Về Triều Đường Hành Nghề Y

Chương 97: Chương 97




Lý Cảnh vừa bước khỏi cửa lớn Tần gia liền thấy dưới tán đại thụ có một bóng người đứng thẳng.

Bóng người đổ dài trên mặt đất vì gió đêm mà lay động như sóng nước chập trùng, nhưng người đứng đó lại không chút nhúc nhích.

Cố An híp mắt cười nhìn Lý Cảnh, nói rõ y đã ở đây chờ hồi lâu.

“Không ngờ Quận Vương gia và hạ quan đều muốn đi đến cùng một nơi.” Cố An nhìn về phía ánh đèn mờ mịt từ Tần gia, ánh mắt lại hơi đảo qua trên người Lý Cảnh, “Nghe nói Quận Vương gia cũng là người học y nên có thể nghe hiểu mật hiệu của Ngô tiên sinh.”

“Ngô trợ giáo đang ở trong trại của quân địch, nhất định có điều nắm rõ nên mới truyền ra mật hiệu như vậy.” Lý Cảnh chậm rãi mơn trớn bội kiếm bên người, ánh trăng sáng phủ lên mi mắt.

Cố An dõi theo con mắt lúc sáng lúc tối của hắn, thăm dò hỏi: “Chúng ta liệu có nên báo việc này cho Thảo Nghịch đại tướng quân?”

Lý Cảnh trầm tư chốc lát: “Không thể, một khi Võ tướng quân biết được việc này, nhất định sẽ điều binh khiển tướng, cố thủ thành trì, ba vạn quân Đường bất động thì không nói, chỉ cần hơi động sẽ bứt dây động rừng. Tiêu Nghị biết kế hoạch của bản thân bị bại lộ nhất định sẽ giấu đầu không ra, cùng chúng ta hao tổn tâm sức.”

Cố An cũng nghĩ như vậy: “Đường Thục khó đi, địch thủ ta công là hạ sách. Biện pháp duy nhất lúc này chỉ có ám bố phục binh, chờ Tiêu Nghị tới đánh lén.”

Dứt lời mới nói ra mục đích thực sự: “Xin hỏi Quận Vương gia, trong ba vạn quân Đường này, ngươi có thể điều hành bao nhiêu binh mã?”

Lý Cảnh lúc này mới nâng mắt, ánh nhìn thản nhiên: “Ba nghìn mà thôi.”

“Đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hạ quan rồi.” Cố An đã đoán chắc việc này từ lâu, trong ba vạn quân Đường, có thể để một thành nghe theo hoàng tộc Lý thị đã vượt qua dự toán của y.

Có thể lấy được ba nghìn binh mã từ đại cục Võ thị một tay nắm chặt, đủ để thấy thiếu niên trước mắt thâm tàng bất lộ.

“Ba nghìn binh mã này, liệu có thể cho hạ quan mượn dùng?”

Thấy đối phương hơi trù trừ, Cố An thẳng thắn quyết tâm liều mạng: “Nếu không thể mang về tin thắng trận, vậy hạ quan liền do Quận Vương xử trí, tuyệt không hai lời.”

Thấy thái độ kiên quyết của y, Lý Cảnh mới chậm rãi nở nụ cười: “Ba nghìn binh mã của ta không dễ gì mà có được, cũng không thể dễ dàng cho ngươi mượn...”

“Quận Vương dự định...”

“Binh mã của bản vương, đương nhiên sẽ do bản vương tự mình điều hành.” Lý Cảnh mặt mày nghiêm nghị, ngữ khí kiên định, “Cố huyện thừa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.”(*)

___

Trong đại trại Tiêu gia, đèn đuốc sáng rực thâu đêm.

“Thật chứ?” Đôi mày cau chặt đã lâu của Tiêu Nghị buông lỏng, đốt ngón tay khẽ run, tựa hồ chuẩn bị kết thúc một ván cờ lớn, “Thám tử của chúng ta đã tìm hiểu kỹ chưa?”

“Thiên chân vạn xác.” Đại hồ tử nói, “Ba vạn quân Đường đã đóng quân tại ngoại thành Du Châu, cầm đầu là Võ cẩu và Lưu cẩu đã mơ mơ màng màng! Lúc này không hành động, còn đợi đến khi nào?”

