Trên đời này người tuyệt đối không thể nào chỉ trích Mộ Dung Sở Y chính là Nhạc Thần Tình.
Từ nhỏ cậu ta đã sùng bái Mộ Dung Sở Y, ái mộ vị cữu cữu không có quan hệ huyết thống này. Cũng chính vì như thế, một thiếu gia cơm no áo ấm như cậu ta mới bằng lòng theo Hi Hòa quân đến biên giới phía Bắc gần nước Liệu, bằng lòng vùi đầu vào đủ mọi loại sách để mò mẫm tìm tòi, định tìm tung tích của tiên dược có thể chữa trăm bệnh.
Chuyện mình lén lút chạy đến đảo Dơi, Nhạc Thần đã biết sai rồi, vậy mà bất luận cậu ta xin lỗi thế nào, Mộ Dung Sở Y vẫn không chịu hòa hoãn, cứ răn dạy cậu ta, trách móc cậu ta không biết quý trọng “tính mạng mà mẹ liều chết đổi về”, cuối cùng còn nói những lời tổn thương như thế với Giang Dạ Tuyết đã truyền máu cứu cậu ta, trong lòng Nhạc Thần Tình không khỏi rối loạn và khó chịu cùng cực.
“… Tứ cữu… con biết con không tốt, con quá ngốc, quá manh động… con thật sự chỉ muốn thấy tứ cữu khỏe mạnh, tứ cữu không chịu nói gì với con, con không còn cách nào, chỉ đành tự đi tìm lung tung… Xin lỗi, con không tìm được thuốc cho tứ cữu, trái lại còn gây thêm phiền phức cho tứ cữu… nhưng tứ cữu… nhưng tứ cữu…”
Mí mắt khép lại, nước mắt tuôn rơi.
“Vì sao tứ cữu thậm chí chẳng chịu nghe con giải thích chứ…”
“Tứ cữu nói mạng của con là do mẹ đổi về, tứ cữu còn nói Giang… tứ cữu còn nói huynh ấy là tiện chủng… nhưng huynh ấy đâu có muốn là con của thiếp thất… con cũng đâu có muốn vừa ra đời đã hại chết mẹ con! Tại sao tứ cữu phải đổ lên đầu chúng con? Tứ cữu, con kính tứ cữu, yêu tứ cữu, nhiều năm như vậy tứ cữu nói cái gì con cũng cho là đúng, tứ cữu làm cái gì con cũng thích hết cả, nhưng tứ cữu đã bao giờ thật sự quay đầu nhìn con chưa?!”
Nhạc Thần Tình vừa khóc vừa nói: “Tứ cữu đã bao giờ… đã bao giờ thật sự xem con là cháu ngoại của tứ cữu dù cho chỉ là một lần chưa?”
Giang Dạ Tuyết nói khẽ: “Thần Tình, bỏ đi, Sở Y huynh ấy ——”
Mặt mày tái nhợt u ám, Mộ Dung Sở Y đột nhiên cắt lời Giang Dạ Tuyết, đôi mắt màu ngọc lưu ly cứ nhìn Nhạc Thần Tình chằm chằm, câu chữ cũng bị nghiền nát bấy: “Ngươi để nó nói!”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Nhạc Thần Tình lau nước mắt, cúi đầu nấc nghẹn hồi lâu, sau đó đau khổ thều thào: “… Con không nói nữa… con, con không nên mắng tứ cữu… con cũng không nên cãi lại tứ cữu…”
Dường như muốn làm mình từ từ bình tĩnh lại, Nhạc Thần Tình liên tục lầm bầm câu “không nên cãi lại tứ cữu.” Chỉ là lầm bầm một hồi, cuối cùng cậu ta vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay.
Tiếng khóc nức nở như thú con: “Có phải tứ cữu thà rằng con chưa bao giờ được sinh ra không…”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Mẹ của con mất rồi, con không phải là Mộ Dung Hoàng, con là Nhạc Thần Tình cơ mà!”
