Đây là nhà tranh lợp lá, hai gian nằm sát rạt nhau, chưa kể giống yêu này vốn dĩ chẳng hề biết xấu hổ, thế nên khi xây đống nhà đó, bọn chúng cũng không quan tâm đến vấn đề cách âm, biết đâu có dơi tinh còn cảm thấy như vậy mới tình thú gấp bội.
Nhưng Cố Mang và Mặc Tức lại ngượng ngập vô cùng.
Hai con dơi kia cực kỳ nôn nóng, chẳng mấy chốc đã vào thẳng đề chính, dường như chúng nó tựa ngay trên tường mà hành sự, thậm chí Mặc Tức và Cố Mang còn nghe được chút tiếng nước khe khẽ. Cố Mang liếc nhìn Mặc Tức, tuy không thấy rõ sắc mặt của đối phương trong bóng tối, nhưng y vẫn cảm nhận được khí tràng âm u quanh người hắn.
Cố Mang ho khan vài tiếng, đôi mắt xanh biếc ngước nhìn nóc nhà tranh, đột nhiên hỏi: “Nghe hát không?”
Mặc Tức: “…”
Chẳng đợi Mặc Tức trả lời, Cố Mang đã ngâm nga hát, ngày trước y biết dùng kèn xôna thổi rất nhiều làn điệu hôn tang cưới gả, lúc ngâm nga cũng uốn éo đủ đường, nghiêm túc không phải đùa. Thế là ở gian bên kia, hai con dơi tinh miệt mài triền miên, ở gian bên này, Cố Mang dùng một loại âm điệu chọc người tức chết hát tiểu khúc.
Lẽ ra y chỉ định át bớt tiếng yêu thú mây mưa khiến người như ngồi trên bàn chông mà thôi, nào ngờ ngâm nga một hồi, Cố Mang bắt đầu say mê thật, cũng chẳng màng tiếng động của cặp dơi sát vách. Y đổi một tư thế thoải mái, ngã vào đống cỏ khô, cánh tay gối sau ót, vừa lắc chân dài vừa tự hát tự nghe.
Hát một đoạn rồi dừng, dùng giọng trêu đùa hỏi Mặc Tức trong bóng tối: “Thích không?”
“…” Mặc Tức trầm giọng nói: “Huynh muốn lùa lũ sát vách qua à?”
“Không đâu.” Cố Mang nằm trong đống rơm, một tay đặt trên đầu gối vỗ nhè nhẹ: “Đệ nhìn cho rõ nè, chúng không làm gì được ta đâu.”
Một lát sau, âm thanh ở vách bên kia dừng lại, tiếp theo là tiếng đập tường phẫn nộ.
“Rầm rầm rầm!”
Mặc Tức nhìn y với vẻ trách cứ, ánh mắt trông như đang nói: Để ta xem huynh giải quyết thế nào.
Cố Mang không vội không chậm, giọng ca gợi cảm trầm thấp dừng ở một âm cao, sau đó lười biếng hỏi: “Hai vị sao thế?”
Vách bên kia truyền đến tiếng quát căm tức của dơi tinh đực: “Ngươi làm gì vậy? Các ngươi không phập hả?!”
Mặc Tức như bị chữ “phập” thô tục ấy chặn họng.
Cố Mang lại là dân lưu manh, y cười cười: “Chúng ta đang phập nha.”
Mặc Tức: “…”
“Vậy ngươi hát hò cái gì?!”
“Ta ưng vậy đó. Phập sướng quá là thích hát à.”
Lửa giận của con dơi tinh bên kia quả thật có thể đốt trụi vách tường, nó giận dữ mắng: “Ngươi bị phập sướng quá thì thích hát ‘Nhị tuyền ánh nguyệt’ hả?!”
(1) “Nhị tuyền ánh nguyệt” là khúc nhạc nổi tiếng do nghệ sĩ mù dân gian A Bình sáng tác, toàn bộ ca khúc bày tỏ suy nghĩ của một nghệ sĩ mù sau khi nếm đủ xót xa và đau khổ trong cuộc đời.