Năm ngón tay Tiêu Nghị tàn nhẫn nắm thành quyền: “Nhị đệ vẫn còn trong đại lao...”

Đại hồ tử gấp đến chụp nắm đấm: “Đại đương gia, Nhị đương gia là tự nguyện hi sinh, ngươi cũng không thể uổng phí mạng này của hắn!”

Trái tim Tiêu Nghị dường như phải chịu tầng tầng quyền đấm, ẩn ẩn đau, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Ngươi nói không sai, nếu không phải nhờ nhị đệ, Lưu cẩu chưa chắc đã tin tưởng thuyết từ này, bọn chúng bây giờ đều cho rằng chúng ta muốn đánh vào Du Châu, chỉ có nhân cơ hội này mà đánh hạ Phụng Tiết mới có thể xứng với sự hi sinh của nhị đệ.”

Đại hồ tử vội vàng nói: “Ba mươi con thuyền lớn của chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ một tiếng hạ lệnh của Đại đương gia là có thể thẳng tiến Phụng Tiết!”

Tiêu Nghị trầm tư chốc lát, như là nhớ tới cái gì: “Hai tiểu y quan kia vẫn không chịu khai ra phương thuốc ma túy tán?”

“Người tên Ngô Nghị đúng là rất thức thời, đã khai ra một nửa phương thuốc, chỉ là người gọi Hứa Tiệp kia thì một thân tính xấu, vẫn còn tranh luận cùng lão tử! Có điều Đại đương gia yên tâm, tiểu tử hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chờ chúng ta dẹp xong Phụng Tiết, hắn biết Tiêu gia quân chúng ta lợi hại ra sao, khẳng định sẽ thành thật giao ra phương thuốc.”

Tiêu Nghị nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của đại hồ tử, trong lòng suy đoán chốc lát, lại bật cười: “Khá lắm Ngô Nghị, có thể đùa bỡn ngươi như vậy!”

Đại hồ tử như rơi vào trong sương mù: “Đại đương gia, lời này của ngươi là có ý gì?”

Tiêu Nghị hơi thu lại ý cười, chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà liếc gã một chút: “Nửa phương thuốc cũng có thể tính là phương thuốc sao? Hắn ta đây là cố ý treo ngươi, sợ ngươi một đao làm thịt cái tên họ Hứa kia!”

Đại hồ tử lúc này mới tỉnh táo lại, trong miệng kêu gào muốn đi chặt hai tên trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này ra, lại bị Tiêu Nghị một tay ngăn cản: “Tạm thời cứ bình tĩnh, người trói hai người bọn chúng lại, cùng mang lên thuyền.”

“Chúng ta phát binh đánh trận, mang theo hai cái bánh bao thịt vô dụng làm gì?”

“Loại người thông minh này, có thể gạt được ngươi đương nhiên cũng có thể gạt được người khác, để hắn ở lại trong trại, ta không yên lòng.” Tiêu Nghị nhìn nguyệt quang trong trẻo xa xôi, ánh mắt lại sắc bén tựa đao kiếm, “Một khi hắn dám là ra điều gì...”

Nàng đưa bàn tay về phía cổ, làm một động tác “Giết“.

Đại hồ tử vẻ mặt choáng váng, rất nhanh đã phản ứng lại: “Tất cả đều theo Đại đương gia dặn dò.”

Hai người thương nghị một phen, nhanh chóng định ra sách lược, lập tức chuẩn bị ba mươi chiếc thuyền lớn cùng năm nghìn tinh binh, thừa dịp sắc trời mờ mịt, đi theo đường thủy đến thẳng đến Phụng Tiết.

Mà Ngô Nghị và Hứa Tiệp bị bọn họ lùa như lùa dê lên thuyền chỉ có thể vội vã liếc mắt nhìn nhau, từ ánh mắt nặng nề của đối phương cũng cảm nhận được thế cuộc căng thẳng.

Sương mù trên mặt sông chưa tản đi, những tia sáng trong trẻo đầu ngày xuyên qua tầng sương, cũng giống như ngày đó Ngô Nghị và Cố An cùng xuất phát đến Du Châu.

Gió sông nhẹ lướt qua, bầy cá trong dòng nghịch lưu mơ hồ di động, như vàng vỡ thành mảnh nhỏ vụn sáng óng ánh.

