Cố Mang ngồi bên cửa sổ quán trọ.
Y đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy kết giới mà Mặc Tức thiết lập, cũng biết Mặc Tức có chuyện gì đó phải tạm thời ra ngoài. Vì vậy y cũng không sốt ruột, ngoan ngoãn ngồi bên kia chờ Mặc Tức trở về.
Hiện tại y bị tàn phá quá nặng nề, giác quan và cảm xúc đều hết sức trì độn, ít khi thể nghiệm được cảm xúc nào rõ rệt, vui buồn mừng giận cũng như bị pha nước, trở nên nhạt nhẽo đến lạ thường.
Nhưng khi thấy chân trời nổi dần màu trắng bạc, nghĩ rằng sau hừng đông là đến ngày ước hẹn với “ca ca”, mình sắp sửa có một người huynh trưởng và có một mái nhà, y vẫn không khỏi biểu lộ đôi ba phần vui sướng, nằm nhoài bên cạnh khung cửa sổ, tha thiết chờ mong nhìn mây đỏ đầy trời, thái dương từ từ trồi lên khỏi mặt đất.
Ngẫm nghĩ một lát, Cố Mang đứng dậy đi lấy bộ đồ trắng Mặc Tức mua cho mình.
Y cứ cảm thấy mình vụng tay vụng chân, dễ dàng làm bẩn bộ đồ sạch thế này, vì vậy tuy thích lắm song vẫn không dám mặc. Nhưng mà hôm nay y phải gặp ca ca, thế nên tất nhiên phải khác rồi.
Lúc Mặc Tức trở lại, sắc trời còn chưa sáng, sớm tối đang giao nhau.
Hắn đẩy cửa ra, lờ mờ trông thấy bên cửa sổ có một người đang đứng, dáng hình cao ráo thanh tú, ngọc quan buộc mái tóc dài, áo bào trắng muốt buông thõng trên nền đất. Có một thoáng chốc, trái tim của hắn nảy một cái thật mạnh, hận không thể cho rằng chuyện xảy ra ở động Hồn Thiên tối qua chỉ là một giấc mộng, người đứng bên cửa sổ là Mộ Dung Sở Y, Mộ Dung Sở Y đến thực hiện ước hẹn.
Tiếc rằng không phải.
Dần dần hắn thấy rõ, người đứng bên đó nhìn mình là Cố Mang đã thay quần áo mới.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn, tràn ngập chờ mong ——
Chờ mình đưa huynh trưởng của y đến.
“Mặc Tức?” Thấy Mặc Tức trở về, lẽ ra Cố Mang rất vui mừng, sau đó nhìn thấy áo quần của hắn bê bết máu, trong lòng ngỡ ngàng không thôi, vội bước về phía hắn: “Ngươi sao vậy?”
Mặc Tức không lên tiếng, thật ra hắn cũng không còn nói được lời nào nữa.
Trở về từ động Hồn Thiên ở đất phong chỉ có ba người, ngoại trừ Tiểu Lan Nhi bị đưa đến nhà thuốc chữa trị, hắn và Nhạc Thần Tình gần như đều mất khả năng nói. Sau hồi gào khóc nức nở, Nhạc Thần Tình cứ ngồi thẫn thờ bên hồ máu, chỉ sợ cậu ta đang một mực nhớ lại những lời nói và hành động của mình với Mộ Dung Sở Y, nhớ rằng mình tin tưởng Giang Dạ Tuyết thế nào, để rồi đẩy tứ cữu vốn đã lẻ loi cô độc xuống vực sâu lạnh lẽo hơn.
Mộ Dung Sở Y không để lại di vật gì, thứ duy nhất có thể miễn cưỡng tính là di vật, e rằng chỉ còn đống võ sĩ trúc vỡ nát trong hang động mà thôi.
Bây giờ chúng đều nghe lệnh của Nhạc Thần Tình, bởi vì chúng đã mất đi người tự tay đẽo gọt ra chúng.
Nhưng mà trong động Hồn Thiên, lúc Mặc Tức vô tình chạm phải một con trong số đó, nó chợt co lại bằng cỡ lòng bàn tay, lẳng lặng nằm dưới đất, dường như vì hoàn thành nguyện vọng của người nào đó, chờ Mặc Tức mang nó trở về.