Bầu không khí trong hang căng thẳng tột độ, ai cũng nhìn ra được Mộ Dung Sở Y đã bị cảm xúc quá khích trong lòng khiến cho run rẩy khắp cả người, gương mặt như sứ ngọc của hắn hơi đỏ lên, mười ngón nhợt nhạt siết chặt thành nắm đấm. Hắn nhìn Nhạc Thần Tình rồi nhìn Giang Dạ Tuyết, cuối cùng nhắm mắt nghiến răng nói: “Được… được.”
Một lát sau, Mộ Dung Sở Y hé mở đôi mắt phương sắc bén, tròng mắt ướt đỏ lườm hai anh em kia, dùng lạnh lùng để che lấp đau lòng: “Lời giải thích của con, ta đã nghe xong rồi. Ta không dạy con nữa Nhạc Thần Tình.”
Lòng bàn tay sắp bị móng tay của mình bấu ra máu, Mộ Dung Sở Y vẫn ngước cằm cố ra vẻ bình tĩnh.
“Tự con lo liệu cho tốt đi.”
Dứt lời xoay người phất tay áo bỏ đi.
Giang Dạ Tuyết gọi: “Tiểu cữu!”
Thấy thái độ đó của Mộ Dung Sở Y, Nhạc Thần Tình như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng thảm thiết. Vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cậu ta thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Mộ Dung Sở Y: “Tứ cữu…”
Nhưng Mộ Dung Sở Y đã rời khỏi hang núi, thậm chí còn làm như không nhìn thấy Mặc Tức và Cố Mang đứng ở cửa hang, mặt mũi tái mét như tuyết rơi đầu đông, đi thẳng một nước chẳng buồn quay đầu lại.
Trong hang nhất thời im thin thít. Qua thật lâu sau, Mặc Tức mới phá vỡ sự im lặng này.
“… Sao tự dưng các ngươi lại cãi ầm ĩ vậy?”
“…” Giang Dạ Tuyết than thở: “Ban nãy Thần Tình vừa tỉnh dậy, tiểu cữu đã nổi nóng với nó, hỏi nó sao lại đến đảo Dơi một mình, Thần Tình giải thích là vì đến tìm thuốc, huynh ấy… ầy, huynh ấy cảm thấy không đáng nên nổi giận, quở trách Thần Tình không hiểu chuyện… Tính tình của tiểu cữu nhà ta là thế đấy, huynh ấy không có ác ý đâu. Xin lỗi, chuyện của nhà họ Nhạc… để các huynh chê cười rồi.”
Chuyện lông gà vỏ tỏi này, Mặc Tức cũng không biết nên nói gì, hắn lại trời sinh không thích lo chuyện bao này, thế là ngừng một lát rồi nói: “Bên ngoài quá nguy hiểm, ta đi tìm Mộ Dung về.”
“Nè ——” Cố Mang kéo Mặc Tức lại.
“Gì vậy?”
“Mỹ nhân đó sẽ không đi xa đâu, hắn rất thông minh, hắn chỉ muốn được yên tĩnh một lát, đệ không thấy nét mặt của hắn lúc đi ra hả.” Cố Mang liếc nhìn hai anh em Nhạc Thần Tình, thì thầm bằng giọng chỉ Mặc Tức nghe được: “Hắn sắp tức phát khóc rồi. Bây giờ đệ đi tìm hắn chỉ làm hắn mất mặt thêm, để một mình hắn ở ngoài tĩnh tâm chút đi.”
“…” Mặc Tức sửng sốt. Ai khóc? Mộ Dung Sở Y?
Chẳng phải Mộ Dung Sở Y đằng đằng sát khí bỏ ra ngoài sao?
Tuy Mặc Tức không nhìn ra được trên mặt Mộ Dung Sở Y có biểu cảm yếu ớt nào, nhưng Cố Mang giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt hơn hắn nhiều. Nếu Cố Mang đã nói vậy, dẫu cho không tán thành, Mặc Tức cũng không kiên trì nữa.
