“Bốp” một tiếng, dùng hết mười phần sức, gò má của Lục Triển Tinh lập tức sưng lên, khóe môi có máu chảy ra.
Mặc Tức lườm hắn, hốc mắt đỏ bừng.
Giọng nói lại run rẩy đến lạ.
“Ngươi dựa vào đâu mà quyết định thay huynh ấy? Ngươi dựa vào đâu mà lựa chọn thay huynh ấy? Ngươi có biết ngươi chết rồi, bảy vạn chiến hữu của huynh ấy chết không yên nghỉ sẽ dồn huynh ấy đến bước nào không? Ngươi muốn đẩy huynh ấy xuống vực sâu sao Lục Triển Tinh?!” Cuối cùng tia lửa trong mắt bắn tung tóe, gần như là rống giận: “Ngươi không muốn huynh ấy chết, nhưng ngươi thật sự hiểu được suy nghĩ của huynh ấy sao?!!”
Lục Triển Tinh cũng cất cao giọng, răng môi rướm máu hé ra khép lại: “Suy nghĩ của đệ ấy viển vông quá, sớm muộn cũng hại chết đệ ấy thôi! Ngươi biết cái quái gì?!”
Hệt như hai thanh binh khí va nhau chan chát, rồng tranh hổ đấu.
“Từ nhỏ ngươi đã cơm no áo ấm, cái gọi là trở ngại chẳng qua chỉ là vài chuyện vớ vẩn trong gia tộc của ngươi thôi! Ngươi có từng trải nghiệm cảm giác bất lực khi người khác không vui là có thể lấy mạng của ngươi chưa? Ngươi có biết từ nhỏ đến lớn Cố Mang vật vã thế nào mới sống được tới hôm nay không?” Vì phẫn nộ và tuyệt vọng, Lục Triển Tinh gần như nghẹn ngào: “Đệ ấy đúng là một con lừa ngốc váng đầu, các ngươi nới vòng Tỏa Nô buộc trên cổ đệ ấy, dùng công danh lợi lộc làm củ cải bắp cải treo trước mắt đệ ấy, nhưng sự thật có thay đổi không?”
“Đệ ấy vẫn đang dùng máu và nước mắt của mình kéo cối xay cho các ngươi, vậy mà còn vui mừng khôn xiết như thằng ngốc…” Nói đoạn, Lục Triển Tinh nhịn không được ngẩng đầu lên, dùng cánh tay che mắt mình, khàn giọng nói: “Nhưng con lừa vẫn chỉ là con lừa, ngày nào đó đệ ấy kiệt sức rồi, mệt mỏi rồi, đệ ấy đi không nổi nữa, đệ ấy cũng chỉ còn nước mặc người tàn sát hài cốt khó giữ thôi!”
Nói đến đây, Lục Triển Tinh hít một hơi thật sâu.
“Đệ ấy nhìn không rõ, ta sẽ giúp đệ ấy nhìn rõ trước thời hạn.”
“Đệ ấy rõ rồi mà vẫn không chịu buông tay, ta sẽ ép đệ ấy buông cả mười ngón tay!”
“Nếu đệ ấy cảm thấy lão Quân thượng có ơn với mình, vậy ta vẫn sẽ chờ. Ta chờ đến khi tân vương lên ngôi rồi mới làm việc này, tránh cho đệ ấy và lão Quân thượng trở mặt thành thù. Còn việc gì mà ta không suy xét chu toàn thay đệ ấy đâu nào?”
“… Lục Triển Tinh…” Cảm xúc đè nén trong cổ họng của Mặc Tức như dung nham sục sôi: “Ngươi đúng là đồ điên…”
“Điên rồi không phải ta, là đệ ấy.” Lục Triển Tinh thả tay xuống, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe vì kích động, song dịu dàng trong mắt đã tróc hết, chỉ còn mỗi quyết tuyệt mà thôi. Hắn nhìn Mặc Tức chòng chọc: “Mang Nhi phải điên cỡ nào mới có thể cho rằng với sức của một mình đệ ấy sẽ thay đổi được cái nhìn của Trọng Hoa hay thậm chí là toàn bộ Cửu Châu đối với nô lệ? Đệ ấy phải rồ dại cỡ nào mới cảm thấy tất cả những việc này đều có hy vọng chứ!”
