Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 100: Chương 100: Nghe trộm




Tiếng chém giết bị ngăn cản ở bên ngoài, thông đạo bên trong tức thì yên tĩnh lại.

Có người bước nhanh chân tới, sau đó có một đôi tay mạnh mẽ nâng y dậy.

Bối Cẩn Du cố hết sức mở mắt nhìn, trước mắt rất mơ hồ, nhưng y vẫn nhận ra được, người ôm lấy mình là Lăng Huyền Uyên. Y muốn mở miệng hỏi hắn tại sao lại trở về, mới hé miệng đã ho khù khụ, máu từ trong miệng chảy ra, nhuộm đỏ vạt áo Lăng Huyền Uyên.

“Đừng nói chuyện, hảo hảo nghỉ ngơi.” Lăng Huyền Uyên trầm giọng nói, dìu y khoanh chân ngồi xong, còn hắn thì ngồi vào phía sau, lòng bàn tay áp vào lưng y, truyền khí qua.

Phát hiện khí tức trong cơ thể y ổn định, Lăng Huyền Uyên mới thu tay về.

Ngay cả ngồi Bối Cẩn Du cũng không có sức, ngã về phía sau.

Lăng Huyền Uyên ôm lấy y.

Đau đớn tuy đã bị áp chế xuống, nhưng cảm giác mệt mỏi như che kín bầu trời ùn ùn kéo tới, làm y không thể để ý những cái khác, đành phải ngủ một giấc.

“Đứa ngốc, ” Lăng Huyền Uyên sửa lại những sợi tóc tán loạn giúp y, “Sau này chuyện như này không cho phép lại gạt ta.”

Bối Cẩn Du tựa ở trong lồng ngực của hắn, một câu nói cũng không muốn nói.

“Đừng ngủ, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Thật sự không có cách nào đi ra ngoài sao?”

Bối Cẩn Du miễn cưỡng xốc mí mắt lên, “Ai bảo ngươi đi vào?”

Lăng Huyền Uyên trừng y, “Đi ngược lại vào.”

Bối Cẩn Du giật giật cánh tay, “Ta sẽ giúp ngươi mở cửa, ngươi đi ra ngoài đi, lần này không nên quay lại.”

Lăng Huyền Uyên kéo cánh tay của y qua cố định vào trong ngực, “Hoặc là hai chúng ta cùng đi ra ngoài, hoặc là ai cũng không đi ra ngoài.”

Trong lòng Bối Cẩn Du đau xót, đáy mắt hơi nóng, “Ngươi tội gì…, ngươi nên nhìn ra, dù ta cùng ngươi ra được bên ngoài, cũng không thể kéo dài tính mạng để chờ mời được Lăng trang chủ đến cứu mạng, ngươi cần gì phải giằng co tí thời gian này mà lãng phí nội lực?” Y phải thở hổn hển vì vừa nói xong một hơi dài.

“Không cần chờ cha ta, ” Lăng Huyền Uyên ôm chặt y, “Chỉ cần hôm nay chuyện này vừa kết thúc xong, xuống núi ta sẽ để đám Huyền Thư cùng ta chữa thương cho ngươi, chỉ cần ngươi sống qua hôm nay là được, cái khác giao hết cho ta.”

Người này chẳng khác gì lúc mới quen, quyết định chuyện gì thì dù là ai cũng thay đổi không được. Bối Cẩn Du bất đắc dĩ thở dài, nói: “Phía dưới tay quay có một thứ, ngươi lấy nó ra, rồi thả tay quay lại đến chỗ phía dưới bị kẹt ở cái lỗ là được.”

Lăng Huyền Uyên để y tựa vào tường, đứng lên đi tìm thứ y nói.

Ở dưới gốc tay quay có một phần nhỏ bị bức tường chặn lại, Bối Cẩn Du nói chính là nơi đó, Lăng Huyền Uyên theo lời đến nhìn, lại nhìn thấy chính là ngọc bội lẳng lặng nằm ở bên trong mà mình dùng ba ngàn hai mua được đưa cho y.

