“Đúng rồi, Mặc Tức, ta có chuyện này muốn nói với đệ.”
“Chuyện gì?”
Cố Mang nói: “Vừa rồi ta bắt gặp Mộ Dung Liên trong lều trại chính, gã đang suy tính trận pháp.”
Mặc Tức vốn đang cầm muỗng sứ múc canh, nghe vậy thì khựng lại: “Thế à…”
“Ừ, với lại ta nhìn chiến cục mà gã bố trí rồi, khác hẳn cái mà ban ngày gã nói, gã có ý tưởng rất hay, nhưng hình như gã không định nói ra, chỉ suy tính một mình thôi.”
Mặc Tức lại rũ mắt múc vài muỗng canh, song không cho vào miệng, cuối cùng hắn đặt muỗng xuống.
Cố Mang hỏi: “Đệ không cảm thấy bất ngờ sao?”
Mặc Tức đáp: “Nói thật thì không bất ngờ lắm. Thật ra ta cảm thấy dạo này hành động của Mộ Dung Liên hơi khác thường.”
“Chẳng hạn như?”
“Lúc Chu Hạc muốn đưa huynh đi làm thí luyện hắc ma, gã đã đến ngăn cản. Sau đó ngăn cản không thành, gã bèn đeo cho huynh một chiếc nhẫn, nói là có thể giúp gã biết được tình huống của huynh mọi lúc. Sau đó gã lại đến học cung tìm ta mật báo.”
“…” Nghe Mặc Tức đột ngột nhắc đến chuyện này, chẳng hiểu sao ánh mắt của Cố Mang bỗng có phần né tránh.
Mặc Tức không vạch trần, chỉ quan sát ánh mắt của y rồi nói tiếp: “Sau này ta mới biết, lý do mà trước đó Mộ Dung Liên cản Chu Hạc đưa huynh đi là vì gã cũng muốn làm thí luyện hắc ma.”
“… Ừm.”
“Trên đời chỉ e sẽ không có chuyện trùng hợp đến vậy.”
“…”
“Hơn nữa cho dù thí luyện hắc ma đúng là trùng hợp đi, gã và Chu Hạc tình cờ cần người cùng một lúc, vậy sau khi huynh thoát thân khỏi chỗ của Chu Hạc, sao gã lại không đòi bắt huynh về làm thí luyện thể tiếp?”
Cố Mang cúi đầu im lặng uống canh, uống vài hớp mới lên tiếng: “Chắc là không muốn chọc giận đệ nữa?”
“Vậy còn chiếc nhẫn thì giải thích sao đây.” Mặc Tức nói: “Mộ Dung Liên đưa cho huynh chiếc nhẫn kia, bảo rằng là vì gã có thể biết được tình trạng của huynh thông qua nó, lúc trước ta cảm thấy không có gì, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, điều này cũng giải thích không thông. Chu Hạc bắt huynh đi làm thí luyện là ý chỉ của Quân thượng, nếu Mộ Dung Liên không định trở mặt với Quân thượng, thế thì bất luận tình trạng của huynh ra sao, gã cũng không thể nhúng tay can thiệp.”
Cố Mang “ừ” một tiếng rồi tiếp tục uống canh, thậm chí còn bắt đầu dùng muỗng húp canh nữa.
Mặc Tức lại thừa biết Cố Mang chưa bao giờ thích dùng muỗng húp canh, trừ phi Cố Mang chỉ muốn mượn động tác nào đó để tránh phải đối mặt với mình.
Cố Mang có thể giữ kín bí mật trước mặt rất nhiều người, duy chỉ trước mặt tiểu sư đệ, nhiều khi cảm xúc của y sẽ được bộc lộ qua những động tác nhỏ.
“Vì vậy lúc đó gã đưa cho huynh chiếc nhẫn kia, ta nghĩ có hai loại khả năng. Thứ nhất, nếu lúc đó tính mạng của huynh thật sự gặp nguy hiểm, gã sẽ trở mặt với Quân thượng để ngăn cản thí luyện tiếp tục, cho dù ta không can thiệp vào.”
