Mặc Tức đưa Cố Mang rời khỏi phòng trị liệu.
Bí mật ở trong lòng một người thì gọi là bí mật. Giữa hai người thì gọi là khế ước. Lúc người thứ ba biết được, nó sẽ biến thành nhược điểm.
Chứng kiến Mặc Tức cứu Cố Mang khoảng chừng hơn mười người, tuy rằng bọn họ đều là ám vệ hàng đầu được huấn luyện nghiêm ngặt trong hoàng cung, nhưng dù sao bọn họ vẫn là người.
Trên đời này không có bí mật nào bị mười mấy người biết mà vẫn không lọt gió, vì thế chuyện Hi Hòa quân mạo hiểm tính mạng đi cứu một tên phản đồ vẫn nhanh chóng truyền khắp thành Trọng Hoa như được chắp thêm cánh. Vốn dĩ những suy đoán suồng sã ngoài phố đã nhiều vô số kể, chờ khi tin tức này phát ra, rất nhiều người trước đó giữ thái độ thận trọng cầm chừng cũng nhao nhao chất vấn.
“Hi Hòa quân điên rồi à, cớ sao phải làm đến mức đó vì một tên phản tặc?”
“Ớ? Ngươi còn chưa biết hả? Thật ra quan hệ giữa hai người họ không đơn giản vậy đâu.”
“Ta biết hai người họ từng là anh em vào sinh ra tử, nhưng mà ——”
“Anh em vào sinh ra tử? Ngươi thật sự nên đi nghe Mộ Dung Liệt nói thế nào, lão thuộc dòng họ vương thất đấy, lời lão nói có lẽ không sai đâu. Đảm bảo chân tướng sẽ khiến ngươi hãi hùng đến mức không khép mồm được luôn!”
Dư luận nhất thời bàn tán xôn xao, song Mặc Tức lại không có tâm trạng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Dù hắn đã kịp thời đuổi đến, cứu Cố Mang ra khỏi vòng xoáy của ma hóa toàn diện, thế nhưng “thích khách” thần bí kia tiết lộ lời thề thiên kiếp cho Cố Mang biết, vẫn đã giáng mạnh một đòn nữa vào tinh thần của người vốn cận kề sụp đổ.
Cuối cùng thần thức của Cố Mang cũng tan vỡ.
Tựa như Khương Phất Lê từng cảnh báo, bây giờ tình trạng của Cố Mang còn tệ hơn lúc vừa bị nước Liệu trả về nghị hòa. Mặc dù khi đó Cố Mang tưởng rằng mình là con sói hoang, nhưng ít ra y vẫn còn giữ lại chút tâm niệm làm người.
Còn Cố Mang lại bị thương lần nữa, sau khi tỉnh dậy gần như đã mất sạch tình người.
——
“Lúc trước nước Liệu tôi luyện y, vốn dĩ nhằm chế tạo y thành một binh khí mang thân xác máu thịt, không cần y có suy nghĩ gì, chỉ cần y biết phục tùng quân lệnh là đủ rồi.”
Sau khi khám bệnh cho Cố Mang, Mộng Trạch đứng trong hàng hiên cạnh vườn hoa của phủ Hi Hòa, nói với Mặc Tức mặt mũi tiều tụy.
“Chẳng qua có lẽ lúc ấy nước Liệu cũng mới thử lần đầu, nắm giữ không tốt lắm. Thế nên Cố Mang chỉ thay đổi linh lực, ma khí trở nên mạnh mẽ hơn, ngoại trừ điều đó thì không lập tức nảy sinh quá nhiều dị biến khác. Mà sau này y bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cuồng bạo, càng lúc càng vượt tầm kiểm soát của nước Liệu, để tránh bị nguy hiểm không thể lường trước ảnh hưởng, nước Liệu chọn cách khoét bỏ hai phách chủ quản ký ức của y, trả về cho Trọng Hoa chúng ta.”
“Như huynh thấy đấy, hiện giờ y đã tiến gần mức mất khống chế hoàn toàn. Ngoại trừ chưa bị thôn tính trọn vẹn, y gần như đã trở thành một… không thể cộng tình với con người…”
Mộng Trạch chần chừ giây lát, hai chữ “quái vật” nấn ná giữa môi son, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Nét mặt của Mặc Tức quá mỏi mệt và cũng quá khổ sở.
Nàng và Mặc Tức cùng lớn lên từ nhỏ, quen biết Mặc Tức nhiều năm như vậy, nàng thật sự hiếm khi nào trông thấy nét mặt này của hắn.
Ngoài hàng hiên đổ mưa phùn lâm râm, sen đỏ trong hồ dập dềnh theo làn gió, một con cá chép vàng bơi qua dưới lá sen to rộng, làm nổi chút bọt khí lăn tăn.
