Vết Nhơ

Chương 156: Chương 156: Hồi ức của Mộ Dung Liên (thượng)






Bên bờ sông, quạ đen kêu inh ỏi, vỗ cánh phành phạch bay ra từ mọi phía của rừng sam.

Mùi máu tươi nồng nặc lan dần trong làn gió, máu đỏ chậm rãi chảy ra từ vết thương của Mộ Dung Liên, thấm ướt gạch đá ngói vụn dưới chân gã.

Ám sát chỉ bắt đầu trong chớp mắt, mà kết thúc cũng rất nhanh.

Đám người này chịu sự huấn luyện nghiêm ngặt nhất, hành động nhanh như chớp, Cố Mang và Mộ Dung Liên đứng gần nhau như thế, song đống pháp chú kia chỉ công kích một mình Mộ Dung Liên, không hề tổn thương đến Cố Mang.

Hơn nữa mũi tên ám sát của bọn chúng đều do linh lực tụ thành, vừa chui vào máu thịt đã tức khắc bùng nổ, vì vậy cho dù trên người Mộ Dung Liên không có bất cứ đầu mũi tên nào, gã cũng đã bị thủng hơn cả chục lỗ máu.

Ban đầu khi trúng tên, Mộ Dung Liên vẫn chưa ngã xuống ngay, nhưng máu chảy càng lúc càng nhiều, cơn đau cũng ngày càng dữ dội, cuối cùng gã không chống nổi nữa, thình lình khụy xuống hộc ra một búng máu.

Thấy Mộ Dung Liên như vậy, trong đầu Cố Mang như có thứ gì nổ “ầm” một tiếng.

“Mộ, Mộ Dung…”

Mộ Dung Liên bụm chỗ bị thủng sâu nhất trên ngực, liên tục thở hổn hển, môi mỏng trở nên nhợt nhạt tím tái, mất dần màu máu với tốc độ mà mắt thường thấy được.

Đột nhiên, một trong các thích khách trên ngọn cây trầm giọng nói: “Chủ thượng, có người đến!”

“Mau rút lui!”

Hơn mười bóng đen lướt đi như gió, kẻ ám sát biến mất vào sâu trong rừng cây nhanh như lúc chúng kéo bầy xuất hiện.

Mộ Dung Liên suy yếu mắng: “Mẹ kiếp… tiện nhân… có gan đừng chạy… khụ khụ khụ khụ…”

Lời vừa dứt lại phun một búng máu, lảo đảo ngã xuống bên bờ sông lởm chởm sỏi đá.

Trăng sáng nhô cao, máu tươi lan tràn, bên bờ sông thoáng chốc chỉ còn lại Cố Mang và Mộ Dung Liên bị thương nặng.

Mặc dù trong trí nhớ của Cố Mang, những hồi ức tốt đẹp liên quan đến Mộ Dung Liên chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng khi thật sự chứng kiến Mộ Dung Liên máu me be bét nằm trước mặt mình, dây thần kinh bí ẩn nhất trong đầu y vẫn âm ỉ nhói đau.

Ngón tay của Cố Mang lạnh toát, y sững ra giây lát rồi chợt tỉnh táo lại, vội vàng chạy lên kiểm tra vết thương của Mộ Dung Liên. Vừa nhìn thì không khỏi hoảng hồn, chỗ khác khoan nói đến, chỉ thấy lồng ngực đã bị mũi tên linh lực đâm cho máu thịt bấy nhầy, máu tuôn như suối.

Cố Mang vô thức muốn đưa tay bụm lại, tiếc rằng chẳng thay đổi được gì, máu đỏ nhớp nháp nhanh chóng nhuốm đầy lòng bàn tay của y, căn bản không thể ngăn Mộ Dung Liên mất máu.

“Mộ Dung… Mộ Dung…”

Lúc này Mộ Dung Liên đã không xong rồi, ánh mắt của gã cũng bắt đầu rời rạc, gã nằm ngửa trên bãi cát đá, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mỗi lần hít thở lại có càng nhiều máu chảy ra.

Gã nhọc nhằn xoay tròng mắt màu lưu ly, nhìn Cố Mang phút chốc rồi thều thào: “Ngươi…”

“…”

“Ngươi… thật sự… khụ khụ… những chuyện… khụ khụ, liên, liên quan đến ta… ngươi… không nhớ gì hết sao?”