Mặc Tức khàn cả giọng: “Ngươi thà rằng huynh ấy hắn mất đi ánh lửa trong đời mình, cũng phải bắt huynh ấy sống như ngươi mong muốn sao?”
“Duệ vĩ đồ trung (1) thì có gì không tốt? Con người chỉ như hạt kê trong biển cả, đệ ấy lại cứ cho rằng mình là phù du lay được trời. Ngươi nhìn đi, bây giờ chính đệ ấy cũng nên biết được kết cục rồi —— Chỉ cần tân vương nói một câu, mộng tưởng hão huyền của đệ ấy sẽ tan tành sụp đổ —— Trả giá bằng bảy vạn người này, từ nay Cố Mang và những tu sĩ nô tịch nghèo hèn khờ dại sẽ không phải liều mạng đổ máu vì Trọng Hoa nữa!”
(1) Duệ vĩ đồ trung (Lê đuôi trong bùn): Ý nói thay vì làm quan to chức trọng chi bằng bảo toàn tính mạng, ẩn cư nơi thôn dã.
Lục Triển Tinh nói đến đây, ý cười bên khóe miệng gần như đã méo mó.
“Giang sơn của ai người đó tự trấn giữ. Hi Hòa quân quý công tử, xin ngươi đấy, xin ngươi đừng nhúng tay vào nữa, để cho đội quân nực cười này giải tán tại đây đi. Chúng ta cũng chỉ muốn sống tiếp còn hơn chết tử tế.”
(2) Sống tiếp còn hơn chết tử tế: Ý nói sống còn hơn chết, vì chết có vinh quang cỡ nào thì cuộc đời cũng đã kết thúc, còn sống tiếp là còn có hy vọng, dù sống khổ sở lây lất cũng được.
Chúng ta? Chúng ta?
Từ thuở còn ở học cung, Cố Mang từng nói với vẻ khao khát khôn cùng rằng, hy vọng sẽ có một ngày đủ sức thay đổi được đất trời, hy vọng sẽ thay đổi được thế đạo này dẫu cho chỉ là một chút thôi.
Chỉ cần có thể thắp lên một tia sáng, y bằng lòng đốt hết thân thể tóc da và bốn chi trăm xương của mình.
Lục Triển Tinh lại nói “chúng ta” cũng chỉ muốn sống tiếp còn hơn chết tử tế. Dựa vào đâu chứ?!
Có một thoáng Mặc Tức tưởng như giận điên người, nhưng hôm nay xung đột giữa hắn và Lục Triển Tinh đã gay gắt đến mức chỉ cần nhất thời mất kiểm soát sẽ máu chảy đầu rơi, hắn không muốn gây náo loạn trong gương Thời Gian vào lúc này, vì thế chỉ nhắm chặt mắt lại.
Qua một lúc lâu, lửa giận quá đỗi hừng hực kia mới lụi tắt. Mặc Tức chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen láy lại nhìn phía Lục Triển Tinh.
Đang định nói chuyện đàng hoàng, Lục Triển Tinh lại bồi thêm nhát nữa: “Hi Hòa quân, ngươi tránh xa đệ ấy chút đi, từ nay về sau ta không thể ở bên đệ ấy nữa, cầu xin lão nhân gia ngươi giơ cao đánh khẽ, đừng cho đệ ấy cái hy vọng sẽ lấy mạng đệ ấy.”
Mặc Tức phát hiện mình không thể nhìn mặt Lục Triển Tinh được nữa, nhìn một cái là lửa giận vừa áp chế lại bùng lên. Hắn quay phắt đầu đi, nhìn chằm chằm ngọn nến lay lắt bên cạnh.
Lục Triển Tinh nói: “Đừng dẫn đệ ấy đi con đường này nữa.”
“…” Ngón tay siết thành đấm, ánh mắt của Mặc Tức dời từ ánh nến chập chờn xuống đến hai viên xúc xắc mà trước đó Lục Triển Tinh mải mê ngắm nghía.
Hắn không để ý nhiều đến hai viên xúc xắc này, chỉ là hắn quá đau khổ và phẫn nộ, tầm mắt muốn tìm một điểm tựa, muốn dừng ở nơi nào đó thôi.
Mặc Tức dán mắt nhìn hai viên xúc xắc nền trắng chấm đỏ kia một lúc lâu.
