Năm đó, hắn và Mộ Dung Sở Y còn rất trẻ, thậm chí có thể nói là non nớt mà ngây thơ.
Giang Dạ Tuyết hoàn toàn không biết nếu xét về vai vế, thật ra thiếu niên trước mặt thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình lại chính là tiểu cữu cữu của mình. Hắn còn tưởng đây là tiểu công tử do khách nhà nào mang đến, lén lút chạy ra sân ngắm hoa.
Tâm trạng của Mộ Dung Sở Y có vẻ không tốt lắm, hắn chăm chú ngắm mai, không chú ý sau lưng có ai đến.
Đến tận khi một góc dù giấy dầu vẽ mây xanh bóng hạc nhô ra trên đỉnh đầu của mình, che tuyết cho mình, cũng chặn mất hoa của mình, Mộ Dung Sở Y mới giật mình quay đầu lại.
Giang Dạ Tuyết mỉm cười với Mộ Dung Sở Y, rất có phong thái của huynh trưởng: “Đệ là con nhà ai thế? Gió tuyết to thế này, sao lại không che dù?”
Mộ Dung Sở Y mở to mắt, trước tiên lùi về sau một bước, rồi lại lùi tiếp hai bước, nét mặt dần dần chuyển từ sửng sốt sang lạnh lùng. Hắn không trả lời câu hỏi của Giang Dạ Tuyết mà nói thẳng:
“… Ngươi là ai. Ngươi tới đây làm gì.”
Câu hỏi này thẳng thắn huỵch toẹt không lễ độ tí nào, xem ra Mộ Dung Sở Y cũng không muốn nhiều lời với Giang Dạ Tuyết.
Chẳng qua Giang Dạ Tuyết tính tình hiền hòa, quân tử như ngọc, như giũa như mài (1), dù rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại thường xuyên bao dung và săn sóc người khác, bèn cười nói: “Ta họ Nhạc, ta là Nhạc Dạ Tuyết. Về phần tại sao ta lại tới đây… bởi vì nơi này là nhà của ta, gốc hoa mai mà đệ đang ngắm cũng là gốc ta thích nhất.”
(1) Có câu “như cắt như chạm, như giũa như mài”: Ý nói quân tử cần phải thường xuyên tu dưỡng đức hạnh như người thợ ngọc chăm chỉ cắt chạm, giũa mài; cũng chỉ người có đức hạnh, tu dưỡng.
Nghe vậy, chẳng hiểu sao đối phương lại nheo mắt: “Ồ? Ngươi là Nhạc Dạ Tuyết, con của Tạ Y Lan?”
Đột nhiên nghe cậu nhóc non choẹt này gọi thẳng tên mẹ mình, hơn nữa còn gọi sai, cho dù phẩm chất của Giang Dạ Tuyết tốt đến đâu cũng không khỏi vừa buồn cười vừa buồn bực.
Có điều hắn không nổi nóng, chỉ chìa tay kéo thiếu niên nọ qua, kéo đến dưới tán dù giấy to rộng của mình, dịu giọng khuyên bảo: “Nghe kỹ nè, mẹ ta tên Tạ Lan Y, không phải Tạ Y Lan. Còn nữa, tuyết lớn lắm, đệ còn đứng đực ra như thế sẽ bị cảm lạnh đấy. Đi thôi, ta dẫn đệ về phòng khách tìm trưởng bối nhà đệ.”
Đối phương lại không nể nang gì đánh văng tay hắn: “Không biết quy củ. Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
Giang Dạ Tuyết bật cười: “Nhóc này thật là…”
“Nhóc?” Mộ Dung Sở Y tháo mũ áo choàng, vuốt tóc mái hơi rối của mình, nghiêm túc nhìn Giang Dạ Tuyết, bờ môi mỏng nhạt lúc mở lúc đóng, nói một cách trịnh trọng: “Nhạc Dạ Tuyết, ta là cữu cữu của ngươi.”
Giang Dạ Tuyết thoáng chốc trợn to mắt: “…”
Lát sau phì cười ra tiếng, chìa tay sờ trán thiếu niên kia.
Vừa sờ vừa cười nói: “Đệ đó. Lạnh quá nên ấm đầu rồi hả…?”
