Thấy Giang Dạ Tuyết không có gì, Mặc Tức thở phào một hơi, sau đó lại chau mày hỏi: “Huynh còn hỏi ta. Huynh có chuyện gì vậy?”
Giang Dạ Tuyết cười đáp: “Ta có thể có chuyện gì chứ.”
“…”
Cửa phòng không khóa, dưới đất bừa bộn, nhìn kiểu nào cũng không giống là không có chuyện gì.
Nhìn ra hàm ý đằng sau sự im lặng của Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết cười giải thích: “À, phòng bừa bộn là vì con rối ta mới luyện xảy ra chút vấn đề, làm cho cả phòng rối tung rối mù, đập bể không ít vật trang trí.” Giang Dạ Tuyết liếc nhìn tượng đất nhỏ bị mất nửa cái đầu chạy loanh quanh khắp phòng: “Huynh nhìn đi, con này cũng bị đập hỏng lúc nãy đó.”
“… Thì ra là thế.” Mặc Tức ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, ta còn tưởng là Mộ Dung tiên sinh…”
Giang Dạ Tuyết đột ngột ngước mắt lên: “Huynh trông thấy Sở Y?”
“Phải.” Mặc Tức nói: “Trên đường đến đây ta tình cờ nhìn thấy Mộ Dung tiên sinh đi ra ngoài. Ta còn tưởng hắn đến tìm huynh rồi gây gổ gì với huynh chứ.”
“…” Giang Dạ Tuyết lấy tay áo che miệng, ho khan hai tiếng rồi cười nhạt: “Vậy hả? … Ta không có gặp huynh ấy.”
Vừa nói vừa như sợ lạnh, Giang Dạ Tuyết giật giật cổ áo tắm xộc xệch, chỉnh áo tắm trắng tinh lại ngay ngắn, sau đó duỗi cánh tay cột mái tóc dài lên, cài quan khấu ngọc xanh vào, buộc thành một chiếc đuôi ngựa lỏng lẻo.
Giang Dạ Tuyết trời sinh đã nho nhã vô hạn, dung mạo hiền hòa như bông liễu bập bềnh trên mặt nước ngày xuân, làn da lại trắng nõn tựa tuyết rơi trên sông Liên đêm đông, lúc này vừa mới tắm xong, trông càng giống một viên ngọc Hòa Điền đã ngâm suối nước nóng, khiến người ta dễ dàng bị hắn xoa dịu mọi nghi ngờ và nôn nóng.
(1) Ngọc Hòa Điền
“Học cung có rất nhiều bộ sách luyện khí, chắc tiểu cữu tới đây mượn sách chứ không phải tới gặp ta đâu.” Dừng một lát, Giang Dạ Tuyết lại cười hỏi: “Còn nữa, muộn thế này rồi, ta cũng không ngờ sẽ có khách tới, nhà cửa bề bộn như vậy cũng không dọn mà lại đi tắm trước, để Hi Hòa quân chê cười rồi.”
Mặc Tức nói: “Xin lỗi. Là ta quấy rầy.”
“Huynh và ta là anh em vào sinh ra tử, có gì mà quấy rầy hay không.” Giang Dạ Tuyết quan sát Mặc Tức tới lui một phen, chợt nói: “Tối nay Hi Hòa quân đến đây vì Cố huynh phải không?”
“… Làm sao huynh biết.”
Giang Dạ Tuyết thu hồi tầm mắt từ dây buộc tóc của Mặc Tức, mười ngón mảnh khảnh đan trên đầu gối, hắn không vạch trần chuyện hai người này lấy nhầm dây buộc tóc mà chỉ rũ mi ôn tồn đáp: “Có thể làm huynh sốt ruột đến vậy, ngoại trừ việc quân thì chỉ có người anh em tốt kia của huynh thôi.”
Im lặng giây lát, Mặc Tức nâng tay bày kết giới tiêu âm, để cuộc nói chuyện của hai người bọn họ không bị người thứ ba nghe được, sau đó nhìn thẳng về phía Giang Dạ Tuyết, nét mặt trông vô cùng nghiêm túc.
“Ta mang đến một thứ.” Ngừng một thoáng lại hỏi: “Huynh còn nhớ hồi ở trên đảo Dơi ta từng nói với huynh, ta phát hiện một ít chuyện xưa không đúng lắm trong gương Thời Gian không?”