Cố Mang chậm rãi nuốt một hớp canh, ngẩng đầu cười ha ha: “Tiểu huynh đệ à đệ nghĩ gì thế? Gã hận ta còn không kịp, đâu phải đệ không biết gã đối xử với ta thế nào ở Lạc Mai biệt uyển. Sao gã lại trở mặt với Quân thượng vì ta được.”
“Vậy thì còn khả năng thứ hai.” Mặc Tức nói: “Mộ Dung Liên đang nói dối. Chiếc nhẫn kia căn bản không phải dùng để phản hồi tình trạng của huynh, mà là có công dụng khác.”
Mặc Tức vừa nói vậy, Cố Mang cũng hơi biến sắc.
Lát sau, Cố Mang nói: “À… lúc gã đưa nhẫn cho ta mượn, ta thật sự có cảm giác rất lạ, nhưng ta không biết phải diễn tả thế nào, có chút đau đầu, nhịp tim cũng đột nhiên tăng tốc… chẳng lẽ chiếc nhẫn kia bị yểm pháp chú gì?”
“Khó nói lắm.” Mặc Tức lắc đầu: “Chuyện này e rằng chỉ có chính gã mới rõ ràng. Chúng ta nói trở lại ha, sau khi Chu Hạc đưa huynh đi, Mộ Dung Liên đã đến học cung tu chân tìm ta, lúc ấy gã để lại cho Giang Dạ Tuyết mấy câu, không nhắc gì khác, mục đích quan trọng nhất chính là lộ tin cho ta, nói cho ta biết huynh bị đài Tư Thuật bắt đi làm thí luyện hắc ma. Nếu chiếc nhẫn của gã thật sự có thể theo dõi tình trạng của huynh, gã cần gì phải đến tìm ta nữa? Lúc nguy cấp gã tự đi bẩm báo với Quân thượng là được. Gã tìm ta chỉ dẫn đến một kết quả, mà kết quả đó chính gã cũng rõ ràng.”
Ngừng một thoáng, Mặc Tức nói: “Gã tin chắc ta nhất định sẽ đi cản Chu Hạc.”
Nước canh không còn, Cố Mang cúi đầu vờ như lơ đãng nghịch chiếc muỗng.
Mặc Tức nói: “Trước đó ta đang cân nhắc chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy, thật ra lúc ấy mục đích của Mộ Dung Liên chỉ có một, gã không muốn thí luyện hắc ma được tiến hành. Ngoại trừ điều đó, bất cứ động cơ nào cũng không đủ thành lập.”
Cố Mang không đáp, hàng mi mềm mại rũ xuống, để lại bóng mờ nhỏ vụn nơi mí mắt.
Yên lặng hồi lâu, Cố Mang nói: “Mặc Tức, ta… giữa ta và Mộ Dung Liên, thật ra…”
Y thoạt nhìn muốn nói lại thôi, dường như toan thổ lộ một ít bí mật đã đè nén thật lâu, nhưng lời đến bên miệng chợt tiêu tán theo bờ môi mím lại.
Mặc Tức nói: “Nếu huynh có bí mật nào khó nói, vậy thì đừng nói nữa.”
“…”
“Huynh sống ở phủ Vọng Thư lâu như vậy, có một vài chuyện không thể nói cũng rất bình thường thôi. Hôm nay ta nói với huynh những lời này cũng không có ý gì khác cả. Ta tin tưởng huynh, huynh cũng không cần giải thích nhiều với ta. Ta chỉ muốn hỏi huynh một câu —— Huynh cảm thấy rốt cuộc con người của Mộ Dung Liên như thế nào?”
Mặc Tức cứ ngỡ Cố Mang sẽ cẩn thận cân nhắc rồi mới trả lời, không ngờ Cố Mang lại trả lời ngay tắp lự.
Cố Mang đáp: “Ta không biết.”
Mặc Tức nhìn ánh mắt của y, cặp mắt kia xanh biếc mà sáng trong, không chứa dù nửa phần che giấu.