Nếu tình cảnh này và câu hỏi này xảy ra sớm hơn một tháng, khi ký ức mà Cố Mang lấy về còn chưa bị trôi mất, có lẽ Cố Mang sẽ nói hết sự thật cho gã biết.

Đáng tiếc đã quá muộn.

Cố Mang nhìn cặp mắt đào hoa hơi xếch của Mộ Dung Liên, rõ ràng ánh mắt trông đẹp đẽ đến thế, nhưng lại vì con ngươi màu lưu ly chếch lên mà trời sinh đã mang một cặp mắt tam bạch đầy âm hiểm.

“Chí ít ngươi… chí ít ngươi cũng nên…” Mộ Dung Liên thở dốc một hơi, run rẩy chìa tay ra, dường như muốn làm điều gì đó. Song vết thương của gã thật sự quá nghiêm trọng, thế nên toàn thân chẳng còn chút sức nào. Gã nhìn Cố Mang đau đáu, trong mắt chớp động những tia sáng vô cùng phức tạp lại cực độ không cam, gã há miệng toan nói tiếp gì đó, ngặt nỗi thứ tràn ra không phải là âm thanh mà lại là máu bầm.

Trong rừng rậm đằng xa có tiếng người và đèn đuốc tới gần, gương mặt tái nhợt của Mộ Dung Liên chợt tỉnh táo phần nào.

Gã nhấc bàn tay máu me đầm đìa lên, kết tụ một lớp hào quang nhàn nhạt, chạm nhẹ lên ngực của Cố Mang một cái, sau đó đẩy Cố Mang ra.

“Chạy đi.”

Bấy giờ thần trí của Mộ Dung Liên đã gần như sụp đổ, ánh mắt của gã bắt đầu mất tiêu cự, nhưng gã vẫn khàn giọng thúc giục.

“… Chạy mau… nếu không sẽ…”

Lại thêm một ngụm máu trào lên, giọng nói của Mộ Dung Liên nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia trợn to, tròng mắt yếu ớt xoay động, bên trong phản chiếu sao giăng đầy trời và gương mặt hốt hoảng của Cố Mang.

Lời cuối tựa mê sảng bật ra từ răng môi nhuốm máu: “… Sẽ… không thể… thanh minh được nữa…”

“Mộ Dung Liên!!”

“Cố Mang…” Trong lúc thần trí mơ hồ, Mộ Dung Liên thều thào: “… Thật ra… ta… ta cũng không…”

Lời còn chưa dứt lại có một ngụm máu trào lên. Mộ Dung Liên nhúc nhích tay, dường như muốn làm gì lần cuối, tiếc rằng gã đã cạn kiệt sức, bàn tay vẫn chỉ đành thả xuống.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đầu óc của Cố Mang rối bời, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Mộ Dung Liên muốn nói cái gì?

Gần như cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng các tu sĩ tuần tra của quân Bắc Cảnh cầm đèn lồng lướt nhanh qua rừng rậm. Ánh đèn rọi lên người bọn họ, đội trưởng nhóm tuần tra im lặng chốc lát, ngọn đèn trong tay bỗng dưng rơi xuống bên bờ sông.

Tu sĩ kia thất thanh gọi: “Vọng Thư quân?!!”

Gió tanh ào ạt thổi qua, tiếng hét cảnh báo như đâm thủng bầu trời, truyền khắp cả màn đêm tăm tối ——

“Người đâu mau tới đây!! Vọng Thư quân bị ám sát rồi!!!”

“Bắt lấy tên thích khách này!”

“Bắt lấy hắn!!”

Cố Mang không hề có ý định bỏ trốn, nhưng các tu sĩ kia đời nào lại quan tâm? Một chùm sáng pháp thuật thình lình bắn ra từ góc xéo, đánh mạnh vào lưng Cố Mang.

Nơi chùm sáng bắn ra có tiếng người hô to: “Đánh trúng rồi! Hắn chạy không thoát đâu!”

“Áp giải về!”

Cố Mang choáng váng ngã xuống bên người Mộ Dung Liên, vừa khéo nằm đối diện với gã, đối diện với gương mặt nhìn thế nào cũng không thể hiểu thấu ——

Giờ đây gương mặt ấy trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt đào hoa đầy vẻ trào phúng kia cũng nhắm nghiền không mở.