“Nhớ.”
“Ta tìm được manh mối, liên quan đến vụ án tám năm trước Cố Mang phản quốc.”
“Vậy sao.” Giang Dạ Tuyết hỏi: “Là cái gì?”
Mặc Tức bước lên, đặt túi Càn Khôn nền đen viền vàng lên chiếc bàn bên người Giang Dạ Tuyết: “Ngọc giản.”
Ban đầu Giang Dạ Tuyết còn điềm nhiên, nghe vậy thình lình trợn to mắt, màu máu trên mặt thoáng chốc rút sạch, gần như không thể nào tin nổi: “Chẳng lẽ huynh… đi trộm ngọc giản ghi sử?”
Mặc Tức không hé nửa lời về việc mình “trộm ngọc giản”, hắn mím môi, cúi đầu rút dây tơ buộc túi Càn Khôn, đổ một đống mảnh vụn lên bàn. Ngọc giản ghi sử phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt, vương vãi trước mắt Giang Dạ Tuyết.
“Ngọc giản bị ai đó phá hủy.” Mặc Tức lời ít ý nhiều: “Chứng tỏ có người thật sự muốn xóa đi chuyện năm đó xảy ra ở Trọng Hoa.”
Giang Dạ Tuyết ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng tựa vào lưng xe lăn mà lầm bầm: “… Mặc Tức, huynh điên thật rồi…”
——
Cùng lúc đó, phủ Hi Hòa.
Dưới ngọn đèn đồng chạm hoa mai liền cành, gương mặt tinh ranh gian trá của Lý Vi đổ dầu bóng lưỡng. Ông ta cười nịnh nọt, đang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo nhóm khách đóng đô trong đại sảnh của phủ Hi Hòa.
Đám người này mặc áo tím viền vàng, thêu đồ đằng bách điểu, nam tử dẫn đầu ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt mày trông cực kỳ nghiêm khắc, do thích chau mày nên tuổi còn trẻ đã có nếp nhăn ở ấn đường, chưa kể gã môi mỏng mắt lạnh, thoạt nhìn rất ngang tàng quái gở, toàn thân tản ra một loại khí tràng cảnh cáo người lạ chớ tới gần.
Gã chính là đại trưởng lão của đài Tư Thuật, Chu Hạc.
Bách tính của Trọng Hoa đều biết, gã Chu Hạc này hơi biến thái. Gã có hứng thú với thuật pháp của mọi quốc gia, bất luận là chính đạo hay tà đạo, tiên thuật hay hắc ma, gã đều sẵn lòng nghiên cứu, cách nghiên cứu cũng sống nguội không kỵ, từ tra cứu lý luận đàng hoàng nghiêm túc đến mổ bụng mở óc máu me u ám, gã đã làm hết rồi. Sở dĩ gã không trở thành một trong Tam độc “Tham Sân Si” của Trọng Hoa, là vì phía trước gã còn có một tên Mộ Dung Sở Y mất hết tính người.
Ý này tức là Chu Hạc tuy ác thật, nhưng ít ra vẫn sẽ làm việc theo quy củ. Nếu Quân thượng không cho phép mổ đầu, gã vẫn miễn cưỡng nhịn xuống được. Vậy thì lúc này họ Chu đến phủ Hi Hòa, chỉ e sự việc không dễ xong như vậy.
Lý Vi nhận khay trà mà thị nữ đã pha xong, khom lưng cúi đầu cười tủm tỉm đưa đến bên bàn của Chu trưởng lão: “Trưởng lão, ngài uống trà ăn chút trái cây bánh ngọt đi.”
Chu Hạc không hé răng, ngón tay vô thức vuốt ve thanh chủy thủ đen kịt đeo bên hông mình.
Lý Vi cụp mắt nhìn lướt qua, trái tim đập thình thịch. Đừng nhìn chủy thủ này xấu xí như kìm gắp than mà lầm tưởng, những người biết nhìn hàng đều biết, đây là bảo bối mà Chu trưởng lão của đài Tư Thuật yêu thích nhất —— Thần võ “Liệp Ưng” đã bới óc vô số người mổ tim vô số người.
Trọng Hoa có bao nhiêu thuật pháp, đều bị Chu Hạc dùng thanh Liệp Ưng này quắp ra.
