Nhận thuốc xong, Mặc Tức cũng nên dẫn Cố Mang trở về. Hắn và Khương Phất Lê sóng vai đi ngược về đại sảnh, thấy Cố Mang đang ngồi xếp bằng dưới đất nói chuyện với Tiểu Lan Nhi, hoặc chính xác hơn là Tiểu Lan Nhi đang dạy Cố Mang nói chuyện.
“Chuồn chuồn.” Tiểu Lan Nhi nhấc chuồn chuồn tre trong tay, bẽn lẽn nói với Cố Mang.
Cố Mang gật đầu, nói theo: “Chuồn chuồn.”
“Chuồn chuồn bay thấp thì mưa.”
Cố Mang lại gật đầu theo, mắt xanh nhìn chằm chằm con chuồn chuồn tre kia.
Thấy ánh mắt khát khao của Cố Mang, Tiểu Lan Nhi nghiêng đầu suy tư chốc lát, sau đó đưa chuồn chuồn tre cho y: “Đại ca ca, nếu huynh thích, cái này cho huynh nè.”
Cố Mang lập tức trợn to mắt, sửng sốt hỏi: “Cho ta?”
Tiểu nha đầu này cũng lâu rồi không nói chuyện với ai, gương mặt non nớt thoáng hiện ý cười ngượng nghịu, lộ rõ lúm đồng tiền trên má: “Ừm ừm, tặng huynh đó.”
Hai mắt thoáng chốc sáng lên, Cố Mang vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhận lấy chuồn chuồn tre, trông như đang nhận châu báu nào đó hiếm có trên đời vậy. Y cầm trong tay ngắm nghía thật lâu, thích thú không nỡ buông tay, tiếp theo giơ lên trước mặt Tiểu Lan Nhi, làm động tác bay qua bay lại, một lớn một nhỏ đều cười khúc khích.
Hai người họ chơi hăng say, không để ý Khương Phất Lê và Mặc Tức đã trở lại. Cố Mang mỉm cười đặt chuồn chuồn lên tóc Tiểu Lan Nhi, nói: “Để thế này, đẹp lắm nè.”
“Đặt trên đầu đại ca ca cũng đẹp nha.”
Cố Mang bèn đặt lên đầu mình thật, hai người cười đùa vui vẻ. Cố Mang ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhét chuồn chuồn tre vào tay Tiểu Lan Nhi: “Ta chơi xong rồi, trả lại cho muội.”
Tiểu Lan Nhi kinh ngạc hỏi: “Tại sao ạ?”
“Ta không thể tùy tiện nhận đồ của người khác. Nhà ta có một người… rất hung dữ rất hung dữ rất hung dữ.” Cố Mang khua tay mấy vòng, dường như định dùng vốn từ nghèo nàn và động tác tứ chi của mình để chứng minh rốt cuộc người đó hung dữ cỡ nào: “Hung dữ lắm luôn, ta sống trong lãnh địa của hắn nên phải nghe lời hắn. Nếu không nghe lời hắn, hắn sẽ ép ta uống thuốc cay khủng khiếp, còn mắng vào mặt ta nữa.”
Mặc Tức: “…”
Tiểu Lan Nhi không khỏi tỏ vẻ cảm thông, nó chìa bàn tay nhỏ xoa đầu Cố Mang: “Đại ca ca thật đáng thương.” Ngừng một chốc lại nói: “Có điều chuồn chuồn này nhỏ xíu à, không đắt tí nào, người đó sẽ không trách huynh đâu. Muội tặng cho huynh mà. Lần sau huynh… ừm, lần sau huynh có thể đến tìm muội chơi tiếp không?”
Cố Mang nói thật lòng: “Ta thích chơi với muội. Nhưng mà, không lấy chuồn chuồn được.”
Tiểu nha đầu nghe nửa câu đầu mừng hết lớn, nghe nửa câu sau thì có hơi thất vọng, miệng líu ríu: “Thật sự không đắt mà…”
“Phải làm việc mới được đổi đồ. Đây là quy tắc của phủ Hi Hòa.” Cố Mang nói: “Hoặc là, muội phải chơi ta thì mới ——”
Lời còn chưa dứt đã bị Mặc Tức kéo dậy, Mặc Tức giận dữ lườm y, mắng: “Huynh muốn bé gái bảy tuổi chơi huynh? Huynh còn biết xấu hổ không? Đi thôi, theo ta về.”