Giang Dạ Tuyết vẫn lo lắng nói: “Tiểu cữu của ta ở một mình sợ rằng…”
“Đừng lo.” Cố Mang đi vào hang núi, phất phất tay: “Các ngươi nghỉ ngơi chút đi, chờ lát nữa hắn nguôi giận rồi, ta sẽ ra ngoài tìm hắn, sau đó chúng ta khởi hành về Trọng Hoa.”
Giang Dạ Tuyết ngẩn ra: “Huynh tìm được điểm đột phá kết giới này rồi sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Huynh cũng không nghĩ xem ta là ai, ta lợi hại lắm.”
Nếu Cố Mang đã nói thế, Giang Dạ Tuyết biết lúc này thật sự cũng không nên cố gắng kéo Mộ Dung Sở Y trở về, vì vậy đành thở dài bỏ qua.
Bọn họ ở trong hang núi thu xếp một phen. Cố Mang rảnh rỗi nhất, tựa vào vách hang mà nghỉ ngơi, biến ra ma võ lưỡi lê xoay vòng vòng trong tay. Chơi được phân nửa, y bỗng dưng phát hiện có hai ánh mắt do dự đang lặng lẽ nhìn mình. Cố Mang cúi đầu, bắt gặp cặp mắt to tròn của Vũ Dân Nhung Nhung.
Không ngờ Cố Mang sẽ đột ngột phát hiện, Nhung Nhung quýnh quáng muốn dời mắt đi, tiếc rằng đã muộn rồi.
Cố Mang cười hỏi: “Tiểu mỹ nhân, sao muội cứ nhìn trộm ta thế?”
“Huynh, huynh…” Nhung Nhung cười ngượng nghịu, ngần ngừ hồi lâu mới líu ríu nói: “Cố Mang ca ca, muội nói nhỏ cho huynh nghe chuyện này được không?”
“Được chứ.”
Nhung Nhung ngập ngừng: “… Sao tự dưng trên người huynh… lại có mùi của ca ca kia vậy? Mà còn… rất nồng nữa.”
Ngón tay đang xoay lưỡi lê đầy khéo léo khựng lại, Cố Mang ngớ ra: “Ai?”
Nhung Nhung không đáp, ánh mắt lại len lén nhìn về phía Mặc Tức đang kiểm tra tình trạng vết thương của Nhạc Thần Tình.
“…” Cố Mang sửng sốt, sau đó màu mắt chợt tối sầm. Y nhếch miệng cười nói: “… À, đệ ấy hả. Bình thường thôi, hồi nãy chúng ta đi gần quá ấy mà.”
“Không, không phải, hình như các huynh ——”
Cố Mang mỉm cười bụm miệng Nhung Nhung, tiện thể xoa đầu nó, cúi người kề sát tai nó: “Được rồi, biết năng lực của Vũ Dân các muội rồi, trên người của ta có máu yêu, khứu giác của muội với loài yêu lại rất nhạy, đúng không? Nhưng tiểu mỹ nhân à, suy cho cùng người và yêu vẫn khác nhau, muội đi theo chúng ta thì phải học một số quy củ của loài người —— Có những chuyện, biết rồi cũng tốt nhất là làm như không biết. Ngoan nha.”
Nghe được tiếng động, Mặc Tức nghiêng đầu qua: “Hai người đang làm gì thế?”
Cố Mang thả tay ra, cười nói: “Không có gì, chọc tiểu nha đầu thôi.”
Dứt lời cong ngón tay gõ nhẹ lên ấn ký ngọn lửa ở giữa trán Nhung Nhung: “Nhớ kỹ lời của ta, chuẩn bị theo chúng ta rời đảo nào.”
Chuyện tiếp theo xem như trôi chảy. Quả nhiên Mộ Dung Sở Y không phải kẻ lỗ mãng, không bỏ đi quá xa, Cố Mang nhanh chóng tìm được hắn đang nhắm mắt dưỡng thần dưới một gốc cây đào. Sau khi dỗ dành khuyên Mộ Dung Sở Y về, dựa theo thông tin trước đó Cố Mang thăm dò được, cả bọn lập tức tìm ra chỗ yếu của kết giới.