“… Ngươi cố ý, sớm đã có dự định.” Lăng Huyền Uyên cắn răng nói.

Bối Cẩn Du không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Lăng Huyền Uyên đưa tay đi lấy ngọc bội, phát hiện có một sợi dây kết cột lấy ngọc bội được móc với cái lỗ kia. Bị tay quay đè ép hai lần, làm dây kết hơi đổi màu, khi Lăng Huyền Uyên lấy nó ra, nó đã mài mòn đến sắp đứt.( hình minh họa)

Lần xoay tay quay xuống này, sau khi Lăng Huyền Uyên buông tay quả nhiên tay quay không bị bắn trở lại, cửa vẫn duy trì trạng thái được mở.

Lăng Huyền Uyên đem ngọc bội nhét vào trong lòng Bối Cẩn Du, ôm y lên, “Không được tùy ý ném loạn đồ mà ta đưa cho ngươi nữa.”

Bối Cẩn Du cười cười, “Tiền ngươi trả lại Huyền Thư chưa? Nếu chưa thì không thể xem là ngươi đưa.”

Sắc mặt Lăng Huyền Uyên thoáng nhu hòa, “Ngủ một lát đi.”

Bối Cẩn Du tựa ở trước ngực hắn, mỉm cười an tâm ngủ.

Lăng Huyền Uyên ôm Bối Cẩn Du lúc đi ra, đệ tử Ẩm Huyết Giáo mai phục bên ngoài đã bị đám người Lăng Huyền Thư giải quyết hết.

Thấy hai người họ đi ra, Lăng Huyền Sương nhẹ nhàng tiến lên, ân cần nói: “Huyền Uyên, em dâu Cẩn Du sao rồi?”

Lăng Huyền Uyên cúi đầu nhìn Bối Cẩn Du, thấy y đã mệt đến ngủ, mới nói: “Thương thế y lại phát tác, lần này rất là hung hiểm.”

Lăng Huyền Thư còn đang suy nghĩ cửa lần này sao lại không đóng lại, nghe hắn nói thế mới biết rõ, “ Vậy là Nhị tẩu động tay động chân trên cơ quan, muốn nhốt mình lại trong đó, để không liên lụy huynh?”

Lăng Huyền Uyên gật đầu.

“Cũng may Nhị ca huynh trong thời khắc sống còn phát hiện Nhị tẩu không đúng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Nếu huynh không quay lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

Yến Thanh Tiêu thở dài nói: “Nghĩ lại ở trong mật thất kia bị một phen dằn vặt cũng để Bối trại chủ mệt muốn chết rồi, lần này cũng thật là nhờ có y, nếu không có khi chúng ta đã bị nhốt chết ở trong.”

Mỗi thân thể mệt mỏi cũng còn tốt, chỉ sợ là cơ quan cuối cùng kia làm y hao tổn quá nhiều tâm lực, mới khiến y mất sức hoàn toàn. Lăng Huyền Uyên đau lòng liếc nhìn người ở trong ngực mình ngủ tới không biết gì, cất bước nói: “Chúng ta đi thôi, nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này.”

Hoắc Tư Quy ở bên trái quay một vòng trở về, chắc vừa phân biệt phương hướng, đứng ở phía trước vẫy tay với mọi người: “Bên này, đi theo ta!”

Ngoại trừ đệ tử Ẩm Huyết Giác đi ra ngoài mai phục hồi, đoàn người đi một khoảng cách rất dài cũng không gặp lại bất luận kẻ nào, xung quanh lại nhiều núi đá cây cối, thật sự thanh u. ( đẹp và tĩnh mịch)

Yến Thanh Tiêu đang cùng Phó Nam câu được câu không vừa đi vừa tán gẫu, chợt bị Lăng Huyền Thư duỗi cánh tay ra ngăn cản.

Lăng Huyền Thư thấp giọng nói: “Nghe.”

Mọi người nghiêng tai lắng nghe.

Một lát sau, Lăng Huyền Sương lắc đầu nói: “Cái gì cũng không nghe thấy.”

