Bị Cố Mang cười như không cười nhìn chòng chọc như thế, Mặc Tức lại nảy sinh một loại cảm giác bối rối đã lâu không thấy. Hắn mím môi, xoay mặt đi.
Tất nhiên Mộ Dung Sở Y sẽ không chủ động giúp Cố Mang hỏi hai người còn lại, nhưng nếu hắn đã gật đầu hứa với Cố Mang, tức là hắn đã bày tỏ lập trường của mình, vậy thì với Mặc Tức và Giang Dạ Tuyết mà nói, điều này thật sự đáng cân nhắc.
Cố Mang khoanh tay tựa vào vách đá xoay lưỡi lê: “Thế nào? Hợp tác không?”
Giúp tội phạm che giấu tình hình chính là trọng tội khi quân, nhưng đề nghị hiện giờ của Cố Mang cũng không tệ, lúc này bọn họ thật sự chẳng khác gì con châu chấu trên thuyền.
Giang Dạ Tuyết nhìn Mộ Dung Sở Y, nói: “Nếu tiểu cữu đồng ý… vậy ta cũng không ý kiến gì. Chỉ cần sau này huynh không làm chuyện gì khiến người khác khó xử, ta sẽ giữ bí mật giúp huynh.”
Cố Mang mỉm cười chắp tay với Giang Dạ Tuyết: “Thức thời. Cảm ơn nhé.”
Dứt lời quay đầu nhìn Mặc Tức, nụ cười thoáng chốc nhạt đi.
“Hi Hòa quân nói sao?”
Mặc Tức im lặng giây lát: “… Ta sẽ không giao huynh cho Quân thượng.”
“Vậy tốt quá rồi.” Cố Mang cười biếng nhác: “Chư vị đều là quân tử, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta làm việc giúp các ngươi, các ngươi giữ bí mật giúp ta, đôi bên không thiếu nợ nhau.”
(1) Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: Một lời đã nói ra thì xe bốn ngựa cũng khó đuổi kịp, lời đã nói ra không thể rút lại.
Mộ Dung Sở Y hỏi: “Ngươi định lên đảo bắt người ngay bây giờ sao?”
Cố Mang ngồi xuống, nói: “Không vội, trước đó vì trốn khỏi tay Vụ Yến, linh lực của ta bị tổn hao rất nhiều, các ngươi cho ca ca đây ăn một bữa trước rồi tính tiếp.”
Nói xong lại xoay thịt quay xiên trên cành cây. Bấy giờ Mặc Tức mới phát hiện thứ mà Cố Mang đang quay trên đống lửa là một con ngỗng béo ngậy.
Tuy rằng Mặc Tức ngạo mạn thật, nhưng sau khi thấy được nỗi đau ngày xưa của Cố Mang, trong lòng hắn khó chịu vô cùng, vẫn muốn giảng hòa với đối phương, thế là thấp giọng hỏi: “… Huynh lấy ở đâu vậy.”
Cố Mang không để ý tới hắn.
Mặc Tức: “…”
Thấy tình huống ngượng ngập quá, Giang Dạ Tuyết bèn dịu giọng tiếp lời: “Cái này trữ trên thuyền hạch đào của ta.” Dứt lời lại lấy thuyền hạch đào trước đó chở cả nhóm tới đảo ra.
Giang Dạ Tuyết đặt thuyền hạch đào xuống đất, đầu ngón chạm nhẹ một cái, chiếc thuyền bé cỡ ngón cái lập tức dài ra hơn chục lần, to cỡ cái chậu gỗ.
Giang Dạ Tuyết ôn hòa nói: “Thuyền gia (người lái thuyền), phiền cô cho thêm chút trà bánh ra đi.”
“Có ngay!” Một giọng nói lanh lảnh véo von truyền ra từ thuyền hạch đào to cỡ chậu gỗ, mang khẩu âm nhỏ nhẹ của người Ngô, cười khanh khách đáp lời: “Có trái cây tươi và bánh ngọt, lá trà thì chúng ta còn trữ Linh Sơn Diệu Vũ và Ô Đông Đan Tùng, chủ thượng muốn loại nào?”
“Mỗi loại lấy vài thứ.”
Giọng nói giòn giã như chuông bạc kia cười đáp: “Được ạ, có liền đây.”
Dứt lời, màn thuyền vén lên rồi hạ xuống, một thuyền nương nho nhỏ được nặn sống động như thật bước ra từ sau màn trúc. Lúc ở trên thuyền nó chỉ to bằng nửa bàn tay, mới chớp mắt đã biến thành tượng đất cao cỡ nửa người rồi, hai tay nó đang bê khay gỗ, bên trong đặt đầy quả mọng và bánh ngọt, còn có hai ấm trà nóng.
