Mặc Tức mở mắt ra, đập vào mắt chính là bức màn xanh đậm thêu hoa văn mây bay, màn che đung đưa nhè nhẹ, đập vỡ sắc trời mông lung bên ngoài.
Lòng hắn có phút chốc mờ mịt, mình đang ở đâu thế này?
Sau đó hắn chợt nhận ra, đúng rồi, mình và Cố Mang cùng bị hút vào bên trong gương Thời Gian, đây là năm tháng quá khứ do gương thần thượng cổ chiếu ra.
Tuy rằng đây không phải là hành trình thời không thật sự, nhưng thế giới trong gương và thế giới hiện thực không khác một chút nào, hắn có thể nói chuyện với người của năm đó, có thể thay đổi chuyện năm đó… Xét từ góc độ nào đó mà nói, hắn đã trở về quá khứ.
Hơn nữa còn là một đoạn quá khứ cực kỳ đau khổ với Cố Mang.
Nhận thức này khiến nhịp tim của Mặc Tức đột nhiên tăng tốc, hắn lập tức ngồi bật dậy, mái tóc như ngọc đen xõa đầy vai, hắn vội vã vén màn lên —— Đây là phòng ngủ của chính hắn trong phủ Hi Hòa. Mặc Tức nhìn quanh bốn phía, cách bài trí trong phòng không khác hiện giờ là bao, chỉ là giá vũ khí ít đi vài thanh đao kiếm, trên tường còn treo một bức hoa đào Quảng Lăng.
Mặc Tức đi tới bên bệ cửa sổ đặt đồng hồ mặt trời (1). Đồng hồ mặt trời này do Nhạc phủ chế tạo, quanh năm lưu chuyển linh lực màu vàng, chỉ cần dùng ngón tay gảy nhẹ, nó sẽ hiện ra hôm nay là hôm nào, lúc này là lúc nào. Mặc Tức nâng tay chạm nhẹ lên vầng sáng linh lực của đồng hồ mặt trời, hệt như sóng gợn lan ra, một hàng chữ Triện nhỏ hiện lên trên đồng hồ.
(1) Đồng hồ mặt trời: Thiết bị đo thời gian dựa vào vị trí của mặt trời thời cổ đại.
Mặc Tức nhìn năm tháng hiện lên trên đồng hồ mặt trời, khí quan trong ngực đập ngày càng dồn dập, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt…
Quả nhiên là năm đó.
Quả nhiên đã về lại năm đó…
Hắn bỗng dưng nhắm mắt lại, hàng mi run nhè nhẹ, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hắn vĩnh viễn không quên được năm đó, Cố Mang bị tước quyền giáng chức vì thất bại nặng nề trên núi Phượng Minh, Lục Triển Tinh bị chém đầu, tàn quân Vương Bát bị bắt giam.
Là năm Cố Mang quyết chí làm phản.
Mà hôm ấy… Mặc Tức dùng ngón tay mảnh khảnh trắng ngần vân vê đồng hồ mặt trời không nhiễm một hạt bụi, vuốt ve hàng chữ hiện bên trên, cảm giác đắng chát trong lòng như mây vàng che trời, ép đến mức hắn thở không nổi.
Hôm ấy là hôm hắn nhận lệnh rời khỏi Đế đô, đi về phương Bắc.
Lúc đó Cố Mang chịu đủ bức hại, suốt ngày vật vờ nơi kỹ viện mua vui, hắn khuyên can mấy lần đều vô dụng, vì vậy chỉ đành chờ năm tháng xoa dịu nỗi đau của Cố Mang. Lúc đó hắn quá ngây thơ, cứ ngỡ Cố Mang sẽ vực dậy như xưa, sẽ nhịn qua được những khó khăn gian khổ ấy, hắn cho rằng rồi sẽ có ngày đó.
Nhưng hắn tính sai rồi.