Khương Phất Lê đứng sau hai người lồng ống tay áo, nhàn nhã nói: “Hi Hòa quân, đừng quên những gì ta đã nói với ngươi.”
Lễ tế cuối năm của Trọng Hoa nhằm tế bái những liệt sĩ hy sinh anh dũng của các triều đại.
Ở biên giới Đông Nam của Trọng Hoa có một vực thẳm, đáy vực nước sâu khó lường, chảy xuyên qua thành Bạch Đế của nước Tây Thục. Người người đều nói, con sông này sẽ chảy mãi về phía trước, chảy qua đại lục Cửu Châu, chảy vào tận sông Hồn dưới địa phủ.
(1) Thành Bạch Đế nằm ở bờ bắc Trường Giang của thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Trung Quốc. Thành Bạch Đế một mặt dựa vào núi, ba mặt là nước bao quanh (theo wiki).
Đây là cầu nối duy nhất giữa thế giới người chết và thế giới người sống.
Trọng Hoa là một đất nước đặt nặng tang lễ trọng thể, giới quy hết sức nghiêm ngặt. Hằng năm trước đêm giao thừa, Quân thượng nhất định phải dẫn quần thần đến trước con sông này để tế bái, năm nay cũng không ngoại lệ.
Buổi tối trước khi lên đường, Lý Vi theo lệ tìm lễ phục của Mặc Tức, sau đó bê tới gõ cửa phòng sách của hắn.
“Vào đi.”
Lý Vi vào phòng, dưới ánh trăng tròn, Mặc Tức đang ngồi đọc sách bên cửa sổ trúc đen —— Bất luận nhìn bao nhiêu lần, Lý Vi đều sẽ cảm khái, chủ thượng nhà mình đúng là mỹ nhân hiếm có khó tìm.
Rõ ràng Mặc Tức rất cao to tuấn tú, tính xâm lược hung hãn được đúc từ trong xương, mà nếu bỏ qua những thứ đó, chỉ xét riêng về ngũ quan, thật ra dung mạo của Mặc Tức rất thanh tú nhã nhặn. Dù rằng hắn đã ba mươi tuổi, nhưng khi cởi áo bào cấm vệ quân, mặc thường phục ngồi đọc sách dưới đèn, trông hắn lại thanh nhã và trẻ trung đến lạ.
Điều này cũng khó trách, Mặc Tức là chiến thần của đế quốc, xưa nay luôn duy trì cách rèn luyện hiệu quả nhất, nghiêm khắc với bản thân, những cám dỗ sống say chết mộng chưa từng lọt nổi vào mắt hắn, thế nên quanh năm hắn luôn dồi dào tinh lực, đầu óc tỉnh táo, sừng sững như tùng bách.
Ấn tượng mà người đàn ông này tạo cho người khác, chính là hắn đang đứng trên đỉnh cao, hơn nữa sẽ vĩnh viễn đứng đó.
Dù rằng không thích đàn ông, Lý Vi vẫn thường xuyên ngẩn ngơ trước sắc đẹp của chủ thượng nhà mình.
Mặc Tức lật sách ra trang sau, đọc lướt qua vài dòng, chẳng đợi Lý Vi mở miệng, hắn đã quay đầu lại, nhíu mày kiếm hỏi: “Gì thế?”
“Dạ dạ, dạ dạ dạ!” Lý Vi vội lắc đầu xốc lại tinh thần, nói: “Chủ thượng, thời gian không còn sớm, giờ Dần ngày mai ngài phải dậy rồi, đi tắm sớm đi.”
(2) Giờ Dần: 3 đến 5 giờ sáng.
Mặc Tức nhìn đồng hồ nước, đúng là không còn sớm nữa, hắn bèn khép sách đứng dậy, nói: “Được.” Ngừng một lát chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Cố Mang đi đâu rồi?”
“Chẳng phải chủ thượng muốn dẫn y đi dự lễ tế cuối năm sao? Bởi vậy thuộc hạ đã sai y đi tút tát lại mình, dặn y tự chỉnh đốn cho gọn gàng một tí.”
Mặc Tức gật đầu, Lý Vi làm việc luôn luôn kỹ càng chu đáo, giúp hắn đỡ nhọc lòng rất nhiều.