Giữa bầu không khí yên ắng này, Mặc Tức đột nhiên thấp giọng nói một câu: “Nhưng mà huynh ấy còn nhớ ta.”
Mộng Trạch: “…”
“Sau khi ta đưa huynh ấy rời khỏi phòng trị liệu, huynh ấy mê man gần hai ngày, sau đó tỉnh lại rồi, người khác nói gì với huynh ấy, huynh ấy cũng hờ hững ngó lơ, nhưng mà huynh ấy còn nhớ ta.” Mặc Tức rũ mắt, dường như đang nói với Mộng Trạch, lại như đang trấn an chính mình: “Ta nói chuyện với huynh ấy, huynh ấy vẫn để ý mà.”
“Đó là vì y chưa hoàn toàn bị hắc ma nuốt trọn. Với tình trạng của y hiện giờ, ký ức cơ bản đã mất hết, chỉ còn một ít tàn dư thôi.” Mộng Trạch thở dài nói: “Thật ra muội không biết y còn chống đỡ được bao lâu.”
“Mặc đại ca, lúc trước Khương dược sư cũng nói với huynh rồi, lần này y sụp đổ, nếu không có hai hồn trở về, tất sẽ thành tử cục không thể nào nghịch chuyển.”
Mặc Tức bỗng dưng nhắm mắt lại.
Hạt mưa nện xuống mái hiên và mặt đá Thái Hồ. Mặc Tức nhíu lông mày đen nhánh, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt.
Nếu chỉ có Mộng Trạch nói hết cách cứu chữa thì không sao, chí ít hắn vẫn có thể ôm một tia hy vọng. Nhưng trước đó dược thánh hàng đầu Trọng Hoa, Khương Phất Lê, cũng đã sớm nhắc hắn chuyện tương tự ——
“Trừ phi tìm được hai hồn khuyết thiếu của Cố Mang, bằng không Đại La thần tiên cũng không cứu được y.”
Ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay, Mặc Tức chợt hỏi: “Đại lục Cửu Châu, dược tu biết thuật Dẫn Hồn có mấy vị?”
Mộng Trạch thoáng chốc sửng sốt!
“Mặc đại ca, lẽ nào huynh định…”
Mặc Tức xoay người lại, nói với Mộng Trạch: “Ta muốn triệu hồi hai hồn khuyết thiếu thay huynh ấy.”
Mộng Trạch gần như không thể ngăn cảm giác hoang đường cực độ hiện rõ trên mặt mình, nàng lẩm bẩm: “Đó… đó chẳng khác nào mò kim đáy biển cả, một khi hồn phách bay mất, nó có thể thất lạc ở bất cứ nơi nào. Đất trời thênh thang rộng lớn, cho dù biết thuật Dẫn Hồn, muốn tìm được có khi phải mất mười năm hai mươi năm, trải qua muôn ngàn điều gian khó. Nào phải chuyện dễ dàng gì đâu?”
“Ta biết.” Mặc Tức chắp tay nhìn màn mưa tựa bức rèm phủ xuống trước hàng hiên: “Muốn tìm được hai hồn đó tất nhiên không dễ gì.”
Dừng một thoáng, giọng trầm lắng.
“Nhưng bỏ mặc huynh ấy càng khó hơn.”
“…”
“Ngày xưa tất cả mọi người đều cảm thấy gia cảnh của ta sa sút, định trước sẽ vĩnh viễn không có ngày rạng danh, chẳng ai chịu để ý đến ta. Lúc ta mới vào quân doanh, làm gì cũng một thân một mình, phòng thủ một mình, dò thám một mình, ăn cơm một mình. Có lần lọt vào trong bầy sói ma, nhiễm một thân máu độc, lúc đó ta cảm thấy sẽ không ai bất chấp nguy hiểm đến cứu ta, bởi vì ở Trọng Hoa ta đâu có người nào thân thiết.”
Mộng Trạch nghe vậy thì có phần lúng túng, lúc đó Mặc Tức thật sự còn quá trẻ, nàng chưa tiếp xúc nhiều với hắn, bây giờ nghe hắn nói về những chuyện cũ đó, nàng không biết nên an ủi thế nào, chỉ “ừ” khẽ một tiếng.
Mặc Tức nói: “Là huynh ấy cứu ta.”
“Không màng đến việc mình có bị liên lụy hay không, không màng đến việc cứu ta về rồi có xua tán ma khí được hay không, không để tâm đến thân phận và cảnh ngộ của ta.”
“Mộng Trạch. Bây giờ đổi thành ta thì cũng như vậy thôi. Bất luận có khó khăn cỡ nào, bất luận kết quả như thế nào, bất luận phải mất bao nhiêu lâu.” Mặc Tức nói: “Chỉ cần huynh ấy còn sống một ngày, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta quyết sẽ không quay đầu lại.”