Ngô Nghị thầm than, khi đến tuy rằng ngồi xổm ở trong khoang thuyền cùng Cố An, không thấy ánh mặt trời nhưng nói chuyện trời nam đất bắc rất tự tại, hiện tại lại bị còng một bộ hình cụ vô hình vào người, thời thời khắc khắc đều uy hiếp đến tính mạng y.

Cũng không biết mật hiệu y truyền ra có được người của quan phủ phát hiện không.

Phụng Tiết từ Tần Hán đến nay còn có tên cổ là huyện Ngư Phúc, mà nghiền nát rau diếp cá nhằm ám chỉ mục tiêu của Tiêu gia quân là huyện Phụng Tiết.(**)

Nếu trong quan phủ có người nghe được lời này từ miệng Tần nhị gia, nhất định có thể hiểu rõ thâm ý trong đó.

Dường như nhìn thấu tâm tư Ngô Nghị, Tiêu Cẩu Nhi mỉm cười: “Tiểu cô gia, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng nữa, ngươi biết người tới từ Trường An là ai không?”

Ngô Nghị và Hứa Tiệp đều bị trói gô, trong miệng nhét đầy vải, chỉ còn đầu là có thể cử động.

Bọn họ bị giam trong đại trại Tiêu gia, tin tức bị ngăn chặn, tuy rằng sớm nghe nói có viện quân từ Trường An đến Du Châu, nhưng lại không biết lĩnh binh là vị đại tướng quân nào.

Tiêu Cẩu Nhi nhìn trái nhìn phải một chốc mới nhỏ giọng nói, tựa như đang cho y biết bí mật động trời nào đó: “Là chất nhi của Võ cụ bà, Võ Tam Tư!”

Hứa Tiệp chưa có phản ứng, tâm Ngô Nghị đã nguội một nửa.

Người tên Võ Tam Tư này không gây nên sóng to gió lớn gì trong triều đình nhưng lại lưu lại một xú danh trong lịch sử.

Trong mấy vị nam sủng tiếng tăm lừng lẫy của Võ Tắc Thiên, không một ai hắn chưa từng nịnh nọt lấy lòng qua, mà sau khi Lý Đường phục hồi, hắn lại vội vội vàng vàng quay đầu nịnh nọt Lý Hiển, nghe đồn còn có một chân với cả Thượng Quan Uyển Nhi tiếng tăm lừng lẫy.

Nói tới vị lão huynh này, chuyện a dua nịnh hót không thiếu, thế nhưng một chuyện tốt lưu danh sử sách cũng không có.

Ngay cả Ngô Nghị không thông thuộc lịch sử cũng từng nghe qua bêu danh của hắn, còn có thể hi vọng hắn hiểu được mật hiệu rau diếp cá kia sao?

Thấy Ngô Nghị làm một bộ dạng không lưu luyến nhân sinh, Tiêu Cẩu Nhi lại an ủi y: “Ngô tiên sinh, ngươi yên tâm, Đại trại chủ của chúng ta là người quý trọng nhân tài, chỉ cần ngươi khuyên nhủ Hứa tiên sinh nói ra nửa kia của phương thuốc, nàng nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Hứa Tiệp lập tức quăng tới một ánh mắt sắc bén.

Ngô Nghị khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn yên tâm.

Hắn hiểu ý của Hứa Tiệp, nếu phương thuốc ma túy tán rơi vào tay bọn người không nói đạo lý này thì chẳng khác nào cho không chúng một vũ khí lợi hại, để bọn chúng có thể thuận lợi vung vũ khí về phía hương thân của họ.

Thuốc dùng không đúng chỗ chính là độc, đây là đạo lý mà y đã dạy cho Lý Cảnh, người làm sư phụ như y đương nhiên thuộc trong lòng.

Cùng lắm cũng chỉ là một chữ “chết” thôi.

Sách sử sẽ không lưu lại tên y, thậm chí ngay cả trận chiến này cũng chỉ dùng đôi lời để khắc họa, nhưng Ngô Nghị rõ ràng, quan trọng hơn so với tính mạng hay danh tiếng, đó chính là lương tri.

