Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 76: Chương 76: Cao Thủ người này có thể tin




Đào Tâm Duyệt nhìn bên này, nhìn bên kia, mê mang nói: “Các ngươi đang nói cái gì?”

Lăng Huyền Sương cười hì hì hai tiếng, “Tiểu sư muội, ngươi không cảm thấy vị Cao tiền bối này có làn da dẻ trắng mịn như gà trống bị nhổ lông sau đó bị nhúng nước sôi hả?”

Cao Thủ: “…”

Đào Tâm Duyệt mặt đỏ lên, “Ngươi đang nói ô ngôn uế ngữ gì thế hả, ai nhìn thấy da gà của hắn!”

Cao Thủ: “…”

“Ta với hắn quan hệ gì cũng không có, hắn muốn cứu ta thay ta bị thương đều là chuyện của hắn, không phải do ta bảo hắn làm vậy!” Đào Tâm Duyệt cũng không để ý tới phản ứng của người khác, tự dưng nói một hơi dài.

“Ta đã nói cái gì?” Lăng Huyền Sương vô tội chớp mắt, kéo dài giọng nói, “Thì ra Cao tiền bối vì cứu tiểu sư muội mới bị thương, vậy thì phải cố gắng tán thưởng hẳn hoi mới được.”

Đào Tâm Duyệt: “…”

Thiệu Dục Tân cười cười, nói: “Cao tiền bối vừa biết đã không che giấu nổi, vậy sẽ không tiếp tục che giấu nữa chứ?”

Cao Thủ nhìn Liễu Nương ở một chỗ khác đang giúp Vạn Trung xử lý vết thương, bản thân nàng lại không mất một sợi lông, nói: “Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chờ tìm được cơ hội thích hợp, ta sẽ giải thích với các vị.”

“Cũng tốt.” Lăng Huyền Sương thấp giọng nói, “Cao tiền bối, giọng của ngài thay đổi.”

Nghe hắn nhắc nhở, Đào Tâm Duyệt mới để ý giọng của Cao Thủ không trầm thấp chất phác như lúc đầu, nghe có phần ôn hòa êm tai hơn, làm nàng phải liếc mắt nhìn hắn.

Cao Thủ lồng ngực vẫn như cũ bán sưởng, Đào Tâm Duyệt cuối cùng cũng hậu tri hậu giác hiểu rõ ý trong lời nói của Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Sương, kinh ngạc nói: “Ngươi…”

“Xuỵt!” Cao Thủ mặc lại quần áo, nháy mắt với nàng một cái, giọng nói lại khôi phục thành dáng dấp lúc trước, “Trở về ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Đào Tâm Duyệt hừ một tiếng bỏ đi, “Ai thèm nghe!”

Cao Thủ: “…”

Sắc trời dần dần tối sầm.

Lăng Huyền Uyên thu hồi hai tay đang chống thẳng trên lưng Lăng Huyền Kỳ, nói: “Hôm nay tạm vậy, bị thương không nhẹ, nếu muốn khỏi hẳn thì cần phải vận công liên tục mấy ngày mới được.”

Hạ Tĩnh Hiên đỡ lấy Lăng Huyền Kỳ, giúp hắn xoay chuyển chỗ dựa lưng qua thân cây, “Không có nguy hiểm tính mạng là may rồi.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Tiểu công tử nếu mệt rồi thì ngủ đi, để tiểu Tình tới chăm sóc Huyền Kỳ là được rồi.”

“Không cần không cần, ta sẽ chăm sóc hắn.” Hạ Tĩnh Hiên hừ một tiếng nói, “Ẩm Huyết Giáo này là bọn cuồng đồ, lại dám bắt ta, còn đả thương Huyền Kỳ, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho bọn chúng. Chờ ta do thám được căn cứ rồi nhất định sẽ về nhà mời cha ta đến, giết chết bọn chúng không sót một tên!”

“Bắt ngươi?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

Hạ Tĩnh Hiên gật đầu, “Bọn chúng nói vậy, còn nói Hoàng thúc cùng cha ta sẽ xuất binh san bằng Ngự Kiếm sơn trang, chẳng đầu chẳng đuôi.”

