Anh ta có đẹp trai hay không là một chuyện, mà tôi kinh hãi hay không lại là một chuyện khác.
Một lần kinh hãi này kéo dài đến tận kết thúc buổi party luôn.
Tôi bực bội ở lì trong phòng ba ngày, ngắm cảnh thủy triều lên xuống.
Vừa nghĩ tới thứ đang chờ đợi tôi lúc trở về là một lá thư sa thải.
Tôi lại nẫu ruột về khoản nợ trả góp nhà 20 năm kia.
Tôi cưỡng hôn sếp hai lần, còn tuốt tuốt thằng em trai anh ta, còn tiện mồm đơn phương tuyên bố công ty anh ta phá sản.
Lỡ như, tôi mồm quạ đen mà nói đúng thì có thể sẽ bị nhận công văn của luật sư không?
Tôi có nên bắt đầu chạy ngay đi từ bây giờ không?
Tóc tôi cũng sầu đến bạc trắng rồi.
Dường như ông trời rất hiểu tôi.
Tôi không cố ý muốn tình cờ gặp nhau, nên tôi cũng chưa từng được gặp lại anh ta.
Đi làm không gặp, tan làm về nhà cũng không gặp luôn.
Lần nào cũng chỉ có một mình tôi trong thang máy, không có thêm ai dừng lại để quẹt thẻ cả.
Tôi xách túi đồ mua từ siêu thị về, để từng túi từng túi vào tủ lạnh.
Hôm nay lại bò bít tết lại giảm giá, tôi định làm sốt cà chua.
Có thể là bởi vì anh ta không muốn tôi bồi thường tiền, cho nên đã cho tôi ảo tưởng rằng mình đang có một khoản tiền kếch xù.
Tôi mua hẳn mấy miếng.
Tối hôm đó tôi rán 2 miếng, mùi vị không tệ nhưng hơi ngấy.
Ta rút khăn giấy ra lau miệng.
Phía đối diện trống trơn, ghế chưa được kéo ra.
Tôi chợt nhận ra rằng lần anh ta đến nhà tôi, thì đó chính là lần đầu tiên cái ghế này được phát huy tác dụng.
Wow, vậy là hôm đó anh ta đã đặt mông lên cái ghế đầy bụi này ư?
Cái này, lúc tôi dọn vệ sinh cũng không có thói quen lau ghế đâu nhá.
Tôi đột nhiên muốn nếm thử mùi vị món bít tết trong một nhà hàng cao cấp, để coi nó có ngon hơn món tôi nấu không.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Ngu si đần.
“Bạn mời tôi ăn bò bít tết á?”
Ngu si đần vô cùng phấn khích, vừa vui vẻ vừa ngu ngốc.
Tôi vừa thay quần áo vừa nói với thằng chả, “Cam – pu – chia.”
Con người Ngu si đần thực ra rất tốt, mặc dù thẩm mỹ thường có chút vấn đề.
Nhưng ngay cả khi thằng chả không có tiền cũng vẫn đáp ứng tôi ‘cam – pu – chia’.
Thằng chả lái xe tới đón tôi, nghe tôi nói ra tên một nhà hàng, răng cũng lệch khỏi khớp cắn.
Thằng chả bụm miệng quay tay lái, cắn răng nói, “Không sao, cùng lắm thì hai năm nữa mới cưới vợ.”
Tôi vui vẻ, vừa thắt dây an toàn vừa không quên cà khịa thằng chả.
“Còn muốn cưới vợ, hai năm nữa còn chưa chắc bạn đã có bạn gái đâu đấy.”
Công ty không có bất kỳ yêu cầu nào về trang phục, vì vậy mà bộ vest công sở này tôi mới chỉ mặc mỗi hai dịp là phỏng vấn và lúc mới vào công ty.
Hic, bi thảm quá, vậy mà vẫn chưa ngắn.
Hai năm nay tôi không hề phát triển được thêm chút chiều cao nào.
Lần đầu tiên tôi đến nhà hàng kiểu này, view về đêm có thể nói là đẹp vô cùng.
Tôi thừa nhận, món này ngon hơn tôi làm rất nhiều.
Thật đúng là uất ức cho sếp Mạc khi phải ăn hết cả miếng.
Anh ta còn trái với lương tâm mà khen ngon chứ.
Nguyên liệu nấu rất tươi, hương vị tuyệt cmn vời.
Người ta còn nói là cái gì, cái gì mà vận tải hàng không nữa ý.
