“Sẽ đau đấy.”
Hơi thở nóng rực phả xuống, Mặc Tức nhìn thẳng vào mắt Cố Mang ở cự ly gần, bật ra hai chữ.
“Nhịn đi.”
Đúng như Mặc Tức nói, chú giải “bùa Gọi Ma” đau khủng khiếp, hệt như phải rút mấy ngàn cành gai từ máu thịt của đối phương.
Ban đầu Cố Mang còn cố chấp không hé răng, nhưng khi Mặc Tức niệm chú đến đoạn giữa, y dần dần chịu hết nổi, cơ thể cứng còng nhũn ra dưới người Mặc Tức, bắt đầu run rẩy, co giật, cuối cùng lệ rơi từng giọt từ đuôi mắt, chảy vào trong tóc mai.
Y khóc đỏ cả mắt, miệng vẫn bị Mặc Tức bụm kín, không phát được tiếng nào, chẳng mấy chốc mồ hôi đã thấm ướt vạt áo. Ánh mắt y rời rạc hỗn loạn, phản chiếu gương mặt của Mặc Tức.
Chớp một cái, ảnh ngược vỡ nát, biến thành giọt nước bên khóe mắt đỏ hoe.
Mặc Tức gần như phải dùng hết toàn sức mới ghìm được Cố Mang, không cho y nổi điên giãy giụa.
Đau. Đau quá. Đau thấu xương thấu tủy…
Dáng vẻ Cố Mang run hàng mi đập vào mắt, Mặc Tức bỗng thấy không đành lòng, cảm giác này khiến hắn hơi hoảng hốt, lực tay không khỏi nới lỏng.
Ngay phút nới lỏng đó, Cố Mang thình lình giãy khỏi tay hắn, nghiêng đầu qua thở hổn hển, phát ra tiếng khóc “a a” cuồng loạn, giọng nghe vừa khàn vừa đáng thương.
Khác với thể trạng cường tráng của mình, lúc người này kêu khóc, chất giọng luôn yếu như lá xuân.
Thật ra trước đây, Cố Mang đã từng khóc như thế.
Chỉ là người khác không hề biết, chỉ có Mặc Tức từng bắt gặp trên giường.
Mặc Tức nói khẽ: “… Cắn ta đi.”
Cố Mang nghe không lọt, y vốn không nghe được Mặc Tức đang nói gì. Mặc Tức hít sâu một hơi, cố dằn cảm xúc khó tả trong lòng, cúi người xuống.
Góc độ này, theo thói quen của Cố Mang, ắt sẽ cắn bờ vai của hắn, hắn biết.
Răng nanh của Cố Mang quá nhọn, đã từng cắn rách da hắn vô số lần, thế nên qua biết bao tháng năm mà vết sẹo vẫn còn, có khi cả đời cũng sẽ không phai nhạt.
Mặc Tức nhủ thầm, vị trí cũ, huynh cắn đi.
Đồng thời cương quyết đọc tiếp chú giải.
Sau thuyên giảm ngắn ngủi là đau đớn gấp bội, cơ thể Cố Mang đột ngột căng cứng, khản giọng kêu “a” một tiếng… Giữa tuyệt vọng và bí bức khôn cùng, theo một cách bản năng, y há miệng cắn chặt vai Mặc Tức…
Toàn thân thấm đẫm mồ hôi, y không ngừng run rẩy trong lòng đối phương…
Càng gần đến cuối, loại chú giải này càng gây đau đớn dữ dội.
Đọc tới đoạn kết, ngay cả cắn vai Mặc Tức cũng không giúp Cố Mang thấy khá hơn. Y bỗng dưng nhả ra, ngửa đầu hít từng hơi từng hơi, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt ướt át hệt như biển sâu trong mưa gió.
“Đau…”
Cuối cùng, Cố Mang nói.
Từ khi Mặc Tức về nước và hai người gặp lại đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Mang không thể kiềm chế cảm xúc biểu đạt nỗi lòng của mình.