“Thứ mà đầu ta nhớ…” Dẫu cho không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng mà muốn tránh cũng không được, Cố Mang vẫn đành nói: “Không còn quá toàn vẹn nữa, ta không biết mình có nhớ hết mọi thông tin quan trọng về gã chưa, vậy nên ta không dám nói bừa.”
“Thế dựa theo những gì huynh nhớ để phán đoán, huynh cảm thấy gã hút Phù Sinh Nhược Mộng có bình thường không?”
Cố Mang nói: “Không bình thường.”
Mặc Tức thở dài, gật gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Lúc ta vừa về vương thành gặp lại gã, cảm thấy gã sa đọa đến nước này quả thật phản cảm đến cực độ. Nhưng sau này trải qua đủ thứ chuyện, ta cứ cảm thấy những gì mình chứng kiến chưa hẳn là sự thật, Quân thượng nói với huynh rằng muốn phế bỏ Lạc Mai biệt uyển của gã, mà Tiên vương lại từng có ý định phế Quân thượng để lập Mộ Dung Liên làm Thái tử —— Gã chọn cách làm như vậy, có lẽ cũng là hành động bất đắc dĩ để tự bảo vệ mình.”
Lúc này Cố Mang lại lắc đầu, nói: “Đệ nói không đúng.”
Mặc Tức hơi sửng sốt: “Không đúng chỗ nào?”
“Mộ Dung Liên từng gần vị trí Thái tử nhất, chuyện này cả Trọng Hoa đều biết. Nhìn vào cứ tưởng gã có uy hiếp lớn nhất với vương vị, thật ra không phải vậy. Gã bị theo dõi quá sít sao, căn bản không có cơ hội gây nên sóng gió gì. Mà chính vì gã không có cơ hội gây sóng gió, Quân thượng hoàn toàn không cần quản thúc gã, thậm chí để tỏ lòng nhân từ, Quân thượng sẽ còn khoan dung với gã nhất nữa kìa.”
Ngừng một thoáng, Cố Mang tiếp tục nói: “Đệ có còn nhớ tình trạng của Mộ Dung Liên trước khi hút Phù Sinh Nhược Mộng không?”
Mặc Tức thở dài: “Cũng không khá hơn là bao, vẫn áo quần lụa là, ăn chơi trác táng, ganh đua háo thắng.”
Cố Mang gật đầu: “Điều cuối cùng là quan trọng nhất. Đúng vậy, Mộ Dung Liên từng rất ganh đua háo thắng, nhưng chẳng lẽ lúc đó gã không muốn tự bảo vệ mình sao? Chẳng lẽ lúc đó gã không cần bận tâm Quân thượng nghĩ gì về mình sao? Trước và sau khi gã hút Phù Sinh Nhược Mộng, thật ra tình cảnh của triều đình chẳng hề thay đổi gì. Thế nên gã hút loại mê dược này, không phải vì để Quân thượng lơi lỏng cảnh giác với mình, ắt hẳn có nguyên nhân nào khác.”
Cố Mang phồng má, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Chẳng qua ta không rõ là nguyên nhân gì thôi. Lúc trước ta cũng từng nghĩ, phải chăng Mộ Dung Liên đã gặp phải biến cố bí mật nào đó mà chúng ta không biết, thế nên tính tình mới thay đổi chóng mặt, cam tâm tự trụy lạc sa đọa. Nhưng vừa rồi thấy gã suy tính binh pháp trong lều quân, ta đã hiểu ra ngay, thực chất gã vẫn còn là Mộ Dung đại công tử hiếu chiến kia, chẳng có gì thay đổi. Đệ có biết gã nói câu gì trong lều không?”
“Câu gì?”
“Gã nói —— Lẽ nào ta thật sự không bằng ngươi?”
“…”
“Đệ nhìn đi, gã còn cố giữ một hơi cạnh tranh với đệ kìa.”
