Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 57: Chương 57: Minh chủ võ lâm




Yến Thanh Tiêu gõ gõ đũa vào chén trà của Lăng Huyền Thư, “Không nhìn ra nha.”

Bối Cẩn Du nói: “Chẳng phải giang hồ đồn rằng Lăng trang chủ để người có võ công mạnh nhất đi ứng đối giang hồ hay sao?”

“Đúng đấy, ” Lăng Huyền Sương đập bàn nói, “Nếu không quan trọng võ công cao hay thấp, chẳng phải nên để trưởng tử là ta xuất đầu lộ diện?”

Mọi người: “…”

Lăng Huyền Thư nói: “Ta trời sinh thích tiền, chỉ có quản lý những chuyện liên quan đến tiền tài thì mới tận tâm, còn bất cứ chuyện gì khác đều không làm được chăm chú như Nhị ca; hơn nữa, ban đầu lúc tiếp nhận mấy việc này, võ công Nhị ca còn tốt hơn ta.”

“Sau này ngươi bỏ luyện tập?” Bối Cẩn Du nghiêng đầu hỏi.

Lăng Huyền Uyên: “…”

Lăng Huyền Thư cười trừ, tiếp tục nói: “Sau đó Nhị ca thường thường phải xử lí đủ các loại chuyện trên trời dưới đất, mà ta lại hết bận việc mở rộng cửa tiệm, việc còn lại mỗi ngày là tính toán sổ sách. Rảnh rỗi hơn so với huynh ấy nên thời gian luyện công cũng nhiều hơn, không ngờ bất tri bất giác đã vượt qua Nhị ca.”

“Chẳng lẽ ngươi đã tính toán sẵn mấy cái này?” Yến Thanh Tiêu nói.

Lăng Huyền Sương tán dương: “Em dâu Thanh Tiêu, thật sự càng ngày càng hiểu rõ nó.”

Lăng Huyền Thư không nói gì nói: “Mấy cái này không mang lại lợi ích gì cho ta, sao lại nghĩ ta như thế?”

“Chẳng lẽ đệ không muốn là người kế thừa đại nghiệp sau này của Lăng gia?” Lăng Huyền Sương vồ tới ra vẻ muốn túm tóc hắn.

Thiệu Dục Tân buồn cười kéo hắn về lại chỗ ngồi, “Đừng nghịch, cẩn thận làm đổ bàn.”

“Đừng quên cha cùng các nương đã nói, người kế thừa sẽ là người đầu tiên sinh Tôn Tử Lăng gia cho bọn họ, ” Lăng Huyền Thư nhìn chằm chằm Yến Thanh Tiêu, “Mà đời ta sẽ không để cho bọn họ ôm Tôn Tử.” (cháu)

Thân thể Yến Thanh Tiêu nghiêng về phía sau, “Nói thì cứ nói, ngươi nhìn ta làm gì?”

Lăng Huyền Sương cảm động đầy mặt, “Thì ra ngươi lao tâm lao lực đến vậy, là vì tích cóp của cải cho cháu trai tương lai, quả thật dụng tâm lương khổ (*)!”

(*):Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết, ý khác: là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

“…” Lăng Huyền Thư nói, “Chẳng qua ta cảm thấy thú vị nên mới làm.”

Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ vai Lăng Huyền Kỳ, “Nhìn thế này xem ra, chức trách lớn nhất của Lăng gia nhờ cả vào đệ.”

“Đệ còn nhỏ!” Lăng Huyền Kỳ liếc mắt nhìn Mộ Phi Hàn, “Hơn nữa bản thân huynh sau này còn chưa rõ thế nào đâu, biết đâu một ngày nào đó có người ôm một thằng nhóc bụ bẫm đến nói là con của huynh ha.”

Lăng Huyền Dạ: “…” Muốn giết người thì phải làm sao?

Cuộc tỷ thí sau giờ ngọ đặc sắc hơn nhiều, nhiệt tình giữa các môn các phái tăng vọt.