Còn có các nghệ sĩ vĩ cầm và nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc.
Thảo nào một bữa ăn có thể tiêu tốn của tôi tận hơn một tháng lương.
Nhà tư bản độc ác.
Tôi đứng dậy, nói với Ngu si đần là mình đi WC.
Thật ra là tôi đi tính tiền.
Ta không cưới vợ nhưng Ngu si đần sẽ cưới.
Thằng chả phải tiết kiệm tiền, tôi không cần tiết kiệm.
Làm sao tôi có thể bắt thằng chả đi hầu tôi ăn cơm, lại còn bắt ‘cam – pu – chia’ chứ?
Tôi quẹo vào một góc.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có một vài người, khi mà bạn muốn gặp thì sẽ không gặp được, nhưng đôi khi mới chỉ nghĩ tới thôi cũng sẽ gặp.
Ví dụ như tôi đến muộn và nghĩ đến đồng chí leader chấm công.
Và ví dụ như tôi vừa nghĩ đến sếp Mạc.
Anh ta đối mặt với tôi, ngồi ngay bên cạnh cửa sổ.
Hình như anh ta cũng hơi bất ngờ, bàn tay đang cầm dao cũng dừng lại.
Tôi nhanh chóng liếc người phía đối diện anh ta, một người phụ nữ với mái tóc dài.
Tôi không làm phiền, không làm phiền.
Tôi lượn, tôi lượn.
Thế này thì làm sao tôi có thể bước tới để chào hỏi được hả.
Tôi hy vọng ông chủ sẽ trăm triệu lần đừng trách tôi không lễ phép, chỉ là bởi vì…
Tôi không thể làm phiền thế giới của hai người đó!
Tôi đã chủ động rút lui, anh chớ có đi theo tôi như vậy chớ.
Lúc này mà anh lại bỏ cô gái kia mà đi, lúc sau sẽ không dễ mà giải thích đâu á.
Tôi quẹo trái, anh ta quẹo trái.
Tôi quẹo phải, anh ta quẹo phải.
Tôi đi một vòng quanh cái bàn.
Anh ta đứng tại chỗ chờ tôi bước đến trước mặt anh ta.
Gót chân tôi chuyển một phát, lập tức quay đầu chạy.
Anh ta nắm cổ tay tôi rồi kéo tôi về phía cầu thang của lối đi an toàn.
Tôi đi theo.
Không phải tôi tình nguyện đi theo đâu, mà là do anh ta đã kéo rất mạnh đó.
Các chụy hiểu hôn? Lực mạnh lắm đó, nếu không đi theo thì cổ tay tôi sẽ đau lắm á.
Thật sự không phải là tôi chủ động, thật đấy, không hề giả trân!
Nhưng thực ra thì trong lòng tôi cảm thấy khá tủi thân đấy.
Lần trước còn đè tôi không buông, hôm nay lại chạy đi ăn với một người phụ nữ khác.
Tôi xoắn quẩy nhiều ngày như vậy, ấy thế mà anh lại chạy đi ăn với một người phụ nữ khác.
Tôi rén nhiều ngày như vậy anh cũng không tới tìm tôi, mà lại tới tìm người phụ nữ khác đi ăn tối.
Cái gì mà sếp mới chả sẹo, không phải vẫn là anh zai hàng xóm bị tôi cưỡng hôn rồi lại cưỡng hôn sao.
Tôi phải nói cho rõ ràng chuyện này mới được, nếu không thì chấm dứt.
Số tiền cần bù còn nợ anh ta tôi cũng sẽ nhất quyết không nhả ra, không trả.
Một đao chặt đứt cái chuyện đó luôn.
Chứ ai đời lúc ngủ tôi cũng nằm mơ còn đang nợ nần đấy.
Tôi vừa định lên tiếng.
Anh ta đã đi trước một bước.
“Cô ấy là chị gái của tôi.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút xíu xấu hổ.
Dáng vẻ phải hưng sư vấn tội* đến cùng của tôi ban nãy giờ mất hết trơn hết trọi rồi, chỉ có thể làm ra vẻ khô cằn “Ồ” một tiếng.
*Câu này là thành ngữ có từ thời Tống, nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi.
Không phải, tôi không thực sự muốn hưng sư vấn tội đâu á, tôi chỉ tưởng tượng một chút khí thế của tôi thôi, khí thế đó hiểu hôn?
Nhưng anh ta vẫn đang giải thích.