“Ta… đau…”
Tim Mặc Tức cũng thắt lại, trái tim từng bị đâm thủng chẳng thể phục hồi như xưa nay đang đập vồn vã, nhói đau trong lồng ngực.
Mặc Tức nhìn vào mắt Cố Mang, cả người Cố Mang đã mềm oặt, rệu rã.
Lòng chợt bùng phát một loại xung động không thể át, hắn rất muốn kề lên vầng trán ướt lạnh của Cố Mang, giống như ngày xưa ấy, ngày mà những chuyện không thể vãn hồi chưa xảy ra, muốn cạ vào vầng trán mướt mồ hôi của Cố Mang, nói với Cố Mang rằng, không sao đâu, giải xong là ổn rồi, ta ở bên huynh… ta ở bên huynh…
Vậy mà cúi xuống chỉ cách chừng gang tấc, hắn lại nhớ đến những chuyện sớm đã hết đường cứu vãn của quá khứ.
Nhớ đến Mộ Dung Liên và Nhạc Thần Tình đang ở cách một vách tường đá, nếu không mau chóng giải xong bùa Gọi Ma của Cố Mang, mọi việc chỉ càng bung bét thêm.
Mặc Tức choàng tỉnh, nghiêng mặt tránh đi, nhắm mắt tiếp tục đọc chú giải.
Một đoạn cuối cùng…
Chỉ còn một đoạn cuối cùng thôi…
Bỗng nhiên hắn thấy cần cổ tê rần, ra là Cố Mang đã rệu rã đến mức cắn vai hắn không nổi, há miệng muốn cắn thứ gì đó mềm hơn.
Y cắn sườn gáy của Mặc Tức.
Hoặc nói không phải cắn, y cũng chẳng còn bao nhiêu sức, gần như có thể cho là ngậm. Dưới bờ môi ướt mềm, chỉ có chiếc răng nanh nhọn nhất còn làm Mặc Tức đau chút đỉnh, những chiếc răng khác chỉ đụng chạm nhẹ tênh.
“…”
Lớp tường thành cuối cùng trong lòng cũng đổ sụp, Mặc Tức nhắm mắt lại, nghĩ thầm, chỉ một lần… chỉ một lần này thôi. Chẳng muốn quan tâm có bị thấy hay không, chẳng muốn quan tâm người khác thấy rồi sẽ nghĩ như thế nào, thậm chí chẳng muốn quan tâm trước đó giữa hai người đã xảy ra những gì, hôm nay sao lại rơi vào cảnh biển máu thù sâu.
Hắn nâng tay đỡ gáy Cố Mang, mặc cho Cố Mang cắn mình. Hắn vuốt tóc Cố Mang, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi… qua hết rồi… qua hết rồi…”
Qua hết rồi.
Nếu như ân oán mấy năm qua cũng có thể xóa bỏ, nếu như ranh giới chắn giữa hai người cũng có thể trôi đi theo cơn đau, vậy thì tốt biết bao.
Hắn vuốt ve trấn an người đang run rẩy trong ngực mình, chẳng ai thấy được cảnh tượng này, thậm chí chính hắn cũng không muốn nhìn thấy. Hắn nhắm mắt lại, dịu dàng hôn lên xoáy tóc của Cố Mang.
Nếu tất cả đau khổ trên thế gian đều có thể trôi qua.
Thì tốt biết mấy.
Cố Mang đã được giải bùa mê man thiếp đi, Mặc Tức đứng dậy, gọi võ sĩ trúc qua, bảo nó canh chừng y cẩn thận, sau đó biến Suất Nhiên thành linh xà, để nó ở lại trấn thủ, còn mình thì ra sau vách đá giúp Mộ Dung Liên và Nhạc Thần Tình kết thúc trận ác chiến này.
Có điều thoạt nhìn bên hai người kia cũng khá ổn, không cần hắn nhúng tay hỗ trợ.