Từng vòng từng vòng kết thúc, Liễu Nương đánh bại Vạn Trung, lại thua ở dưới tay Tào Nghĩa; Lưu Chưởng Môn đánh bại Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa, sau lại bại bởi Cao Thủ. Cuối cùng, đúng là Lăng Huyền Uyên cùng Cao Thủ tranh cướp vị trí minh chủ này.

Cao Thủ đánh giá Lăng Huyền Uyên, “Lăng Nhị thiếu, ngươi còn trẻ, tại sao lại muốn tranh với lão già ta đây? Không bằng ngươi chịu thua, đem bảo tọa minh chủ này tặng cho ta ngồi qua mấy năm, lại truyền ngôi cho ngươi có được không? Ngươi xem một tay ta sáng lập ra môn phái đã gọi là Võ Lâm Minh, cũng xem như ta là minh chủ võ lâm, mà giờ muốn thêm một minh chủ võ lâm nữa, nếu như người đó không phải là ta, thì hơi khó xử cho ta ngươi thấy đúng chứ?”(1)

Lăng Huyền Uyên nói: “Bắt đầu đi.”

“…” Cao Thủ thấy hắn đến nửa phần mặt mũi cũng không để cho, không thể làm gì khác hơn vẫy vẫy tay với Trần Tiểu Cường vẫy vẫy tay, “Đem binh khí lên cho ta!”

Lăng Huyền Dạ vui mừng trong bụng, nói với Lăng Tiểu Lôi nói: “Đi đưa kiếm cho Nhị ca.” Đợi đến lúc nhìn thấy Lăng Huyền Uyên tiếp nhận lấy kiếm từ trong tay Lăng Tiểu Lôi, hắn mới quay qua nói với Mộ Phi Hàn, “Lần này ngươi có thể nhìn thấy Nhị ca ta sử dụng kiếm.”

Binh khí của Cao Thủ kà một cây quạt giấy, lão mở ra quạt nhẹ hai phát, vẽ trên mặt quạt chính là Cô nhạn bắc phi, rất có vài phần ý cảnh, chỉ tiếc bức họa trên cây quạt này quả thật không hợp với phong thái của lão.

Yến Thanh Tiêu thổi phù một tiếng rồi bật cười, “Xem ra vị Cao lão đầu này lúc còn trẻ cũng là một kẻ phong lưu a.”

“Tứ ca trước đây cũng thường chơi mấy thứ này, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Mà sao dạo này không nhìn thấy.”

Lăng Huyền Dạ cắn răng nói: “Câm miệng.”

“Đệ nói sai cái gì?” Lăng Huyền Kỳ vô tội nói.

“Ngươi nói ta phong…” Lăng Huyền Dạ ngoài cười nhưng trong không cười, “Gió lớn không nghe rõ!”

Lăng Huyền Kỳ nhìn lá cây cách đó không xa miễn cưỡng động hai lần: “…”

Lăng Huyền Uyên nghĩ thầm giữa trường kiếm và quạt của lão thì hắn chiếm ưu thế hơn nhiều, mà kiếm sắc giấy mỏng, ưu khuyết giữa hai loại đều lộ ra hết, cho dù hắn thắng lão thì cũng chẳng vẻ vang gì. Hắn đem trường kiếm ra sau lưng, nói: “Cao tiền bối nếu thật sự muốn so binh khí, không bằng đổi một binh khí khác?”

“Sao hả, ngươi xem thường quạt giấy ta đây?” Cao Thủ nói xong, người đã nhào tới, mở quạt giấy ra, quét về vào mặt Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên vốn không muốn lấy trường kiếm để đỡ, lại nghe được tiếng gió bén nhọn phát ra từ quạt giấy, lập tức thay đổi suy nghi, vung trường kiếm ra.

Quạt giấy cùng trường kiếm đánh vào một chỗ nghe ‘coong’ một tiếng, rồi lại văng ra xa.

