“…”
Cố Mang không nói gì, chỉ cảm thấy quá hoang đường.
Nhưng người cảm thấy hoang đường không riêng gì Cố Mang, Mặc Tức cũng cảm thấy lời này của Quân thượng thật sự quá buồn cười.
Quý trọng?
Không muốn mất đi?
Vứt bỏ như giày rách, nhiều lần muốn giải tán… Nói nó là cái gai trong mắt Quân thượng còn nghe được, báu vật ai mà tin.
Thấy Cố Mang lặng thinh, Quân thượng đột nhiên quay đầu hỏi: “Cố soái, khanh cảm thấy cô là người thế nào.”
Cố Mang mấp máy môi, sau đó lại mím chặt.
“Thật ra khanh không nói, lòng cô cũng tỏ tường. Những người như các khanh đều cảm thấy Tiên vương là hiền quân, đồng ý cho tu sĩ xuất thân nô tịch một cơ hội để kiến công lập nghiệp. Trong mắt các khanh, Tiên vương là người nhìn xa trong rộng. Còn cô thì sao?” Quân thượng cười một tiếng: “Cô lại là kẻ khư khư cố chấp, ngu muội vô tri.”
Quân thượng nhìn màn nước chảy bên góc mái hiên, lát sau mới mở miệng: “Nhưng các khanh có ai từng đứng ở vị trí của cô, nghĩ cho tình cảnh của cô chưa.”
“Cô cũng không còn cách nào khác.” Quân thượng thở dài: “Cố soái, khanh dùng xuất thân nô lệ đi một đường đến vị trí hôm nay, chịu đủ mọi chỉ trích và muôn vàn trở ngại, cô nhìn thấy tất cả, cảm xúc đong đầy nhất không phải là bội phục, cũng không phải thương hại, mà là cảm động lây. Bởi vì con đường của khanh và con đường của cô đều khó đi như nhau, định trước phải gánh vô số bêu danh và tội danh.”
“…”
“Không, thật ra cô còn không bằng khanh. Chí ít khanh còn Hi Hòa quân để thổ lộ nỗi lòng, còn một nhóm dũng sĩ kiên cường thề chết trung thành với khanh. Cô có ai chứ? Mộng Trạch? Yến Bình… hay là Mộ Dung Liên.” Nói đoạn, Quân thượng cười một tiếng tự giễu: “Vương thành to như thế, họ hàng bàng hệ trực hệ nhiều vô kể, nhưng chẳng có người nào không có khúc mắc gì với cô. Khanh biết tại sao không?”
(1) Bàng hệ: Quan hệ họ hàng theo dòng bên, tức là không theo dòng trực tiếp.
Cố Mang lắc đầu.
Quân thượng nói: “Bởi vì con đường cô bước lên vương vị, sớm đã bắn đầy máu của các anh em.”
Dứt lời, Quân thượng ngửa đầu nhìn bầu trời như đổ mực: “… Cô nói cho khanh nghe một lời đồn. Không… hẳn nên được xem là lời cấm. Chẳng qua khó cấm nhất là miệng lưỡi thế gian, cô nghĩ lời đồn này, có lẽ Cố soái cũng nghe rồi.”
Cố Mang không đáp, Quân thượng khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Sự việc xảy ra vào thật lâu về trước, lúc cô vừa chào đời…”
“Mọi người đều biết, cô là con trai trưởng của vương gia, theo lý nên được lập làm Thái tử, nhưng việc tranh giành ngai vị ở Trọng Hoa đã từng có tiền lệ, chỉ cần chưa chính thức đăng cơ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thế là vào ngày cô đầy tháng, mẫu phi lén lút tìm thầy tướng bói cỏ thi, tính một quẻ. Quẻ tượng hung hiểm, thầy tướng nói số mệnh của cô cuối cùng sẽ có một kiếp nạn, trong cung sao tử vi, cô đã định trước sẽ gà nhà đá nhau, huynh đệ tương tàn.”