Rốt cuộc trò cười này kết thúc như thế nào, Giang Dạ Tuyết không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ cuối cùng Mộ Dung Sở Y có phần bực dọc phất tay áo bỏ đi. Mà chờ sau tiệc đại hôn, Giang Dạ Tuyết theo mẹ mình đi đón đại phu nhân chính thất, lúc kính trà cho đại phu nhân, hắn mới phát hiện thiếu niên dưới gốc cây mai thế mà lại đứng bên cạnh Mộ Dung Hoàng, đang hờ hững nhìn mình.
Bấy giờ cuối cùng Giang Dạ Tuyết mới biết, thì ra thiếu niên áo trắng xấp xỉ tuổi mình thật sự là tiểu cữu cữu của mình.
Tên là Mộ Dung Sở Y.
Mặc dù Mộ Dung Sở Y sống cùng quý phủ với hắn, thường ngày lại không thích tiếp xúc với người khác, trong mười ngày chịu lộ diện ba ngày đã hiếm thấy lắm rồi. Ban đầu Giang Dạ Tuyết còn muốn nói chuyện với đối phương, nhưng bị chối từ nhiều quá rồi cũng thôi.
Tống tiên sinh đã dạy hắn, quân tử kết bạn bình đạm như nước (2), hắn một lòng muốn tu dưỡng như trúc, Mộ Dung Sở Y không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, hắn cũng không cưỡng cầu.
(2) Quân tử kết bạn bình đạm như nước:Quân tử kết bạn không để ý đến tiền tài danh lợi hay lợi ích cá nhân.
Tiếc rằng trên đời này không phải ai cũng ôn hòa thiện lương như Tống sư phụ của hắn. Sau khi Mộ Dung Hoàng và Nhạc Quân Thiên thành thân, người nhà cũng được, người ngoài cũng được, Giang Dạ Tuyết có thể nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi trong thái độ của bọn họ. Những kẻ từng bám theo hắn nịnh nọt xun xoe biến mất mau lẹ nhất, sau đó nụ cười của một vài trưởng bối dành cho hắn cũng không còn niềm nở như ngày xưa.
Giang Dạ Tuyết chỉ hiền lành chứ không đần độn, hắn thấy rõ tất cả, cũng thừa hiểu nguyên nhân rốt cuộc là vì đâu. Chẳng qua hắn luôn ôn hòa với mọi người, không thích so đo sủng nhục được mất, thế nên cũng không mấy để tâm.
Chỉ có oán hận của Tạ phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng, khiến Giang Dạ Tuyết không khỏi sầu lo và buồn phiền. Bà cứ nói với hắn, hôm nay Nhạc Quân Thiên lại tặng cho Mộ Dung Hoàng món trang sức nào, món trang sức đó giá bao nhiêu tiền, quý báu ra sao. Hoặc là nói với hắn, hôm nay Mộ Dung Hoàng lại đặt mua những trang phục nào, sắm thêm váy áo kiểu nào…
Theo thời gian dần trôi, lời lẽ của bà cũng ngày càng khó nghe, thậm chí có khi không sao lọt tai nổi. Giang Dạ Tuyết nghe mà khẽ nhíu mày, nhưng lại vì bà là mẹ mình nên chỉ thở dài trong lòng. Không phải hắn chưa từng an ủi bà, ngặt nỗi chỉ cần hắn khuyên giải một chút, bà lại trừng mắt mắng hắn, nói hắn “không biết cầu tiến”, “không hiểu khó khăn”.
Dần dà dần dà, Giang Dạ Tuyết đành không nhiều lời nữa.
Rồi đến sau này, tâm bệnh đố kỵ của Tạ phu nhân đối với Mộ Dung Hoàng càng trở nên nghiêm trọng, mà chờ khi Mộ Dung Hoàng có thai, nỗi hận của Tạ phu nhân quả thật đã khiến mặt mũi bà vặn vẹo.
Mộ Dung Hoàng thuộc dòng dõi vương tộc, lại còn là chính thất, tất cả mọi người nịnh nọt bà hết mực như sẵn sàng bắc thang hái trăng sao. Ngay cả lúc Tạ phu nhân mang thai Giang Dạ Tuyết cũng chưa từng được hưởng những ưu đãi như thế.
