Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 72: Chương 72: Không ổn




Một mình đối chiến với Hỏa Phong, kiếm pháp Mộ Phi Hàn trở nên cực kỳ ác liệt, mấy chiêu chậm mấy chiêu nhanh, không theo quy luật cố định nào.

Đã khiến cho Hỏa Phong luống cuống tay chân.

Luống cuống tay chân giống hắn còn có Lăng Huyền Dạ, để hắn ngăn cản hai tên Mặt đầu lâu đã có chút làm người khác khó chịu, hơn nữa còn phải đề phòng đám đệ tử Ẩm Huyết Giáo đánh lén Mộ Phi Hàn, đúng là lực bất tòng tâm. Tuy nói cắn chặt hàm răng dùng hết thế võ cả người, Lăng Huyền Dạ vẫn không tránh khỏi bị bọn chúng làm bị thương, lại không muốn để cho Mộ Phi Hàn phân tâm, hắn không dám hé răng nửa lời.

“Bị thương có nặng không?” Mộ Phi Hàn chợt hỏi một câu.

Lăng Huyền Dạ đổi qua dùng hai tay nắm Huyền Thiết Kiếm, “Chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao hết.”

Kiếm trong tay Mộ Phi Hàn đột nhiên trở nên nhanh gọn vô cùng, bức lui Hỏa Phong mấy bước rồi xoay người qua giúp Lăng Huyền Dạ đối phó tên Mặt đầu lâu, “Ngươi tìm cơ hội dẫn theo hai đứa đi trước.”

Lăng Huyền Dạ không chút nghĩ ngợi nói: “Không được, việc này không hề liên quan đến ngươi, ngươi đi.”

Hỏa Phong lại xông lên, song chưởng đánh úp về phía lưng Mộ Phi Hàn, “Kiếm pháp của ngươi rất thú vị, tại sao không đánh với ta?”

Mộ Phi Hàn quay người đánh trả ba kiếm, “Ngươi chiêu nào chiêu nấy đều cẩn thận né tránh, chứng tỏ thiên tàm tuyết y không ở trên người ngươi, lúc này ta cũng không cần đánh tiếp với ngươi.”

“Ồ?” Đáy mắt Hỏa Phong né qua tia hung tàn, “Hóa ra là chủ nhân bảo y tìm tới cửa.”

Mộ Phi Hàn nói: “Ta vẫn còn chưa tới cửa, mà ngươi cũng không mặc Thiên Tàm tuyết y mặc theo người, sớm muộn ta vẫn sẽ tới cửa đoạt lại.”

“Vậy ta cũng không cần tiếp tục đùa giỡn với ngươi, ” Hỏa Phong hừ lạnh nói, “Chịu chết đi!”

Cả người Lăng Huyền Dạ căng thẳng, vẫn cố để tâm thái bình tĩnh, muốn cùng Mộ Phi Hàn liên thủ đối địch.

Hai thanh kiếm chĩa thẳng vào chỗ yếu hại trên người Hỏa Phong, Hỏa Phong tránh né Huyền Thiết Kiếm, nén khí đánh trả Mộ Phi Hàn.

“Keng” một tiếng, trường kiếm của Mộ Phi Hàn bị nội lực của hắn đánh gãy, rơi thành hai đoạn.

Tuy không sánh được với bảo kiếm Huyền Thiết Kiếm ngàn vàng khó cầu, nhưng thanh kiếm này cũng theo Mộ Phi Hàn mười mấy năm, dùng rất vừa tay, bây giờ lại bị hắn bẻ gẫy, khó tránh khỏi khiến cho Mộ Phi Hàn tức giận. Hắn quăng nửa đoạn bị gãy trong tay qua, sát ý che kín hai mắt.

Trên lưng truyền đến cơn đau nhói, Lăng Huyền Dạ cắn răng nhịn, tung khinh công nhảy lên giữa không trung, dựa vào kiếm lực bức lui kẻ địch một khoảng, xoay tay lại đưa Huyền Thiết Kiếm cho Mộ Phi Hàn, “Dùng cái này!”

Mộ Phi Hàn thuận thế tiếp nhận, “Ngươi thì sao?”

Lăng Huyền Dạ nói: “Ngươi thắng, chúng ta mới có hi vọng.”

Môi dưới Mộ Phi Hàn hơi run lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ mỗi lần ra chiêu càng thêm liều mạng, dùng tất cả những gì bình sinh học được đánh ra.