Pháp lực của Nhạc Thần Tình không cao, mỗi chú quyết hủy kiếm đều phải đọc ba chục lần. Mỗi lần đọc một câu, linh lực của Lý Thanh Thiển lại yếu đi một phần. Lúc này Nhạc Thần Tình sắp đọc đến chú quyết cuối cùng, mà Lý Thanh Thiển cũng càng lúc càng không phải đối thủ của Mộ Dung Liên.
“Quân huyết nhập đỉnh lư, quân hài chú kiếm thân.”
Tất cả linh chú đọc ra đều biến thành khói trắng lượn lờ, quấn quanh Lý Thanh Thiển.
“Hạp trung tam xích thủy, tằng vi mộng lý nhân.”
Lý Thanh Thiển cũng không phải hạng vừa, bị giày vò đến thế mà mặt vẫn trơ ra, loạng chà loạng choạng giao đấu với Mộ Dung Liên. Mộ Dung Liên càng đánh càng thư thả, đánh Lý Thanh Thiển ngã xuống đất hết lần này đến lần khác, sau đó nhìn gã lần lượt bò dậy, khóe miệng chảy máu, áo quần tán loạn.
Mộ Dung Liên cười lạnh: “Ngươi chày cối như vậy để làm gì? Bại cục đã định mà cứ hạ tiện như thế, thích ta đá ngươi à?”
Lý Thanh Thiển không đáp, chỉ cười ha ha, nhếch miệng phun máu loãng, đáy mắt chớp lóe một loại kiên trì và điên cuồng khó hiểu.
Cứ như gã nhất định phải sống vì cái gì.
Nếu không đạt được mục đích, gã không thể tiêu tán, cũng không thể trơ mắt nhìn kiếm Hồng Thược bị Nhạc Thần Tình hủy diệt.
Ánh sáng trong mắt gã không phải đang nói “Mạng ta do ta không do trời”, mà là đang nói “Ta đấu không lại trời, nhưng ta nhất định phải làm chuyện mình muốn làm, cho dù ta thất bại, ta mất mạng, ta tan thành tro bụi, ta cũng sẽ không chấp nhận số phận.”
Ta không chấp nhận.
Gã cười như phát rồ, lại bị giày tơ của Mộ Dung Liên đạp lên mặt, rồi lại ngọ nguậy bò dậy lần nữa, định bụng đến gần Nhạc Thần Tình.
“Ha ha ha, ha ha ha ha ——”
“… Lý tông sư.”
Tiếng gọi của Mặc Tức làm cho Lý Thanh Thiển đang cười như điên dại đột nhiên run bắn, cặp mắt đỏ ngầu liếc qua, hung ác lườm Mặc Tức, sắc mặt hốt hoảng một cách lạ thường.
“Ngươi quy ẩn hồng trần sau chiến dịch núi Nữ Khóc, kế đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Mặc Tức chỉ cược thử một lần, nhưng hỏi xong câu này, hắn tin chắc mình đã đánh trúng điểm yếu của Lý Thanh Thiển, bởi vì Lý Thanh Thiển khẽ nheo mắt lại, điệu cười điên cuồng cũng từ từ trở nên méo mó.
Kiếm Hồng Thược, chữ viết trên tường, những cô nương bị bắt có dung mạo tương tự, quỷ nương tử đội mũ phượng trùm khăn trong hang đá…
Một hận phận bèo trôi, hai hận hồng nhan bạc, ba hận trọn đời trái ngang với chàng.
Tất thảy đều giống như có liên quan đến cô nương nào đó mà bọn họ không biết.
—— Là vì sao?
Trên núi Nữ Khóc đã xảy ra chuyện gì?
Mà lại khiến cho tông sư kiếm thuật năm đó áo xanh phần phật cầm kiếm giết tà, giờ đây thay đổi hoàn toàn, biến thành ác quỷ oán hận trong thanh kiếm.
Mặc Tức nhìn gã: “Là ai rèn ngươi vào kiếm, ngươi đến Trọng Hoa… là muốn tìm ai?”