Đám người hầu xuôi theo chiều gió, sự chênh lệch trong thái độ với hai nữ chủ nhân càng lúc càng rõ rệt, thậm chí có vài gia đinh ngày xưa được Giang Dạ Tuyết giúp đỡ không ít cũng bắt đầu trở nên dở dở ương ương. Tạ phu nhân căm hận tột độ, bảo với Giang Dạ Tuyết: “Con nhìn đi, con nói gì mà lấy đức thu phục người, gì mà gặp sao hãy yên vậy, thế con thu phục được ai chưa? Cuộc sống của con lại yên ổn chỗ nào?”
Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, Giang Dạ Tuyết vẫn kiên trì cho rằng cách đối nhân xử thế của mình không hề sai. Cầu phú quý dễ dàng, cầu không thẹn với lòng mới khó.
Chỉ là theo thời gian dần trôi, ngay cả cha cũng vì cân nhắc đến cảm xúc của Mộ Dung thị mà tỏ ra xa cách với hắn, khắp phủ ngoại trừ Tống tiên sinh, chẳng còn ai chịu chủ động tiếp cận hắn cả.
Trong lòng hắn ít nhiều cũng khó chịu.
Chính vào cuối mùa xuân năm đó, Tống tiên sinh ngã bệnh nằm liệt giường, tạm thời không thể dạy hắn thuật luyện khí. Bản thân Giang Dạ Tuyết đã tự mày mò làm một ít công cụ tinh xảo, nhưng hắn luôn luôn quan tâm và kính trọng sư trưởng, không nỡ quấy rầy tiên sinh đang bị bệnh, bèn mang đống đồ đó đi tìm những phụ tá luyện khí khác trong phủ.
Tìm thì tìm được, nhưng ai ai cũng lảng tránh và tỏ vẻ bất đắc dĩ từ chối.
“Ngại quá Dạ Tuyết công tử, hôm nay ta còn nhiều việc công phải xử lý lắm.”
“Thật sự xin lỗi Dạ Tuyết công tử, cơ thể của lão phu không khỏe, chờ khỏe hơn một chút sẽ luận bàn kỹ nghệ với con, con thấy được không?”
“Kẻ hèn tài sơ học cạn, chỉ sợ không thể chỉ giáo công tử.”
Hỏi khắp cả phủ, thế mà chẳng có người nào đồng ý.
Giang Dạ Tuyết ôm cơ giáp gỗ mình đã làm xong, lủi thủi cúi đầu bước đi giữa hành lang trống trải. Đang lúc hoang mang mờ mịt, chợt nghe sau lưng có người gọi mình.
“Nhạc Dạ Tuyết.”
Giang Dạ Tuyết quay đầu lại, trên mặt còn vương nét mất mát và đau lòng ấy, thế rồi chạm phải gương mặt của Mộ Dung Sở Y.
Tiểu cữu của hắn nhíu mày: “Mặt ngươi sao thế kia.” Nói đoạn áo trắng thướt tha bước tới từ phía sau cổng vòm, cúi đầu nhìn cơ giáp trong ngực Giang Dạ Tuyết.
“Ngươi làm hả?”
“Ừm.”
Mộ Dung Sở Y nhặt một chiếc đồng hồ nước nhỏ trong số đó, quan sát một phen: “Lấy đông châu huyết tinh (3) làm cát, lấy gỗ trầm hương làm thân… là ngươi tự nghĩ ra?”
(3) Đông châu: Trân châu ở vùng Đông Bắc. Huyết tinh: tinh thể máu gì đó…
Lúc đó Giang Dạ Tuyết cũng biết tiếng tăm luyện khí của Mộ Dung Sở Y, vì vậy lúng túng đáp: “Phải.”
Mộ Dung Sở Y lại không chê cười hắn, chỉ thả đồng hồ nước đó xuống, nói: “… Đến phòng luyện khí của ta đi, ta dạy ngươi.”
Bất luận thế nào Giang Dạ Tuyết cũng không ngờ rằng Mộ Dung Sở Y lại bằng lòng chủ động chỉ dạy mình, không khỏi trợn to mắt, đứng chôn chân tại chỗ.
Mộ Dung Sở Y nói xong cũng đi thẳng một nước, đi được một đoạn thấy đối phương không có phản ứng gì, bèn hờ hững quay đầu: “Còn không đuổi theo?”
“… A, được, được…”
Quãng thời gian sau đó, đến khi Nhạc Thần Tình chào đời, có thể được xem là quãng thời gian phong phú nhất và hạnh phúc nhất trong đời Giang Dạ Tuyết.
