Sắc trời nhá nhem tối, Cố Mang và Mặc Tức sóng vai đi trong vương cung Trọng Hoa đổ nát.
Những chuyện Mộ Dung Thần đã làm mấy năm qua bại lộ trước bàn dân thiên hạ, hệt như một chiếc áo bào lộng lẫy bị vén lên, để lộ chấy rận lúc nhúc ở bên dưới, kinh tởm đến mức người khác không thể nào nhìn kỹ. Cả tòa vương đô cũng vì sự điên rồ của hắn mà lâm vào hoang mang và hỗn loạn, giờ đây cung điện chất đầy gạch vỡ đá vụn, gỗ đứt ngói tàn.
Hai người đi trên đường lớn, Mặc Tức hỏi: “Sau khi hộp linh hồn vỡ nát, là ai dung hợp hai phách của huynh vậy? Mộ Dung Liên hả?”
Cố Mang lắc lắc đầu, nói: “Tô Ngọc Nhu. Vợ của Khương Phất Lê.”
“Thì ra là nàng ta…”
“Ừm. Có điều mấy ngày nay nàng ta có vẻ nặng tâm sự lắm, chắc là vì Khương dược sư vẫn không rõ tung tích.”
“Theo lý mà nói, Trọng Hoa xảy ra chuyện lớn như thế, dù hắn ngao du ở đâu cũng nên tranh thủ chạy về.”
“Đúng rồi, tiếc là không có.” Cố Mang thở dài: “Bằng không ma khí trong thành ít nhiều cũng có thể kiểm soát triệt để hơn, hiện giờ chỉ có một mình Tô Ngọc Nhu chống đỡ, nhưng suy cho cùng y thuật của nàng ta vẫn không sánh bằng Khương Phất Lê.”
Mặc Tức suy nghĩ một lát rồi nói: “Mộng Trạch từng nói Lâm An có một vị dược tu ẩn sĩ, thậm chí còn biết thuật Trùng Sinh, không biết có thể ——”
Cố Mang cắt lời hắn: “Không kịp nữa rồi.”
Y nói với giọng điệu thản nhiên, dường như không có cảm xúc gì mãnh liệt với dược tu ẩn sĩ mà Mộ Dung Mộng Trạch nói, hơn nữa Mặc Tức còn nhìn ra được sự thản nhiên của y không chỉ là vì thú Huyết Ma sắp giáng thế, mà còn vì bản thân y hoàn toàn không có hứng thú với truyền thuyết mà Mộ Dung Mộng Trạch kể. Thậm chí Mặc Tức dám chắc dù thời gian còn kịp, Cố Mang cũng sẽ không đi hỏi Mộng Trạch về hành tung của dược tu ẩn sĩ này.
“Huynh cảm thấy những lời Mộng Trạch nói chưa chắc đã đáng tin?”
Dừng một thoáng, Cố Mang cười đáp: “Ta không có nói vậy.”
Thấy Mặc Tức định hỏi thêm gì đó, Cố Mang đột nhiên giơ tay chỉ vào đống tàn tích phía trước điện Kim Loan: “Đúng rồi, đệ nhìn cái kia kìa.” Nói đoạn kéo Mặc Tức chạy tới.
Ra là lư hương thú vàng trong đại điện, là thứ mà năm xưa Mộ Dung Liên cố ý dâng tặng nhằm nịnh nọt Mộ Dung Thần.
Lư vàng nhỏ nằm giữa đống tàn tích, vẫn còn tận sức hô hào: “Quân thượng hồng phúc tề thiên”, “Quân thượng công đức vô lượng.”
Cố Mang nghe mà thở dài một hơi, không khỏi bùi ngùi, cuối cùng chỉ nói: “Những thứ mà Mộ Dung Thần muốn, chung quy vẫn quá nhiều.”
Mặc Tức nói: “Không biết sau khi đánh bại nước Liệu, người nào ở Trọng Hoa có thể lên làm vua.”
“Liên đệ chắc chắn không được rồi, ban nãy đệ ấy cũng tự nói rồi đó, nói cơ thể của mình không được khỏe, đã bị Phù Sinh Nhược Mộng tàn phá rồi. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, đệ ấy muốn đến đất phong Lâm Nghi tu dưỡng… Chẳng qua mấy chuyện thế này cũng không gấp gáp được, mỗi người một số, mỗi nước một vận, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần lo lắng.”
(1) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Mọi chuyện đều có cơ hội chuyển biến tốt đẹp, trước đó không cần quá lo lắng.