Thế rồi không lâu sau, hắn đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng, cảm giác kinh hãi xộc lên trước nhất, Mặc Tức bỗng chốc nhận ra được vấn đề!
Sống lưng của hắn thình lình căng cứng.
Xúc xắc này…
Xúc xắc nền trắng chấm đỏ này được khắc từ gỗ hương, kế bên số sáu có một hoa văn nhỏ hình sen cực kỳ kín đáo.
Nó là…
Xúc xắc gỗ của Cố Mang?!
Phải, trước đây còn ở trong quân, Cố Mang thích chơi bài lá (3), cũng thích ném xúc xắc đánh cược. Lúc ấy y hâm mộ nhà họ Mặc nhà họ Nhạc nhà Mộ Dung đều có đồ đằng thuộc về họ, thế là cũng chơi trội lén lút nghĩ ra một cái cho riêng mình.
(3) Bài lá: Một loại bài truyền thống của Trung Quốc, cách chơi tương tự mạt chược.
Đồ đằng mà Cố Mang tự tạo cho mình là một đóa sen Phật, khắc ở nơi khác thì khoa trương quá, khó tránh làm người ta cười chê, vì vậy chỉ khắc lên xúc xắc chơi chung với các anh em thôi.
Lúc đó Lục Triển Tinh còn cười nhạo y, bảo rằng nam tử hán đại trượng phu như đệ, lấy một đóa sen đỏ nhỏ nhắn làm ấn ký là sao thế.
Cố Mang bèn cười giải thích, hoa sen nở bảy ngày, tuy thời gian không dài, mùi thơm lại ngấm cả đất trời, có gì mà không tốt.
Rồi sau đó, Cố Mang và Mặc Tức lén lút lập huyết khế, trên cổ mỗi người đều có một hoa văn hình sen, cũng dùng đồ đằng mà ngày trước Cố Mang tạo ra.
Sau khi phát hiện điều này, giọng nói của Lục Triển Tinh cứ như cách cả đại dương mênh mông, Mặc Tức chẳng còn tâm trí để nghe đối phương nói gì nữa, ngón tay của hắn run bần bật, tưởng chừng muốn nâng tay cầm xúc xắc trên bàn lên để nhìn cho thật kỹ.
“Hi Hòa quân.”
“…”
“Ngươi tha cho Mang Nhi đi.”
Lục Triển Tinh nói: “Nếu ngươi thật sự quan tâm đệ ấy, xem đệ ấy là người, thì đừng lôi kéo đệ ấy bắt đệ ấy bán mạng chém giết cho các ngươi nữa. Ngươi tha cho đệ ấy đi.”
Cổ họng của Mặc Tức giật giật, cuối cùng vẫn cố dằn nỗi kích động của mình. Sau giây lát lặng thinh, Mặc Tức tái mặt dời mắt khỏi hai viên xúc xắc, hắn nhìn Lục Triển Tinh, thấp giọng nói: “… Ngươi mưu tính thay huynh ấy như thế, có thật sự chắc rằng huynh ấy sẽ đi theo con đường mà ngươi đã lót sẵn, từ nay ung dung nhàn hạ đến cuối đời?”
“Chứ đệ ấy còn đường gì để đi?”
Cặp mắt đen láy của Mặc Tức nhìn Lục Triển Tinh chằm chằm: “Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, biết đâu huynh ấy sẽ làm phản không.”
Lục Triển Tinh ngây ngẩn cả người, sau đó gần như bật cười: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Mang Nhi sẽ làm phản? Chẳng lẽ ngươi không biết đệ ấy là người thế nào sao?”
“Vậy chẳng lẽ ngươi không biết ở trong lòng huynh ấy, ngươi và mười vạn tu sĩ kia quan trọng thế nào sao?”
“…” Lục Triển Tinh xanh cả mặt, hắn im lặng giây lát, nhưng rồi vẫn trơ mặt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Đệ ấy tuyệt đối sẽ không làm thế.”
Mặc Tức quan sát từng biểu cảm một trên mặt Lục Triển Tinh, thu hết mọi phản ứng lúc này của hắn vào đáy mắt.
Lục Triển Tinh nói: “Ta hiểu đệ ấy. Đệ ấy đi bước nào chứ cũng tuyệt đối sẽ không đi bước đó… đệ ấy… đệ ấy…”
Mặc Tức nói: “Vậy ư? Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói, nửa năm ngươi ngồi tù, huynh ấy có gì khác thường sao?”