Mặc Tức lấy võ sĩ trúc nho nhỏ đó ra, đặt vào bàn tay của Cố Mang.
Cố Mang sửng sốt, nhưng y chỉ trì độn chứ không phải ngu ngốc. Y luôn khéo hiểu lòng người, dẫu cho đôi khi loại khéo hiểu lòng người này chỉ mang đến cho y nhiều buồn khổ mà thôi. Trong phòng yên lặng một cách đáng sợ, lát sau Cố Mang nhỏ giọng hỏi: “Huynh ấy sẽ không đến, phải không?”
“…”
“Huynh ấy… không thích ta hả?”
Mặc Tức nâng tay ôm Cố Mang vào ngực, hắn cố nén bi thương, nói với Cố Mang: “Không phải, hắn có một ít chuyện riêng phải làm, không thể không rời đi trước. Hắn thích huynh lắm, nên mới bảo ta tặng người trúc nhỏ này cho huynh nè. Chờ hắn làm xong chuyện của mình, hắn sẽ quay trở lại.”
“Vậy phải mất bao lâu nha?”
“Chắc là… lâu lắm lâu lắm đó…”
“…”
Cố Mang lặng thinh, hồi lâu sau, y nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tức, sao ngươi lại khóc?”
Sao hắn lại khóc?
Biến loạn trong động Hồn Thiên chỉ xảy ra trong một đêm ngắn ngủi, thế mà như đã quấy cho quá khứ lắng đọng hơn mười năm qua lở đất long trời.
Dịu dàng khoan dung của Giang Dạ Tuyết là giả dối, ái ân với Tần Mộc Cẩn là giả dối, ích kỷ vô tình của Mộ Dung Sở Y là giả dối, đủ mọi lời nói của Quân thượng cũng là giả dối.
Mặc Tức như sống trong một ván cờ móc nối liên hoàn, hắn dùng chân tình đối xử với mọi người, mang lòng thành ra cho mọi người xem, nhưng chỉ đổi được hết tấm mặt nạ này đến tấm mặt nạ khác.
Hắn từng nghĩ rằng những gì mình làm cho tổ quốc đều là đúng, ân oán thị phi đều phân biệt rõ ràng, nhưng mà sau một trận biến động, hắn lại phát hiện bọn họ chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn.
Rốt cuộc đương kim Quân thượng phải tàn nhẫn thế nào mới có thể ủ mưu bảo Giang Dạ Tuyết ám hại Lục Triển Tinh, chôn vùi hơn bảy vạn sinh mạng của tướng sĩ, lừa gạt Cố Mang không còn đường để chọn, buộc phải nghe theo lệnh của mình?
Năm năm sống kiếp mật thám.
Lưng đeo tội ác và máu tanh, một mình chống chịu đến tận giờ.
Thậm chí vì giành lại mảnh hồn cuối cùng của thú Huyết Ma mà đánh mất ý thức làm người một lần nữa, bỏ lỡ cơ hội nhận lại huynh trưởng.
—— Trả giá nhiều như vậy, bọn họ hy vọng chiến tranh ngừng nghỉ, Cửu Châu thái bình.
Nhưng thì ra chỉ đang mài bén đao kiếm trong tay của Quân thượng mà thôi.
Mặc Tức chỉ thấy mỏi mệt khôn cùng.
Vì trận biến loạn ở động Hồn Thiên, Mặc Tức không thể cùng Cố Mang ở lại Lâm An tìm kiếm đại tu ẩn sĩ nữa. Thảm án của nhà họ Nhạc nhanh chóng lan truyền như gió lửa, truyền từ Lâm An đến khắp thành Trọng Hoa.
Cả nước chấn động.
Mặc Tức và Cố Mang giúp Nhạc Thần Tình thu dọn chỉnh đốn, sau đó cùng cậu ta nâng quan tài quay trở về Đế đô.
Tang lễ tiến hành như một tuồng kịch câm hoang đường, vương thất cần phải giữ gìn mặt mũi, không thể vạch trần hành vi ghê tởm của Nhạc Quân Thiên một cách quá lộ liễu, nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió, thật ra trong lòng mọi người đều tỏ tường chân tướng là thế nào, thương tiếc và thơ văn ca tụng chỉ càng buồn cười hơn gấp bội.
