần y đến quý phủ chúng ta nhìn một chút, để tôi có thể hoàn thành việc gia chủ giao.”
Ngô Nghị chấn động trong lòng, theo bản năng mà nhìn về phía Hứa Tiệp, quả nhiên thấy trong mắt hắn cũng là lo lắng.
“Nhanh chóng dẫn chúng ta đến gặp phu nhân nhà ngươi.”
Tên sai vặt vội vàng “vâng” một tiếng rồi dẫn hai người leo lên xe ngựa đứng đợi ngoài cửa, cố gắng đi càng nhanh càng tốt, chỉ trong một thời gian ngắn đã đến trước Tần phủ.
Đã sớm có một thanh niên cao gầy đứng ngoài cửa, cái cổ dài nhỏ hết quay trái lại quay phải, giống như chuột chũi mới chui ra khỏi đất vậy, sốt ruột lấm lét nhìn quanh.
Thấy xe ngựa từ xa xa đi tới thì lập tức tiến lên trước, vén rèm xe lên, thấy hai vị trợ giáo đều được mời tới, trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực mới coi như ổn định lại.
Hắn tự an ủi mình, thầm hô một tiếng a di đà phật rồi nhanh chóng mời hai vị dại phu xuống xe.
“Tần nhị gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Tiệp vừa nhanh chân bước theo hắn vừa sơ lược hỏi về bệnh tình của bệnh nhân.
Tần nhị nào dám nửa phần che giấu, cũng chỉ là nói lại một lần những gì tên sai vặt kia vừa nói.
Ba người vội vã chạy đến của phòng bệnh của Tần nương tử, cả âm thanh rên rỉ trằn trọc cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng chim hót lẫn vào âm thanh gào thét tựa như mũi kim đâm vào tai của bà đỡ.
“Nhanh lên, nhanh đi mời Nam Sơn Tiên Nhân đến làm phép! Ngươi, nhanh cho phu nhân uống hết chén tàn hương này!”
“Uống cái gì mà uống?” Hứa Tiệp không kịp nhớ tới điều kiêng kị, trực tiếp vén mành lên, một tay đoạt lấy bát nước trong tay bà đỡ, nện mạnh lên mặt bàn, “Nếu như thứ này hữu dụng, còn cần đến những đại phu như chúng ta làm gì?”
Hắn vốn có đôi mắt lạnh lùng, mày không nhướn thì không sao, vừa nhướn đã tựa kiếm ra khỏi vỏ, muốn tước lấy một lớp da của đối phương.
Dưới ánh mắt lạnh như băng sương ấy, bà đỡ vốn đang có lửa giận cũng miễn cưỡng nuốt xuống, gượng cười: “Chúng ta chỉ làm theo quy tắc cũ, nếu như ngài đã tới, vậy tất nhiên là do ngài định đoạt, ta sẽ lui đi!”
Nói rồi chỉ hai ba bước đã ra khỏi mành.
Những người bên trong thấy Hứa Tiệp lạnh lùng như vậy, còn ai dám nhiều lời nữa, đều cúi thấp đầu không nói, chờ vị thần y có chút danh tiếng này mở lời.
Ngô Nghị cũng chạy đến bên giường, thấy Hứa Tiệp đang cách màn giường bắt mạch cho Tần nương tử bèn cuốn màn giường lên để quan sát tình huống của bệnh nhân.
“Thiếu gia, chuyện này...”
“Này cái gì mà này, mạng người là quan trọng nhất.” Tần nhị phái bà đỡ không có chuyện gì làm này ra chỗ khác, hướng Ngô Nghị chắp tay, “Chỉ cần tiên sinh có thể cứu được phu nhân ta, những quy tắc vặt vãnh ấy có trượng phu ta đây chịu trách nhiệm, hai vị vạn vạn không cần cân nhắc.”
Ngô Nghị vội vã gật đầu: “Ta sẽ làm hết sức.”
Y lật mí mắt Tần nương tử lên, quả nhiên là trắng xám không một tia huyết sắc, lại vén chăn lên nhìn phía dưới, máu tươi đã thấm đẫm ga trải giường.
Hứa Tiệp cũng nhận thấy tình huống này đã cực kỳ không ổn rồi.
Đây là chuyển biến xấu nhất của quỷ thai, vỡ tử cung dẫn đến xuất huyết.
Đến mức độ này thì một chén thuốc đã không đủ cứu vãn tính mạng của bệnh nhân, biện pháp duy nhất chính là mổ bụng bỏ tử cung mới có thể tìm được một đường sống.