Huyền Thiết Kiếm cực kỳ sắc bén, tính dai lại mạnh, Hỏa Phong cũng không dám đến gần, nội lực cũng không thể đánh gãy, cơn giận tăng cao giận chó đánh mèo nhắm qua Lăng Huyền Dạ. Nửa đường hắn thu hồi tấn công đang nhắm bào Mộ Phi Hàn, trong tích tắc đá lên nửa đoạn kiếm bị gãy, nhắm ngay vào Lăng Huyền Dạ đang hết sức chăm chú đối địch, không đề phòng hắn bên này

Kiếm bên phải tay, đoạn kiếm lại bay từ bên trái qua, Mộ Phi Hàn nếu muốn chém xuống để cản dĩ nhiên không kịp. Ở trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ phải làm gì để cứu được người, thân thể đã phản ứng trước hứng đòn.

Mộ Phi Hàn di chuyển hai bước, chặn lại nửa đoạn kiếm đang bay tới.

Tiếng động vật sắc cắt thịt rõ ràng truyền vào trong tai Lăng Huyền Dạ, hắn theo bản năng quay đầu lại, thấy Mộ Phi Hàn lảo đảo lùi qua chỗ hắn, máu tươi theo từng bước chân của hắn nhỏ xuống từng giọt.

Mộ Phi Hàn đưa tay đè lại chuôi kiếm đang bị ghim vào bả vai, quát lên: “Đừng có phân tâm!”

Lăng Huyền Dạ chỉ cảm thấy lòng đau như muốn xé rách, nhưng chỉ có thể làm như lời y nói, không dám thả lỏng tiếp tục đối địch.

Hỏa Phong cười gằn: “ Tính ra ngươi có thể nhặt lại cái mạng nhỏ cho mình, ta muốn giết hắn vì sao ngươi lại quản việc không đâu? Bỏ qua chuyện này, ta thấy ngươi có tình có nghĩa như thế, không bằng cùng xuống Hoàng tuyền làm bạn với nhau đi!”

Ầm!

Có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, Hỏa Phong không kịp chuẩn bị, thân thể bị một luồng sức mạnh lật tung, cũng may phản ứng nhạy bén, nếu không suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn. Cần cổ truyền đến cơn đau rát, Hỏa Phong giơ tay lau một cái, thế mà máu me đầm đìa.

Hạ Tĩnh Hiên nhân lúc này mở miệng: “Hắn trúng độc rồi, không có thuốc nào chữa được, các ngươi nhanh lên!”

Hỏa Phong hoàn toàn biến sắc, chỉ hơi do dự, rồi phi thân bay mất, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Thứ tốt…như vậy, ngươi nên lấy ra dùng… từ sớm.” Lăng Huyền Kỳ yếu ớt nói.

Hạ Tĩnh Hiên thu hồi cẩn thận hạt châu còn sót lại, “Lúc trước làm ra là để chơi, bề ngoài giống nhau mà ta lại để lẫn hết vào, nên ta không rõ cái nào dùng tốt cái nào khó dùng.” Vừa nãy hắn ném ra một lúc năm, sáu hạt, mới có hai hạt nổ hoa.

Lăng Huyền Kỳ nói: “Trong đó có độc… Thật sự không có thuốc nào chữa được chứ? Hắn… Chết chắc rồi chứ?”

“…” Hạ Tĩnh Hiên bĩu môi, “Không có độc, ta dọa hắn.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Lăng Huyền Dạ rời đi sau đó, đám người bên chỗ Lăng Huyền Uyên cũng đang rơi vào khổ chiến.

Muốn trở lại trên xe ngựa nhưng đường bị ngăn cản, Lăng Huyền Uyên không thể làm gì khác hơn là che chở trước người ngăn cản kẻ địch cho Bối Cẩn Du đang cùng Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư.

Lăng Tiểu Vũ cùng Lăng Tiểu Vụ hao hết khổ cực dắt xe ngựa tới, cùng lúc cẩn thận đề phòng ám khí bắn về phía con ngựa, cũng tại trong tình thế hỗn loạn, tâm trạng của ngựa có chút táo bạo, không muốn đứng lại.

Lăng Huyền Uyên đẩy Bối Cẩn Du lên xe ngựa trước, “Vào xe ngồi cho vững, để tiểu Vũ tiểu Vụ đánh xe mang các ngươi lao ra.” Lăng Huyền Uyên cùng Yến Thanh Tiêu đỡ Lăng Huyền Thư lên xe, lại quay đầu lại tìm Lăng Huyền Sương, “Đại ca, lên xe!”

Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương mới chạy tới gần đó, mắt thấy bóng đen từ trên đầu bổ xuống, vội vàng nói: “Nhanh lùi xuống!”

Bóng đen đánh một chưởng vào đầu xe ngựa, đánh tan nát thân xe.

Lăng Huyền Uyên kéo ngã Bối Cẩn Du vào ngực mình, hỏi: “Ngươi không sao chứ, có bị thương không?”

Bối Cẩn Du lắc đầu, “Không có chuyện gì, mau nhìn Huyền Thư…”

Lăng Huyền Thư ngã trên mặt đất, đã mất tri giác.