(2) Bói cỏ thi: là một hình thức bói Dịch, lập quẻ bằng cách sắp các cọng cỏ thi theo một quy tắc riêng.
“Quẻ này khiến mẫu phi ăn ngủ không yên, bệnh nặng mấy tháng, mà chờ sau khi mẫu phi khoẻ mạnh trở lại…” Quân thượng ngừng một thoáng, nhắm mắt lại: “Chẳng hiểu tại sao, phi tần trong cung hễ sinh con trai, không ai sống được tròn tuổi cả.”
Mặc Tức biết Quân thượng nói không sai, thuở nhỏ hắn thường xuyên theo cha vào cung, từ đầu chí cuối chỉ gặp một hoàng tử… đó chính là Quân thượng của hiện nay. Hơn nữa hắn còn nhớ rất rõ trong cung từng có một vị phi tần dịu dàng như nước, làm bánh ngọt rất ngon, mỗi lần hắn đến đều có lòng làm cho hắn hai hộp mang về nhà. Vị phi tần đó sức khỏe suy yếu, về sau mang thai cố hết sức mới sinh được đứa con.
Là một vị công tử.
Mặc Tức nhớ lúc ấy cha từng bàn bạc với mẹ xem nên tặng quà gì cho phù hợp, nào ngờ quà còn chưa chọn xong, chuông tang trong cung đã vang khắp Đế đô —— Tiểu công tử chết non.
Nguyên nhân chết cụ thể, do lúc đó Mặc Tức còn quá nhỏ, thời gian lại cách quá lâu, thế nên hắn không nhớ rõ nữa, hình như là vì một loại bệnh cấp tính của trẻ con. Song điều khiến hắn khó quên nhất chính là, vị phi tần nọ đau lòng tột độ vì cái chết của con, vài ngày sau thừa dịp thị nữ và thủ vệ không đề phòng, nàng ta đã thắt cổ tự vẫn.
Sự việc kỳ lạ quái gở này lan truyền khắp Trọng Hoa, ngoại trừ vị phi tần đó ra, các phu nhân khác cũng lo sợ bất an. Về sau những đứa trẻ sinh ra, chỉ cần là con trai thì chẳng khác gì lời nguyền rủa với các nữ tử được quý nhờ con này.
Những vụ án mạng năm đó, chẳng biết bên trong tích tụ bao nhiêu nước mắt của người mẹ và vong hồn chết oan, nhưng nếu thật sự quy kết cũng chỉ có một câu đơn giản như vậy thôi.
Quân thượng nhìn đêm mưa mù mịt, ánh mắt rất mê man, cứ như thấy được các anh em ruột thịt chưa thể trưởng thành của mình trong màn mưa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Việc này, rốt cuộc là trùng hợp hay thật sự do mẫu phi gây nên, cô không muốn đoán bừa. Nhưng mà… người nào cũng cho rằng cô giẫm trên con đường loang lổ máu, vì vậy các phi tần của Tiên vương… có ai muốn cô được tốt đâu? Đám họ ngoại chỉ giỏi cạp váy bọn chúng, làm gì có nhà nào thật sự chịu đồng lòng với cô.”
“Bọn chúng vốn đã không phục tùng cô, không quy thuận cô. Huống chi lúc Tiên vương băng hà còn từng nghĩ đến việc muốn phế cô rồi lập Mộ Dung Liên lên làm con thừa tự. Khanh cho rằng vị trí của cô vững cỡ nào?”
Cố Mang: “…”
Nói đến đây, Quân thượng dùng răng cắn môi, tia sáng trong mắt không rõ sáng tối: “Vì vậy không phải cô không muốn tiếp nối con đường mà Tiên vương đã mở, cũng không phải cô thật sự xem các khanh như cỏ rác rơm rạ. Mà vì…” Hắn nhắm mắt lại: “Cô không còn lựa chọn nào khác nữa.”