“Sao, muốn mổ bụng?”
Dù Tần nhị đã nghe qua đại danh của Ngô Nghị nhưng vạn vạn không ngờ tới chuyện của thái tử phi sẽ rơi lên người phu nhân mình, nhất thời hoảng hốt: “Như vậy không phải rất đau sao?”
Hứa Tiệp và Ngô Nghị liếc mắt nhìn nhau, mới quay về phía Tần nhị: “Hiện tại chúng ta đã phát minh ra một loại thuốc mới, có thể giảm đau gây mê, bảo đảm tôn phu nhân sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng phương thuốc này vẫn chưa có người dùng qua, vì lẽ đó, mời Tần nhị gia suy nghĩ thật kỹ, có muốn liều lĩnh lần này hay không.”
Tần nhị nhìn hai vị đại phu sắc mặt nặng nề, giọng không khỏi run lên: “Xin hỏi hai vị nắm chắc mấy thành?”
Lúc này là Ngô Nghị đáp lời hắn, vấn đề này y đã từng giải thích rất nhiều lần ở hiện đại.
“Trước mắt chỉ có hai kết quả___ trị khỏi, chính là đường sống, tính sai, chỉ có cửa chết, không có kết quả trung gian nào. Vì vậy, chúng ta chắc chắn chín phần mười, ngươi cũng phải chuẩn bị tốt cho phần cuối cùng kia, ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Nhưng nếu không mổ bụng...”
“Thì sẽ là cửu tử nhất sinh.”
Tần nhị tựa hồ như thấy sét đánh bên tai, cả người lay động chân không đứng vững, chỉ có thể đỡ lấy bàn gỗ lê chạm trổ bên cạnh, gắng gượng để bản thân bình tĩnh lại.
“Còn một chuyện khác muốn ngươi phải suy nghĩ kỹ.” Ngô Nghị còn một việc không thể không nói cho người chồng trẻ tuổi này, “Một khi cắt bỏ tử cung, nàng đời này sẽ không thể vì ngươi sinh con dưỡng cái.”
Tần nhị choáng váng, hàn phong ngoài cửa sổ lướt vào như muốn dập tắt hy vọng của hắn bao năm nay.
“Thật sự... Thật sự không có biện pháp khác sao?”
“Nếu có biện pháp khác, chúng ta cũng không muốn làm đến một bước này.” Ngô Nghị nhìn nam nhân đang lâm vào thế khó cả đôi đường này, nghiêm túc nhắc nhở hắn, “Nhưng nếu không cắt bỏ tử cung, nàng nhất định sẽ sống không nổi, cũng không thể vì ngươi mà sinh con dưỡng cái, như vậy chỉ có thể nghĩ xem muốn nàng sống hay chết thôi.”
Môi Tần nhị run rẩy, lúng túng trong chốc lát mới phun ra được một chữ: “Được.”
Coi như sau này không bao giờ có thể sinh dục thì đó cũng là thê tử hắn tam mai lục sính tự mình cưới lấy, là người hắn muốn cùng sống đến đầu bạc chứ không phải một công cụ sinh con dưỡng cái.
Người ngoài nhìn vào đều thấy bên hắn là một hãn thê, chỉ có chính hắn biết vì sao thê tử của mình phải trở nên cứng cỏi hung hãn như vậy, nếu không phải vì người làm trượng phu như hắn làm không được việc, vậy thì nào cần nương tử nàng ra mặt can thiệp chứ?
Hắn cũng nên quả quyết một lần.
Ngô Nghị và Hứa Tiệp thấy sắc mặt hắn trắng bệch nhưng trong mắt lại không thiếu vẻ kiên định, nhanh chóng viết xuống phương thuốc buổi sáng vừa chỉnh sửa lại___
Bồ kết, hạt gấc, tử kinh bì, bạch chỉ, bán hạ, ô dược, xuyên khung, đương quy, ô đầu, đại hồi hương, tọa nô thảo, thảo ô, mộc hương. Để dùng, hòa thuốc vào nước.(*)
“Ngươi nhanh chóng cầm phương thuốc này đi sắc, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh!”
Tần nhị tâm ý đã quyết, không một chút chậm trễ, cầm lấy phương thuốc sai người ra hiệu bốc thuốc, chỉ trong chốc lát đã bưng tới một bát thuốc nóng hầm hập ra.
Ngô Nghị cũng đã sớm chuẩn bị liễu diệp đao trong tay, dao khẽ động, ánh lên sắc bạc.
- --
Hal: (*) phương thuốc sau khi edit không đảm bảo được độ chính xác.