“Đúng rồi, lúc cao trào ta còn có thể hát vè nữa đấy.”
Mặc Tức: “… … … …”
Dơi tinh: “… …”
Cố Mang lắc lư chân dài, nhặt một cọng rơm cầm trong tay ngắm nghía, nói với giọng mặt dày vô sỉ quỷ ghét thần chê: “Ta thích vậy đó, với lại ta nói thật, vị ca ca trong phòng ta lợi hại lắm nha, xem chừng một hồi mấy chốc không dừng được đâu. Nếu người anh em đây không thích thì dứt khoát chuyển phòng đi.”
Mặc Tức nói khẽ: “Huynh như vậy sợ rằng ——”
“Suỵt.” Cố Mang giơ ngón tay đặt bên môi: “Nhìn nè, chúng nhất định sẽ đi.”
Đúng như dự đoán, không lâu sau, hai con dơi tinh sát vách bắt đầu chửi rủa đứng dậy, có lẽ chúng thật sự sợ đến lúc đó nếu Cố Mang làm thế, cho dù hưng phấn cách mấy cũng bị tạt nước lạnh. Suy cho cùng tộc dơi lửa vẫn là bộ tộc lấy hưởng lạc làm đầu, dù gì cũng đã làm phân nửa, chúng không muốn dằng dưa quá nhiều với kẻ biến thái thích hát vè lúc đạt cao trào này, thế là đá tường hai cái, mắng thêm hai câu rồi đổi chỗ khác thật.
Nghe mỗi con mắng một câu “biến thái!”, “có bệnh!” trước khi đi, Cố Mang nằm trong đống rơm không khỏi nín cười, chờ chúng đi xa mới nhịn cười hết nổi, vai run bần bật như sóng gợn lan ra.
“Ha ha ha ha ——”
Mặc Tức: “Huynh…”
“Hả?” Cố Mang ngoảnh đầu, mắt xanh long lanh sáng ngời, phủ chút hơi nước khi cố nín cười. Y nhìn Mặc Tức bên cạnh mình, cười nói: “Lợi hại ha, chỉ cần mặt dày là đảm bảo được yên. Có điều chiêu này Hi Hòa quân đệ không học được đâu, đệ nghiêm chỉnh quá.”
“…”
Qua thêm chốc lát, Cố Mang cảm thấy đã đến lúc rồi, y bèn nhổm dậy khỏi đống rơm, định đi ra ngoài cửa. Chẳng qua hẳn vì nằm lệch quá lâu, đột nhiên đứng dậy máu chưa lưu thông kịp, thế mà lại thấy hơi choáng váng.
Dù rằng đang giận y, Mặc Tức vẫn vô thức hỏi: “Huynh sao thế?”
“… A, không biết nữa, đầu hơi choáng.” Cố Mang day day thái dương: “Chắc lát nữa là ổn.”
Dứt lời đi tới cửa, dùng ngón út vén mành trúc nhìn ra ngoài.
Bên ngoài không còn dơi tinh nào nữa, có lẽ chúng đã tìm được đối tượng để chui vào nhà tranh ở hai bên bờ rồi. Thủy tạ chất từ xương trắng vắng hiu hắt, phủ một lớp khói mỏng dưới ánh trăng…
“Được rồi, chúng ta lặng lẽ về thôi.” Nói đoạn, Cố Mang vẫy tay với Mặc Tức, Mặc Tức cũng đi tới. Xuyên qua tấm mành trúc, hai người quan sát cặp dơi tinh cuối cùng vào gian nhà gần đó, tiếp theo Cố Mang đưa tay cuốn mành lên.
Nào ngờ đúng lúc này, một luồng sáng đỏ thình lình hiện lên trên tấm mành, phản chiếu một đồ đằng hình dơi. Cố Mang bất ngờ bị phỏng tay, vội vàng rút trở về, kinh ngạc nói: “Chuyện gì thế này?!”