Nói đến đây, Cố Mang khựng lại vài giây rồi cười hỏi: “Nhưng mà đệ vừa nói đánh bại nước Liệu —— Đệ vững tin chúng ta có thể chiến thắng đến thế sao?”
Mặc Tức giương mắt lên, ánh nhìn trầm lắng mà dịu dàng: “Có huynh, cái gì cũng thắng được.”
Đáy mắt của Cố Mang lóe sáng, y nâng tay gõ gõ ngực Mặc Tức: “Ha ha, cảm ơn đệ tin ta. Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có ta nhất định sẽ chiến thắng. Nếu xét hiểu biết về thú Huyết Ma, các đệ không ai bằng ta được, vậy nên ngày mai ra trận, các đệ nhất định phải nghe lời ta đó, lần này ta mới là chủ soái nha.”
Nhìn điệu bộ ngời ngời đắc ý của Cố Mang, Mặc Tức kìm lòng không đặng giơ tay chọt nhẹ lên trán y.
“… Huynh vĩnh viễn là chủ soái của ta.”
Cố Mang nở nụ cười, có phần khoái chí lại pha lẫn thẹn thùng.
“Nhưng nói trở lại.” Lát sau, Cố Mang nói: “Ta cứ cảm thấy… hình như Tô Ngọc Nhu hơi kỳ lạ.”
“Sao lại nói thế?”
“Năm đó kiếm ma Lý Thanh Thiển quấy phá, bảo rằng quốc sư nước Liệu nổi điên vì tuyệt thế mỹ nhân Tô Ngọc Nhu thành thân, bèn tìm hơn một trăm cô gái có dung mạo tương tự Tô Ngọc Nhu đưa đi tế núi hết. Lúc đó quốc sư nước Liệu còn nói cái gì mà… Tô Ngọc Nhu có gì đặc biệt hơn người đâu, người có tướng mạo như thế, gã muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Mặc Tức gật đầu: “Đúng là như thế, Hồng Thược cô nương bạn thân của Lý Thanh Thiển cũng bị sát hại vì điều này.”
“Ừm.” Cố Mang sờ cằm: “Nhưng Mặc Tức à, đệ có từng nghĩ tới vấn đề này chưa?”
“Vấn đề gì?”
“Đệ thử nghĩ xem, nếu là một cô nương bình thường, người yêu cũ của nàng ta đánh tới biên giới nước mình, nàng ta sẽ có cảm nghĩ gì?”
Mặc Tức trầm ngâm: “Có lẽ sẽ nghĩ cách gửi thư cho đối phương cầu xin.”
“Còn gì nữa không?”
“Dù sao cũng sẽ đứng ngồi không yên, không biết nên đối mặt với nam tử kia thế nào.”
“Đệ nói không sai.” Cố Mang nói: “Vậy mà Tô phu nhân lại không hề như thế, dường như nàng ta vốn không quan tâm hiện giờ quốc sư nước Liệu đang làm gì, không quan tâm dù chỉ là một chút, trái lại chỉ một mực phái người dò la tung tích của Khương dược sư.”
“Có lẽ vì nàng ta và quốc sư nước Liệu sớm đã là quá khứ, bây giờ nàng ta là vợ của Khương Phất Lê, tất nhiên phải lo lắng cho an nguy của Khương Phất Lê rồi.”
Cố Mang vươn một ngón tay lắc lắc: “Không chính xác.”
Nói đoạn, y còn mỉm cười véo má Mặc Tức: “Đệ đó, ranh giới đạo đức cao quá, cứ lấy luân lý ra đánh giá lòng người. Phải, Tô Ngọc Nhu đúng là vợ của Khương Phất Lê, ta cũng không cho rằng nàng ta sẽ phản bội Khương Phất Lê, đây là luân lý. Nhưng nếu đúng như Lý Thanh Thiển đã nhận định, Tô Ngọc Nhu từng có khúc mắc sâu đậm như thế với một người đàn ông khác, vậy thì mặc kệ nàng ta có làm vợ ai hay làm mẹ ai, một khi gặp lại người đàn ông đó, hơn nữa còn phải đối địch với gã, trong lòng nàng ta không thể không chú ý đến gã được.”
“…”
“Vậy mà Tô Ngọc Nhu lại chẳng hề quan tâm.” Cố Mang nói: “Mấy ngày qua theo ta thấy, nàng ta chỉ có hai loại cảm xúc với quốc sư, một là sợ hãi, hai là ghét bỏ.”