Mặc Tức lại nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng lúc hai người nói đến đây, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, tiếng bước chân ồn ã cùng với tiếng nhiều người tranh cãi, có thể nghe loáng thoáng được “ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi”, “làm gì quản nghiêm thế”, “ngươi đừng kéo ta mạnh quá, chẳng phải ngươi chỉ là một tên quan thủ vệ xuất thân nô tịch sao?” Tiếp theo truyền đến tiếng vật lộn giằng co, có cận vệ đứng ngoài lều bẩm báo: “Mặc soái! Có người trong quân Xích Linh vi phạm quân luật nghiêm trọng, tung tin đồn trước trận! Ba kẻ đầu sỏ đã bị bắt giữ, mời Mặc soái trách phạt!”
Tung tin đồn trước trận?
Còn là người của quân Xích Linh?
Mặc Tức và Cố Mang đưa mắt nhìn nhau, Mặc Tức nói: “Chờ chút.” Chờ Cố Mang đeo mặt nạ vàng xong, hắn mới cho người ở bên ngoài vào.
Quân Xích Linh và quân Bắc Cảnh không giống nhau, bọn họ chỉ nhận quý tộc thuần huyết, hơn nữa quân trang đều thêu đồ đằng đại diện cho riêng thân phận tông tộc của mình. Mặc Tức quan sát ba người kia một lượt, một kẻ là trực hệ nhà họ Lâm, một kẻ là trực hệ nhà họ Chu, kẻ còn lại thì làm Mặc Tức hơi bất ngờ, bởi vì đó là một vị biểu thúc họ hàng xa của Mộng Trạch, trước đó Mặc Tức còn gặp lão trong lễ tế cuối năm.
(1) Biểu thúc: Chú họ.
Mặc Tức cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì vậy.”
Cận vệ chắp tay bẩm tấu: “Hi Hòa quân! Ba tu sĩ quân Xích Linh này dám bàn tán về việc riêng của chủ soái trong quân, còn truyền bá lời đồn khắp nơi, nói ngài…”
“Nói ta cái gì?”
Cận vệ kia kính sợ Mặc Tức, cân nhắc cả buổi cũng tìm không ra từ nào phù hợp để trình bày. Đúng lúc này, chợt nghe lão họ hàng xa của nhà Mộ Dung gân cổ nói: “Ta truyền bá lời đồn gì? Mặc soái và cháu gái của ta rõ là tình đầu ý hợp, cả thiên hạ đều biết! Hai đứa nó lén lút gặp nhau hẹn hò, ta làm thúc thúc nghe thấy mừng quá nên mới nói nhiều đôi ba câu, chẳng lẽ còn vi phạm vương pháp gì hay sao?!”
Cận vệ cả giận quát: “Hừ! Ông còn không ngậm miệng?!”
“Bảo ta ngậm miệng? Một kẻ từ trên xuống dưới chẳng có nửa giọt máu hoàng thất nào như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho ta? Ngươi có biết ông đây có quan hệ gì với Quân thượng không, nếu ông đây mất hứng, có thể cho cả nhà ngươi cuốn gói cút ra khỏi đô thành Trọng Hoa đấy!”
Bấy giờ Mặc Tức xem như đã nghe hiểu, hắn cắt ngang tiếng tru tréo của vị biểu thúc này, nói: “Tiền bối, sợ là ông hiểu lầm rồi.”
“Cái gì?”
“Ta và Mộng Trạch ở riêng trong lều lớn, chỉ nói việc công, không nói việc tư. Tiền bối cũng là tu sĩ cấp cao của Xích Linh, lời gì nên nói, lời gì không nên nói, ông hẳn nên rõ ràng. Trọng Hoa và nước Liệu sắp khai chiến, việc này ta tạm không truy cứu, rất mong tiền bối ăn nói cẩn thận, đừng tái phạm nữa.”
Biểu thúc lại không cảm kích, mắt trừng to như ếch trâu, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi quát: “Được lắm! Hi Hòa quân, ngươi đúng là ngoài mặt một vẻ sau lưng một kiểu. Phải! Ngươi là chủ soái thật, nhưng ngươi cũng là vãn bối của ta! Ngươi vừa ngủ với cháu gái của ta xong, quay đầu đi lại khoa tay múa chân với ta như thế, chẳng cung kính gì sất, ngươi có tin ta ——”
Mặc Tức giơ tay cắt lời lão: “… Ta ngủ với cháu gái ông hồi nào?”