Mặc Tức nâng tay sờ thử, cũng bị ánh đỏ trên mành cửa đốt trúng.
Hắn thấp giọng nói: “Ngoài cửa có kết giới…”
Thuật kết giới là điểm yếu của Cố Mang, Mặc Tức lại am hiểu khá rõ. Ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của hắn lướt qua từng tấc chú ấn, cảm nhận dòng linh lực của kết giới này.
“Kết giới một mặt, từ ngoài vào trong sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì, nhưng từ trong ra ngoài…” Mặc Tức “ơ?” một tiếng, dường như cảm thấy mình dò sai rồi, lại ma sát phần đuôi ấn ký thêm vài lần, sau khi xác nhận mình không hiểu sai ý, sắc mặt của hắn trông có chút khó coi, cuối cùng im lặng thả tay xuống.
“…”
“Sao vậy?”
Mặc Tức không nói gì, quay về ngồi lên đống rơm, nhắm mắt nói: “Chờ tảng sáng rồi hẵng đi.”
Cố Mang chợt mở to mắt: “Tại sao?”
“… Không có gì.”
Mượn ánh đỏ còn chưa tắt của kết giới dơi, Cố Mang thấy Mặc Tức trông có vẻ ngượng ngùng. Y vừa định mở miệng, trước mắt lại bắt đầu ngất ngư, đành phải đứng tại chỗ lấy hơi chốc lát, sau cùng mới bước qua ngồi xuống cạnh Mặc Tức.
Cố Mang rất thông minh, cho dù Mặc Tức không muốn nói, y cũng đoán ra được.
“Để ta nghĩ xem… kết giới này không ngăn người vào nhưng lại ngăn người ra, thế thì mục đích thiết lập nó hẳn là hy vọng người khác hoàn thành chuyện gì đó trong này. Chắc hẳn mọi gian nhà tranh đều có một kết giới tương tự, chúng ta không ra được, nhưng cặp dơi tinh vừa rồi lại nói đi là đi.”
“…”
Cố Mang ngẫm nghĩ, lia mắt nhìn quanh gian nhà trống một lượt, từ từ ngộ ra được ý vị.
Nơi này không có gì khác, chỉ đặt một đống rơm dày nặng, lũ dơi tinh vào đây chỉ để làm một chuyện, đó chính là song tu.
Lại nhìn điệu bộ khó lòng mở miệng của Mặc Tức, Cố Mang còn gì mà không hiểu?
“Ta biết rồi, kết giới sẽ kiểm tra xem người vào đây có kết hợp hay chưa. Nếu chưa kết hợp sẽ không cho ra ngoài, đúng không?”
Mặc Tức không đáp đúng hay không, chỉ nói: “Trời sáng kết giới này sẽ mất hiệu lực. Cố chịu qua đêm nay là được.”
Vậy thì đáp án là “đúng” rồi.
Cố Mang nhất thời không biết nói gì, nghĩ thầm nữ vương dơi lửa này đúng là kẻ bản lĩnh, nhằm chiếm đoạt linh khí do yêu vật sản sinh sau giao hợp, ả lại có thể vô sỉ đến mức này.
Y thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, còn làm sao được nữa, đành chờ thôi.”
Tiếc rằng mặt trời ngày mai không dễ chờ như thế.
Cố Mang nằm xuống định ngủ một giấc, nhưng cứ lăn qua lộn lại không ngủ được, y cảm thấy cứ khó chịu thế nào.
Cơn choáng váng vừa rồi chẳng những không giảm mà còn tăng, ngoại trừ điều đó ra, khoang bụng của y như dấy lên ngọn lửa, cảm giác khô nóng như mực loang trên giấy, khiến cho hơi thở của y cũng dần dần nặng nhọc.