Lục Triển Tinh lùi về sau một bước, ánh mắt thoáng hiện chút bất an quái lạ.
Quả nhiên…
Từ sự bất an này, Mặc Tức đã nhìn ra hình như Lục Triển Tinh biết điều gì mà mình không hề biết.
Chắc chắn Lục Triển Tinh đang che giấu bí mật nào đó.
Giữa sự im lặng căng thẳng cùng cực này, Mặc Tức đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lục Triển Tinh, sau khi ngươi vào tù, có phải ngươi từng gặp Cố Mang không.”
Lục Triển Tinh như bị một mũi tên bắn lén đâm trúng, thình lình ngẩng đầu lên!
Màu máu lập tức rút sạch, sau đó vội vã quay mặt đi.
Hồi lâu sau, Lục Triển Tinh mới nói: “… Hi Hòa quân đang nghĩ gì vậy? Bây giờ Mang Nhi là người mang tội, làm sao đệ ấy gặp ta được? Ta còn ước gì được ôn chuyện cũ với đệ ấy. Có điều… ha ha.” Hắn cười tự giễu: “Chắc là trong mộng thôi, nằm mộng vẫn chân thật hơn.”
“…” Mặc Tức không nói nữa, chỉ là những phản ứng liên tiếp của Lục Triển Tinh sau khi nghe câu hỏi của hắn, hắn đã nhìn rõ rành rành rồi, vì thế đáy mắt càng tối hơn.
Mặc Tức gần như có thể xác định, trong nửa năm nay, Cố Mang nhất định đã từng gặp Lục Triển Tinh.
Chính vì thế chuyện này mới càng thêm kỳ lạ. Thử hỏi Cố Mang thân là quyền thần bị giáng chức, ngày ngày đêm đêm đều bị ám vệ của Quân thượng theo dõi, làm sao y có cơ hội đột nhập vào thiên lao canh giữ nghiêm ngặt này để đến phòng giam của Lục Triển Tinh?
“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng.” Mặc Tức nói: “Lục Triển Tinh, Cố Mang thật sự không có tới đây tìm ngươi sao?”
“… Không có.”
“Ngươi cũng thật sự không có oan khuất gì sao?”
Lục Triển Tinh nói: “Không có.”
Thừa biết hỏi kiểu nào cũng không nhận được câu trả lời đàng hoàng, cuối cùng hai người khắc khẩu không vui, không ai thuyết phục được ai, cũng chẳng ai chịu nhường nhịn ai. Mặc Tức rời khỏi phòng giam lạnh lẽo u ám trong thiên lao.
Phía sau là tiếng xích sắt khóa cửa kêu “đinh đang”, xiềng xích đã yểm phép lại khóa chặt gian phòng giam giữ Lục Triển Tinh.
Trước khi rời đi, Mặc Tức quay đầu nhìn Lục Triển Tinh lần cuối.
Lục Triển Tinh ngồi giữa ánh đèn dầu mờ ảo, cúi đầu ngắm nghiền mắt.
Ngay khi hắn thẳng thừng xoay người, Lục Triển Tinh bất chợt ngẩng đầu lên:
“Chờ đã!”
Mặc Tức mím môi mỏng, nghiêng đầu nhìn Lục Triển Tinh: “Thế nào?”
Lục Triển Tinh nghiến răng nói: “Còn có một việc.”
“…”
“Nếu ngươi đã đến đây, ta cũng muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi hỏi đi.”
Lục Triển Tinh do dự chốc lát, vấn đề này đã ấp ủ trong lòng hắn quá lâu, sắp ủ thối luôn rồi, hắn cũng biết nếu bây giờ không mở miệng, sau này sẽ không còn cơ hội. Thế là hắn cắn răng, sau cùng mới mở lời: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn biết. Ngươi… rốt cuộc…”
Nhìn nét mặt của Lục Triển Tinh, nghe những lời hắn nói, trong lòng Mặc Tức đã có phỏng đoán. Mặc Tức vẫn đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng chờ Lục Triển Tinh nói tiếp.