Cố Mang không thể vượt qua cửa ải này, khi hắn hoàn thành sứ mệnh quay về Đế đô, Cố Mang đã rời khỏi Trọng Hoa —— Qua thêm mấy tháng, tiền tuyến sa trường truyền về tin tức Cố Mang làm phản, đầu quân cho nước Liệu.
Hắn thậm chí chẳng phát giác được dị tâm của Cố Mang, không thể nói chuyện đàng hoàng với Cố Mang trong tình huống đã hiểu rõ tâm ý của Cố Mang.
Hắn thậm chí chưa kịp nói vài lời với Cố Mang, chưa kịp níu giữ lần cuối trước khi Cố Mang bước chân xuống địa ngục.
Nhưng giờ đây hắn lại trở về với năm đó hôm đó, trở về quãng thời gian mà đêm khuya hắn từng mơ đến vô số lần, trở về… trở về giờ phút biết đâu có thể xoay chuyển được mệnh bàn.
Dẫu biết gương Thời Gian không thật sự thay đổi được quá khứ, trái tim của Mặc Tức vẫn co rút như bị phỏng. Hắn thậm chí không kịp thay quần áo chỉnh tề đã đẩy cửa chạy ra. Nắng trời của tám năm trước rọi lên trên mặt hắn, khiến cho đôi mắt của hắn xót đến phát đau. Mặc Tức lại chẳng chịu nhắm mắt, hắn cố nhịn xung động muốn rơi lệ, mải mê nhìn từng cọng cây ngọn cỏ, từng hòn đá từng ngõ ngách trong sân.
Khúc quanh bỗng dưng truyền đến một tiếng “ôi trời” thảng thốt, theo đó là tiếng kêu hốt hoảng: “Vấn an chủ thượng!”
Mặc Tức quay đầu, trong ngực lại trỗi dậy một cảm giác khác thường ——
Năm đó Lý Vi vẫn chưa đến phủ của hắn, lúc này người đang chào hỏi hắn chính là một đại nha hoàn tên Sương Thu mà lúc đó phủ Hi Hòa thu nhận. Cô nương này là một kẻ ăn mày đáng thương mà Mặc Tức nhìn thấy ở ven đường, Mặc Tức không đành lòng nhìn nàng ta bị mấy gã đàn ông mang ý xấu ức hiếp, thế nên mới thu nhận nàng ta vào trong phủ. Thấy nàng ta làm việc thông minh lanh lợi, Mặc Tức từng có ý định cho nàng ta làm đại quản gia của phủ Hi Hòa, nhưng không lâu sau đó hắn phát hiện nàng ta chính là tay trong do Mộ Dung Liên cài cắm bên người mình, thế mà lại dám mưu đồ cám dỗ hãm hại mình, hắn bèn trục xuất nàng ta khỏi dinh thự.
Sương Thu bưng chậu nước, khẽ khàng cúi thấp người: “Hôm nay chủ thượng ngủ trưa dậy sớm quá, để tôi đi giục người chuẩn bị trà bánh cho ngài.”
Năm đó vì tội nghiệp Sương Thu, Mặc Tức vẫn cư xử vô cùng khách sáo với nàng ta, nhưng giờ đây quay đầu nhìn lần nữa, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm tột độ thôi, thế là phất áo nói: “Không cần.”
“Chủ thượng không đói bụng sao? Mấy hôm trước tôi có ủ một ít rượu mơ mát lạnh thơm ngon, nếu chủ thượng không chê…”
Mặc Tức gắt giọng: “Ta nói không cần.”
Cuối cùng Sương Thu cũng phát hiện trạng thái của Mặc Tức không được ổn cho lắm, nàng ta không dám làm bừa nữa, vì vậy chỉ rũ mắt quỳ xuống, hành lễ một cái rồi nói khẽ: “Vâng.” Ngừng một lát lại nói với giọng không cam lòng: “Nhưng tôi, tôi… cũng chỉ quan tâm chủ thượng thôi, mong chủ thượng đừng trách.”