Lúc nãy Mộ Dung Liên muốn nói gì đó với y… Mộ Dung Liên… rốt cuộc là người như thế nào…

Cố Mang thiếu hụt ký ức mê man nghĩ, nhưng vẫn không tóm được đầu mối nào, hình ảnh cuối cùng y nhìn thấy trước khi mất ý thức chính là một đám tu sĩ quân Xích Linh vây tới đây.



“Ngươi… thật sự… khụ khụ… những chuyện… khụ khụ, liên, liên quan đến ta… ngươi… không nhớ gì hết sao?”

“Chí ít ngươi… chí ít ngươi cũng nên…”

Cũng nên thế nào?

Cũng nên nhớ những gì?

Lời cuối trước khi Mộ Dung Liên bất tỉnh cứ như cơn ác mộng, quanh quẩn sâu trong mộng cảnh của Cố Mang.

Cố Mang chìm nổi giữa bóng đêm mịt mờ, có một chùm sáng bất ngờ tràn ra từ lồng ngực của y. Y nhổm người ngồi dậy, đưa tay sờ lên ngực mình.

Nơi toả ra hào quang chính là nơi Mộ Dung Liên dùng ngón tay chạm vào.

Hào quang càng lúc càng sáng, không ngừng tuôn ra từ lồng ngực của y, cuối cùng biến thành một con bướm trắng muốt trong bóng đêm quạnh quẽ.

Như bị thứ gì đó thu hút, Cố Mang đứng dậy khỏi mặt đất, mải miết đi theo con bướm trắng muốt kia.

Mộng cảnh ngày càng tối.

Theo bươm bướm dẫn đường, y nhìn thấy gương mặt vặn vẹo tựa sương mù của Triệu phu nhân: “Sao con ngu xuẩn bất tài thế hả, sau này làm sao có thể kế thừa gia nghiệp mà cha con để lại, giúp phủ Vọng Thư nở mày nở mặt đây?”

Y nhìn thấy quản gia của phủ Vọng Thư đi về phía mình trong màn sương dày đặc: “Thiếu chủ, canh giờ không còn sớm, ngài nên tranh thủ về phòng đàn tu hành, nếu chậm trễ khó tránh sẽ bị phu nhân trách phạt một trận đấy.”

Y còn nhìn thấy sâu trong màn sương mịt mù, thiếu niên Mặc Tức cầm cung tên đứng trong sân tập bắn, áo bào nền đen viền vàng rộng thùng thình bay nhè nhẹ theo gió, xung quanh là những gương mặt nhòe mờ của trưởng lão học cung, ai ai cũng đang tán dương hắn, ca ngợi hắn.

Còn Mộ Dung Liên lại âm trầm đứng trong góc quan sát, tay siết chặt một quyển sách nhạc tu mà mình không thích đọc.

Trong mộng cảnh đột nhiên vang lên vô số âm thanh tựa sóng triều ——

Ban đầu là của Triệu phu nhân: “Con vĩnh viễn không thể sánh bằng nó.”

Tiếp theo là của trưởng lão học cung: “Con chẳng bao giờ bằng nó được.”

Cuối cùng những âm thanh đó cười hung ác, biến thành tiếng lầm bầm của chính Mộ Dung Liên.

“Mộ Dung Liên, ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng hắn.”

“Ngươi là thằng hề nhảy nhót, tiểu nhân âm hiểm… ngay cả mình thích cái gì ngươi cũng không làm chủ được…”

“Ngươi là Mộ Dung Liên sao? Không, ngươi chỉ là khuôn đúc của cha ngươi… một con rối bị giật dây mà thôi… ha ha ha ha ha…”

Cố Mang đi thẳng một đường về phía trước.

Những âm thanh đó từ từ biến mất, bướm trắng càng lúc càng chói lọi, huỳnh quang rơi rớt mỗi khi nó vẫy cánh không ngừng bay bập bềnh, dần dần xua tan màn đêm dài vô tận. Cố Mang nhìn thấy cách đó không xa nứt ra một khe sáng, thoạt đầu có tiếng gió truyền ra từ nguồn sáng, sau đó cánh hoa nhẹ nhàng rơi lả tả, cuối cùng có thật nhiều bươm bướm do ảo thuật hóa thành đập cánh bay ra ngoài.

Cố Mang đi thẳng về phía trước —— Đi đến chính giữa mảng trời trắng xóa kia.