“Cô vừa lên nắm quyền, loạn trong rồi giặc ngoài, mọi sự chưa ổn định. Các khanh nhìn vào cứ tưởng mọi việc lớn nhỏ ở Trọng Hoa chỉ cần cô phê duyệt là xong, chuyện gì cũng có thể làm chủ, nhưng trên thực tế cô còn chẳng thể đụng vào Lạc Mai biệt uyển do Vọng Thư quân mở. Đây là cảnh ngộ của tân vương Trọng Hoa —— Khanh xem buồn cười biết nhường nào.”
Cố Mang hỏi: “Lạc Mai biệt uyển chẳng qua chỉ là chốn thanh lâu, tại sao lại không đóng cửa được?”
“Chốn thanh lâu…” Quân thượng lạnh lùng cười nhạo, giương mắt nhìn Cố Mang: “Cố soái có biết dòng nước phía sau tòa thanh lâu này sâu cỡ nào không? Lúc khanh không đụng đến nó, khanh chỉ biết là nó là địa bàn trong tay Vọng Thư quân. Chờ khi khanh thật sự muốn nhổ tận gốc rễ của nó, khanh sẽ phát hiện rễ của nó trải rộng hơn phân nửa vương thành, khanh vừa đụng nhẹ một cái, những mối quan hệ đáng gờm chôn sâu dưới bùn đất sẽ ra oai với khanh, sẽ tru tréo sẽ đối nghịch với khanh.”
“Chỉ một Lạc Mai biệt uyển đã tràn ngập đủ loại bê bối, nào quan lại bênh nhau rồi tiêu thụ hối lộ… đây mới chỉ là một tòa thanh lâu đấy. Trọng Hoa của hôm nay, cô làm một chuyện là có một vạn ánh mắt nhìn chòng chọc, một ngàn cái miệng nói không được, một trăm cánh tay vội vã ấn cô về chỗ ngồi. Vậy nếu ngày nào đó cô muốn cải cách lễ nghi chế độ, cải cách Quân Cơ Thự, thậm chí thay đổi hoàn toàn hệ thống nhà nước của Trọng Hoa thì sao? Sẽ là cục diện như thế nào.”
Gió thổi mưa trút, có nước mưa nặng hạt tạt vào bên trong đài Hoàng Kim, nhất thời không ai nói tiếng nào. Bất luận là Mặc Tức đứng ngoài cuộc hay đôi thần tử ở trong cuộc, tất cả đều chìm vào im lặng.
Không lâu sau, Quân thượng lại nói tiếp: “Lùi lại giữ cái cũ, không phải là tâm ý của cô, mà là chính sách cô không thể không thi hành, trách nhiệm cô không thể không gánh vác.”
Chính sách không thể không thi hành… trách nhiệm không thể không gánh vác…
Hai câu này như cây đinh ghim vào trong buồng tim máu thịt, khiến cõi lòng của Cố Mang run rẩy.
“Cố soái.”
Cố Mang ngẩng phắt đầu lên.
Quân thượng đặt ngón tay thon dài lên lan can chạm trổ màu đỏ sậm, thấp giọng hỏi: “Khanh có biết điều mà đời này cô muốn làm nhất là gì không?”
“…”
“Cô muốn đám quý tộc già khú hám danh hám lợi đó học được cách cân miệng, cô muốn đám phế vật ăn hại đó nhổ hết thịt ngậm trong miệng ra cho cô —— Thẩm Đường tin lầm Hoa Phá Ám nên mới có nước Liệu, cũng như có người cảm thấy tu sĩ nô lệ tuyệt đối không thể được trọng dụng. Nhưng phụ vương đã tin đúng Cố khanh, thế nên Trọng Hoa mới có tướng soái anh dũng chiến đấu với nước Liệu. Trên đời này có Hoa Phá Ám, thì sẽ có Cố Mang khanh và Lục Triển Tinh hắn.”
“Con đường Tiên vương chọn đã đúng, nhưng cô muốn đi xa hơn người.”
Quân thượng khựng lại, ánh mắt tối sầm, ngón tay cũng vô thức siết chặt, trông như sắp phải đối mặt với thứ gì đó cực ghê tởm.