Cách cờ trắng phất phơ và dòng người đưa tang đông nghìn nghịt, Mặc Tức nhìn Quân thượng nghiêm trang rót rượu trên đài tế, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay ——
Rốt cuộc kẻ này xem thần tử của mình, binh sĩ của mình, dân chúng của mình, là cái gì đây?
Tang lễ tập thể của nhà họ Nhạc không kéo dài quá lâu.
Ngoại trừ Nhạc Thần Tình vốn chẳng còn tâm trạng, phần nhiều là vì chiến sự giữa Trọng Hoa và nước Liệu nảy sinh liên tùng tục, bên này Quân thượng còn đang tế bái, bên kia đã có người của Quân Cơ Thự chực chờ bẩm tấu tình hình chiến đấu ở biên giới với hắn.
Trong gió ngập tràn mùi khói lửa nồng nặc.
Giang Dạ Tuyết nói không sai, chiến sự giữa Trọng Hoa và nước Liệu không hề lụi tắt vì bọn họ giành được tàn hồn của thú Huyết Ma, trái lại còn căng như dây đàn.
Mọi người nơm nớp lo sợ dự tang lễ, ngay cả những vị vương hầu xưa nay lạc quan nhất cũng hiểu rằng —— Trọng Hoa và Liệu, đại chiến sắp tới.
“Nghe nói quốc sư nước Liệu lại chế ra pháp thuật mới, lúc giao chiến ở biên giới đã sử dụng rồi, pháp thuật đó giống như ôn dịch vậy, có thể khiến cho tất cả dân chúng ở vài tòa thành bị nhiễm ma khí trong vẻn vẹn hai ba ngày.”
“Trời ạ, vậy làm sao bây giờ?”
“Ài, không biết nữa, nghe nói đài Tư Thuật và đài Thần Nông đã sớm nghĩ cách phá giải rồi, chỉ mong bọn họ nghĩ ra nhanh một chút, mấy ngày nay nước Liệu không ngừng dồn hỏa lực tấn công vào biên giới, chỉ e rất nhanh thôi sẽ phải đánh lớn đấy.” Người nói mặt ủ mày chau: “Nếu không có cách ngăn cản đống ma khí này, còn ai dám xông pha chiến đấu nữa, khác nào tự tìm đường chết đâu?”
“Nói chung ta tuyệt đối sẽ không ra tiền tuyến…”
Mọi người xì xào xôn xao.
Bên này là nỗi đau tột cùng của nhà họ Nhạc, bên kia lại là đám lão quý tộc rủ rỉ bàn tán xem nên giữ mạng thế nào trước chiến tranh sắp tới, vui buồn ưu tư giữa người với người suy cho cùng cũng chẳng hề tương thông.
Nhạc Thần Tình không có tâm trạng ở lại lăng mộ, tiếp nhận lời chia buồn chẳng mấy thật lòng của đám người kia. Cậu ta trở về Nhạc phủ —— Nhạc phủ chết nhiều người như thế, giờ đây vắng lặng đến đáng sợ. Nhạc Thần Tình bước chậm dưới hành hiên, hễ đi đến đâu là lại nhớ đến một ít chuyện xưa cũ, trái tim cũng quặn đau nhức nhối, không khỏi khom người như sắp thở hết nổi, phải ngồi tại chỗ thật lâu mới lại sức đi tiếp.
Rõ ràng Nhạc Thần Tình còn trẻ tuổi như vậy, thế mà xương cốt và khớp nối toàn thân như bị rỉ sét trong một đêm, ngay cả đi đứng cũng trở nên nhọc nhằn mà cứng còng đến vậy.
Nhạc Thần Tình đi đến trước cửa phòng luyện khí của Mộ Dung Sở Y, ngẩn người thật lâu.
Đây là một trong những nơi khó vào nhất Trọng Hoa, cần có mật thuật và chú quyết. Thế nhưng Nhạc Thần Tình như phúc chí tâm linh (1), hoặc như vững tin vào cái gì, cậu ta giơ tay đẩy cửa, người gỗ nhỏ giữ cửa “soạt” một tiếng trồi lên từ hộp kín, hỏi: “Người đến là ai?”