Ban đầu Cố Mang còn cho rằng mình duy trì thuật dịch dung quá lâu, cơ thể bị tổn hao hơi nặng. Y bèn lẩm nhẩm chú quyết, hóa giải lớp dịch dung của mình và Mặc Tức, nhưng sau đó phát hiện chẳng có tác dụng gì, tình trạng của y càng lúc càng khó khống chế, ngọn lửa tà quái kia khiến cho toàn thân y đều trở nên kỳ lạ, cuối cùng ngay cả ngón tay cũng run rẩy…
Đến nước này rồi, cho dù Cố Mang trì độn cách mấy cũng phải phát hiện đã xảy ra chuyện gì. Y thình lình bật dậy, thở hổn hển mấy hơi, phanh cổ áo ra một chút, giương mắt nhìn ánh trăng ngoài mành trúc, hồi tưởng giây lát rồi nhủ thầm:
“Không ổn. Hương liệu trong hồ nước nóng kia có vấn đề.”
Cố Mang giật giật hầu kết, bây giờ y đã hiểu, lũ dơi lửa bắt cặp với nhau giao phối không chỉ vì mệnh lệnh của nữ vương, mà còn vì hương liệu tỏa ra từ hồ nước nóng… Nó có tẩm tình độc!
Cố Mang giơ tay lau mặt, vỗ vỗ má của mình, định bụng làm mình tỉnh táo lại: “Mặc Tức?”
Mặc Tức không ngủ, hắn đang ngồi thiền cạnh đống rơm, nghe vậy nghiêng mặt qua.
“Đệ có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không. Sao thế?”
… Vì sao Mặc Tức không có phản ứng?
Lẽ nào vì Mặc Tức chỉ hít một ít hương liệu lan trong không khí, mà còn chẳng quá nồng?
Thấy y im lặng, Mặc Tức hỏi: “Huynh thấy khó chịu chỗ nào à?”
“Ta…” Cố Mang ngập ngừng: “… Không có.”
Y lại nằm xuống đống rơm, đưa lưng về phía Mặc Tức, bắt đầu lẩm nhẩm tâm quyết, định dằn nỗi xao động ngày càng mãnh liệt này xuống.
Y cũng từ từ hiểu được ngọn nguồn, huân hương mà ả nữ vương kia đổ vào hồ nước nóng có hiệu lực cực mạnh, gần như có thể xem là đã hạ tình chú cho lũ yêu vật khắp thuỷ tạ.
Loại huân hương này chỉ hữu dụng với yêu vật, Mặc Tức là người, tất nhiên không có cảm giác gì. Nhưng Cố Mang thì khác, cơ thể của y từng bị nước Liệu tôi luyện lại, trộn lẫn với một ít hồn phách của sói tuyết yêu, thế nên tuy ảnh hưởng của huân hương đối với y chưa bằng yêu vật thuần túy, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ rồi.
Đọc xong bảy lần Thanh Tâm quyết vẫn không xoa dịu được nỗi bức bối trong người, Cố Mang không khỏi nhíu mày, co người quay mặt vào tường, hơi thở dần trở nên dồn dập…
Đúng là sống sờ sờ gặp quỷ mà.
Yêu thú và người không giống nhau. Dưới tình huống bình thường, con người vẫn có thể kiểm soát được dục vọng của mình, dẫu cho khi quá đỗi động tình, dục vọng không được giải phóng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ dừng ở khó chịu mà thôi.
Loài thú và loài yêu lại khác, nếu động vật không được giao hợp lúc chúng muốn sinh sản, cơn đau bị dục vọng giày vò quả thật cứ như kiến gặm nhấm, khiến người bủn rủn cả xương cốt.
Cố Mang nuốt nước miếng, nhắm mắt lại.
Y không muốn Mặc Tức biết được tình trạng hiện giờ của mình, nhưng y lại không thể khống chế dược tính của huân hương lan tràn trong cơ thể. Cảm quan gắn liền với dục vọng bị khuếch đại vô hạn, thậm chí y còn ngửi được mùi hương quen thuộc với mình từ trên người Mặc Tức, mùi hương nhàn nhạt đầy ắp vị giống đực.