Có người nói nhà họ Chu là kền kền, moi móc bí mật của pháp thuật trong đống xác người chết, nhưng Chu Hạc nghe vậy chỉ cười khẩy, tỏ vẻ không nhất định phải là người chết, rất nhiều pháp thuật nhất định phải tróc ra lúc phạm nhân còn sống, không tin ngài tự mình thử xem?
Nền tím viền vàng, đồ đằng bách điểu.
Nhà họ Chu không chỉ là kền kền ăn xác mà còn là chim ưng của Trọng Hoa, bọn họ mọc một đôi mắt săm soi sắc lẻm, tróc bí ẩn về pháp thuật của nước địch từ máu tươi trình lên cho quân chủ.
Lý Vi nói: “Chu trưởng lão, trà này pha từ sương trên núi Thúy Lâm…”
Chu Hạc nóng nảy cắt lời ông ta: “Chừng nào Hi Hòa quân mới về.”
“… Ngài chờ thêm một lát, tiểu nhân đã phái người truyền tin cho chủ thượng, rất nhanh sẽ —— “
Chu Hạc móc ra một chiếc đồng hồ nước tinh xảo từ trong ngực, đập cái “cộp” lên bàn, gã trợn mắt nói: “Một nấc trước ngươi đã nói câu tương tự rồi. Chu mỗ ta làm việc coi trọng thời gian hiệu lực nhất. Ngươi cho ta con số chính xác đi. Trong vòng một canh giờ Hi Hòa quân có về được không.”
“Việc này…”
“Đừng việc này việc nọ. Cổ trùng hắc ma của đài Tư Thuật đã chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua, chỉ chờ thí luyện thể theo ta về thí luyện. Bây giờ hay rồi, thí luyện thể đã về, ta lại không thể trực tiếp đưa người đi, còn phải chờ Hi Hòa quân của các ngươi trở về.”
(2) Thí luyện thể: Cơ thể để thí nghiệm…
Gã nheo mắt lại: “Chờ thì chờ thôi, xét thấy Hi Hòa quân quyền cao chức trọng, Chu mỗ ta nể mặt hắn một lần. Nhưng ta chỉ có thể tiêu tốn tối đa một canh giờ —— Ngươi nghe đây Lý quản gia, Cố Mang là thí luyện thể mà chính miệng Quân thượng hứa cho ta, lúc trước Hi Hòa quân đón y về phủ chỉ là tạm thời thu nhận thôi. Suy cho cùng Cố Mang vẫn là nghịch tặc phản quốc, là đối tượng thí luyện hắc ma thích hợp nhất mà Quân thượng khâm định… Ta thu thập cổ trùng hắc ma lâu như vậy, vất vả lắm mới thu thập đầy đủ.” Chu Hạc túm cổ áo của Lý Vi, nói với giọng tràn trề uy hiếp: “Ta không có nhiều kiên nhẫn để chờ thêm nữa đâu.”
Dứt lời thình lình đẩy Lý Vi ra.
Chu Hạc bắt chéo chân, lạnh lùng nói: “Hiểu chưa?”
“Vâng, vâng.” Lý Vi nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn nấc đồng hồ nước, thấp giọng nói: “Tiểu nhân hiểu…”
Cái con khỉ!
Ai mà không biết Cố Mang sẽ bị Trọng Hoa bắt làm thí luyện hắc ma, nhưng bà nội ngươi chứ, ngươi nói là hôm nay à?!
Ngươi lén la lén lút chẳng nói chẳng rằng không hề báo trước chuẩn bị hết tất cả, xong rồi tự dưng ào ào xông tới đây đòi người, theo lệ thì không có lý do gì để cản lão nhân gia ngài, nhưng chí ít ngài cũng nên tới nói chuyện lúc Hi Hòa quân có mặt trong phủ chứ?
Hi Hòa quân không ở đây, đứa nào dám giao Cố Mang ra!
Điểm lạc tông duy nhất với bầu không khí giương cung bạt kiếm này, chính là Cố Mang ngồi trong góc đại sảnh.