(1) Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì đầu óc cũng trở nên linh hoạt.
Giọng nói ấy trầm thấp, êm tai như tiếng ngọc vỡ trên núi Côn Lôn, là giọng nói mà Mộ Dung Sở Y để lại thuở sinh thời.
Nhạc Thần Tình như bị giọng nói này tổn thương, lồng ngực đau đớn đến nói không nên lời, cậu ta hoàn toàn không biết mật thuật và khẩu lệnh là gì, vì thế chỉ cúi người, vùi mặt vào đôi tay, nghẹn ngào gọi: “Tứ cữu.”
Tiếng nấc nghẹn biến thành tiếng khóc than, mà người gỗ nhỏ đó chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.
Nhạc Thần Tình cuộn mình quỳ gối ngoài phòng luyện khí, nức nở nói: “Tứ cữu, con nhớ người lắm…”
Tất nhiên chú quyết không phải cái này, ấy vậy mà cánh cửa đóng chặt của phòng luyện khí lại phát ra một tiếng “két” nặng nề rồi mở ra hai bên. Nhạc Thần Tình ngơ ngác ngước nhìn, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi vào trong.
Đồ vật bày đặt bên trong hơi lộn xộn, chủ nhân là người rất bận rộn, bản vẽ ghim đầy tường, phía trên vẽ nhiều loại cơ giáp và pháp khí, có rất nhiều cái chỉ là ý tưởng của Mộ Dung Sở Y lúc còn sống, vẫn chưa kịp thực hiện. Nhạc Thần Tình xem từng tờ một ——
Tham Sân Si của Trọng Hoa, rõ ràng tiếng tăm tệ đến mức này, thế mà những gì Mộ Dung Sở Y giam mình trong phòng luyện khí để chế tạo, lại toàn là vật dụng tạo phúc cho con người.
Giáp gỗ múc nước, pháp khí tránh tà…
Bản phác thảo của mấy thứ này vẫn còn chất chồng trên bàn, Mộ Dung Sở Y dính phải ma chú, không thể gần gũi với bất cứ ai, vì vậy mọi ý tốt mà hắn dành cho thế gian này đều để lại trên đống bản vẽ nhiều vô số kể ấy.
Có lẽ Mộ Dung Sở Y từng cho rằng cuộc đời của mình sẽ rất dài, cô độc tuy khó chịu thật, nhưng ít ra cũng có thể thực hiện tất cả suy tưởng này.
Nhạc Thần Tình lật xem đồ vật trên bàn của Mộ Dung Sở Y, một vài lỗ mộng (2), vài cây đinh tròn, bản vẽ các khớp của võ sĩ trúc. Mỗi lần cầm lấy vật nào, Nhạc Thần Tình lại quan sát thật lâu, mà vừa nghĩ đến thuở sinh thời Mộ Dung Sở Y chế tác những thứ này vì đâu, Nhạc Thần Tình lại cảm thấy trong lòng càng xót xa gấp bội —— Tham Sân Si, Tham Sân Si, luyện khí sư vô tình nhất —— Ngoài cửa sổ là muôn vàn tiếng xấu, trong cửa sổ lại lắng lo cho thế gian.
(2) Mộng: Đầu gỗ đẽo vừa vặn để lắp vào một lỗ mộng ở miếng gỗ khác. (trái là lỗ mộng, phải là cái mộng)
Những dòng chữ nhỏ dưới mỗi bản vẽ đều khiến Nhạc Thần Tình nghẹn ngào, hốc mắt ngân ngấn nước, thi thoảng phải cố nén buồn đau một lúc lâu rồi mới đọc tiếp được, để hiểu rằng giáp gỗ này nhằm giúp người già hoạt động thuận tiện hơn, bảo khí kia nhằm bảo vệ đám trẻ con chu toàn.
Thậm chí Nhạc Thần Tình còn phát hiện một xấp bùa Kim Cương Bất Phá bắt chước bút tích của nhà họ Nhạc.