Ngón tay đặt trong đống rơm vô thức siết chặt, Cố Mang cắn môi, áp chế hơi thở quá dồn dập của mình, nhưng không bình ổn được nhịp tim đập thình thịch trong ngực.
Lúc này y thật sự hận chết nước Liệu đã tôi luyện lại cơ thể của mình… Nó khiến y cúi đầu trước sương độc của Vụ Yến, khiến y không thể ngăn mình nhớ lại quá khứ hoang đường mà cháy bỏng năm nào. Hàng mi run nhè nhẹ buông thõng, che khuất ánh sáng ướt át nơi đáy mắt…
Không nên nghĩ, đừng nghĩ nữa.
Trước mắt chợt hiện lên những hình ảnh vụn vỡ, ruồng bỏ mọi lý trí. Ái dục của y đang khát khao được mùi hương của Mặc Tức đến gần, khát khao Mặc Tức có thể ôm chầm lấy mình từ phía sau, khát khao bọn họ có thể chiếm hữu lẫn nhau như ngày trước. Suy nghĩ này khiến Cố Mang không thể bứt ra nổi, hệt như bộ rễ thô chắc cắm sâu vào bùn xuân mềm mại, không khí ngập tràn mùi tanh tưởi của hoa đỗ quyên sau cơn mưa xối xả.
Đất đai lầy lội dính nhớp, mà cây bách to tướng chắc khỏe ghim sâu vào tâm đất, múc lấy dòng suối ngầm chảy ồ ạt bên trong.
Không nên nghĩ.
Đừng nghĩ nữa.
Nhưng lại cứ nhớ đến hơi thở nóng rực của Mặc Tức khi hôn lên má mình, lúc tình ý nồng sâu càng gợi cảm mà nặng nhọc bội phần ——
“Cố Mang.”
Hồi ức rực rỡ tươi đẹp thình lình bị tiếng nói trầm thấp ngờ vực kia đánh vỡ. Cơ thể co rúm của Cố Mang gần như không kiềm chế được run bắn lên.
Cứ việc y đã cố hết sức đè nén, Mặc Tức vẫn phát hiện sự khác thường của y.
“Huynh sao thế?”
“Ta…” Cố Mang vừa mở miệng, giọng khàn đến mức chính y cũng hãi hùng. Y nuốt nước miếng, cố lắm mới giữ cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, thêm một phần lạnh nhạt, bớt vài phần run rẩy: “… Chuyện của ta, không liên quan tới đệ.”
Lời lẽ lạnh lùng như thế, Mặc Tức lại là người tâm cao khí ngạo, quả nhiên đã bị y chọc trúng, không truy hỏi tiếp nữa.
Cố Mang đối diện với vách tường nhà tranh, khẽ thở phào một hơi, cắn môi dưới của mình.
Ái dục do huân hương khơi gợi chẳng khác gì một trận giằng co, y càng nhẫn nhịn thì nó càng lấn tới. Lúc này giác quan của Cố Mang thật sự không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa, dẫu cho khi nãy chỉ nghe được giọng nói của Mặc Tức, y đã cảm thấy toàn thân như nhũn ra, sâu trong tâm khảm lại vô thức nghĩ đến giọng nói này đã từng kề sát sau gáy và bên tai mình, thâm tình gọi tên mình, mồ hôi như muốn hòa tan bốn chi trăm xương của bọn họ, sau đó dung nhập hai người lại làm một.
Dần dần, tầm nhìn của Cố Mang cũng nhòe đi.
Y cảm thấy quá khó chịu, thật sự quá khó chịu rồi.
Nhịp tim đập thình thịch, nảy kịch liệt đến thế… Lúc này y thà rằng gương Thời Gian chưa từng gọi về ký ức thiếu hụt của mình, nếu là mình hoàn toàn chưa nếm trải mùi tình, liệu có đỡ hơn bây giờ không?