Với tư cách là thí luyện thể hắc ma của Trọng Hoa, đối tượng mà Chu Hạc muốn bắt về, Cố Mang lại bình chân như vại, chẳng có tí gì là hoảng hốt. Lúc Chu Hạc vào phủ, y vừa tắm xong chuẩn bị ngủ, bây giờ coi bộ khỏi ngủ rồi, y khoác áo tắm rộng thùng thình ngồi trên ghế, mái tóc đen dài rũ xuống bên sườn mặt, đang chống tay lên má nhìn đám kền kền đứng trước mắt.
Trông y rất yên tĩnh, có một loại ngoan ngoãn mà những người bị tôi luyện nên có. Chẳng qua trước đó ngoan ngoãn là thật sự, bây giờ chỉ là giả vờ thôi.
Sau khi Cố Mang rời khỏi gương Thời Gian, mặc dù ký ức đã khôi phục phần lớn, nhưng vẫn có một số chuyện cực kỳ then chốt mà y nghĩ không ra. Những ký ức thiếu hụt đó hệt như một đoạn thơ mây bay nước chảy thiếu mất vần chân quan trọng nhất, khiến y không thể nào hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ.
Cố Mang có thể nhớ được, mình đích thực đã bị Quân thượng đồng ý cho làm đối tượng thí luyện hắc ma, nhưng thật ra dựa theo ký ức mà y nhớ, y không rõ tại sao sự việc lại tiến triển đến cục diện hôm nay.
Nhưng trong lòng y có tính toán của mình, y biết mình muốn kiên trì điều gì, y có thể nhịn.
“Mau đi, thông báo cho chủ thượng tiếp đi.” Lý Vi sốt ruột thúc giục người hầu truyền âm trong phủ.
Người hầu còn gấp hơn ông ta, trán ứa mồ hôi to như hạt đậu: “Truyền mười bảy mười tám lần rồi, nhưng vẫn không tìm được tung tích của chủ thượng!”
Lý Vi giận đến đi qua đi lại, lúc thì liếc trộm Chu Hạc mặt mày hung ác, lúc lại quan sát Cố Mang bình tĩnh như không, cảm thấy bất luận mình ra mặt đắc tội bên nào cũng không được yên thân. Ông ta đi lòng vòng tại chỗ như con quay, đột nhiên phúc chí tâm linh dừng bước lại.
(3) Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì đầu óc cũng trở nên linh hoạt.
“Tới đây tới đây! Mau tới đây, ta có cách rồi.” Lý Vi vẫy tay gọi người hầu truyền âm đến. Người hầu còn tưởng Lý Vi có ý kiến hay ho gì, lập tức mở to mắt chờ ông ta lên tiếng, nào ngờ lại nghe Lý quản gia làm bộ thần bí thốt ra bốn chữ trình trịch bên tai mình: “Truyền thêm lần nữa.”
“…”
Người hầu có phần khó xử: “Lý quản gia, vừa nãy mới nói với ông đã truyền mười bảy mười tám lần rồi mà, nhưng…”
“Ngươi đúng là đồ heo!” Lý Vi duỗi ngón tay chọt đầu người hầu: “Ta có nói truyền cho Hi Hòa quân đâu!”
“Vậy còn có thể truyền cho ai?”
“Công chúa Mộng Trạch đó!” Lý Vi quả thật muốn bái phục sự cơ trí trong việc ném nồi của mình, nếu như Cố Mang bị đưa đi, ai chịu trách nhiệm cũng vô dụng, chỉ có công chúa Mộng Trạch mới gánh vác nổi thôi. Lý Vi bèn thúc giục: “Viện binh viện binh! Mau truyền âm cho công chúa Mộng Trạch!”
Người hầu nghe vậy, hai mắt tức khắc sáng lên, hận không thể giơ ngay ngón cái khen Lý Vi.
Cao tay, Lý tổng quản đúng là cao tay! Nhìn tên Cố Mang này bị chủ thượng nuôi trong phủ như tiểu thiếp là biết, tuy chủ thượng hận tiểu thiếp này đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên dưới phủ Hi Hòa ai không mù cũng nhìn ra được Mặc Tức rất quan tâm Cố Mang. Bây giờ Chu Hạc muốn bắt Cố tiểu thiếp đi, cả phủ này ai gánh tội nổi chứ?
Chỉ có một người, bà cả chính thất.