Thấy thuyền nương cười hì hì đặt khay xuống cạnh đống lửa, Mặc Tức hỏi: “Sao lúc ở trên thuyền ta không thấy tượng đất này?”
“Nó thông minh hơn những tượng đất khác, ta mất kha khá công phu mới làm ra được. Lúc chúng ta ở trên thuyền hạch đào, nó chịu trách nhiệm lái thuyền phi hành nên không lộ diện.”
Thuyền nương ngước gương mặt mày liễu mắt phượng lên, quả thật có thể nhìn ra nó là tác phẩm tâm huyết của Giang Dạ Tuyết, rõ ràng chỉ là tượng đất mà lại có được dung mạo tinh xảo y hệt người thật, sơn đỏ cũng tô hết sức cẩn thận, hành động cử chỉ cũng linh hoạt hơn các tượng đất khác.
Thuyền nương hành lễ với mọi người, sau đó duyên dáng nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, ta xin phép về thuyền trước.”
“Nè nè nè, cô nương đừng về vội.” Cố Mang nổi hứng ngăn nó lại, cười hỏi thử: “Trên thuyền của cô có gỗ cây vải không?”
“Cột thuyền làm từ gỗ cây vải, tiếc là không thể cho huynh.”
Cố Mang kinh ngạc: “Cô biết ta cần gỗ cây vải làm gì sao?”
Thuyền nương cười khúc khích, chỉ vào đống lửa đang cháy tanh tách: “Thịt quay bằng gỗ cây vải có mùi vị độc đáo nhất, chỉ e công tử đang nhắm vào cơn thèm đó.”
“…” Cố Mang sửng sốt quay đầu nhìn Giang Dạ Tuyết: “Sao cả chuyện này nó cũng biết vậy?”
Giang Dạ Tuyết rũ mắt cười nói: “Lúc chế tạo nó, ta có dung hòa một quyển ‘Ghi chép về thức ăn ở Cửu Châu’ vào trong đầu nó.”
“Được đấy.” Cố Mang không khỏi vỗ tay: “Vài năm không gặp, trình độ luyện khí của Giang huynh quả là càng lúc càng cao, những thứ huynh làm không chỉ sống động mà còn thông minh phết.”
Giang Dạ Tuyết lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Sở Y: “Vẫn chưa bằng tiểu cữu.”
Mộ Dung Sở Y làm lơ lời khen của Giang Dạ Tuyết, khoanh tay tựa vào vách đá không nói gì.
Trước thái độ này của Mộ Dung Sở Y, Giang Dạ Tuyết vẫn mỉm cười, hắn lệnh cho thuyền nương trở vào trong khoang thuyền, sau đó thu nhỏ chiếc thuyền thành cỡ hạch đào, cất vào trong túi Càn Khôn, cuối cùng dịu giọng tán dương Mộ Dung Sở Y: “Tiểu cữu của ta là tông sư luyện khí lợi hại nhất, có thể nhặt hoa biến thuyền, chạm mưa biến lầu.”
Lời nói mang chút ý dỗ dành.
Tiếc rằng Mộ Dung Sở Y chẳng hề dao động, hắn dứt khoát nhắm nghiền mắt phượng, coi bộ rất ghét bỏ.
Mặc Tức: “…”
Cố Mang: “…”
Mặc Tức nghĩ thầm, không biết Si Tiên này có bản lĩnh gì mà cả hai đứa cháu ngoại đều đua nhau nịnh nọt hắn, chỉ là Nhạc Thần Tình nịnh nọt nhiệt liệt như lửa, gặp người ở đâu tâng bốc ở đó. Ngược lại, Giang Dạ Tuyết không nhắc nhiều về vị cữu cữu này với người ngoài, nào ngờ đến khi thật sự bị đem ra so sánh, Giang Dạ Tuyết thân làm trưởng lão luyện khí đứng đầu học cung lại không chút do dự nâng Mộ Dung Sở Y lên cao ngất.
Nhưng nói sao đi nữa, cách tâng bốc tự hạ thấp mình của Giang Dạ Tuyết vẫn khác với kiểu nịnh nọt bất chấp của Nhạc Thần Tình. Nhạc Thần Tình bị Mộ Dung Sở Y ngó lơ, người ngoài chỉ cảm thấy Nhạc Thần Tình thật buồn cười.
Còn kiểu tán dương thật lòng thật dạ không ngại dùng mình làm nền của Giang Dạ Tuyết bị Mộ Dung Sở Y ngó lơ, người ngoài lại cảm thấy Giang Dạ Tuyết thật đáng thương.
Có lẽ cũng nhận ra bầu không khí xấu hổ này, Cố Mang nói: “Dù gì Mộ Dung tiên sinh cũng là trưởng bối, Giang huynh không bì kịp cũng là chuyện bình thường. Qua đây, ngỗng sắp quay xong rồi, chúng ta ăn gì trước đi. Chưa ăn ngỗng quay da giòn của ta bao giờ phải không? Nếm thử xem.”