Sẽ không nhớ lại những chuyện hoang đường chẳng thể nào đếm xuể của cả hai, sẽ không nhớ lại cảm giác khi ái ân với Mặc Tức.
Cố Mang nhắm nghiền hai mắt, y thật sự sắp sụp đổ rồi, máu sói tuyết trong người y đang nhiệt liệt phối hợp với độc tính, từng bước nung chảy lý trí làm người của y.
Người mà y yêu thương, người từng triền miên với y, người yêu duy nhất của y, người mà đời này định trước sẽ cầu mà không được, lúc này đang ở sau lưng y, chỉ cách vài bước xa.
Mu bàn tay siết chặt của Cố Mang run bần bật, gân xanh hằn rõ rệt. Y chỉ sợ giây tiếp theo mình sẽ bị mê hương của Vụ Yến phá hủy tâm trí, làm ra hành động lỗ mãng nào khiến mình hối hận không kịp.
Do dự một hồi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, y thình lình mở đôi mắt xanh thẳm, đưa lưng về phía Mặc Tức, tự áp chế nỗi giày vò quá mức kịch liệt của máu yêu ——
Một tiếng rên rỉ kẹt ngay trong cổ họng!
Cố Mang mở to cặp mắt xanh như được bằng nước, lặng lẽ thở hổn hển.
Sau khi đánh mất thần thức, y vẫn rơi vào trạng thái ngây ngô khờ khạo, lâu lắm rồi không làm chuyện thế này. Chưa kể y không muốn bị Mặc Tức phát hiện, không muốn Mặc Tức biết thảm trạng của mình lúc này, thế nên động tác nhất định phải khẽ khàng. Song điều này chẳng khác gì lữ khách khát khô ngậm một ngụm nước nhỏ, sau cảm giác khoan khoái ban đầu, lữ khách chỉ cảm thấy nóng bức và khát khao gấp bội.
Y không thể làm quá lộ liễu, càng không thể phát ra bất cứ tiếng động khác thường nào.
Đây cứ như uống rượu độc giải khát, dần dà vành mắt của Cố Mang bắt đầu đỏ lên, là khó chịu và cũng là tủi thân, y gần như sắp bị máu sói yêu sôi trào trong người ép điên rồi…
Nhưng y không thể thốt ra được tiếng nào.
Dẫu cho lý trí chỉ còn lại bùn cặn, Cố Mang vẫn nhớ mình không nên dây vào Mặc Tức nữa. Từ ngày y chọn đường phản quốc, y nên đẩy Mặc Tức ra thật xa, sau đó vạch một vực sâu sùng sục thù hận giữa hai người.
Y không nên lại gần Mặc Tức nữa…
Có lẽ đầu óc quá hỗn loạn, cảm giác của cơ thể lại quá thấu xương cắt thịt, thế nên Cố Mang chẳng nghe được tiếng động sau lưng mình. Ngay lúc dục vọng và đau đớn đan xen, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy y từ phía sau, Cố Mang bị dọa giật cả mình, toàn thân lập tức run bần bật.
“A!”
Sau đó y nghe được giọng nói của Mặc Tức: “Đừng nhúc nhích.”
Cả người y bất ngờ bị ôm vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia, kinh ngạc tột độ và kích thích mãnh liệt khiến Cố Mang bỗng dưng trợn to mắt.
Máu trong tai bắt đầu tuôn chảy, trước mắt nổ pháo hoa rực rỡ, đất trời nhất thời quay cuồng, Cố Mang không thấy rõ được gì, nhưng vẫn theo bản năng muốn tránh thoát, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy không nên —— Khi bị Mặc Tức ôm trọn vào lòng, cổ họng của y suýt bật tiếng nghẹn ngào.
Là khuây khỏa vì cuối cùng đã được như ước nguyện, và cũng là không cam khi cuối cùng đã rơi vào trong lưới.
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tức vang lên bên tai y, hệt như trong ký ức, chỉ là mang thêm vài phần do dự và dỗi hờn.
“Đây là không có gì mà huynh nói đấy à?”