“Đến khi bất cứ người nào trong hai ta chết đi.”
Trúc xanh bên sân tường trắng muốt lay nhè nhẹ, hứng gió mưa phát ra tiếng tí tách ướt át mà tiêu điều.
Mặc Tức nói ra mấy chữ cuối cùng: “Hoặc là huynh ấy khoẻ mạnh trở lại.”
Mộng Trạch nhìn người đàn ông trước mắt. Thật ra những lời đồn đãi lan truyền khắp thành mấy ngày qua, nàng cũng nghe được không ít, với tư cách là một trong những người thân cận với hắn nhất, thật ra lòng nàng hiểu rõ chân tướng hơn rất nhiều người khác, cũng hiểu rõ rốt cuộc Cố Mang có ý nghĩa thế nào với Mặc Tức.
Nhưng chính vì như thế, nàng mới phát hiện Mặc Tức thật sự quá kiên cường.
Rõ ràng trong lòng cất một ngọn lửa chực lụi tắt, rõ ràng trước mắt là con đường tối đen, rõ ràng toàn phải nhận lấy những tin tức khiến người suy sụp nhất, thế mà Mặc Tức vẫn nhịn xuống.
Nàng làm dược tu rất nhiều năm, từng thấy dáng vẻ yếu đuối, tuyệt vọng, chùn bước, mất kiểm soát của vô số loại người khi gặp phải khốn cảnh. Vì đủ mọi nguyên nhân, con cái đau đớn buông bỏ cha mẹ mắc bệnh nặng, người chồng hèn nhát bỏ rơi vợ yếu nhược… Có lẽ những người đó bị dồn vào góc chết nên chỉ còn mỗi cách cúi đầu thôi.
Nàng không phải bọn họ, không đặt mình vào hoàn cảnh đó để thấu hiểu nỗi khổ trong đời họ, vì vậy cũng không muốn mạo muội phán xét lựa chọn của họ đúng hay sai, ích kỷ hay bội bạc.
Nhưng cuối cùng sau khi nhìn quen tình người ấm lạnh, nàng vẫn sẽ rung động trước sự cố chấp không khuất phục số mệnh của một người nào đó.
Mặc Tức không oán than, không trách móc, không vô cớ gây rối hay sụp đổ mất kiểm soát.
Dù là kẻ ngốc cũng thấy được cảm xúc trên mặt hắn quá nặng nề, thấy được ngón tay của hắn run nhè nhẹ, ngặt nỗi hắn sống quá tỉnh táo, cũng quá tàn nhẫn với chính mình. Hắn không phí hoài tâm sức ở nơi không cần thiết, dẫu cho phát tiết sẽ khiến người ta dễ chịu hơn một chút.
Từ đầu chí cuối, hắn luôn dùng sự tỉnh táo gần như khốc liệt với chính mình để giải quyết những ác mộng vò nát tim mình vô số lần.
Cuối cùng Mộng Trạch thở dài một tiếng, nói: “Thuật Dẫn Hồn… là một nhánh của thuật Trùng Sinh trong tam đại cấm thuật. Mà dược tu có thể nắm giữ pháp thuật này, ngoại trừ đạo hạnh của bản thân phải đủ cao, còn phải có cơ duyên tu luyện được nó nữa.”
“Trong truyền thuyết dược tông, hầu hết những người này đã gần mức đại năng, hành tung khó xác định, gần như là thần thoại.”
“Có điều…” Mộng Trạch khựng lại chốc lát, ngón tay mảnh khảnh siết chặt ống tay áo của mình, ngẩng đầu nói với vẻ như đã hạ quyết tâm: “Muội từng đọc được một truyền thuyết trong dược phổ ngoài phố. Phía Bắc thành Lâm An có một vùng rừng sâu núi thẳm, trong núi có một cao nhân ẩn sĩ nắm giữ thuật Trùng Sinh.”
Nói đến đây, nàng gần như có thể thấy được đôi mắt đen láy của Mặc Tức sáng lên.
Mộng Trạch nói tiếp: “Thuật Dẫn Hồn là bước đầu tiên trong thuật Trùng Sinh, nếu lời đồn là thật, vị cao nhân đó nhất định có thể triệu dẫn hai mảnh tàn hồn khuyết thiếu của Cố sư huynh… có điều…”
Nàng dời mắt sang chỗ khác, nói khẽ: “Có điều lời đồn này chỉ là vài nét bút ít ỏi, căn bản không thể kiểm chứng gần Lâm An có một vị đại tu sĩ như vậy thật hay không. Nếu có, người nọ ẩn núp trong núi rừng, tất nhiên không dễ tìm như thế. Hơn nữa theo truyền thuyết nói, tính tình của người nọ rất khó dò, vui thì cứu người, không vui thì cố ý hại người, vì vậy chỉ sợ các huynh có thật sự tìm được người nọ, cũng không biết rốt cuộc là họa hay phúc nữa.”