Nằm sâu nhất trong mảnh sân của phủ Hi Hòa là một hồ nước nóng, đó là nơi thường ngày Mặc Tức hay tắm rửa. Trọng Hoa có nhiều mạch suối nước nóng ngầm, hầu như dinh thự của quý tộc nào cũng có một cái hồ như thế. Nghe nói hồ nước nóng ở phủ Vọng Thư được tu sửa xa hoa nhất, nào giường ngủ, nào đá gác chân, nào đài trị liệu tinh dầu, tất cả đều có đủ, cạnh hồ còn đục đồ đằng hình dơi, rót vàng nấu chảy, tỏa sáng loá mắt.
Mặc Tức không có nhiều tâm trạng hưởng thụ như thế, hồ nước nóng của hắn thuộc hàng tự nhiên nhất Trọng Hoa, núi đá nham tuyền, bên cạnh trồng cây hoa, đào thế nào giữ nguyên thế nấy, chẳng buồn tốn công trùng tu thêm.
Hơn nữa khác biệt lớn nhất giữa hồ nước nóng trong phủ Hi Hòa với các quý tộc khác chính là —— Người hầu.
Chủ thượng nhà khác tắm rửa phải có đầy đủ tỳ nữ và liệu sư, thậm chí là tỳ bà đàn hát. Mặc Tức lại chưa từng cho phép người khác vào hầu hạ mình.
Quanh năm chinh chiến khiến hắn có một loại bản năng đề phòng “con người”, chỉ cần có người ở cạnh hắn, hắn sẽ không thể thả lỏng trọn vẹn, ngay cả nô bộc trung thành hầu hạ hắn nhiều năm cũng thế.
Hồ nước nóng biệt lập bốc khói mù mịt, hoa rơi lả tả trên đường hẹp lát đá xanh, Mặc Tức đi vào đình nhỏ trúc đen, đây là nơi hắn thường thay quần áo. Trong đình bày biện hết sức đơn giản, chỉ có một chiếc bàn dài vểnh cạnh, một chiếc ghế đá và giá trúc treo đồ, ngoài ra chỉ còn một chiếc gương đồng soi thân cao cỡ một người do Nhạc phủ chế tạo.
(3) Bàn vểnh cạnh
Mặc Tức nâng tay cởi từng lớp áo của mình, gấp gọn gàng đặt lên bàn, sau đó xõa mái tóc đen, buộc cao thành đuôi ngựa, cuối cùng đi đến hồ nước nóng.
Đêm lặng nước trong, mùi hoa thoang thoảng, Mặc Tức bước xuống hồ, sóng gợn lan dần ra bốn phía. Quanh hồ nước nóng là hoa sen được trồng bằng linh lực, màu hoa có đỏ rực tựa nắng chiều, có trắng muốt tựa mỹ ngọc, nhưng cũng không thể sánh bằng dung mạo thanh nhã phản chiếu trên mặt hồ của Hi Hòa quân, huống chi lúc này hơi nước bốc hầm hập, khiến cho gương mặt của hắn trông càng thêm tuấn tú. Mặc Tức chậm rãi thả lỏng gân cốt, khép hờ mắt tựa vào bờ đá ấm nóng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách và tiếng hoa rơi khẽ khàng lên mặt hồ, và còn…
“Ùng ục ùng ục —— Ào!”
Mặc Tức thình lình mở mắt ra, bất ngờ bị nước bắn đầy mặt, hắn thật sự không thể tin nổi cảnh tượng mình nhìn thấy —— Cố Mang chẳng biết lặn đến từ đâu, y trồi khỏi mặt nước, đôi mắt xanh ướt át hệt như màu gấm vóc, trên đầu còn đội một miếng lá sen.
Nhìn thấy gương mặt gần như tái mét của Mặc Tức, Cố Mang lau bọt nước trên mặt, bình tĩnh nói: “Chủ thượng cũng tới tắm hả?”
“Huynh…!” Mặc Tức chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, nhất thời không thốt được lời nào.
Hắn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tai kêu ong ong, vừa giận sôi máu vừa chẳng biết làm sao, ngắc ngứ cả buổi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao huynh lại ở đây?!”
“Lý Vi muốn ta tắm.” Cố Mang nói: “Ta mới tìm chỗ tắm, rồi tìm được chỗ này.”
“Huynh lập tức cút ra ngoài cho ta!”
Cố Mang nói: “Nhưng ta còn chưa tắm sạch…”
“Cút!”