Tuy Cố Mang có thù oán với Trọng Hoa, nhưng Giang Dạ Tuyết từ đầu đã không hận được Cố Mang, Mộ Dung Sở Y lại không có lòng trung thành với nước nhà, huống chi hiện giờ bọn họ đều có chung mục đích, vì vậy chẳng ai so đo này nọ với y.
Ngỗng quay đã chín, nhỏ mỡ tí tách. Cố Mang lấy nó xuống khỏi giá, chọn phần ức ngỗng chắc thịt nhất, dùng dao nhỏ cắt thành từng lát mỏng, mùi thịt và mùi dầu hắc đập vào mặt, da giòn vàng ươm kết hợp với thịt nóng hôi hổi đặt trên lá chuối tây, Cố Mang lại rắc một ít muối thô lên, chia vừa đủ thành hai phần, đưa lần lượt cho Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết.
Giang Dạ Tuyết nếm thử một miếng, Cố Mang cười hỏi: “Thế nào?”
“Không ngờ huynh còn có tay nghề này.”
Cố Mang cười ha ha: “Nếu quay bằng gỗ cây vải sẽ càng ngon hơn, lúc quay nhét thêm một ít quả mọng vào trong, mùi vị đảm bảo miễn chê.”
Giang Dạ Tuyết hỏi: “Huynh học hồi nào thế?”
“Không thầy tự thông, tự học thành tài.” Nói xong, Cố Mang lại định cắt một ít thịt ngỗng mới: “Có lộc ăn rồi.”
Giang Dạ Tuyết hỏi: “Sao trước đây không thấy huynh làm.”
Mặc Tức nhìn đống lửa ấm áp, đột nhiên khẽ cất giọng: “Trước đây huynh ấy từng làm rồi.”
Giang Dạ Tuyết hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười ôn hòa: “Cũng phải, lúc đó quan hệ giữa các huynh tốt lắm. Ta nhớ Cố Mang đúng là thường chăm sóc huynh…”
Cố Mang lại giống như không muốn có quá nhiều liên hệ với Mặc Tức, lập tức xua tay nói: “Chuyện nhỏ thôi, đâu có gì chăm sóc hay không chăm sóc.”
Nói xong cười cười với Mặc Tức, ngặt nỗi nụ cười rất có lệ.
“Đã bao lâu rồi mà đệ còn nhớ con ngỗng quay đó, trong ấn tượng của ta, con mà dạo đó quay bị quá lửa, không kiểm soát được nhiệt độ, ăn như nhai sáp vậy. Hi Hòa quân có hận ta hơn nữa thì cũng đừng vạch trần khuyết điểm của ta vào lúc này chứ.” Dứt lời dụi dụi mũi, vô tình để lại một vệt tro đen trên chóp mũi: “Ta cũng cần mặt mũi mà.”
Cách ánh lửa, Mặc Tức nhìn điệu bộ tưởng như vui cười lại như vô tình của Cố Mang.
Có quá nhiều lời tắc nghẹn, nhưng hỏi ra lại định trước sẽ không có kết quả.
Mà lúc này chính hắn cũng chưa nắm chắc được giọng điệu nói chuyện với Cố Mang, hắn cảm thấy chỉ cần một lực đẩy nhỏ bé, mình sẽ làm ra chuyện gì cực manh động, chỉ cần vừa mở miệng chỉ cần vừa giải phóng cảm xúc, chắc chắn sẽ khó mà thu hồi.
Vì thế hắn dứt khoát không nhiều lời nữa.
Cố Mang cố ý xa lánh hắn cũng được, thật lòng muốn tiếp tục đối địch với hắn cũng không sao, Mặc Tức nghĩ nếu mình còn nhịn được, thôi thì mình cứ nhịn trước vậy.
Thịt ngỗng giòn thơm lại được cắt ra đặt trên lá chuối tây, Cố Mang cất dao, tự mình bưng lá ngồi xuống ăn.
Giang Dạ Tuyết thận trọng kỹ tính, phát hiện ra sự vi diệu bên trong, bèn dừng tay ăn ngỗng —— Cố Mang cắt thịt cho hắn, cắt thịt cho Mộ Dung Sở Y, chỉ không định cắt cho Mặc Tức một ít, điều này vốn đã hơi ngượng ngập, chưa kể Mặc Tức còn là thiếu gia mười ngón không dính nước xuân, không thể nào biết thái mỏng thịt ngỗng, bầu không khí lại càng ngượng ngập hơn.
Giang Dạ Tuyết đang định nói gì đó, chợt thấy Cố Mang ngẩng đầu lên: “Giờ mới nhớ, quên mất Hi Hòa quân đệ.”
Mặc Tức: “…”
“Muốn ta cắt giùm đệ không?”