“Tuần trước tôi về nhà ba mẹ ở, có nhắn tin cho em nhưng không thấy hồi âm.”
Anh đừng giải thích nữaaaa, anh vừa giải thích tôi lại cảm thấy giữa hai ta có cái gì đó đó.
Cơ mà, tin nhắn? Tin nhắn gì vậy?
Là cái tin “Ở”? Hay là cái tin “Vội?”
Tôi vốn nghĩ là giám đốc bộ phận tôi muốn tôi đi xã giao, cho nên tôi đã xóa hết tất cả các tin nhắn ngắn quấy rầy này rồi á.
Tôi im lặng một lúc.
Anh ta vẫn cau mày nhìn tôi.
Đẹp trai đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Trước khi nghẹt thở, cuối cùng tôi cũng tìm ra được một bước để đột phá.
“Anh không thể … lấy tư cách là người lãnh đạo mà lạm dụng quyền hạn của mình để đánh cắp thông tin của nhân viên đâu nhé.”
Tôi biết đây không phải là đánh cắp.
Tôi cố gắng đứng thẳng lưng.
Lòng anh đây tuy không có vững nhưng khí thế thì không thể thua được đâu nhé.
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Anh ta nhìn tôi, trọng giọng nói còn mang theo vẻ đáng thương, “Cô ấy thật sự là chị gái của tôi.”
Tôi biết rồi, anh không cần phải lặp lại lần nữa đâu.
Anh nói coi cái dáng vẻ nổi trội lúc phát biểu đêm đó anh ném đi đâu rồi hả?
Hazzz, không có biện pháp.
Con người tôi thật sự không chịu nổi người khác nũng nịu mà.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, xoắn quẩy đi xoắn quẩy lại, vẫn là muốn cưa người này.
Chốt nhanh cho ló vuông đi, ngượng ngùng xoắn xít mà làm chi, tôi chính là một thằng đàn ông đấy.
Anh đây chính là thích cưng đấy, sao nào?
Với cái đà này thì tôi sẽ tỏ tình với anh ta luôn, nói với anh ta rằng tôi muốn ** anh ta.
Khụ, tôi ho khan một tiếng, chuẩn bị sẵn sàng, lên tiếng.
“Tôi hơi muốn cưỡng hôn anh một xíu, nhưng tôi đã từng nói là quá tam ba bận…”
Anh ta tiến lại gần hơn, ánh mắt lấp lánh.
Anh ta nói: “Sau này để tôi đến.”
Ngu si đần! Con trai cưng của ba!
Ba mày ham mê nam sắc! Vô cùng xin lỗi con!
Tôi một bên không được tự nhiên bấm điện thoại bằng một tay, một bên bị anh ta dắt tay đi xuống thang máy.
Tôi im lặng ngồi cạnh ghế lái của anh ta, nói nhỏ.
“Anh chớ có trả tiền hộ tôi thế chứ, thế này không phải là càng ngày càng nợ nhiều hơn sao.”
Anh cười khẽ một tiếng, “Ừm, anh biết rồi.”
Trong đầu tôi vẫn còn đang nhớ lại hình ảnh anh rút thẻ ra ngăn trước mặt tôi, còn có hình ảnh nở nụ cười khẽ kia.
Tym tôi đập ‘chịch, chịch, chịch.”
“Tôi, tôi tự nuôi thân nhá, anh chớ có xía vào.”
Anh lái xe, mắt nhìn về phía trước, tay trái cầm vô lăng, còn tay phải thì không quy củ mà nắm lấy tay tôi.
“Đã biết.”
Tôi quẹt thẻ thang máy, đèn số 9 bật sáng.
Anh vẫn đứng cạnh tôi như cũ.
Tôi không hỏi anh tại sao anh lại không quẹt thẻ, nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi trên màn hình.
Cửa mở ra, lần thứ hai anh đứng ở lối vào của nhà tôi.
Lấy dép ra khỏi tủ, má tôi vẫn còn hơi nóng.
Ban nãy còn chưa ăn xong đã đi, thật là lãng phí!
Đây không phải là đỏ mặt, mà là xấu hổ vì lãng phí thức ăn.
Tôi chui vào phòng bếp, “Anh, anh có muốn ăn thêm trái cây không?”
Anh bước đến bàn ăn, kéo ra chiếc ghế đối diện với vị trí hay ngồi của tôi.
Trong mắt hiện lên hình ảnh của tôi, mỉm cười với tôi.
– Hết chính văn –