Cố Mang lắc đầu: “Đây không phải là cảm xúc khi đối mặt với người yêu cũ.”
Mặc Tức nhìn dáng vẻ nghiêm túc của y, không khỏi bất đắc dĩ: “Làm sao huynh hiểu được cảm xúc của con gái người ta.”
“Thật ra chuyện này không liên quan đến việc là nam hay nữ, chỉ là cảm xúc người bình thường nên có.” Nói đến đây, Cố Mang khựng lại: “Ầy, vậy ta hỏi đệ nha, năm xưa đệ cho rằng ta phản quốc, trước trận thủy chiến hồ Động Đình, lúc đệ biết sắp sửa nhìn thấy ta sau khi phản quốc, cảm xúc của đệ thế nào?”
Mặc Tức: “…”
“Chắc chắn không phải là sợ hãi hay chỉ có ghét bỏ, đúng không?”
Tất nhiên là đúng.
Loại cảm xúc này, đến giờ Mặc Tức vẫn còn nhớ như in, đau khổ cùng cực lại tràn đầy chờ mong, dù tỉnh hay mơ đều nhìn thấy bóng hình của Cố Mang, cứ như bị dịu dàng của quá khứ thấm đẫm, lại như bị mê hoặc bởi tương lai chưa rõ.
Mặc Tức rũ mi, thở dài: “Ta hiểu ý của huynh.”
“Vậy nên Tô phu nhân không ổn.”
“Ừ.”
Cố Mang nói: “Nguyên nhân nàng ta không ổn có ba khả năng. Thứ nhất, Tô phu nhân có một vài bí mật mà người ngoài không biết liên quan đến quốc sư nước Liệu. Thứ hai, Tô phu nhân chưa từng đáp lại tình cảm của quốc sư nước Liệu, lúc trước quốc nước Liệu điên rồ như vậy đều do chính gã tự mình đa tình.”
“Vậy thứ ba thì sao?”
“Thứ ba.” Cố Mang nói: “Có lẽ năm xưa Lý Thanh Thiển đã hiểu lầm hành vi của quốc sư nước Liệu. Ngay từ lúc bắt đầu, gã đã hiểu sai về quan hệ của hai người này.”
Mặc Tức bỗng chốc mở to mắt.
Cố Mang sờ cằm, nói tiếp: “Thật ra ta nghiêng về khả năng thứ ba hơn. Bởi vì lúc trước chúng ta thu phục Lý Thanh Thiển, gã nhìn thấy dung mạo thật sự của Tô Ngọc Nhu, Tô Ngọc Nhu thì thầm vài câu không ai biết với gã, kiếm ma Lý Thanh Thiển lập tức sụp đổ tiêu tán ngay. Ta cảm thấy so với hai suy đoán trước, khả năng thứ ba lớn hơn nhiều. Chính vì Tô Ngọc Nhu phá hủy nhận thức làm nảy sinh chấp niệm ban đầu của Lý Thanh Thiển, thứ đã biến gã thành kiếm ma, gã mới cảm thấy mọi thứ quá buồn cười, thế là ý chí tan rã, biến thành tro bụi. Nếu không chỉ dựa vào gương mặt và vài câu biện giải, làm sao nàng ta đánh sập lý trí của Lý Thanh Thiển được?”
Mặc Tức ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Phải.”
Cố Mang đang định nói tiếp, chợt nghe đằng xa có tiếng sấm nổ ầm trời, không khỏi quay phắt đầu lại ——
“Không ổn!”
Chỉ thấy trên trời đột nhiên có một rặng mây dày uốn lượn tụ thành hình vòng xoáy, chính giữa vòng xoáy mây đen đó liên tục giật sấm sét, vòm trời như nứt toạc một đường, hào quang trắng xóa bắn tung tóe như máu, chiếu rọi quân doanh của nước Liệu đang đóng ở ngoài thành. Giữa hào quang đủ để rọi sáng cả vực sâu khổng lồ, vô số chấm đen nhỏ vụn nổi lên phía trên quân doanh của nước Liệu, bay về phía khe nứt trên vòm trời.
Cố Mang thi thuật phóng tầm mắt, sau khi thấy rõ những chấm đen đó rốt cuộc là cái gì, sắc mặt của y chợt trở nên tái mét, trông cực kỳ khó coi.