Nhưng khuyên thì khuyên vậy, Mộng Trạch nhìn thần thái của Mặc Tức cũng đủ biết đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua con đường này.
Mộng Trạch thở dài nói: “Mặc đại ca, nếu huynh thật sự muốn đi, muội cũng ngăn không được. Chiến sự giữa Trọng Hoa và nước Liệu đã mở, Liên ca lại trọng thương đau ốm, đến nay sống chết còn chưa rõ, không biết có cứu về được không. Nếu huynh thật sự có thể giúp Cố sư huynh khôi phục như lúc trước cũng là chuyện cực kỳ có lợi với Trọng Hoa. Chỉ là chuyện này mang tính chất trọng đại… muội lo vào thời điểm này, vương huynh sẽ không đồng ý cho huynh rời Đế đô.”
Dừng một lát, nàng nói tiếp: “Thế này đi, trước tiên huynh cứ về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt, trước đó vì áp chế ma khí của Cố sư huynh mà huynh cũng bị thương không nhẹ. Chuyện này cứ để muội đi giải thích và cầu xin vương huynh.”
Dứt lời, nàng nở nụ cười dịu dàng mà ôn hòa với Mặc Tức, dẫu cho buồn khổ thấp thoáng nơi đáy mắt vẫn không thể che giấu.
“Xin lỗi, muội không phải là người đầu tiên tuệ nhãn thức châu (1), lúc nhà huynh gặp biến cố, muội không ở bên huynh… Để muội giúp huynh thêm lần này đi, nếu huynh có thể cứu được… cứu được người mà huynh để tâm.” Nàng cúi đầu, vài lọn tóc xõa trên cần cổ thanh mảnh trắng ngần: “Vậy thì muội cũng mừng lắm rồi.”
(1) Tuệ nhãn thức châu: Mắt sáng biết nhìn ngọc, ý nói nhãn lực sắc bén, biết nhận ra người tài.
“Huynh yên tâm, cứ để muội đi nói với vương huynh.”
Mưa càng trút càng lớn, Mộng Trạch dặn dò Mặc Tức vài điều cần chú ý khi dùng thuốc, sau đó gọi Nguyệt Nương cùng bung dù trở về. Mặc Tức cũng trở vào phòng tiếp tục chăm sóc Cố Mang, trong mảnh sân trống vắng chỉ còn vài gia đinh đứng đấy.
Lý quản gia cũng nằm trong số đó.
“Sư phụ, sao người lại cau mày? Người đang nghĩ gì vậy?”
Lý Vi mới thu nhận đồ đệ choàng tỉnh khỏi cơn mơ, dời tầm mắt từ vách tường bên kia, hắng giọng: “… Không có gì.”
Mới là lạ.
Đoạn đối thoại vừa rồi giữa công chúa Mộng Trạch và gia chủ nhà mình, ông đã nghe rành rọt, nhưng nghe kiểu nào nghĩ kiểu nào cũng thấy không thoải mái cho lắm.
Lý Vi từng là nô bộc trong vương cung, đã gặp biết bao phi tần thị nữ rồi. Tuy rằng những cô gái đó đều xuất thân cao quý, nhưng suy cho cùng vẫn là một con người, là người tất sẽ có tình cảm, mà tình cảm thì không thể nguôi ngoai dễ dàng như thế được.
Thế nên mới có người canh màn trống ngồi một mình đến sáng, mới có người nghe nói sủng phi nào đó nhận hết ân sủng chết vì bệnh thì cười khoái trá trong tẩm cung của mình, mới có những mưu tính, căm hận và đố kỵ.
Mới có nhiều không thể buông bỏ đến như vậy.
Nhưng Mộng Trạch lại là một cô nương khiến Lý Vi bất ngờ.
Tuy nàng từng giãy dụa, từng đau lòng, từng không cam, song những giãy dụa, đau lòng và không cam của nàng lại khiến Lý Vi cảm thấy quá giả tạo, cứ như phấn sáp thoa mặt mỹ nhân vậy.
Tình cảm dễ dàng buông bỏ như thế thì chẳng còn là tình cảm nữa rồi, huống hồ nàng đã đợi chờ Mặc Tức hơn mười năm ròng rã. Phải chăng vì nàng là một trong ba quân tử của Trọng Hoa, thế nên khí độ quả nhiên cũng khác những cô nương tầm thường?
Nghĩ vậy, Lý Vi không khỏi nhíu mày.