Dù rằng Mộ Dung Sở Y không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, tài nghệ luyện khí lại cực kỳ cao siêu, dạy hắn rất nhiều bí pháp và cách thức luyện khí mà lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến.
Giữa hai người bọn họ, Mộ Dung Sở Y xưa nay luôn làm theo ý mình, không quan tâm ánh mắt của người đời, cũng chẳng màng đến việc Giang Dạ Tuyết có được đón chào hay không, hoặc là giữ địa vị nào trong nhà, mà Giang Dạ Tuyết lại càng thấy ấm lòng như cặp tri âm khó gặp Bá Nha và Tử Kỳ, bất luận mẹ mình có nói gì, mỗi ngày hắn vẫn đến phòng luyện khí tìm Mộ Dung Sở Y như cũ.
(4) Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Chi tiết hơn xem ở wiki.
Vì thế lời lẽ của Tạ phu nhân càng lúc càng khó nghe, nỗi thất vọng với Giang Dạ Tuyết cũng ngày một sâu nặng, nói hắn “không hiếu thuận”, “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, thậm chí còn cảm thấy Mộ Dung Sở Y là do Mộ Dung Hoàng phái tới chia rẽ hai mẹ con họ, mắng Mộ Dung Sở Y là “tiểu tiện nhân”.
Sau một lần nhục mạ Mộ Dung Sở Y bị Giang Dạ Tuyết ngăn cản, Tạ phu nhân nổi cơn thịnh nộ với Giang Dạ Tuyết, từ đó không chịu để ý đến hắn nữa, không chịu nghe hắn giải thích câu nào, càng không chịu cho hắn về biệt uyển của mình ở.
Giang Dạ Tuyết không định tranh cãi với mẹ, cũng không muốn gây náo động quá lớn để người ngoài cười chê mẹ mình, thế là rơi vào đường cùng, đành phải ngượng ngùng hỏi Mộ Dung Sở Y có thể cho mình ở tạm trong sân của hắn không.
Mộ Dung Sở Y đưa mắt nhìn đồ đạc đầy sân ——
Dao kéo thước đo trên đài luyện khí có một bộ là của Giang Dạ Tuyết, ghế có một cái Giang Dạ Tuyết hay ngồi, thậm chí trên bàn còn đặt vài món đồ nhỏ mà Mộ Dung Sở Y chẳng thích nhưng lại được Giang Dạ Tuyết quen dùng.
Mộ Dung Sở Y lạnh nhạt đáp một câu: “Ngươi cảm thấy ngươi có hỏi ta hay không có gì khác nhau à?”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Hai cậu thiếu niên cũng có những lúc nhàn rỗi thảnh thơi, Mộ Dung Sở Y đâu phải không có hứng thú gì khác như người ngoài đã nghĩ, hắn cũng sẽ mua võ sĩ trúc to cỡ bàn tay mà trẻ con yêu thích bán bên vệ đường, sau đó lười biếng nằm nghiêng trên giường trúc, gọi Giang Dạ Tuyết cầm thêm một con đến đánh lộn với mình. Đánh đánh một hồi lại nghĩ ra được vài pháp khí mới từ trong đó, thế là thức trắng đêm vẽ bản mẫu, thường xuyên nằm sấp dưới đất cầm bút ngủ luôn, tỉnh dậy lại bắt đầu vẽ tiếp.
Mà hầu như lần nào Mộ Dung Sở Y ngủ, Giang Dạ Tuyết cũng kiềm lòng không đặng nhìn hắn thêm vài lần.
Người này sao lại là tiểu cữu của mình chứ?
Rõ ràng còn trẻ như vậy, ngây thơ như vậy, lúc nằm sấp dưới đất cầm bút mà ngủ, còn thường xuyên sơ ý quẹt mực trên mũi bút lông lên mặt mình.
Ngốc quá trời.
Có lần Mộ Dung Sở Y ngủ được nửa giấc, đoán chừng mơ thấy cái gì nên lim dim tỉnh lại, lúc nửa tỉnh nửa mơ phát hiện Giang Dạ Tuyết đang nhìn mình đăm đăm, thế là bực dọc hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Chất giọng của Giang Dạ Tuyết dịu dàng đến mức chính hắn cũng bất ngờ.