Lý Thanh Thiển muốn cười, thế nhưng hầu kết chỉ giật giật, phát ra một tiếng cười khản đặc: “Ai là Lý tông sư? Ta không phải! Ta không phải!! Tên Lý Thanh Thiển ngu ngốc kia đã chết từ đời tám hoánh rồi!! Hắn nên chết từ lâu rồi!! Cũng vì hắn sống quá lâu, sống quá ngu muội, quá ham danh hám tiếng nên mới hại người hại mình, rơi vào tình cảnh như sau này! Hắn gieo gió gặt bão!”
Gã phẫn nộ mắng té tát.
“Đáng đời hắn!”
“…”
Lý Thanh Thiển gào rống loạn xạ, mặt mày dữ tợn.
“Ta tìm ai?! Ta tìm đám phụ nữ kia đấy! Ha ha ha! Ta tới để báo thù! Ta tới để giết người! Ta tới để giết người!!”
Gã càng rống càng hung ác, trên người lại bắt đầu xuất hiện những đốm sáng nhỏ vụn, chỉ cần Nhạc Thần Tình đọc xong câu cuối cùng, thì gã sẽ mang theo bí mật tan thành tro bụi.
Nhạc Thần Tình lẩm nhẩm: “Thần binh như nghịch lữ, hà bất quy hồng trần.” (Thần binh như lữ quán, sao không về hồng trần)
…
Hồng Thược bỗng nhiên rung mạnh một cái, thân kiếm phát ra ánh xanh nhàn nhạt.
Nhạc Thần Tình thình lình mở mắt.
Mộ Dung Liên tựa vào cột đá, bấy giờ cũng thấy có điều không ổn: “Chuyện gì vậy? Thanh kiếm mẻ này bị sao thế?”
Nhạc Thần Tình chưa gặp phải tình huống này bao giờ, dưới cơn sốt ruột, cậu ta vội lặp lại lần nữa: “Thần binh như nghịch lữ, hà bất quy hồng —— A!!”
Hồng Thược bất ngờ ngừng rung động, đống nước đen mà nó chảy ra dùng tốc độ kinh người quay trở vào thân kiếm, Nhạc Thần Tình vội kêu lên: “Không xong rồi! Nó muốn giãy thoát!!”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe nổ “ầm” một tiếng, trước mắt cậu ta bỗng dưng tối đen, thân thể đã bị dòng khí bùng nổ hất ra xa mấy thước, va vào vách đá hộc máu mồm.
Nhạc Thần Tình hớt hải ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong huyết trận, kiếm Hồng Thược dựng đứng lên, phát ra ánh xanh chói lóa giữa khói đen cuồn cuộn, rọi lên gương mặt tái nhợt của Mộ Dung Liên và Nhạc Thần Tình.
Mộ Dung Liên vịn chày đá đứng dậy, cắn răng nói: “Đây là…”
Nhạc Thần Tình kêu thất thanh: “Chú pháp hủy kiếm phản tác dụng, kết giới phong ấn của nó bị phá rồi!! Mộ Dung đại ca, huynh mau, mau bắt nó lại!!”
Cần gì Nhạc Thần Tình nói? Mộ Dung Liên đã phi thân lao tới, định dùng túi Càn Khôn khóa kiếm bắt nó vào trở lại, nhưng vì Nhạc Thần Tình đọc sai câu chú quyết cuối cùng, Hồng Thược đã phá vỡ trói buộc, lúc này uy lực và oán khí đều dũng mãnh khó cản, lại còn bất ngờ bắn ra một luồng kiếm khí rét lạnh, đánh Mộ Dung Liên ngã xuống đất, sau đó bay về phía Lý Thanh Thiển.
Mộ Dung Liên chửi ầm lên: “Nhạc Thần Tình! Ngươi đúng là phế vật!!”
Nhạc Thần Tình tủi thân nói: “Đệ đã sớm nói đệ là phế vật đệ không biết làm rồi mà?! Là huynh ép đệ làm chứ bộ!”
“Câu cuối cùng của ngươi rốt cuộc sai chỗ nào!?!” Mộ Dung Liên giận sắp méo mũi.