“Xuỵt, ” Thiệu Dục Tân nhét hắn vào ngực mình, “Đừng ầm ĩ, có người đang nói chuyện.”

“Có hơi xa, ” Lăng Huyền Uyên thả nhẹ bước chân, “Chúng ta tới gần chút.”Không lâu sau, ngay cả Lăng Huyền Sương cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, bởi vì người nói chuyện không biết thu lại.

Yến Thanh Tiêu đưa mắt mang theo kinh ngạc cùng hỏi dò nhìn về phía Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư gật gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Liễu Nương.”

“Chuyện đã đến bước này, ngươi còn không cho ta đi gặp hắn sao?” Trong giọng Liễu Nương nói ra bao hàm phẫn nộ cùng không cam lòng, còn có vô tận khổ sở, “Ta làm thế đều là vì ai? Ta bây giờ không còn gì cả, hắn còn muốn hờ hững với ta sao?”

Có một người khác hừ một tiếng nói: “Ngươi làm thế nào thế kia đều là chuyện của ngươi, đại ca ta từng yêu cầu ngươi làm thế à? Lại nói, nếu ngươi thật sự dùng một mồi lửa thiêu chết đám người kia cũng xem như sạch sẽ, nhưng vẫn còn sống đó còn gì? Ngươi còn có mặt mũi tới nơi này tranh công xin thưởng, đại ca ta chịu giữ lại thu nhận giúp đỡ ngươi, ngươi phải biết cảm kích!”

“Không phải ta muốn tranh công, cũng không phải muốn xin thưởng, càng không cần đại ca ngươi đồng tình ta!” Liễu Nương quát, “Ta chỉ muốn gặp hắn một lần, điều này cũng không được sao!”

Người nọ cười nhạo nói: “Nhanh thu lại mơ mộng hão huyền ngươi ôm đối với đại ca ta đi, ngươi lớn tuổi hơn nhiều so với đại ca ta, hoa tàn ít bướm, còn hy vọng xa vời hắn sẽ muốn ngươi? Làm quả phụ thì có tự giác của một quả phụ, muốn làm chị dâu ta, kiếp sau đi!”

“Ngươi!” Liễu Nương tức giận đến mức trực suyễn thô khí, “Đại ca ngươi chưa từng nói chuyện với ta như vậy, ngươi lại…”

Người nọ quay đầu rời đi, “Đó là do đại ca ta dễ tính, nếu đổi lại là Nhị ca ta, cũng không biết ngươi sớm chết bao nhiêu lần rồi.”

Yến Thanh Tiêu tiến đến bên tai Lăng Huyền Thư, dùng thanh âm cực thấp nói: “Là Tiểu Hỏa Phong.”

Lăng Huyền Thư cảm thấy bên tai nóng nóng ngứa ngứa, làm cả trái tim cũng ngứa theo, không nhịn được quay đầu hôn y một hồi.

Yến Thanh Tiêu: “…”

Thấy y trợn mắt muốn nổi giận, Lăng Huyền Thư vội vàng ôm lấy người, chỉ chỉ phía Liễu Nương cùng Tiểu Hỏa Phong.

Yến Thanh Tiêu nheo mắt cười một cái, bấm một cái vào eo hắn.

Lúc này đổi qua Lăng Huyền Thư trừng mắt, hắn không thể không thả Yến Thanh Tiêu ra, một tay bịt miệng mình một tay xoa eo bị y bấm đau.

Lăng Huyền Sương lôi kéo vạt áo Thiệu Dục Tân, “Bọn họ nói cái gì, ta vẫn nghe không rõ ràng.”

Thiệu Dục Tân nói: “Chờ tí nữa ta nói cho ngươi nghe, đừng kinh động tới bọn họ.”

“Tại sao không thể kinh động, chúng ta tới đây là làm cái gì?” Mộ Phi Hàn nói xong, đã thả người nhảy ra ngoài.

“Này!” Lăng Huyền Dạ đau đầu, “Sao trước lúc hành động ngươi không nói với ta một tiếng…”

Mộ Phi Hàn nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã tới trước người Tiểu Hỏa Phong.