“Đám thần tử cạp váy đó, đám bô lão quý tộc đó… trong mắt chúng căn bản không có nước Trọng Hoa, chỉ có hôm nay nhà chúng được phong thưởng cái gì, ngày mai được nhận quan tước gì, một lũ phế vật nếu phải lên sa trường thì toàn nói suông cho sướng mồm! Nhiều năm như vậy… mượn chuyện Hoa Phá Ám phản quốc, bọn chúng quyết không chịu cho những người có tài trí ra mặt, quyết không chịu cho tu sĩ có một chút xuất thân nô tịch ngoi đầu lên, chỉ hận không thể xúm vào hạch họe gán một đống tội danh không cần có để đối thủ chết trong đình Phong Ba ——”
(3) Đình Phong Ba: Năm 1141, danh tướng Nhạc Phi và con trai Nhạc Vân bị gian thần Tần Cối hạ độc giết tại đình Phong Ba thuộc Đại lý tự Lâm An. Giai thoại kể rằng, Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần Cối: “Xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu?” Tần Cối trả lời: “Không có, nhưng cũng không cần có.” 3 chữ “không cần có” từ đó gắn liền với tên Nhạc Phi và dùng để chỉ những lời buộc tội ngụy tạo.
Những lời này đừng nói là Cố Mang, ngay cả Mặc Tức cũng sửng sốt.
Quân thượng đã bao giờ kích động không che giấu gì nói nguyên một tràng như thế chưa?
Huống chi lúc nói những lời này, trong mắt Quân thượng dần dần lấp lóe những tia sáng quyết liệt, tia sáng này khiến hắn trông như được phủ một lớp vỏ dày nứt nẻ vô hình, bây giờ hắn mới thật sự giống một thiếu niên mạnh mẽ mà khí phách.
“Bọn chúng sợ Trọng Hoa thay đổi chế độ, sợ hiểu biết về hắc ma pháp chú, sợ tất cả cải cách chưa hề biết, chỉ muốn cả đời được an nhàn tới chết. Không nghĩ đến việc sau trăm năm nước có thể sụp, nhà có thể tan, chỉ muốn giành một đêm hoan lạc —— Đây chính là quý tộc của Trọng Hoa, là anh em của cô.” Cuối cùng, Quân thượng nói.
“…”
“Nhưng mà khanh thì khác. Anh em của cô chiến hữu của cô, những kẻ trong xương chảy cùng dòng máu với cô suốt ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để uống thêm một ngụm máu từ trên người Trọng Hoa, làm thế nào để sắm vai bá vương vinh quang vô hạn thêm một ngày. Cố soái, khanh thì khác.”
“Các anh em của khanh, đội quân kia của khanh, chính là một thanh kiếm sắc bén mà mấy trăm năm qua Trọng Hoa chưa bao giờ luyện ra. Cô nói rồi, bất luận khanh tin hay không, đó chính là báu vật của cô.”
Bươm bướm kẹt trong đêm mưa không thể nào thoát đi điên cuồng vẫy cánh bên ánh nến, thế rồi lao về phía ánh lửa. Ngọn lửa thình lình phực mạnh lên, tỏa ra mùi cháy khét gay mũi… Cuối cùng bươm bướm chôn thây cùng ánh sáng, ngã xuống vũng sáp nến.
“Đời này của cô, chẳng những muốn tiếp nối con đường của tiên phụ, cô càng muốn tước quyền đám quý tộc, cách chức lũ cạp váy, càng muốn kẻ sau lấy đó mà làm gương —— Trọng Hoa không tu luyện cấm thuật hắc ma, nhưng mà nhất định phải nắm rõ, nhất định phải hiểu biết! Biết nhưng không làm chuyện bất nghĩa thì có gì đáng thẹn? Thử hỏi nếu lúc trước Trọng Hoa hiểu rõ hơn về tam đại cấm thuật, Lục Triển Tinh sao lại ra nông nỗi như bây giờ!”