Giang Dạ Tuyết đứng giữa gió biển vù vù, quay đầu nói với Mộ Dung Sở Y: “Tiểu cữu, cơ thể của huynh còn rất yếu, chi bằng cùng ngồi thuyền hạch đào của ta…”
Mộ Dung Sở Y trả lời bằng cách nâng tay ngắt hoa, biến ra chiếc thuyền hoa lệ của mình, vén mành trúc đi thẳng vào trong.
Giang Dạ Tuyết: “…”
Nhạc Thần Tình bọc áo lông dày nặng, đôi mắt đen như mực thấp thỏm nhìn bóng lưng của Mộ Dung Sở Y.
Tuy mọi khi tứ cữu cũng hay phớt lờ cậu ta, nhưng mà Nhạc Thần Tình không ngốc, cậu ta có thể cảm nhận được lần này không giống vậy, Mộ Dung Sở Y thật sự nản lòng rồi.
Thằng nhỏ còn đang xót xa, Giang Dạ Tuyết lại vỗ đầu cậu ta, thở dài nói: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Đột phá phòng ngự của đảo Dơi lặng lẽ rời khỏi đây cũng không phải chuyện khó, hai chiếc thuyền phá mây lao ra ngoài, chờ khi đám dơi tinh tuần tra phát hiện cũng khó mà đuổi kịp. Đoàn người cưỡi gió chạy băng băng, bỏ lại đảo Dơi ở đằng xa, bay ra ngoài quần đảo.
Cố Mang cũng chở Vũ Dân Nhung Nhung trên thuyền, chờ khi bay sâu vào biển mây, y mới dẫn nó ra khỏi trong khoang thuyền, sau đó khụy một chân xuống cho ngang bằng nó, nói:
“Núi Cửu Hoa ở ngay dưới đây, Nhung cô nương, muội có thể về nhà rồi.”
“Thật, thật sao?!” Nhung Nhung kích động nhoài người lên mép thuyền nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy được dưới tầng mây mênh mông có những mảng núi xanh trải dài, lập lòe ánh sáng của kết giới Vũ Dân. Nhung Nhung không khỏi đỏ mặt, si mê ngắm thêm một lát rồi quay đầu nói: “Cảm ơn, cảm ơn các vị đại ca ca…”
“Đại ca ca?” Cố Mang cười nói: “Muội gọi chúng ta là đại ca ca cũng được, tuy tuổi của muội lớn hơn tất cả chúng ta, nhưng trông muội nhỏ hơn chúng ta nhiều. Không trách muội.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Cô nương giải cổ thay Thần Tình tức đã có ơn với chúng ta, nào dám nhận thêm chữ cảm ơn của cô nương?” Dứt lời hành lễ một cái: “Cô nương bảo trọng nhiều hơn.”
Nhung Nhung nóng lòng về quê, sau khi từ biệt bọn họ lần nữa, lưng nó mọc ra cánh chim màu đỏ vàng lóa mắt. Nó nhẹ nhàng nhảy vào trong biển mây, bay quanh hai chiếc thuyền vài vòng rồi lao thẳng về phía núi Cửu Hoa xanh ngút ngàn.
Nhìn bóng lưng của Nhung Nhung dần dần bị hào quang vạn trượng nuốt mất, cuối cùng chẳng thấy được gì nữa, Cố Mang không khỏi thở dài: “Được rồi, người cũng đã cứu, độc cũng đã giải, cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong lại cảnh giác bổ sung một câu: “Các ngươi không được bán đứng ta đâu đấy, ta định về Trọng Hoa sẽ tiếp tục giả ngu, trước đó đã thỏa thuận rồi nhé.”