Mặc kệ Mộng Trạch có qua cửa hay chưa, dù sao nàng ta cũng là phu nhân Hi Hòa quân chắc như đinh đóng cột trong mắt mọi người, hơn nữa Mộng Trạch từng có đại ân với Hi Hòa quân, người có thể chịu trách nhiệm với cách xử trí “tiểu thiếp” cũng chỉ có nàng ta.
Thế là hai kẻ dở hơi của phủ Hi Hòa như túm được cọng rơm cứu mạng, bắt đầu hí hửng truyền âm cho công chúa Mộng Trạch, nào ngờ bướm truyền âm còn chưa bay ra khỏi mái hiên đã bị một luồng sáng đen bắn rớt xuống đất.
Chu Hạc sầm mặt, giương mắt nhìn Lý Vi chòng chọc: “Ngươi báo tin cho ai đấy?”
“Công, công chúa Mộng, Mộng…”
Chu Hạc dùng Liệp Ưng chỉa vào Lý Vi, nói: “Lý Vi, ngươi nghe rõ cho ta. Hôm nay Chu mỗ tới để bắt người, ta đang thông báo chứ không phải xin phép, càng sẽ không cho ngươi tìm người khác tới cầu tình.”
Bị thần võ móc não vô số người chỉa vào, Lý Vi nhất thời sợ đến túa mồ hôi lạnh, vội nói: “Vâng vâng vâng vâng vâng! Trưởng lão ngài nói đúng đúng đúng đúng ạ ——”
Chu Hạc dời mắt sang chỗ khác.
Trong sảnh lặng ngắt, đồng hồ nước bên tay Chu Hạc nhích chầm chậm từng nấc. Giữa bầu không khí gần như muốn ép lục phủ ngũ tạng lục phủ của người ta ra ngoài, đột nhiên có thứ gì phát ra tiếng “khò —— khè!” kỳ lạ.
Thật ra tiếng động không lớn lắm, chỉ là trong sảnh quá tĩnh mịch nên nghe chói tai hơn bình thường, tất cả mọi người lập tức nhìn theo tiếng, chỉ thấy thứ phát ra tiếng động quái lạ chính là chó đen Túi Cơm nằm bên chân Cố Mang.
Có lẽ Túi Cơm cũng trì độn như chủ nhân của nó, chủ nhân của nó bình tĩnh ngồi yên đó, còn nó thì khoa trương gấp bội, ngủ khò khò chảy đầy nước miếng thì thôi đi, đã thế còn ngáy nữa mới chịu. Cố Mang cảm thấy thú vị, bèn dùng đôi chân trần trắng nõn đạp lên bộ lông xù mềm mại của nó. Túi Cơm đang ngủ bị ăn đạp vô cớ, phát ra một tiếng “gâu” khe khẽ, mở mắt chó phát hiện là Cố Mang đang đùa giỡn với mình, nó lại nhắm mắt ngủ say sưa, mặc cho ngón chân như băng ngọc của Cố Mang vùi sâu vào lông chó của mình, giẫm nhẹ lên bụng mình, vò lỗ tai của mình.
Nhưng chưa được bao lâu, Túi Cơm dường như chợt nhận ra điều gì, thình lình dựng thẳng lỗ tai, mở to mắt nhìn thẳng về phía cửa: “Gâu ——?”
Lúc bấy giờ, một người hầu ba chân bốn cẳng chạy vào đây, Lý Vi còn tưởng là Mặc Tức trở về, trong lòng mừng hết lớn, nhưng nhìn điệu bộ hớt ha hớt hải của người hầu, trái tim vừa thả lỏng lại rối như mớ đay.
“Gì thế?”
“Bẩm Lý tổng quản.” Người hầu nói với vẻ khổ sở: “Bên, bên ngoài lại có một nhóm người nữa đến.”
“… Ai?”
Người hầu còn chưa kịp trả lời, nhóm người kia đã mặc kệ quy củ, chẳng thèm xin phép, nghênh ngang xông vào phủ Hi Hòa. Gã nô bộc chân chó dẫn đường quát một tiếng nghe lố lăng cực độ: “Vọng Thư quân đến ——!”
Hết chương 111
Stormi: Mang mới về Mang chưa kịp ăn uống ngủ nghỉ nữa mà kéo bầy kéo đám tới phá không là sao!!!
Bái phục logic của Lý Vi, ai tán cho ổng tỉnh giùm…