Tiểu Hỏa Phong rõ ràng bị sợ hết hồn, lui về phía sau hai bước, “Ngươi… Ngươi là ai?”

Lăng Huyền Dạ cũng theo tới, “Chúng ta là ai ngươi còn chưa rõ lắm sao?”

Sắc mặt Tiểu Hỏa Phong tối sầm lại, “Các ngươi thật là có mệnh sống sót đi ra, nhưng cũng đừng hài lòng sớm quá, có thể nhìn thấy ngày mai hay… Không, chiều tối đêm nay, còn chưa biết được.”

Lăng Huyền Thư chậm rãi đi tới, “Lời nói tương tự, cũng đưa cho ngươi. Bất quá chúng ta không tàn nhẫn như huynh đệ các ngươi, chỉ cần ngươi cầu xin, biết đâu có thể để ngươi một con đường sống.”

Tiểu Hỏa Phong khinh thường cười lạnh, “Cứ việc phóng ngựa lại đây được rồi.”

Mộ Phi Hàn nói: “Thiên Tàm tuyết y ở chỗ của ai?”

Ánh mắt Tiểu Hỏa Phong lóe lên, “Ở chỗ ai cũng đã là đồ của Ẩm Huyết Giáo!”

“Quả nhiên là ngươi đang mặc, ” Mộ Phi Hàn đưa tay ra, “Trả lại.”

Tiểu Hỏa Phong không dấu vết giật giật về một bên.

Yến Thanh Tiêu nói: “Một mình ngươi đối đầu với chúng ta, chạy không thoát đâu, nên đừng giãy dụa.”

“Ai nói chỉ mình ta?” Tiểu Hỏa Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía những người này còn có Liễu Lương vẫn tùy thời muốn chạy trốn, “Ngươi còn không mau tới hỗ trợ?”

Sắc mặt Liễu Nương nhìn không được tốt cho lắm, “Ta giúp ngươi, ngươi sẽ dẫn ta đi gặp đại ca ngươi chứ?”

“Khó nói, ” Tiểu Hỏa Phong nói, “Nếu không giúp chưa chắc ngươi sẽ gặp được.”

Liễu Nương nhíu mày, “Giúp ngươi mất mạng cũng không gặp được.”

“Nói nhảm nhiều như vậy!” Tiểu Hỏa Phong một mặt giả ý cùng nàng trò chuyện một mặt bất chợt di chuyển, mọi người còn chưa thấy rõ thân pháp của hắn, hắn đã thả người vọt lên, để ngón tay út lên môi, huýt sao một cái cực kỳ vang dội.

Mộ Phi Hàn vẫn chỉ chú ý tới một mình hắn, bởi thế mặc dù thân pháp Tiểu Hỏa Phong cực nhanh, hắn vẫn đúng lúc phản ứng kịp, kéo lấy ống tay áo Tiểu Hỏa Phong.

Tiểu Hỏa Phong cũng xoay người nhảy ra phía sau Mộ Phi Hàn, ở giữa không trung đánh ra một chưởng nhằm vào hắn.

“Phi Hàn!” Lăng Huyền Dạ gọi hắn một tiếng, quăng Huyền Thiết Kiếm tới.

Mộ Phi Hàn né tránh một chưởng của Tiểu Hỏa Phong, xoay người tiếp nhận kiếm Lăng Huyền Dạ quăng đến, không chút khách khí đâm từng chiêu từng chiêu tới Tiểu Hỏa Phong.

Nhìn ra Tiểu Hỏa Phong vô tâm cùng hắn quấn đấu, trong nháy mắt đã lui ra thật xa.

Yến Thanh Tiêu cùng mọi người theo say, nói: “Hắn vừa gọi cứu binh đúng chứ?”

“Ừm, ” Lăng Huyền Thư ngưng mắt nhìn thân pháp cùng chiêu thức của Tiểu Hỏa Phong, “Một thời gian không gặp, công phu của hắn tinh tiến hơn rất nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.