Y nghe được giọng nói của Mộ Dung Liên thuở bé khẽ khàng truyền ra từ sâu trong mảng trắng: “Là ngươi à…”

Cố Mang còn chưa trả lời, một con bươm bướm bay lượn trước mắt bỗng dưng hóa thành một bóng hình mơ hồ.

Mộ Dung Liên nho nhỏ đứng giữa hào quang ngời sáng, quay đầu lại nhìn y: “Là ngươi…”

Gần như cùng lúc đó, một vầng sáng chói lóa hiện lên, chói đến mức Cố Mang buộc phải nhắm mắt lại, lát sau nghe được tiếng chuông gió treo trên góc hiên kêu “leng keng”.

Có ai đó đang huyên thuyên nịnh nọt:

“Mộ Dung tiểu công tử, hộp bánh ngọt mà ngài muốn đây, ngài kiểm tra lại đi, nếu có gì không hài lòng, tiểu nhân sẽ lập tức bảo sư phó đem về làm lại.”

Cố Mang chậm rãi mở mắt ra.

Mộng cảnh đã thay đổi.

Rọi vào trước mắt là một tòa kiến trúc vàng lẫn đỏ đan xen, trong sảnh chất đầy hoa sơn trà to cỡ chừng cái chén, đa số người hầu đều là những bà cô phệ nệ bốn năm chục tuổi, ai nấy cũng mặc quần áo sặc sỡ cùng kiểu bằng vải thô, miệng cười tươi rói bận rộn đi tới lui trong sảnh.

Đây là Linh Lung trai.

Tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất đô thành Trọng Hoa.

Mộ Dung Liên nhỏ tuổi đứng trước quầy gỗ sam cao cao, ngửa đầu vênh mặt hất hàm nói chuyện với ông chủ.

Lúc đó Mộ Dung Liên thoạt nhìn mới bốn năm tuổi đầu, chỉ là một đứa trẻ non choẹt mà từ đầu đến chân đã đeo đầy trang sức quý giá lóa cả mắt, thiếu điều nạm bảo thạch lên móng tay nữa thôi. Nhưng Mộ Dung Liên còn nhỏ xíu như vậy, vàng bạc và trân châu phỉ thúy đều dồn vào một chỗ, khiến người ngoài nhìn lướt qua chẳng thấy được người sống, mà chỉ thấy một cái tủ châu báu chân ngắn biết đi thôi.

Với loại khách hận không thể viết ba chữ “ta có tiền” lên trán như thế này, tất nhiên các nhà buôn luôn hoan nghênh nhiệt liệt, chưa kể Mộ Dung Liên còn là công tử quyền quý nhất nhì nước Trọng Hoa, vì vậy cho dù Mộ Dung Liên chỉ là đứa con nít miệng vẫn còn hôi sữa, ông chủ hơn năm chục cái xuân cũng hận không thể uốn mình quỳ xuống gọi cha ơi.

Mộ Dung Liên chìa bàn tay ngắn ngủn, nhận lấy hộp bánh ngọt, mở ra xem chỉ thấy bánh xốp vàng óng ánh bóng nhẫy mà giòn rụm, bánh hoa sen hồng nhạt lớp nào ra lớp nấy, còn có bánh thạch sữa độc quyền của Linh Lung trai, từng miếng nhỏ trơn bóng, phía trên đặt một đóa đào xuân chớm nụ.

(1) Bánh hoa sen – Bánh thạch sữa

5

6

Mộ Dung Liên nhìn đăm đăm chốc lát, thế rồi chẳng nể nang gì thò tay bốc một cái nhét vào miệng.

Sau đó lúng búng ra lệnh: “Ta muốn cái này. Ông đi làm thêm một hộp đi.”

Mặc dù cảm thấy điệu bộ trịnh trọng nghiêm trang mà thèm thuồng muốn chết của Mộ Dung Liên trông hết sức buồn cười, ông chủ cũng không dám cười ra tiếng, chỉ cúi đầu khom lưng đáp lời, đoạn lệnh cho đại sư phó đi hấp mẻ bánh mới. Trong lúc chờ đợi, Mộ Dung Liên ngồi trên ghế dành cho khách quý trong Linh Lung trai, vừa uống trà nguyệt quý vừa ăn sạch bánh ngọt.

Cố Mang không hiểu tại sao Mộ Dung Liên lại cho mình xem ảo cảnh này, chợt thấy ông chủ vén mành trúc, cầm một hộp bánh ngọt đã gói cẩn thận khác đi đến trước mặt Mộ Dung Liên.