Cố Mang bỗng nhiên run bắn người.
“Cố soái, một Lục khanh thôi là đủ rồi… cô không muốn nhìn thấy Lục khanh thứ hai thứ ba bị hắc ma hãm hại mà chẳng ai phát hiện.”
Quân thượng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đúng lúc có ánh chớp lóe lên.
Không lâu sau, tiếng sấm nặng trịch nổ ầm ầm.
Tròng mắt của Quân thượng bị tia chớp châm sáng rực, hắn lẩm bẩm: “Thế cục của Trọng Hoa, nên thay đổi rồi…”
Gió mây cuồn cuộn trong đêm tối, phần lớn đèn đuốc trong thâm cung đã dập tắt, chỉ có đài Hoàng Kim sừng sững trên đỉnh vương thành vẫn còn sáng lập lòe giữa gió to chớp giật. Nó tựa như một thanh kiếm rét lạnh, chỉa thẳng lên chín tầng trời cao, đâm thủng tầng mây mù dày đặc.
“Cố khanh, cô cần một người, người đó phải đủ trung thành, đủ dũng cảm, còn phải đủ thông minh. Cô cần một người như thế đánh vào nội bộ của nước Liệu, truyền lại tình báo cho cô, trở thành độc dược rót vào bụng lão sĩ tộc và nước Liệu.”
Cố Mang không ngốc, y đã lờ mờ hiểu được nguyên nhân hôm nay quân vương mời mình lên đài Hoàng Kim gặp mặt.
Đúng như dự đoán, Quân thượng nói tiếp: “Cố khanh. Khanh có bằng lòng làm cánh tay đắc lực của Trọng Hoa, nhịn nhục gánh vác trọng trách không?”
Im lặng hồi lâu, Cố Mang mở miệng hỏi: “Quân thượng muốn thần làm nội gián?”
Tĩnh mịch.
Tiếng mưa gió trút ào ào xuống mái hiên gần như sắp chọc thủng màng tai. Đáp án này, Cố Mang đang chờ, Mặc Tức cũng đang chờ, hệt như sợi dây cung đã kéo căng hết mức, chỉ chờ tăng thêm chút độ lực cuối cùng.
Quân thượng nhắm mắt lại, sau đó mở miệng đáp: “… Phải.”
“Phanh” một tiếng dây cung đứt, đoạn dây còn lại rung liên hồi…
Dù cho chỉ là một người đứng xem trong ngọc giản, Mặc Tức vẫn cảm thấy gió thảm mưa sầu đêm nay cứa thẳng vào xương thịt của mình, máu toàn thân xộc hết lên đầu rồi lập tức ngưng tụ thành băng dày, hắn như bị tiếng thừa nhận đó đông cứng người, bốn chi trăm xương đều mất sạch cảm giác.
Lạnh, lạnh quá.
Nhưng có lẽ từ trước đến nay hắn vẫn luôn chờ đợi một câu đính chính án xử sai, một câu lời thật về phản quốc, hắn chờ suốt tám năm, đau khổ suốt tám năm, dằn vặt suốt tám năm, và cũng tuyệt vọng suốt tám năm.
Khi hắn chính tai nghe được câu đó, biết Cố Mang thật sự có khổ tâm, thậm chí còn là quân cờ mà Trọng Hoa cắm ngược ở nước Liệu, mọi cảm xúc trong biết bao năm qua đều lập tức biến thành xót xa và đau đớn…
Báo quân hoàng kim thai thượng ý, đề huề ngọc long vi quân tử…
(Vì báo ơn quân vương trên đài Hoàng Kim, tay cầm bảo kiếm nguyện chết vì nước nhà)
Mỉa mai đến nhường nào.
Chỉ có người từng bước lên đài cao vạn người ca tụng này mới hiểu “trọng thần” là cái gì.