“… Chết tiệt, đó là nghi thức trùng sinh thú Huyết Ma thực thụ.” Cố Mang mấp máy môi, chăm chú nhìn những chấm đen kia, nói khẽ: “Những thứ nổi lên không trung kia đều là tế phẩm người sống, là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch mà nước Liệu bắt được!”
Mặc Tức sửng sốt: “Cái gì?!”
Bọn họ đều biết, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch chính là tộc người chảy dòng máu ma thượng cổ, nhưng vì sau trận chiến thần ma, cánh cửa của Ma tộc đã vĩnh viễn đóng lại với thế gian, chủng tộc bị vứt lại ở nhân gian này mất đi sự nuôi dưỡng của ma khí, linh hạch từ từ suy kiệt, pháp lực cũng mất hết, trở nên không khác gì người thường, thậm chí còn yếu hơn. Đặc tính duy nhất của Ma tộc mà bọn họ còn giữ chính là thích hợp dùng làm lô đỉnh để tu luyện.
“Thú Huyết Ma là ác thú luyện ra từ sách cũ của Ma tộc thượng cổ, cần có một lượng lớn máu ma.” Cố Mang nói: “Hồi còn ở nước Liệu, ta đã đọc kỹ đống sách cũ liên quan đến thú Huyết Ma. Tương truyền khi luyện con ác thú này, Ma tộc toàn trút linh khí của mình vào, mà nếu người phàm muốn luyện ra loại ác thú đó, chỉ có thể nghĩ cách tìm những thứ tương quan giữa Ma tộc và thế gian để hiến tế —— Mà thứ hữu dụng nhất, chính là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch.”
Mặc Tức hỏi: “Nói cách khác… thật ra thú Huyết Ma được nuôi luyện bằng người sống của dòng tộc đặc biệt này sao?”
“Gần như là vậy.” Cố Mang nói: “Cần hơn mười vạn Mỹ Nhân Tịch mới có thể luyện ra một con thú Huyết Ma. Năm xưa thôn xã của Lý Thanh Thiển bị tàn sát, liệu có phải vì người Liệu đang lùng bắt Mỹ Nhân Tịch khắp nơi? Bọn chúng ủ mưu đã lâu rồi.”
Y vừa nói, tròng mắt xanh u ám vừa nhìn nơi mây gió đang mịt mù.
“Xem ra nước Liệu muốn quyết chiến thắng thua với chúng ta trước khi bình minh đến, không chống được đến ngày mai rồi.” Nói đoạn, y buộc khăn lụa vàng xanh mà Mộ Dung Liên đưa cho mình, vài sợi tóc mái mong mỏng rũ xuống, rơi trên dải khăn anh liệt của y.
“Đi thôi! Đi dẫn binh!”
Dứt lời, khóe miệng của y hiện ý cười nhàn nhạt, không biết có phải là ảo giác của Mặc Tức hay không, dưới ánh hào quang của thú Huyết Ma, đôi mắt xanh của Cố Mang trông có chút ướt át.
Mặc Tức nhìn nét mặt của y, trong lòng chợt nổi lên một ít dự cảm xấu mơ hồ. Hắn không khỏi lẩm bẩm: “… Cố Mang…”
Hắn cứ ngỡ Cố Mang không nghe được tiếng gọi này, cho dù nghe được, tiếng gọi trầm thấp này cũng chẳng có ý nghĩa gì, có lẽ Cố Mang sẽ không đáp lại đâu.
Nhưng hắn nghĩ sai rồi.
Cố Mang quay đầu lại, đôi mắt xanh phản chiếu ánh lửa nơi xa xăm, y đưa mắt nhìn Mặc Tức giây lát, thế rồi đột nhiên kéo Mặc Tức qua, ôm chặt lấy hắn ——
Cái ôm này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa, có tình yêu, có thân mật, có an ủi, có khích lệ… có tất cả niềm tin mà trước đây Cố Mang hứa hẹn với Mặc Tức. Cái ôm này tự nhiên đến thế, hệt như giữa họ chưa từng có những tháng năm mật thám lang bạt kia.
Lúc Cố Mang buông Mặc Tức ra, trên gương mặt khôi ngô lấp lóe những tia sáng rực rỡ mà tràn đầy khí khái.
“Đánh xong trận này, phải mời Cố Mang ca ca của đệ uống rượu đấy, phải là Lê Hoa Bạch ngon nhất, không thì ta không vui đâu.”
Mặc Tức muốn nhìn rõ nét mặt của đối phương, tiếc rằng Cố Mang đã xoay người, dứt khoát kéo hắn bước nhanh về phía đài điểm tướng.