“Ngươi đối với đệ ấy… ngươi đối với Mang Nhi… rốt cuộc có phải hai người…” Nội dung muốn diễn đạt quá khó mở miệng, còn liên quan đến bạn thời thơ ấu của mình, dù là người mặt dày như Lục Triển Tinh cũng không khỏi lắp bắp: “Có phải hai người…”
Mặc Tức nói: “Phải.”
Lục Triển Tinh như bị câu chính miệng thừa nhận mà Mặc Tức ném ra đấm một cú, tất cả những câu chữ vừa rồi đều chẳng thể làm hắn choáng váng bằng từ “phải” này của Mặc Tức.
Tòng quân nhiều năm như thế, thật ra Lục Triển Tinh đã sớm nhìn được đầu mối từ một ít chi tiết nhỏ nhặt. Chỉ là ngày xưa xuất phát từ lòng tôn trọng với Cố Mang, Lục Triển Tinh cũng không tiện hỏi thẳng. Nhưng mà hắn không hỏi, không có nghĩa là hắn bị ngu hay bị mù.
Hắn đã để ý ánh mắt của Mặc Tức và Cố Mang nhìn nhau rất nhiều lần, một hai lần thì hắn còn cảm thấy mình nghĩ quá hoang đường, nhưng mà số lần quá là nhiều, làm thế nào hắn cũng không thể thuyết phục được mình rằng Mặc Tức và Cố Mang không có gì. Càng khỏi nói đã bao lần hắn bắt gặp Mặc Tức chờ Cố Mang đổi ca đi tuần tra, mà sau khi hai người họ trở về, đuôi mắt của Cố Mang bao giờ cũng đỏ hoe, giọng nói cũng hơi khàn.
Có một lần mượn nhờ ánh lửa trại, hắn thậm chí còn thấy được trên cổ Cố Mang có một ít vết cắn đo đỏ.
Nhưng đoán chỉ là đoán, khi Mặc Tức thật sự đứng trước mặt mình chính miệng thừa nhận điều này, Lục Triển Tinh vẫn cảm thấy thở không nổi. Hắn bỗng dưng lùi ra sau vài bước, ngồi lên trên giường đá, gần như là suy sụp: “… Mang Nhi điên thật rồi… đệ ấy đang yên đang lành, vì sao nhất định phải dan díu với ngươi…”
Lục Triển Tinh khom người vùi mặt lòng bàn tay, dùng sức vò đầu bứt tai, nói với giọng khản đặc: “Đệ ấy không biết mình mang xuất thân gì sao… tại sao… cứ phải đi giành thứ không thể có được nhất… điên rồi… điên thật rồi…”
Ngừng một lát, Lục Triển Tinh uể oải cùng cực nói: “Thiêu thân lao vào lửa có nghĩa lý gì không? Mong muốn cả đời này của đệ ấy, bất luận là việc hay là người, tại sao đều… đều…”
Hầu kết trượt lên trượt xuống, môi nhả ra mấy chữ.
“Hoang đường như thế.”
Giữa ánh nến chập chờn, Mặc Tức liếc nhìn Lục Triển Tinh, lát sau mở miệng nói: “Ngươi đừng trách huynh ấy. Chuyện của ta với huynh ấy, không phải huynh ấy bám theo ta, là ta thiêu thân lao vào lửa, ta bám lấy huynh ấy.”
Dứt lời xoay người lại, áo bào đen tuyền phất qua thềm xanh, biến mất trong hành lang sâu hun hút.
Buổi tối sau khi trở lại phủ Hi Hòa, Mặc Tức trằn trọc không ngủ được. Cuối cùng hắn bỗng dưng bật dậy, khoác áo đẩy cửa ra, sao trời sáng trong hệt như vụn kim cương phủ kín cả mảng trời xanh đen.
Hắn lấy một chiếc áo choàng có mũ trùm lên người, đi thẳng đến lầu Hạnh Hoa.
Tuy rằng vì điều tra thêm càng nhiều chân tướng vùi lấp trong quá khứ, lúc này hắn không tiện xuất hiện trước mặt Cố Mang nữa, nhưng hắn vẫn kiềm lòng không đặng muốn gặp Cố Mang của tám năm trước thêm vài lần.
Hết chương 86
Stormi: Tác giả có nói Lục Triển Tinh không có biết coi bói hay nhìn thấu thiên đạo gì đâu, chém gió cho sang thôi…
Mang Mang hồi mới bị trả về Trọng Hoa
Artist: [email protected]