Cái gọi là “trọng thần”, lên không được trời, xuống không được đất, tất cả âm mưu quỷ kế hy sinh gian trá đều bật ra từ miệng quân vương rồi vào tai thần tử, từ nay nụ cười xán lạn thiết tha bị lột xuống khỏi gương mặt máu me, một tấm da không phải do ta chọn bị dán chặt lên gương mặt của ta.
Chờ máu khô sẹo mờ, ta ngẩng đầu mình lên, nhưng không còn thấy được mặt mình trong gương nữa.
Cái gọi là “anh hùng”, có thể vì một ước mơ, có thể vì một mục tiêu, có thể vì một người một câu hứa một tâm nguyện, mà gật đầu trong đêm mưa tầm tã nào đó.
Từ đây trả giá bằng cả đời, không còn đường lui nữa.
Gió thổi tay áo bay phần phật, Cố Mang vén tóc mai tán loạn, nói: “Quân thượng muốn chứng minh mình đúng, muốn làm nên một sự nghiệp động trời, để cho lão sĩ tộc không chịu phục tùng mình thấy rõ rốt cuộc người là phế vật giẫm trên máu thịt leo lên ngôi vị, hay là một vị quân vương đầu đội trời chân đạp đất. Phải không?”
“…” Cố Mang nói nghe quá bình tĩnh, dường như đang tận sức đè nén cảm xúc nào đó vậy, vì thế Quân thượng không lập tức trả lời.
“Quân thượng muốn làm minh quân, muốn thay đổi gốc rễ của Trọng Hoa, tất nhiên là chuyện tốt, Cố mỗ cũng bội phục vô cùng.”
Nghe Cố Mang nói vậy, Quân thượng thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp lời, lại nghe Cố Mang nói:
“Nhưng thưa Quân thượng, thần đã chết bảy vạn lần, vết sẹo trên ngực còn chưa đóng vảy, bảy vạn hồn thiêng còn chưa an táng. Phải, thần bằng lòng trở thành lưỡi đao sắc bén của người, trở thành độc dược mà người rót vào bụng nước Liệu, trở thành thám tử thay người vơ vét tình báo về hắc ma, trở thành vật hy sinh giúp người trấn an lão sĩ tộc.”
“Những điều trên thần có thể đồng ý, cũng sẵn lòng đi làm, chỉ muốn xin người nể tình bảy vạn người chết này, chừa cho các anh em của thần một đường sống.”
“…”
“Thần không phải là chiến thần gì cả, thần chỉ là một trong mười vạn tu sĩ nô tịch thôi. Thần đồng ý trở thành phản đồ do người khâm định, đeo tội danh muôn đời, nhưng thần cầu xin người trả lại cho bọn họ công bằng mà bọn họ đáng có.”
Quân thượng chậm rãi nhắm mắt lại, dường như bị lời của Cố Mang làm khổ sở không yên.
Hắn thấp giọng nói: “Cô sẽ không để khanh chịu liên lụy vô ích, rồi sẽ có một ngày… Cố khanh, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ minh oan rửa tội cho khanh, chờ đến ngày đó, cô sẽ tự mình đeo khăn anh liệt cho khanh, cô sẽ thông báo cho cả nước Trọng Hoa, thông báo cho mỗi một bách tính an cư lạc nghiệp, nói cho bọn họ biết nhờ khanh hy sinh như vậy mới có được thiên hạ thế này…”
Trong mắt Cố Mang có ánh sáng chớp tắt, nhưng cuối cùng vẫn không cảm động vì tương lai mà Quân thượng miêu tả.
Y vẫn tỉnh táo, tỉnh táo và cắn chặt không nhả thứ mà mình nhận định.
Y nhìn Quân thượng chằm chằm, gằn từng chữ một: “Vậy Lục Triển Tinh thì sao.”
Quân thượng nhìn Cố Mang, tầm mắt giao nhau của bọn họ cứ như cuộc đấu võ vô hình. Cuối cùng giữa sự im lặng khiến lòng người hoảng sợ, Quân thượng suy sụp nhắm mắt lại, thấp giọng đáp: “Cố khanh, Lục khanh đã hết đường sống rồi.”