Lăng Huyền Uyên trầm tư một lát, nói: “Ta đi xem Huyền Thư, tiểu công tử nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hạ Tĩnh Hiên đáp một tiếng, lại quay qua nhìn chằm chằm Lăng Huyền Kỳ còn đang đang ngủ mê man.

Lăng Huyền Uyên trở lại bên chỗ Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Sương, Bối Cẩn Du đang cùng Yến Thanh Tiêu nói chuyện phiếm câu được câu không.

Thấy hắn trở về, Lăng Huyền Sương hỏi: “Huyền Kỳ sao rồi?”

“Cũng còn tốt, ” Lăng Huyền Uyên ngồi xuống ở bên cạnh Bối Cẩn Du, “Nhưng phải nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt mới ổn.”

Lăng Huyền Sương lại liếc nhìn cái cây bên cạnh cây Mộ Phi Hàn đang dựa sát vào ngồi ngủ cùng Lăng Huyền Dạ, nói: “Ta vừa qua xem Huyền Dạ, nó bị thương không nặng, chỉ bị mất máu không ít nên hơi hư nhược.”

“Còn có một việc để ta thấy chú ý, ” Thiệu Dục Tân nói, “Hắn nói tiểu công tử có liên quan đến Mặt đầu lâu, nói những kẻ đó đến đây là để bắt hắn.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Tiểu công tử cũng vừa nói việc này với ta, chuyện này rất kỳ lạ.”

“Tại sao bọn chúng muốn bắt tiểu công tử?” Yến Thanh Tiêu nói.

Lăng Huyền Uyên thuật lại lời Hạ Tĩnh Hiên nói ‘Hoàng thượng cùng Sở Hoài Vương sẽ dựa vào việc đó san bằng Ngự Kiếm sơn trang’, “Nên theo ta đoán, không phải bọn chúng muốn bắt tiểu công tử sau đó uy hiếp Sở Hoài Vương, mà muốn thiết kế hại tiểu công tử, rồi vu oan cho Ngự Kiếm sơn trang.”

Thiệu Dục Tân không rõ, “Huynh đệ các ngươi đã sắp giết tới Ẩm Huyết Giáo, hắn dùng một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu có chậm quá không?”

Lăng Huyền Uyên bừng tỉnh, “Lẽ nào là muốn đối phó cha?” Lăng Kha võ công kỳ cao, mấy năm gần đây lại ẩn sâu ở trong Ngự Kiếm trong sơn trang rất ít khi đi ra ngoài, muốn đối địch với ông xác thực cần phải suy nghĩ mới được. Lăng Huyền Uyên nghĩ thầm, xem ra nên phái một người trở về hảo hảo hỏi rõ phụ thân xem có liên quan gì đến Ẩm Huyết Giáo hay không.

“Có khả năng này, ” Lăng Huyền Thư nói, “Tiểu công tử chỉ ngẫu nhiên ở Tàng Long Ngọa Hổ Than gặp được chúng ta, việc này làm sao người trong Ẩm Huyết Giáo biết được?”

Bối Cẩn Du nhẹ giọng lại nói: “Không phải có hai người có thể hoài nghi đó sao?”

“Nhưng hai người kia đều có người nhìn.” Lăng Huyền Thư nhíu nhíu mày, “Trừ phi sớm có người của Ẩm Huyết Giáo ẩn núp ở Tàng Long Ngọa Hổ Than, nếu không nếu hai người kia mà hành động, chẳng nhẽ chúng ta lại không phát hiện được.”

Lăng Huyền Sương nói: “Ngược lại ta thấy có thể tin được Cao Thủ.”

“Tại sao?” Thiệu Dục Tân hỏi.

Lăng Huyền Sương hồi đáp: “Bởi vì hắn cứu tiểu sư muội.”

Thiệu Dục Tân gật đầu, “Lý do rất đầy đủ.”

Mọi người: “…”

“Chất độc trên người của ngươi thế nào rồi?” Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư nói: “Mấy chỗ huyệt đạo xung quanh ngực bụng cứ khoảng nửa canh giờ lại đau một trận, nhưng đỡ đau hơn trước nhiều rồi.”