Tuy Mặc Tức cực kỳ ghét nàng ta, nhưng hắn không phải là người có thù tất báo, cũng lười so đo với một ả đàn bà, huống chi bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Chuẩn bị cho ta một bộ thường phục, ta phải ra ngoài.”
“Chủ thượng muốn rời thành ư?”
Mặc Tức ngừng giây lát rồi nói: “Vào cung.”
Theo ghi chép của sách cũ thượng cổ về gương Thời Gian, người vào trong gương sẽ trở về hoàn cảnh năm đó một cách triệt để, cơ thể, diện mạo, tư tưởng, đều sẽ trở lại như cũ. Mà sở dĩ Mặc Tức còn giữ được ký ức của hiện tại, xem ra là vì hắn bị kéo vào trong gương với Cố Mang, hắn chỉ là người vào nhầm mà thôi.
Về phần Cố Mang… sợ rằng đã hoàn toàn biến về trạng thái của năm đó, căn bản không biết mình là người xuyên từ ngoài gương vào, cũng chẳng biết sau này đã xảy ra chuyện gì.
Nói cách khác, bây giờ Mặc Tức vào thành tìm người e rằng chỉ tìm được Cố soái của năm đó —— Cố sư huynh sa sút tột độ đang đứng trước thung lũng của đời người.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là mình lại có cơ hội nói chuyện với Cố Mang trước khi làm phản!
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay của Mặc Tức cũng run bần bật —— Mình của tám năm sau đã vượt qua thời gian, sắp sửa đối mặt với Cố Mang của tám năm về trước.
Hắn có thể hỏi Cố Mang rất nhiều chuyện, có thể thấy rõ trạng thái tinh thần của Cố Mang trước khi làm phản, có thể thăm dò cảm xúc của Cố Mang lúc đó như thế nào, có thể biết được tình hình cụ thể trước khi y làm phản…
Thậm chí còn có thể thử xem năm đó rốt cuộc mình nên làm thế nào mới ngăn được kết cục Cố Mang phản quốc.
Tuy thử nghiệm này chẳng có nghĩa lý gì, sau khi Giang Dạ Tuyết cứu bọn họ ra khỏi gương Thời Gian, tất cả mọi thay đổi sẽ tan thành mây khói, nhưng chí ít Mặc Tức cảm thấy rằng, những nghi vấn, khốn đốn, đớn đau và khúc mắc đã quấy nhiễu mình suốt tám năm qua, ắt sẽ có được một lời giải thích trong lần nói chuyện này.
Nhưng mà trước đó, hắn phải đến vương thành một chuyến.
“Hi Hòa quân!”
“Bái kiến Hi Hòa quân!”
Vào cung thành, cấm vệ quân khoanh tay cúi đầu hành lễ, lông chim trĩ đỏ thắm trên đầu bọn họ run nhè nhẹ, áo giáp sáng lóa mắt dưới nắng trời chiếu rọi. Cảm giác này rất đỗi lạ thường, cho dù hiện giờ cõi lòng rối như tơ vò, Mặc Tức vẫn không khỏi chú ý đến một vài gương mặt quen thuộc trong số đó.
Binh sĩ đứng ở góc rẽ hành lang, tám năm sau đã trở thành trưởng lão đội phòng ngự của học cung.
Hữu tướng cấm vệ quân đứng cạnh thú đá trên thềm cung, sau này được Quân thượng ban cho phủ Vọng Thư, trở thành cận vệ thiếp thân của Mộ Dung Liên.
Thiếu niên đầu đội mũ lính thất châu hồng anh (bảy hạt châu và tua đỏ), sau này vì cứu người trong một trận lửa yêu ở vương thành Trọng Hoa mà bỏ mạng, chính tay Mặc Tức đã đeo khăn lụa anh liệt cho người trong quan tài.