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Cố Mang thức thời, biết Mặc Tức nóng tính, cũng chẳng muốn tranh cãi với hắn, thế là không nói thêm nữa, đội lá sen đứng dậy đi lên bờ. Mặc Tức ngâm hồ đã quen chừa lại một chiếc áo lót, Cố Mang thì khác hẳn, có nhiêu quần áo là cởi hết. Mặc Tức nhìn y bước ra khỏi mặt nước, vừa liếc một cái đã trông thấy đôi chân thon dài rắn chắc giữa sương mờ lượn lờ… Như bị thứ đó gì đốt phỏng, Mặc Tức vội vã quay mặt đi, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
(4) Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: Khi mà quyền thế tài lực không bằng người ta thì phải cúi đầu nhượng bộ, thường chỉ người nghèo hoặc người ăn nhờ ở đậu. Mái hiên ý chỉ thế lực của người khác.
“Còn không mau mặc đồ vào!”
“Ồ.” Cố Mang lên bờ, bước lạch bạch đi xa.
Có lẽ do tâm trí không toàn vẹn, Cố Mang làm gì cũng dễ quên trước quên sau, lên bờ rồi lại quên mất mình đã ném áo quần vào xó nào. Y nhìn trái ngó phải, trông thấy áo bào tế tự gấp ngay ngắn của Mặc Tức đặt trong đình trúc đen.
Quần áo của mình là quần áo, quần áo của Mặc Tức cũng là quần áo, tìm nãy giờ không thấy quần áo của mình, chi bằng sẵn tiện mặc tạm quần áo của Mặc Tức vậy.
Nghĩ vậy, Cố Mang gãi gãi đầu, đi qua bên kia.
Áo trắng phần phật, từng món riêng biệt, nào áo trong, nào đai lưng, nào khăn lụa.
Mặc xong mọi thứ, Cố Mang dừng mắt trên chiếc khăn lụa kia. Y cầm khăn lụa trong tay, ngẩn ngơ giây lát, không biết nên đặt chỗ nào.
Khăn lụa… khăn lụa… nên đeo chỗ nào nhỉ?
Cố Mang đứng trước gương đồng mờ ảo, loay hoay với chiếc khăn chữ nhất đó, thử dùng làm đai lưng, quá mỏng, thử dùng làm dây buộc tóc, lại có vẻ quá to.
Đờ ra một lúc lâu, bên sọ bỗng nhói đau, Cố Mang thình lình nâng tay đỡ trán, trước mắt xẹt qua một ít ảnh vỡ rải rác liên quan đến chiếc khăn lụa này.
Đó là một khung cảnh quen thuộc, trên ván thuyền, một người đàn ông diện mạo mơ hồ đứng trước mặt y, khàn giọng nói: “Cố Mang, huynh quay đầu lại đi.”
Huynh quay đầu lại đi…
Cố Mang chẳng hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhớ ra những hình ảnh lạ lùng như thế, nhưng y ngờ ngợ cảm giác được hình như trên trán mình có đeo lệch một chiếc khăn chữ nhất nền xanh viền vàng.
Y nghe được mình cười lạnh một tiếng, nói với người đàn ông tuyệt vọng tới tìm mình:
“Loại khăn đeo của quý tộc thuần huyết này, bất luận ta ở quý quốc vào sinh ra tử thế nào, lập nên bao nhiêu kỳ công thanh danh, bởi vì xuất thân của ta, ta cũng vĩnh viễn chẳng thể nào mơ đến.”
Giọng nói của người đàn ông đó nồng nặc mùi máu tanh và bi thương phẫn nộ, mà cũng kỳ lạ thật, một người đè nén nhiều cảm xúc như thế, lưng đeo nhiều mâu thuẫn như thế, sao còn có thể mở miệng nói chuyện một cách bình tĩnh và cố chấp đến vậy.
Người nọ nói: “Đó là khăn đeo ghi công chỉ con của liệt sĩ hy sinh anh dũng mới có, huynh tháo xuống.”
“Vậy sao? Cái này là của một tiểu tu sĩ tuổi đời rất trẻ. Thuộc hạ của ta cắt phăng đầu cậu ta, ta thấy khăn đeo này chế tác tinh xảo đẹp mắt quá, đeo trên đầu người chết thì thật là đáng tiếc, bởi vậy…”
Bởi vậy cái gì?