Nhạc Thần Tình khoác áo lông dày cộm đứng bên cột buồm, thẫn thờ nhìn chiếc thuyền hoa lệ của Mộ Dung Sở Y ở ngoài xa. Cậu ta còn chưa rõ về tình huống của Cố Mang, nghe vậy thì ngơ ngác quay đầu: “… Thỏa thuận cái gì cơ?”
Thấy Cố Mang định mở miệng, Giang Dạ Tuyết nói: “Để ta giải thích với đệ ấy cho. Tối qua các huynh mệt mỏi cả đêm rồi, mau vào khoang thuyền nghỉ ngơi sớm đi, chờ về đến vương thành còn phải báo cáo với Quân thượng.”
Cố Mang nói: “Vậy huynh đổi khoang với Hi Hòa quân được không, huynh ngủ chung với ta, Hi Hòa quân ngủ khoang khác.”
Giang Dạ Tuyết chần chừ hỏi: “Các huynh lại cãi nhau hả?”
“Không có cãi liên tục, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì.” Cố Mang cười đáp: “Huynh nhìn đi, ta hận đệ ấy đến nghiến răng nghiến lợi, đệ ấy lại đẹp đẽ ngon miệng như thế, ngộ nhỡ đại ma đầu biến thái nước Liệu ta đây nhất thời nổi hứng, bắt đệ ấy hiếp trước giết sau rồi hiếp nữa giết nữa, vậy biết làm thế nào.”
Mặc Tức: “…”
Giang Dạ Tuyết: “…”
“Sao hả? Không tiện à? Nếu thật sự không tiện thì bỏ đi, ta qua thuyền của Mộ Dung tiên sinh ngủ nhờ một đêm.”
Giang Dạ Tuyết vội nói: “Đâu có gì không tiện, tâm trạng của tiểu cữu không được tốt, đừng nên quấy rầy huynh ấy nữa.” Hắn mỉm cười với Cố Mang: “Cố huynh cứ tùy ý là được.”
“Vẫn là Giang huynh mười năm như một dễ nói chuyện.” Cố Mang nháy mắt với hắn, ý cười hiện rõ nơi đuôi mắt, sau đó vén mành trúc tự đi vào khoang thuyền.
Im lặng giây lát, Mặc Tức nói: “… Vậy ta cũng đi đây.”
Nhạc Thần Tình nhìn mà ngớ người, lắp bắp hỏi: “Bọn, bọn họ sao thế?”
“Việc này kể ra rất dài dòng, nếu đệ không chê, muốn nghe lời ta nói, ta sẽ chậm rãi kể cho đệ nghe.” Giang Dạ Tuyết nhích nhẹ đầu ngón tay, điều khiển xe lăn dừng ở bên người Nhạc Thần Tình: “Thần Tình, đệ chịu để ý đến ta không?”
“Đệ…” Nhạc Thần Tình nhìn chiếc thuyền của Mộ Dung Sở Y giữa biển mây, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của Giang Dạ Tuyết, cuối cùng cụp đầu xuống: “… Xin lỗi. Là đệ gây thêm phiền phức cho các huynh.”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Ta biết đệ làm vậy cũng vì có ý tốt, không phải hành động ngang bướng gì, chắc chắn trong lòng tiểu cữu cũng rõ ràng, chỉ là huynh ấy mà quýnh lên thì tính tình thế đấy, đệ đừng nghĩ là huynh ấy không quan tâm đệ.”
Nhạc Thần Tình buồn bã không nói gì.
“Đệ đã xin lỗi nhiều lần lắm rồi, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, sau này đừng lỗ mãng như thế nữa mới tốt. Không thì cha đệ, bá phụ của đệ, còn có tiểu cữu… và cả ta nữa, chúng ta đều sẽ lo lắng cho đệ.”
Nói đoạn, Giang Dạ Tuyết lệnh cho hai tượng đất nhỏ lấy đệm mềm và bánh ngọt tới đây, sau đó nói với Nhạc Thần Tình: “Đệ ngồi đi, cơ thể vừa hồi phục cũng nên lót dạ một chút, ăn bánh hoa ngọt sẽ giúp tâm trạng khá hơn đó. Thử xem xem.”