Còn có vài người sau này được hắn tuyển chọn cho vào hàng ngũ binh sĩ của quân Bắc Cảnh.
Những người này mai sau nghèo túng hay phát đạt, còn sống hay đã chết, lúc này đều không hề hay biết về tương lai và số phận của mình. Chỉ có Mặc Tức bước qua những cố nhân còn sống sờ sờ này, cứ như đang băng qua giấc mộng mình mơ thấy bao lần suốt những năm vừa qua. Hắn nhìn từng gương mặt một, hệt như đang nhìn từng du hồn đến từ tám năm trước, mông lung đến khó tả.
Cuối cùng Mặc Tức đi tới đại điện Kim Loan.
Quân thượng vừa đăng cơ đang tựa vào đệm gối mềm mại thêu hoa văn rồng ổ trên gấm, một tay chống má, nhắm mắt dưỡng thần. Tua ngọc đung đưa trước gương mặt thanh nhã của hắn, khiến cho thần thái của hắn trông càng thêm hỗn độn khó dò.
(2) Hoa văn rồng ổ
So với hiện giờ, Quân thượng của tám năm trước trông gầy gò một cách bất thường. Điều này cũng khó trách, lúc đó Tiên vương băng hà, kỷ cương nước nhà bất ổn, loạn trong giặc ngoài đều khó giải quyết, lệ khí (khí chất tàn ác) trên mặt Quân thượng tất nhiên nặng hơn sau này nhiều.
“Tham kiến Quân thượng.”
“Ồ, Hi Hòa quân tới rồi.” Quân thượng giật giật mí mắt, sau đó chậm rãi hé ra, con ngươi sâu hoắm rét lạnh, nhìn thẳng về phía Mặc Tức đứng trước điện.
Cho dù kiềm chế cỡ nào, ánh mắt đó cũng lộ ra một luồng khí chất hổ sói, che giấu mà cảnh giác, tàn nhẫn mà cay nghiệt.
Bị ánh mắt lạnh như băng đó đâm trúng, Mặc Tức đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc đã lâu không xuất hiện, vừa phẫn nộ vừa khổ sở —— Trước đây Quân thượng cứ nửa vô tình nửa cố ý bộc lộ thái độ này với hắn, về sau hắn lập lời thề thiên kiếp, định sẵn đời này không thể nào phản bội Trọng Hoa lẫn người trên vương tọa, Quân thượng mới từ từ thả lỏng cảnh giác đối với hắn.
Thế nhưng lúc này đây, đứng trước điện chính là Mặc Tức chưa từng lập thề.
Ánh mắt Quân thượng nhìn hắn cứ như đang nhìn một con mãnh thú hung bạo chưa có xiềng xích trói buộc. Năm đó hắn còn trẻ, cảm nhận vẫn chưa mấy rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn lại, sự đề phòng trong mắt Quân thượng quả thật khiến hắn lạnh cả người.
“Hôm nay Hi Hòa quân nên xuất phát đến biên giới phía Bắc giảng dạy pháp thuật nhỉ.” Quân thượng chậm rãi mở miệng: “Bây giờ đến cung thành gặp cô, lẽ nào là có chuyện gì?”
Mặc Tức hành lễ rồi đáp: “Phải. Đúng là có chuyện. Thần muốn trì hoãn vài ngày rồi mới đi biên giới phía Bắc.”
“Ồ?” Quân thượng nheo mắt: “Tại sao?”
“Cơ thể không khỏe.”
So chiêu với tên Quân thượng hồ ly này, dùng lý do khác chẳng ăn thua gì, chỉ khi nói cơ thể không khỏe, Quân thượng mới khó lòng từ chối. Hơn nữa trước giờ Mặc Tức tuyệt nhiên không nói dối, có một nói một có hai nói hai, hoàn toàn không có tiền án cáo ốm vô cớ, thế nên càng đáng tin hơn.