“Phó Nam!” Yến Thanh Tiêu thấy rõ tim mình đập càng lúc càng mạnh, nếu vẫn còn tiếp tục, chỉ sợ không ổn…

Ngựa hoảng sợ phát điên, một kéo một, bắt đầu chạy loạn.

Lăng Huyền Uyên tâm niệm khẽ nhúc nhích, xem đúng thời cơ, đem Bối Cẩn Du vững vàng quăng lên một chiếc xe ngựa đang chạy tới, xoay người lại ôm Lăng Huyền Thư đi qua, nói với Thiệu Dục Tân cùng Yến Thanh Tiêu: “Thiệu nguyên chủ, Yến lâu chủ, huynh đệ của ta cùng Cẩn Du, nên nhờ cả vào hai vị!” Thấy kẻ dùng chưởng đánh nát xe ngựa lại muốn ngăn cản, Lăng Huyền Uyên tiến lên nghênh chiến.

“Huyền Uyên!” Bối Cẩn Du nóng ruột quay đầu lại, tầm mắt bị cảnh tượng hỗn loạn cản trở, khó mà nhìn ra bóng người của hắn.

“Ngồi cho vững!” Thiệu Dục Tân nhét Lăng Huyền Sương vào bên trong xe, giết mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo muốn ngăn cản xe ngựa, giơ một tay lên miệng huýt sáo.

Không lâu sau, xa xa truyền đến tiếng sư tử gào, đảo mắt đã chạy đến phụ cận, thành một đường cùng xe ngựa Thiệu Dục Tân. Ngựa càng thêm kinh hãi, chạy trốn cũng càng điên cuồng hơn.

Thiệu Dục Tân liếc mắt nhìn vị trí Đào Tâm Duyệt đứng lúc trước, khoảng cách quá xa, đã không kịp cứu, cũng may bên người nàng còn có Cao Thủ, tuy tạm thời không phân rõ người này là địch hay bạn, nhưng xem tình huống này thấy hắn che chở Đào Tâm Duyệt như vậy, xem ra có thể tạm thời yên tâm.

“Huyền Thư…” Lăng Huyền Sương nhẹ giọng gọi hắn, trong lòng sợ hãi, thấy Lăng Huyền Thư không hề phản ứng, nhìn Yến Thanh Tiêu như cầu viện, “Nó sẽ không…”

“Chỉ bị ngất đi.” Yến Thanh Tiêu lau lau vết máu bên miệng cho Lăng Huyền Thư, “Hắn sẽ không sao, nhất định sẽ không sao hết.”

Trái tim Bối Cẩn Du đang treo trên người Lăng Huyền Uyên, cũng nói theo: “Ừm, nhất định sẽ không sao.”

Xe ngựa xóc nảy kịch liệt một hồi, Phó Nam ở bên ngoài quay đầu vào nói: “Lâu chủ, chỉ sợ xe ngựa đã chạy hết nổi, ngươi đỡ đỡ Lăng Tam thiếu, chúng ta bỏ xe ngựa lại!”

Yến Thanh Tiêu ôm chặt Lăng Huyền Thư, “Được, Phó Nam, ngươi chăm sóc Bối trại chủ.”

Bối Cẩn Du nói: “Đừng lo cho ta, xem chừng Huyền Thư quan trọng hơn.”

Thiệu Dục Tân mở một cánh cửa xe, nửa người nghiêng vào, kéo Lăng Huyền Sương vào lòng, trở bàn tay xuyên thủng nóc xe, nói với những người còn lại: “Đi!”

Trong lúc một bên bánh xe cùng xe ngựa tách ra, mấy người nhảy ra khỏi xe ngựa, còn chưa kịp lấy hơi, đã thấy năm tên Mặt đầu lâu dùng khinh công lao nhanh về phía này.

Thiết Mã Kim Qua nửa nằm ở trước người Thiệu Dục Tân, nhằm Mặt đầu lâu gầm nhẹ từng cái cảnh cáo.

“Thiết Mã Kim Qua, lui ra!” Thiệu Dục Tân thả Lăng Huyền Sương ra, “Theo Yến lâu chủ đi trước, ta sẽ theo sau.”

Lăng Huyền Sương cầm lấy tay hắn, “Chúng ta cùng đi!”

“Nếu vậy thì ai cũng đi không được.” Thiệu Dục Tân hôn một cái vào trán hắn, “Ngoan, nghe lời, lần này không cần phải sợ Thiết Mã cùng Kim Qua, chúng nó sẽ bảo vệ ngươi.” (///.///)

Lăng Huyền Sương liều mạng lắc đầu, nước mắt đảo quanh đáy mắt.

Thiệu Dục Tân hất tay của hắn ra, lại huýt sáo, sau đó tiến lên nghênh tiếp Mặt đầu lâu, “Đi mau!”

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.