Nghề này của chúng ta, chính là bốn chữ “liều mình vì nghĩa“.

Lời của đàn anh dường như phảng phất bên tai.

Ngô Nghị không khỏi tìm vui trong khổ, nghĩ thoáng ra, không chừng vừa chết, bản thân lại có thể trở lại thế giới ngựa xe như nước, nhà cao tầng san sát trước kia.(***)

Y ngẩng đầu nhìn Phụng Tiết đang ngày càng đến gần trước mắt, vùng sông nước ấy dường như đã hiện đầy đao quang kiếm ảnh, gió sớm nhẹ nhàng lướt qua người, tựa hồ mang tới mùi máu tanh thoang thoảng.

___

Ngàn dặm Giang Lăng mất một ngày, trăm dặm thủy lộ ngắn ngủi từ Du Chấu đến Phụng Tiết cũng chỉ tốn vài canh giờ đã đến.

Ngô Nghị và Hứa Tiệp lại một lần nữa bị ném vào khoang đáy tàu, không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân trên đỉnh đầu cùng tiếng mài đao kiếm.

Không biết ai gào to một câu “Giết!”, không khí giằng co dường như bị đốt lửa trong nháy mắt, âm thanh gào thét hỗn loạn, ngay cả thân thuyền cũng theo đó mà chấn động, đung đưa đến độ khiến Ngô Nghị và Hứa Tiệp ngã ra sàn tàu.

Tiêu Cẩu Nhi cũng rút ra một đại đao sáng như tuyết, thận trọng nhìn chằm chằm hai người này, trong đầu lặp đi lặp lại lời căn dặn của Tam đương gia.

___ một khi hai người này có dị động, lập tức một đao chém đầu, không chút lưu tình.

Tiếng la hét nổi lên bốn phía, quân trống gióng lên, trận chiến kịch liệt như một làn sóng khổng lồ bao trùm toàn bộ thân tàu.

Máu tanh theo gió lẻn qua khe hở mà tiến vào khoang thuyền, chậm rãi tỏa ra một loại mùi vị kỳ quái.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Nghị và Hứa Tiệp không khỏi liếc nhìn nhau, theo lý thuyết, lẽ ra Phụng Tiết hiện tại đã là một tòa thành trống, Tiêu Nghị dẫn binh tập kích, sao có thể có người ứng chiến?

Ngô Nghị bỗng minh bạch, có người ứng chiến, chỉ rõ Phụng Tiết còn có người trấn thủ!

Trong khoang thuyền âm u dường như có ánh lửa, sau đó, một tiểu binh máu me loang lổ không biết từ đâu lăn xuống.

Tiêu Cẩu Nhi lúc này mới phát giác tình thế dị thường: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu binh kia chưa kịp đáp lại, một lưỡi dao bạc đã đâm xuyên qua sàn tàu, thẳng đến đỉnh đầu mấy người bọn họ.

“Là quan binh, là quan binh Phụng Tiết.” Tiểu binh kia gắng gượng nốt một hơi cuối cùng, con mắt đã bạo xuất huyết lệ, “Tam đương gia muốn ta truyền lời, chúng ta đã bị quan binh bao vây! Nhanh, mau chạy!”

Cậu ta chưa dứt lời, một giọng nói mạnh mẽ đã từ từ truyền xuống.

“Người đầu hàng vô tội, nếu các ngươi muốn sống, lập tức bỏ vũ khí xuống!”

- --

Hal: (*) Phiên dịch tự động: “Binh mã của ta để ta điều hành, người của ta để ta đến cứu” =)))))))

(**) Cái tên cổ của huyện với rau diếp cá Hán Việt đều là “ngư phúc” á, tôi để tên huyện là Hán Việt tại nói là huyện Diếp Cá nghe cứ kỳ kỳ ;;v;;

(***) Chỗ này tôi buồn anh bác sĩ cực OTL Anh bác sĩ không sai, còn rất đáng ngưỡng mộ, nhưng cái suy nghĩ “cùng lắm là chết” này làm tôi hơi chạnh lòng. Cả lần phải vào đại lao vì Trương Khởi Nhân nữa, cũng là suy nghĩ “chết thì thôi” này... Như kiểu không có vương vấn gì với thế giới này ấy. Nhưng mà còn Lý Cảnh thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.