“Mộ Dung công tử, làm xong một phần nữa rồi đây, ngài kiểm tra lại nhé?”

Mộ Dung Liên còn nhỏ mà cũng lém lỉnh lắm, học theo điệu bộ của mẹ mình, ra chiều uy nghiêm phất tay nói: “Không cần đâu, ta cầm đi là được, tiền bạc thì cứ trừ vào trương mục mỗi tháng của ta.”

Ông chủ: “… Công tử, ngài không có trương mục nha, chỉ có Triệu phu nhân nhà ngài có trương mục cố định thôi… hay là tiểu nhân trừ vào trương mục của Triệu phu nhân nhé?”

“Không được!” Mộ Dung Liên trừng mắt, lập tức từ chối, sau đó lại nói: “Ông chờ chút, ta có tiền.”

Nói xong bắt đầu lục túi vải nhỏ của mình.

Túi vải nhỏ kia là nơi cất tiền tiêu vặt mà thường ngày Triệu phu nhân cho Mộ Dung Liên, Triệu phu nhân quản thúc nghiêm ngặt, cho tiền cũng không nhiều nhặn gì, hơn nữa phần lớn đều là tiền vụn. Thế là ông chủ đành trơ mắt nhìn Mộ Dung công tử mặc vàng đeo bạc móc ra mấy cục bối tệ trắng khó coi từ trong túi, gom chúng vào một chỗ, đếm một hai ba bốn, phát hiện chưa đủ nên lại lục lọi tiếp.

Nhưng đứa nhóc bốn năm tuổi thì có được bao tiền? Lục cả buổi cũng chỉ được thêm một ít bối tệ vụn.

Mộ Dung Liên ngẩng đầu lên, hiển nhiên có chút chột dạ, nhưng khí thế vẫn phải có, bèn nói: “Có nhiêu đây thôi. Khỏi thối.”

“… … …”

“Hẹn gặp lại.”

Dứt lời cầm hộp bánh ngọt, làm bộ làm tịch nghênh ngang bước đi trước vẻ trợn mắt há mồm mà khóc không thành tiếng của ông chủ.

Trở về phủ Vọng Thư, Mộ Dung Liên gọi người hầu thân cận nhất của mình đến, trước tiên vờ vịt nhấp một hớp trà, sau đó mới ngước mắt lên hỏi: “Khụ… cái… cái thằng nhóc tiện nô kia, hôm qua bị ta đẩy một cái té vỡ đầu, bây giờ còn sống không?”

Cố Mang sửng sốt, ít nhiều cũng còn chút ấn tượng, thế là lờ mờ hiểu ra ——

Thì ra đoạn ký ức này xảy ra lúc mình bị Mộ Dung Liên đẩy xuống khỏi xích đu, té vỡ đầu được dì Lâm bế đi chữa thương.

Người hầu đoán không ra suy nghĩ của Mộ Dung Liên, chỉ đành dè dặt đáp: “Hồi bẩm thiếu chủ, nó còn, còn sống ạ.”

Mộ Dung Liên “ồ” một tiếng đầy bí hiểm, ánh mắt thâm sâu khó dò, lặp lại: “Còn sống à.”

“Phải, phải ạ, dì Lâm đã kịp thời dẫn nó đi gặp dược tu, bây giờ chắc thằng nhóc kia đang nghỉ ngơi trong phòng của dì Lâm. Thiếu chủ có gì sai bảo ạ?”

“… Không có gì.” Mộ Dung Liên nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Chờ người hầu đi rồi, Mộ Dung Liên bắt chân ngồi trước bàn suy tư chốc lát, cuối cùng lấy ra một đồng tiền cổ trong hộp cất đồ, cầm trong tay tự nhủ: “Ném ra mặt trước, mình sẽ đi xin lỗi. Ném ra mặt sau, mình sẽ tự ăn hết hộp bánh ngọt này.”

Dứt lời ném một cái, đồng tiền lăn nhanh vài vòng trên bàn, cuối cùng ngửa lên mặt trước, không nhúc nhích nữa.

“Được rồi.” Mộ Dung Liên phụng phịu nói: “Dù sao cũng là ta đẩy ngươi, xin lỗi thì xin lỗi, cũng đâu mất cọng lông nào.”

Nói đoạn nhảy xuống khỏi ghế, nhón chân lấy hộp bánh ngọt của Linh Lung trai trên bàn, đi về phía gian phòng của dì Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.