“Đâu có sai đâu!” Nhạc Thần Tình nói: “Thần binh như nghịch lữ, hà bất quy hồng trần. Sao đệ nhớ lầm được! Nhất định là, nhất định là còn chỗ nào đệ không biết! Chắc không phải sai từ đoạn vẽ huyết trận chứ, đệ…”
Nói thêm gì nữa cũng vô dụng, Lý Thanh Thiển cầm thanh kiếm Hồng Thược sáng loáng kia, kiếm linh và thân kiếm đã nhập lại làm một!
Chỉ thấy một luồng sáng lóa mắt bùng lên, Mặc Tức quát lớn: “Kết giới Thôn Thiên!” (Thôn thiên: Nuốt trời)
Một chùm sáng vàng phực lên từ tay hắn, đột nhiên hóa thành một con cá voi khổng lồ nuốt trời, gào rống cuốn bay đống đá ngổn ngang, bao phủ tất cả những người xung quanh dưới hào quang vàng rực của nó.
Bên ngoài kết giới do cá voi khổng lồ tạo ra, Lý Thanh Thiển chiếm được thanh kiếm đã giải trừ phong ấn, toàn thân bùng phát tà lực khiếp người. Gã lơ lửng trên không, xung quanh quấn đầy tà ma kiếm khí màu xanh, đập ầm ầm vào kết giới Thôn Thiên, linh lực mạnh mẽ bắn tung tóe.
Lý Thanh Thiển cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, vết thương trên cánh tay đang khép lại với tốc độ mà mắt thường thấy được. Gã phất ống tay áo, gương mặt nhợt nhạt hiện nét cười dữ tợn.
Hồi lâu sau, gã quay mặt qua, nheo mắt nhìn Nhạc Thần Tình bên dưới.
“Nhạc tiểu công tử học nghệ chưa sâu.” Sắc mặt gã vẫn hết sức khó coi, cơn đau suýt hồn tiêu phách tán vừa nãy chẳng dễ gì hết ngay. Nhưng dễ chịu hay không là một chuyện, sức mạnh của gã dĩ nhiên đã tăng vọt.
“Đa tạ sự giúp đỡ vô ý của ngươi.”
Mắt thấy sự việc ngày càng bung bét, Mộ Dung Liên tức muốn hộc máu, quay đầu nói với Mặc Tức: “Ngươi lên đánh đi chứ, chả nhẽ ngươi đấu không lại một gã kiếm linh?”
Mặc Tức nổi nóng: “Ta đánh gã, ngươi mở kết giới phòng hộ à?”
“Ta…” Mộ Dung Liên nghẹn họng, sau đó lại nói: “Không phải ngươi còn Suất Nhiên sao? Bảo Suất Nhiên hóa rắn bắt gã đi!”
“Suất Nhiên đang canh giữ Cố Mang!”
Mộ Dung Liên như bắt được điểm yếu to lớn nào đó, lâm trận cũng không quên gây rối nội bộ: “Hay lắm, ngươi quả nhiên…”
Mặc Tức cáu gắt cắt ngang: “Y lại phát rồ ngươi ngăn nhé?”
“Ngươi ——!”
“Mộ Dung đại ca, vô dụng thôi.” Bấy giờ Nhạc Thần Tình mới nói, gương mặt nhỏ nhắn tái mét, giải thích: “Sau khi loại kiếm thể và kiếm linh cấp bậc này nhập làm một, trong vòng trăm chiêu đều là vô địch, chỉ có tông sư luyện khí mới chế ngự được gã.”
Cậu ta sắp khóc tới nơi: “… Là đệ đã gây họa…”
Vượt qua đợt hiểm cảnh này, Lý Thanh Thiển cũng không định cù cưa với bọn họ nữa. Gã như đã xác định lúc này này mình phải mau chóng thoát khỏi bọn họ, đi hoàn thành việc mà mình muốn làm. Gã bèn nhấc tay hạ một lớp kết giới kiếm linh uy lực khiếp người, chắn giữa mình và nhóm người Mặc Tức, sau đó cầm kiếm Hồng Thược định bay ra khỏi hang.