Lăng Huyền Uyên hơi kinh ngạc, lại hiểu rõ rất nhanh, không còn ý định nhường lão nữa.

“Xương quạt bằng sắt?” Lăng Huyền Kỳ hỏi.

Lăng Huyền Thư nói: “Nghe thanh âm này, có vẻ luyện ra từ thép.”

Lăng Huyền Dạ có nhiều hứng thú mà xem, “Trên người vị Cao Thủ này có rất nhiều chỗ thú vị.”

Yến Thanh Tiêu cũng nhìn chằm chằm võ đài, “Có rất nhiều chỗ cổ quái, chỉ mong lão đừng che giấu tà môn, ra đòn bí mật bất ngờ.”

Bối Cẩn Du ưỡn thẳng sống lưng.

“Nhị tẩu yên tâm, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nhị ca sẽ không sao.”

Nghe hắn nói vậy, Bối Cẩn Du mới thoáng yên lòng, tầm mắt như cũ chưa dời nửa phần.

Chiêu thức hai người đánh ra dần dần nhanh hơn.

Cao Thủ đùng quạt giấy quạt đến gió thổi không lọt, chặn lại tất cả thế tấn công Lăng Huyền Uyên đánh tới; trường kiếm Lăng Huyền Uyên cũng tung bay liên tục, tạo ảo ảnh nối nhau liên tiếp, khiến người ta xem hoa cả mắt.

Mộ Phi Hàn đứng lên.

Lăng Huyền Dạ ngẩng đầu nhìn y, “Sao thế?”

Mộ Phi Hàn nói rất thẳng thắn: “Kiếm pháp huynh trưởng của ngươi tinh xảo quá nhiều so với ngươi.”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Bối Cẩn Du cũng đứng lên, “Tại sao đánh lâu như vậy rồi còn chưa phân rõ thắng thua?”

“Thắng thua đã phân.” Lăng Huyền Thư nói.

Bối Cẩn Du cùng Yến Thanh Tiêu nhìn hắn, Yến Thanh Tiêu còn hỏi: “Không phải còn đang đánh sao, làm sao thấy được?”

Mộ Phi Hàn nói: “Cao Thủ chỉ còn dư lại khí lực phòng thủ, không còn khe hở để tấn công.”

Quả nhiên, không lâu sau đó, phong thủ của Cao Thủ bắt đầu xuất hiện lỗ thủng, tuy rằng nhỏ bé khiến tuyệt đại đa số người khó mà nhìn thấy, nhưng lại chạy không thoát khỏi con mắt Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên điều khiển trường kiếm đánh vào bụng dưới Cao Thủ rồi đột nhiên biến chiêu, đổi hướng đâm về phía ngực lão.

Cao Thủ lui về phía sau liên tục, cùng lúc dùng quạt ngăn cản.

Lăng Huyền Uyên thay đổi hướng đi trường kiếm, kiếm tích mạnh mẽ đánh xuống cổ tay của lão.

Cao Thủ bị bắt bài, làm quạt giấy tuột tay rơi xuống.

Lăng Huyền Uyên cấp tốc đưa mũi kiếm nhẹ nhàng đỡ được quạt giấy.

Quạt giấy lại quay về trong tay Cao Thủ, Cao Thủ cầm quạt giấy ôm quyền với Lăng Huyền Uyên, thán phục nói: “Công phu Lăng Nhị thiếu rất tốt, ta bái phục chịu thua, vị trí minh chủ võ lâm này chính là của ngươi!”

“Đa tạ.” Lăng Huyền Uyên đáp lễ.

Phía dưới đài bùng nổ đầy tiếng vỗ tay hoan hô, sau đó Thái Cẩm đi lên đài.

Yến Thanh Tiêu nhìn hắn nâng một cánh tay, sắc mặt trắng bệch, cười nói: “Đáng đời đau chết nhà ngươi, xem ngươi sau này còn dám dùng loại thủ đoạn thấp hèn kia nữa không!”