Hình ảnh lướt qua, Cố Mang tỉnh táo lại, một mặt không khỏi kinh ngạc vì đoạn đối thoại bỗng dưng toát ra trong đầu mình, mặt khác lại ngỡ ngàng vì chiếc khăn lụa này dường như đã từng quen thuộc.
Y nhìn vào gương đồng dài cỡ thân người chốc lát, cuối cùng do dự đeo lệch chiếc khăn chữ nhất đó lên trán —— Đúng, chính là vị trí này —— Lòng y như có một loại khát khao ngủ say, một loại bi ai và bức thiết khó tả.
Dường như y luôn chờ mong được đeo chiếc khăn lụa này, lâu lắm lâu lắm rồi.
Từ nãy đến giờ Mặc Tức vẫn không ngoảnh đầu lại, mãi khi Cố Mang mặc đồ xong quay về bên hồ, hỏi: “Ta xong rồi, có cần chờ ngươi không?”
Bấy giờ Mặc Tức mới mím môi, sầm mặt quay đầu qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi, hắn bỗng chốc sửng sốt, một luồng phẫn hận đan xen khó tả bằng lời cuốn gió bọc mưa xông thẳng lên đầu!
“Cố Mang…”
Cố Mang đứng giữa ánh trăng bóng hoa, áo bào tế tự trắng hơn tuyết, góc tay áo nạm vàng, thắt ba lớp đai lưng, trường bào dài chấm đất. Song những thứ đó chẳng thấm vào đâu, điều khiến cho ánh mắt của Mặc Tức bắt đầu đỏ lên chính là chiếc khăn chữ nhất nền xanh viền vàng y đang đeo trên trán —— Đó là… đó là bội sức chính trang dành cho con cái của liệt sĩ hy sinh anh dũng ở Trọng Hoa…
(5) Bội sức: Trang sức đeo trên người. Chính trang: trang phục nghiêm túc mặc ở những dịp trang trọng.
Tinh liệt chi bội!!
(6) Tinh liệt chi bội: chắc là vật trang sức đại diện cho sự trinh liệt…
Nhà họ Mặc bao đời công trạng hiển hách, lúc tế tự tất nhiên không thể thiếu vật quan trọng này. Cái mà hiện giờ Cố Mang đeo trộm, chính là di vật do cha hắn để lại.
Tim Mặc Tức như bị dao nhọn chọc khoét, nỗi đau máu tróc thịt bong nhiều năm trước lại lũ lượt ùa về.
Mặc Tức gần như nổi trận lôi đình: “Huynh… huynh thật to gan!”
Cố Mang ngẩn ra: “Cái gì?”
“Ai cho huynh đụng vào mấy thứ này?” Mặc Tức gắt giọng: “Tháo Tinh Hồn Bội trên đầu huynh xuống!”
(7) Tinh Hồn Bội: Tinh hồn là linh hồn, tinh thần; bội là đồ trang sức, ý chỉ cái khăn đó.
Nhưng Cố Mang không hiểu tại sao mình lại lần đầu tiên nảy sinh ý định chống đối mãnh liệt đến thế. Y bất ngờ lùi về sau một bước, thốt ra hai chữ với người đàn ông dưới hồ nước mịt mờ ——
“Không muốn.”
Hai chữ này như lửa đổ thêm dầu, nổ tanh bành.
Cố Mang có thể thấy được rõ ràng, màu mắt của Mặc Tức thoắt cái trở nên sáng quắc, phẫn nộ đang thiêu trời nuốt đất trong đó, khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn trông đáng sợ tột cùng. Cố Mang gần như có thể nhìn thấy thành trì lý trí trong mắt Mặc Tức bị đốt thành tro tàn, gỗ cháy rơi vãi, lửa bùng dữ dội.
Mặc Tức đứng dậy từ trong nước, áo lót trắng muốt phanh rộng, giọt nước bốc hơi trên lồng ngực vạm vỡ đang phập phồng của hắn. Ánh mắt hắn nóng như lửa đốt, toàn thân phủ đầy một loại sát khí khó tả bằng lời.
Mây đen đè thành, thành chực đổ.
Cố Mang xoay người muốn chạy, Mặc Tức vẫn chưa lên bờ, nửa người ngâm dưới hồ, chỉ vừa nhấc tay đã túm được cổ tay của Cố Mang, giật mạnh một cái, nước văng tung tóe!
Cố Mang bị hắn kéo xuống hồ.