Gió nhẹ mang nắng mai thổi qua tóc mái của Nhạc Thần Tình, cậu ta nghe lời ngồi xuống, nhìn tượng đất nhỏ mắt xếch bưng bánh ngọt tới đây, nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu cầm bánh hoa cắn từng miếng.
Ăn được phân nửa, cậu ta ngần ngừ ngước đầu lên: “Cái kia…”
“Hả?”
“Truyền máu… đau không? Vết thương trên tay huynh trông có vẻ rất sâu, đệ, đệ có thuốc…”
“Đệ có thuốc, ta cũng có mà.” Giang Dạ Tuyết mỉm cười, đôi mắt như hai hồ nước trong rơi đầy hoa chi tử, sóng gợn tẩm mùi hoa lan dần ra: “Yên tâm đi, không đau, ta cũng sẽ không trách đệ, đệ nói chuyện với ta không cần căng thẳng như thế.”
Hốc mắt của Nhạc Thần Tình đỏ lên, đầu sắp dúi xuống ngực: “Xin lỗi…”
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Ngốc à, sao đệ lại xin lỗi?”
“Đệ, trước đây đệ đối xử với huynh như vậy mà huynh còn… còn giúp đệ như thế. Đệ… đệ thấy áy náy lắm.” Nhạc Thần Tình nói, sắc đỏ nhàn nhạt lan từ vành tai đến gò má, vừa ngượng vừa xấu hổ: “Đệ cũng xin lỗi thay tứ cữu, bọn đệ… bọn đệ không nên nói huynh như vậy.”
Cậu ta đặt bánh hoa xuống, do dự giây lát rồi giương cặp mắt trong trẻo đen trắng rõ ràng lên: “Giang… a, Thanh Húc trưởng lão, cảm ơn huynh.”
Cuối cùng cậu ta vẫn không gọi Giang Dạ Tuyết là “đại ca”, nhưng ít ra cũng không còn là “ê” hay gọi thẳng tên của Giang Dạ Tuyết nữa. Giang Dạ Tuyết cười cười, nụ cười như châu ngọc ngâm nước, như gió lướt qua hoa, lại tựa tuyết lông ngỗng rơi đầy sông trong đêm khuya vắng lặng.
“Ta đã không trách đệ, tất nhiên cũng sẽ không trách huynh ấy.” Giang Dạ Tuyết nhẹ giọng nói: “Ta đã mất quá nhiều người, mẹ, vợ… gia đình. Có một số chuyện, có lẽ ta sẽ nhìn thông thấu hơn đệ, ngoại trừ sống chết thì không có gì nghiêm trọng cả, nếu không cần chấp nhặt, ta sẽ không chấp nhặt. Hơn nữa huynh ấy… thật ra tính tình của huynh ấy tốt lắm, chí ít ngày xưa ta còn ở Nhạc phủ, huynh ấy chưa từng ức hiếp ta.”
Nhạc Thần Tình hỏi: “Huynh còn muốn về Nhạc phủ không?”
“Bây giờ ta đang giảng dạy ở học cung, các đệ tử đều rất đáng yêu.” Giang Dạ Tuyết quay đầu cười đáp: “Về hay không về chẳng còn quan trọng nữa.”
Nhạc Thần Tình nhẹ nhàng thở ra: “Tính tình của huynh tốt thật, nếu tứ cữu cũng tốt được như vậy ——”
“Vậy thì huynh ấy sẽ không phải là Mộ Dung Sở Y.” Giang Dạ Tuyết cười nói: “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Chờ huynh ấy nguôi giận, đệ lại giải thích rõ ràng với huynh ấy là được. Chẳng phải ban nãy đệ rất tò mò về chuyện của Cố Mang sao? Ta kể cho đệ nghe.”
Nhạc Thần Tình gật đầu, kéo đệm nhích lại gần Giang Dạ Tuyết.