“Nếu sớm phát hiện trong nước có độc thì may rồi.” Yến Thanh Tiêu thở dài nói. Hắn biết Lăng Huyền Thư nói rất bình tĩnh, nhìn hắn thỉnh thoảng trắng bệch mặt nói nửa câu còn khó, đủ biết mỗi lần lên cơn đau còn phải cắn răng nhịn khổ sở, chứ nào đơn giản như hắn vừa nói.

Lần nguy hiểm này đến quá đột nhiên, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, chứ nếu như Lăng Huyền Kỳ không có chạy xa, Lăng Huyền Thư cũng không bị trúng độc, hai người bọn họ cùng Lăng Huyền Uyên Lăng Huyền Dạ bày kiếm trận, mọi người chắc chắn sẽ không bị thương nặng nề như giờ. Sau đó lại nghe đệ tử nói, uống nước rồi trúng độc ngoại trừ Lăng Huyền Thư còn có người khác, mà bọn họ không uống nhiều, độc phát cũng muộn hơn, bởi vậy không thể đúng lúc nhắc nhở Lăng Huyền Thư.

Bối Cẩn Du nói: “Nghe tiểu Vũ nói, bọn họ đã điều tra xong, người tới gần dòng suối lúc đó nhất, chính là Liễu Nương.”

Yến Thanh Tiêu nắm chặt nắm tay, “Tốt nhất đừng để ta biết độc này do nàng hạ, bằng không đừng nghĩ nàng là nữ nhân, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Lăng Huyền Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, “Hà tất chấp nhặt với nàng.”

“Ta là vì ai?” Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói.

“Vì ta, vì ta.” Lăng Huyền Thư cười đến híp cả mắt, “Vì ta thì càng không nên tức giận, ngươi tức quá ta sẽ đau lòng.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Mấy người đang nói chuyện, Bối Cẩn Du bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Cái bụng ta hơi đói, đi hỏi thử Tiểu Tuyết xem còn gì để ăn không.” Nói xong cũng không chờ mọi người trả lời rời đi luôn.

Lăng Huyền Uyên ngồi tại chỗ một lát, trong lòng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đứng dậy đuổi theo.

Bối Cẩn Du trốn ở phía sau một cây đại thụ, nắm chặt vạt áo chỗ khổ cực thở gấp khí, thân thể muốn quỵ xuống.

“Tại sao lại giấu ta?” Lăng Huyền Uyên nhanh chóng dìu y ngồi xuống, song chưởng đối nhau với y, giúp y ngưng khí vận công.

Qua hơn thời gian uống cạn chén trà, Bối Cẩn Du dứt khoát cắt đứt chân khí hắn đưa vào trong cơ thể mình, nói: “Huyền Kỳ bị thương, hôm nay ngươi đã hao tổn quá nhiều nội lực, hơn nữa sắp tới còn phải vận công chữa thương cho đệ ấy, đưngg quá mức vất vả vì ta.”

Khu vực đáy mắt Lăng Huyền Uyên hiếm thấy hiện lên mấy phần tức giận, “Ngươi không nên giấu ta.”

Bối Cẩn Du nhìn hắn cười, “Ừm, là ta sai, chỉ là hôm nay có hơi mệt mỏi, ngươi không cần phải lo lắng.”

Lăng Huyền Uyên bất đắc dĩ, “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

“Được, ” Bối Cẩn Du về phía sau dựa vào, “Lần sau không được viện vào cớ này nữa.”

Lăng Huyền Uyên chuyển qua ngồi bên cạnh y, ôm y vào trong ngực, “Cái bụng có đói không?”

Bối Cẩn Du nói: “Ngươi biết rõ đó là cái cớ ta nói bừa, cần gì phải nói lại trêu chọc ta?”

“… Ta đang hỏi rất nghiêm túc.” Lăng Huyền Uyên nắm thật chặt cánh tay của y, “Nếu không đói bụng, vậy thì ngủ đi.”

Bối Cẩn Du nhắm mắt lại, khóe môi vẫn mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.