Quả nhiên, Quân thượng hơi sửng sốt, lát sau mới nhổm thẳng dậy, vừa ngồi trên cao quan sát Mặc Tức vừa trầm ngâm nói: “Vậy sao… nghiêm trọng không? Chi bằng để cô chọn một dược tu cấp cao của đài Thần Nông đến phủ của Hi Hòa quân chữa trị cho Hi Hòa quân nhé?”
“Chỉ là mệt mỏi mơ nhiều, ngày đêm khó ngủ thôi.” Mặc Tức nói: “Tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe, không cần làm phiền đài Thần Nông.”
“Vậy à.” Quân thượng đăm chiêu nhìn hắn, lơ đãng hỏi một câu: “Vậy thì Hi Hòa quân cần trì hoãn bao lâu?”
Mặc Tức nhẩm tính ngày Cố Mang rời thành làm phản, là bảy ngày sau khi hắn rời khỏi Đế đô. Lần này Mặc Tức không mong chuyện tương tự xảy ra vào lúc mình vắng mặt, bèn nói: “Mười ngày.”
Quân thượng không trả lời ngay, cặp mắt như nước sâu dưới đầm lạnh lẳng lặng nhìn Mặc Tức chòng chọc.
Hồi lâu sau, Quân thượng mới cười nói: “Hi Hòa quân chinh phạt sa trường nhiều năm như thế, bao lần bị thương cũng chẳng màng mà mặc giáp ra trận. Sao bây giờ lại vì chứng mất ngủ mà trì hoãn chính sự cô giao cho khanh tận mười ngày? Thời hạn này hơi bị lâu thì phải.”
Mặc Tức không tranh luận với hắn, chỉ nói: “Nếu không phải tâm sức không chống đỡ nổi, thần sẽ không xin Quân thượng cho hoãn.”
“Hi Hòa quân Đông chinh Tây chiến hiếm khi mới xin nghỉ, nếu cô không đồng ý thì thiếu tình người quá.” Quân thượng xoay chuỗi ngọc quấn quanh cổ tay, khoan thai nói: “Có điều Hi Hòa quân đã là trọng thần trụ cột của Trọng Hoa, tất nhiên trọng trách mà cô muốn khanh đích thân hoàn thành cũng rất nhiều. Nếu cho khanh nghỉ ngơi mười ngày, những chuyện sau đó sợ rằng sẽ khó mà thu xếp.”
Ngừng một lát, hắn cười nói: “Ba ngày, khanh thấy thế nào?”
“…”
Ba ngày?
Ba ngày sau Lục Triển Tinh bị xử trảm ở chợ Đông, tại sao cứ phải đúng ngay hôm đó chứ? Sau khi Lục Triển Tinh chết, chắc chắn Cố Mang sẽ phản ứng kịch liệt, nhưng Quân thượng lại muốn hắn đi ngay lúc đó…
Mặc Tức hỏi: “Xin Quân thượng gia hạn thêm hai ngày, năm ngày được không?”
“Không. Tối đa chỉ có thể cho khanh ba ngày.” Quân thượng mỉm cười: “Nếu nhiều hơn nữa, cô thật sự không thể sắp xếp được những sự vụ quan trọng sau đó.”
“Quân thượng…”
Quân thượng đã quyết định chắc nịch, hắn cắt lời Mặc Tức: “Hi Hòa quân không cần phải nói nữa, nếu cơ thể không khỏe thì về phủ nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngừng một lát, hắn lại nói kiểu ám chỉ: “Mất ngủ phiền muộn cần dưỡng tâm, mấy người nào đó làm Hi Hòa quân phiền lòng bức bối, thời gian này Hi Hòa quân ít gặp thì tốt hơn.”
Mặc Tức nhìn quân vương ngồi trên ghế cao mạ vàng, mà Quân thượng cũng cúi mắt nhìn hắn qua tua ngọc lay “lạch cạch”.
Mặc Tức nói khẽ: “Quân thượng đang nói Cố Mang ư?”