Giọng của Giang Dạ Tuyết êm đềm như nước chảy: “Đệ đã từng nghe về gương Thời Gian chưa…”
Sau khi kể xong ngọn nguồn, mặt trời đã đứng bóng, Giang Dạ Tuyết móc ra một chiếc đồng hồ nước cũ kỹ mà tinh xảo, dòng chảy của nó trông hết sức diệu kỳ, bên trong không phải cát hay nước mà là những giọt màu đỏ thẫm. Giang Dạ Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Gần tới giờ rồi, nhân lúc còn chưa tới vương thành, đệ đi nghỉ ngơi trước đi. Nhớ phải giữ bí mật giúp Cố huynh. Chúng ta đã hứa với huynh ấy rồi.”
Chờ Nhạc Thần Tình đi ngủ, Giang Dạ Tuyết lệnh cho tượng đất thu dọn đệm mềm và trà bánh còn thừa trên mặt đất. Cánh buồm của thuyền hạch đào đón gió bay phấp phới, Giang Dạ Tuyết ngồi một mình bên mép thuyền, đưa mắt nhìn chiếc thuyền của Mộ Dung Sở Y ở phía xa. Đột nhiên, mành trúc trên thuyền của Mộ Dung Sở Y vén lên, để lộ gương mặt uể oải của người ngồi bên trong.
Có lẽ vì lòng đầy tâm sự, Mộ Dung Sở Y định vén mành hít không khí trong lành, nào ngờ chưa hít được hơi nào đã thấy Giang Dạ Tuyết đang nhìn mình cách biển mây thênh thang.
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Tiểu cữu…” Giang Dạ Tuyết nở nụ cười, gương mặt dịu dàng vô hạn tẩm màu nắng chói lọi, sau đó xoa nhẹ đầu ngón tay, một con hạc giấy hiện hình bay về phía cửa sổ trúc của Mộ Dung Sở Y.
Mộ Dung Sở Y chẳng nể nang gì kéo mành xuống cái “roẹt”.
Giang Dạ Tuyết khẽ nhướn mày, ra chiều đã đã đoán được từ sớm, thản nhiên lắc lắc đầu, trở vào trong khoang thuyền của mình.
Bên trong khoang thuyền rất tĩnh mịch. Cố Mang đã nằm sấp trên giường ngủ say sưa.
Ban đầu Giang Dạ Tuyết không để ý đến y, chỉ nhìn một cái rồi định tự đi tắm. Thế nhưng đẩy xe lăn đi một đoạn, hắn thình lình ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Giang Dạ Tuyết không khỏi kinh ngạc: Hả? Cố Mang vừa tắm à?
Lại nhìn ra sau bình phong, quả nhiên là thùng tắm và xà phòng đã dùng qua. Giang Dạ Tuyết khẽ nhíu mày, trong lòng nảy sinh một tia ngờ vực mơ hồ.
Phải biết Cố Mang nổi tiếng lười biếng, thông thường không thích tắm trước khi ngủ mà thích sáng sớm dậy tắm sau. Trước đây Giang Dạ Tuyết từng là anh em chiến hữu của Cố Mang nên cũng thừa hiểu thói quen này của y. Tại sao y lại bất ngờ đổi sở thích, muốn tắm trước khi ngủ?
Giang Dạ Tuyết lẳng lặng đi đến bên giường của Cố Mang, tựa vào lưng xe lăn nhìn Cố Mang hai lần. Lần đầu không phát hiện gì lạ, sang đến lần thứ hai, Giang Dạ Tuyết đột nhiên nhận ra được điều gì, khựng lại chốc lát rồi từ từ xoay tròng mắt nâu lại, nhìn dây buộc tóc chưa tháo của Cố Mang.
Đó là một dải dây nền đen viền vàng ——
Dây buộc tóc của Hi Hòa quân?!
Hết chương 106
Stormi: Cái này người ta gọi là ăn vụng lau tay mà quên chùi mép nè…