Mộ Dung Liên nói: “Mau đuổi theo!”
Nhạc Thần Tình mếu máo: “Đuổi cũng vô dụng thôi, đệ vừa nói rồi đó, bây giờ gã gần như được xem là vô địch, chỉ có luyện khí sư giỏi nhất mới có thể…”
Mới có thể làm gì còn chưa nói hết.
Đột nhiên có một luồng sáng trắng nện vào sau lưng Lý Thanh Thiển! Võ sĩ trúc thế mà lại nhảy lên trời, chẳng xem kết giới của Lý Thanh Thiển ra gì, lộn nhào một cái đáp xuống trước người gã, trường đao rút “xoẹt” khỏi vỏ, chỉa vào ngay mặt Lý Thanh Thiển!
Người giật mình không phải chỉ riêng Lý Thanh Thiển, ngay cả Nhạc Thần Tình cũng sững sờ.
Vừa rồi cậu ta có nói, sau khi kiếm linh hợp thể, trong vòng trăm chiêu chẳng ai địch nổi. Người duy nhất có thể phá vỡ trạng thái vô địch này, chỉ có thể là tông sư luyện khí thực lực ngang ngửa cha cậu ta.
Ai là tông sư luyện khí?
Võ sĩ trúc?
Chuyện này quá nực cười!
Đầu óc còn đang hỗn loạn, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng kiếm rít “vù vù”. Nhạc Thần Tình quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa hang núi, một nam tử áo trắng phần phật đạp gió lướt vào ——
Người nọ mặc áo trắng thướt tha, tay áo viền bạc lập lòe phát sáng, ngọc quan cao ngất buộc mái tóc dài, trâm cài điểm xuyết dây lụa trắng muốt, cùng ống tay áo phất phơ theo gió.
(1) Ngọc quan: Mũ buộc tóc bằng ngọc, là cái cục buộc trên đầu có cây trâm đâm qua giống vầy nè.
Toàn thân người nọ ngập tràn tiên khí, vốn dĩ là một nam tử dung mạo thanh nhã, chỉ là nét mặt khó giấu uy nghiêm, thậm chí trong mắt còn thoáng hiện vẻ lạnh lùng vô hồn. Điều này khiến sự lịch thiệp của hắn không phải là lịch thiệp dịu dàng, mà là hững hờ và rét buốt thấu xương.
Tiên quân áo trắng ngự kiếm đáp xuống đất, bình thản ngước gương mặt thanh tú của mình lên.
Chỉ thấy một đôi mày kiếm sắc sảo, mắt phượng uy nghiêm, hắn nhìn lướt qua tình hình chiến đấu, dừng mắt trên người Nhạc Thần Tình lôi thôi lếch thếch, thế rồi hừ lạnh một tiếng, tiện đà phẩy ống tay áo, phất trần vắt trên cánh tay.
—— Là “Si” trong “Tham Sân Si” của Trọng Hoa.
Chủ nhân của võ sĩ trúc, Mộ Dung Sở Y!
______________
《Cảnh giường chiếu thật giả》
Cố Mang Mang: Ta cảm thấy chương này mình vừa diễn cảnh giường chiếu thì phải? Là ảo giác của ta sao?
Tây Tây: Đúng, là ảo giác của huynh.
Cố Mang Mang: Sao lại nhận định là ảo giác của ta? Ta có cần tìm con quay giống phim Inception không nhỉ? (Trong phim Inception, nếu con quay mà xoay liên tục thì đó là cảnh trong mơ, con quay mà ngã xuống thì là cảnh thực)
Tây Tây: Không, huynh chỉ cần xem thử lát nữa đi nổi không là được. Đi nổi là xe giả, đi không nổi là xe thật. (Bên Trung dùng từ “xe”, “lái xe” để ám chỉ cảnh H)
Cố Mang Mang khờ dại: À à! (ngây thơ gật đầu)