“Thủ đoạn thấp hèn gì cơ?” Bối Cẩn Du hỏi, cái ngày mà Lăng Huyền Sương nói hết ra mọi chuyện, đúng phải lúc y bị bệnh nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên y là người duy nhất không biết chuyện.

Yến Thanh Tiêu: “…” Không cẩn thận nói ra là lộ hết.

Lăng Huyền Thư coi đám người kia đều không chuyện cũ, trả lời thay y: “Thái Cẩm là một tên tiểu nhân, thủ đoạn thấp hèn rất nhiều, nhất thời nửa khắc cũng nói không hết.”

Tâm tư Bối Cẩn Du cũng không ở hẳn trên người hai người, ồ một tiếng rồi quay sang xem Lăng Huyền Uyên.

Yến Thanh Tiêu bĩu môi với Lăng Huyền Thư một cái, đứng dậy trở lại bên chỗ Phi Vũ lâu.

Thái Cẩm ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, thở hổn hển mấy hơi mới nói: “Chúc mừng Lăng Nhị thiếu, trở thành minh chủ võ lâm của chúng ta!”

Phía dưới lại vang lên tiếng hoan hô.

Thái Cẩm chờ mọi người vui gần đủ rồi, mới lại uể oải nói: “Việc tiêu diệt Ẩm Huyết Giáo, liền giao cho Lăng minh chủ dẫn dắt chúng ta. Theo góc nhìn Lăng minh chủ, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Sáng ngày mai nghỉ ngơi nửa ngày, sau giờ ngọ làm phiền các vị chưởng môn cùng ở đây thương nghị công việc cụ thể vây quét Ẩm Huyết Giáo, sau khi thỏa thuận, ngày kế tiếp trời vừa sáng chúng ta sẽ lên đường đi tới Ẩm Huyết Giáo!”

“Được!” Mọi người la lên như sấm.

Lăng Huyền Uyên xoay người xuống đài.

Thái Cẩm đi theo phía sau hắn, trong giọng nói ẩn nhẫn tiếng khóc nức nở, “Lăng minh chủ, thật ra chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày…”

Lăng Huyền Uyên xem như không nghe thấy.

Thái Cẩm theo vài bước mới ý thức được Lăng Huyền Uyên đang về chỗ lều Ngự Kiếm sơn trang, mà Yến Thanh Tiêu lại đang ở bên cạnh, cũng không nhiều lời nữa, quay đầu đi thẳng.

Lăng Huyền Uyên trở lại chỗ ngồi, khó tránh khỏi bị các huynh đệ chạy qua chúc mừng.

Lăng Huyền Kỳ từ phía sau chui ra nói: “Nhị ca, buổi tối có mời khách ăn mỹ vị không?”

Lăng Huyền Thư cười mắng: “Chỉ có biết ăn thôi, mỹ vị mấy ngày nay ăn còn thiếu sao?”

Lăng Huyền Sương cũng kéo Thiệu Dục Tân chạy tới, vô cùng phấn khởi nói: “Huyền Uyên, chúc mừng đệ!”

Lăng Huyền Uyên gật gật đầu.

“Huyền Uyên Huyền Uyên, ” Lăng Huyền Sương vỗ hắn, “Ngươi làm minh chủ võ lâm, có phải ta sẽ được thơm lây? Có phải sau này ta sẽ được làm mưa làm gió nghênh ngang mà đi?”

Lăng Huyền Dạ nói: “Lẽ nào từ trước đến giờ huynh không phải làm mưa làm gió nghênh ngang mà đi sao?”

Lăng Huyền Sương: “…”

Mọi người cười, Lăng Huyền Uyên vẫn vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

Bối Cẩn Du tò mò mà nhìn hắn, “Có chuyện gì sao?”

“Tiểu Phong, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Ngươi cố gắng càng nhanh càng tốt chạy về Ngự Kiếm sơn trang, nói rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ cha giao cho ta.”

Mọi người: “…” Đúng là người con có hiếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.