Chẳng đợi Mặc Tức trả lời, Cố Mang lại cười tủm tỉm cầm lá chuối tây, nói với vẻ không hề có thành ý: “Ầy thôi bỏ đi, thứ mà một kẻ tay đầy máu tanh như ta cắt ra, Hi Hòa quân thanh cao liêm khiết như thế làm sao chịu ăn chứ, thôi đệ tự cắt vẫn hơn.”
Mặc Tức nói: “… Không cần. Ta không đói.”
Thừa hiểu tính tình cố chấp của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết không khỏi khuyên nhủ: “Hi Hòa quân, cơ thể của huynh vừa mới hồi phục, vẫn nên lót dạ một chút ——”
“Không sao.” Mặc Tức đứng dậy nói: “Mọi người ăn đi. Cơ thể của ta, tự ta hiểu rõ.”
“Nhưng mà…”
“Đệ ấy đã nói hiểu rõ là hiểu rõ mà.” Cố Mang giữ Giang Dạ Tuyết lại, cười nói: “Bây giờ Hi Hòa quân đâu phải đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi vừa gia nhập quân doanh, đệ ấy nói sao huynh cứ tin là được. Đúng rồi Giang huynh, huynh muốn ăn thêm cái đùi không?”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Ăn ngỗng quay xong dùng thêm chút trà bánh, Cố Mang chuẩn bị một chút rồi triệu hồi ma võ Vĩnh Dạ, chuẩn bị xuất phát.
“Các ngươi ở trong hang núi tĩnh tọa điều tức, khôi phục linh lực đi. Chờ ta chừng một canh giờ, nếu một canh giờ sau ta vẫn chưa tìm thấy yêu quái thích hợp để bắt về, ta sẽ dùng cách cũ báo với các ngươi. Rõ chưa?”
Cách cũ mà y nói chính là linh điệp truyền âm, ngày trước bọn họ lên chiến trường, người làm trinh sát sẽ dùng cách này thông báo tình hình ở tiền tuyến cho các chiến hữu phía sau.
Giang Dạ Tuyết nói: “Được, huynh yên tâm.”
Cố Mang cất lưỡi lê vào tay áo, nói: “Vậy ta đi đây.”
Dứt lời bóng hình lướt đi, lủi nhanh vào bóng đêm.
Mặc Tức đứng ở cửa hang, lúc Cố Mang đi có lướt qua người hắn, không ai quay đầu nhìn đối phương, nhưng chờ khi Cố Mang đi xa, hắn lại tức khắc đưa mắt nhìn nơi bóng lưng của Cố Mang biến mất.
Giang Dạ Tuyết đi tới bên cạnh Mặc Tức, hỏi: “Huynh sao vậy?”
“…” Hàng mi như xơ bông rũ xuống, Mặc Tức không trả lời.
“Sau khi rời khỏi gương Thời Gian, huynh cứ là lạ thế nào ấy. Vừa rồi ta mới hỏi Cố Mang nguyên nhân, huynh ấy chỉ nói mình bị gương kích thích khôi phục phần lớn ký ức, ngoài ra không nói gì thêm. Ta nghĩ huynh ấy bị bắt đắc dĩ nên cũng không hỏi nhiều.” Giang Dạ Tuyết ngập ngừng: “Bây giờ huynh ấy đi rồi, huynh có thể nói cho ta biết huynh nhìn thấy gì trong gương không?”
Mặc Tức nói: “… Chúng ta trở về tám năm trước.”
Giang Dạ Tuyết mở to mắt: “Là sau khi Cố Mang làm phản?”
“Không. Trước lúc đó.” Mặc Tức nói: “Ta trở về trước lúc huynh ấy làm phản.”
Thấy Mặc Tức thểu não khi nhắc đến chuyện này, Giang Dạ Tuyết do dự hỏi: “Lúc huynh ở trong gương Thời Gian, chắc huynh đã khuyên Cố Mang nhỉ?”
“Ừ. Khuyên rồi, nhưng vô dụng.” Mặc Tức uể oải nói: “Đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là… ta thấy được vài chuyện quá khứ mà chúng ta không hề biết.”
Bàn tay đặt trên xe lăn gỗ hơi siết lại, Giang Dạ Tuyết sốt sắng hỏi: “Chuyện gì?”
Mặc Tức im lặng chốc lát: “Ta vẫn chưa nói được, hiện giờ ta chưa sắp xếp được đầu đuôi ngọn ngành, rất nhiều chuyện chỉ mới thấy được một góc của núi băng. Vì vậy ta định chờ sau khi về thành sẽ tra lại án cũ tám năm trước.”
Giang Dạ Tuyết toan nói gì đó, chợt nghe sâu trong hang núi truyền đến tiếng nức nở yếu ớt của Nhạc Thần Tình, thều thào gọi: “Tứ cữu…”