Cậu ta siết chặt xấp bùa đó trong tay, chợt hiểu thì ra năm xưa kiếm ma Lý Thanh Thiển quấy phá khiến lòng dân hoảng loạn, những người nghèo khổ không mua nổi bùa hộ thân của Nhạc phủ, người âm thầm tặng bùa cho bọn họ vốn dĩ không phải Giang Dạ Tuyết, mà là…
Nhạc Thần Tình cầm xấp giấy ố vàng kia, dạ dày như bị đấm mạnh một cú, cậu ta khom người, đau đớn bật khóc ——
Là tứ cữu mà.
Từ trước đến nay, Tham Sân Si không phải người, Giới Định Tuệ mới là người.
Con người dịu dàng, từ ái, cho dù bị dồn vào đường cùng vẫn nhất mực kiên trì, không thẹn với lương tâm… đều là tứ cữu Mộ Dung Sở Y của cậu…
“Tứ cữu… tứ cữu…”
Nhạc Thần Tình gào khóc thảm thiết, tự giam mình trong gian phòng luyện khí nho nhỏ này, đồng hồ nước trong phòng vẫn đang lẳng lặng chảy, mực trong nghiên chưa rửa, một cây bút lông Hồ Châu còn đặt bên cạnh giấy Tuyên trắng tinh tươm.
Hệt như Mộ Dung Sở Y vừa vội vàng ra ngoài vì chuyện gì vậy.
Vật chết không có tình cảm, cơ giáp và bản vẽ khắp phòng đều không hề biết rằng, thật ra chủ nhân của chúng sẽ không trở về nữa.
Hết chương 176
Stormi: Tan nát cõi lòng vì tứ cữu… tứ cữu ơi là tứ cữu thật sự không cam tâm mà… Còn Mang Mang tội nghiệp nữa, người ta mặc đồ đẹp chờ sẵn mà vậy đó, chịu nổi không =((((
_______________
Về bùa Kim Cương Bất Phá, chương 40 đã có nhắc…
Lạ thật, bùa Kim Cương Bất Phá là bùa thượng hạng đắt giá nhất nhà cậu ta, lúc hái hoa tặc hoành hành, người người đều muốn mua, nhưng không phải ai ai cũng mua được, bá phụ của cậu ta còn vì thế mà xua đuổi các tiểu tu sĩ gây náo loạn, tứ cữu của cậu ta làm gì thèm để ý.
Đống bùa chú này… là ai cho bọn họ?
Mới nghĩ một tí, Nhạc Thần Tình đã nghĩ đến một người.
Một bóng hình trắng toát gầy gò ốm yếu, ngồi trên xe lăn gỗ, đầu gối đắp một tấm chăn mềm.
—— Giang Dạ Tuyết.
Đúng rồi, Giang Dạ Tuyết xưa nay luôn rề rà dong dài, một con ma ốm thân mình còn lo chưa xong, thế mà cứ mềm lòng muốn chết. Bùa Kim Cương Bất Phá của mấy hộ nghèo đó, xem ra hẳn là Giang Dạ Tuyết làm cho.
Ý nghĩ này khiến Nhạc Thần Tình hơi khó chịu. Một mặt, cậu ta cũng cảm thấy cách hành xử kiểu sống chết mặc bây của tứ cữu và cha mình hơi tàn nhẫn. Mặt khác, từ nhỏ cậu ta đã nghe người trong phủ xỉ vả Giang Dạ Tuyết đủ kiểu, nói Giang Dạ Tuyết chẳng có bản lĩnh gì hay ho, chỉ biết đem bán bí thuật của nhà họ Nhạc, lung lạc lòng người, lừa danh gạt tiếng.
Nhưng nếu không nhờ Giang Dạ Tuyết tốt bụng tặng bùa Kim Cương Bất Phá cho những gia đình này, vậy thì kiếp nạn hôm nay, không biết chợ Đông sẽ có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng…
Trước hai đầu mâu thuẫn, Nhạc Thần Tình nhất thời không biết nên có cảm tưởng gì. Vậy mà xung quanh cứ ồn ào không ngớt, khiến cho cậu ta rối trí hơn.
Nhạc Thần Tình lơ mơ nghĩ, lần này giữa tứ cữu và Giang Dạ Tuyết, lẽ nào tứ cữu sai thật sao…