Hắn mỉm cười nói với Mộ Dung Sở Y: “Ta nhìn tiểu cữu, cảm thấy uy nghiêm quá.”
Có lẽ Mộ Dung Sở Y không nghe hiểu câu đùa cợt của hắn, hoặc là không nghe được hắn đang nói gì, chỉ hừ khẽ một tiếng, hàng mi dài run nhẹ, lại chìm vào giấc ngủ.
Giang Dạ Tuyết nhớ rằng lúc đó mình nhìn Mộ Dung Sở Y, trong lòng nảy sinh xung động nào đó mịt mờ mà đáng sợ, xung động ấy khiến bản thân hắn không rét mà run, thậm chí muốn hoảng loạn bỏ chạy.
Lúc ấy Giang Dạ Tuyết không dám nghĩ sâu xa, nếu như nghĩ sâu xa, có lẽ sẽ cảm thấy sao mình có thể tội lỗi tày trời đến như vậy, cho dù không cùng huyết thống, cho dù Mộ Dung Sở Y chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Mộ Dung Hoàng nhặt về, nhưng địa vị vẫn đặt rõ ngay đó. Nếu hắn có ý nghĩ như thế với Mộ Dung Sở Y, hắn nên uổng danh quân tử đến nhường nào?
Cứ ngơ ngơ ngác ngác nơm nớp lo sợ như thế qua vài tháng, Mộ Dung Hoàng sinh con.
Theo tiếng khóc vang dội của đứa trẻ mới chào đời cất lên, trong gia tộc hiển hách này có hai người từ nay rơi vào nơi địa ngục.
Một người là mẹ của Giang Dạ Tuyết, Tạ phu nhân —— Bởi vì Nhạc phủ nghênh đón dòng chính đích thực của nó, bé trai do vợ cả sinh hạ, Nhạc Quân Thiên đặt tên cho nó là Thần Tình.
Thần Tình, Thần Tình… con của Mộ Dung Hoàng là ánh sáng, nghĩa là trời quang vạn dặm và mặt trời mọc lên ở hướng Đông, còn con bà là gì? Một trận tuyết trắng trong đêm dài, dẫu cho từng làm ngàn dặm núi sông đổi sắc trắng miên man, nhưng mặt trời vừa mọc sẽ tức khắc tan chảy, chẳng còn cái gì nữa.
(5) Thần Tình: Thần (buổi sáng, hoặc gọi chung mặt trời – mặt trăng – sao), Tình (trời quang). Dạ Tuyết: Tuyết trong đêm.
Bà làm sao có thể không chạnh lòng, làm sao có thể không oán hận?
Mà người còn lại rơi vào địa ngục, chính là Mộ Dung Sở Y ——
Do Mộ Dung Hoàng khó sinh mà chết, Mộ Dung Sở Y đột ngột mất đi “mẹ” và “tỷ tỷ” đã nhận nuôi mình, cho mình sinh mệnh thứ hai.
Hắn không còn ân nhân nữa rồi.
Hết chương 171
Stormi: Dựa theo số vote ở chương 169 thì mình nghĩ chắc nhiều người cũng bất ngờ với chương này ha =)) Giang Dạ Tuyết có yêu Sở Y nha, yêu kiểu tình yêu chứ không phải tình thân, ban đầu lúc tiết lộ Tuyết Y là anh em ruột mình còn nghĩ chắc 2 người này không có gì ái muội đâu, Tấn Giang cấm viết loạn luân mà, ai ngờ tác giả can đảm dễ sợ dám tạt nguyên xô luận loan luôn… Lúc này Tuyết chưa biết 2 người là anh em, nhưng lúc Tuyết điều khiển Sở Y giết cả nhà họ Nhạc thì có vẻ Tuyết đã biết rồi nha, vì lúc đó Sở Y có nói là “sống dưới tay kẻ thù đã làm nhục mẹ ta”, mà lúc đó Sở Y đang bị Tuyết điều khiển thì có lẽ câu đó là Tuyết lệnh cho Sở Y nói.
Mình tiếc cặp này lắm chời ơi buồn nhiều… Nói chứ giờ mới để ý tên của Tuyết với Tình có ý nghĩa như vậy luôn, đúng là mặt trời mọc tuyết tan thật…
Artist: 孔乙宿@lofter
Artist: 氢氧花铜@lofter