Thành phố X, 5:45 sáng.
Không tia nắng nào lọt qua nổi đám mây u ám trôi nổi khắp bầu trời, đã thế theo đài dự báo thời tiết nhiệt độ có thể giảm tới mức âm. Những lúc thế này, học sinh sinh viên hay bất kì cư dân lười biếng nào đều sẽ muốn chui trong chăn ấm nệm êm, hưởng thụ hơi ấm bao bọc khắp người, đánh một giấc tới chiều. Dù gì tuyết rơi, máy sưởi, giường bông, điều kiện quá hoàn hảo cho kì nghỉ cuối tuần. À, số ít siêng năng cố gắng dậy sớm làm công việc kiếm tiền nuôi bản thân chứ.
- Hắt xì!
Ái Lệ Ly xoa mũi, mệt mỏi dựa lưng vào ghế trên xe buýt trường. Cô phải vật vờ hơn nửa tiếng để rời khỏi chiếc giường thân yêu, sau đó thêm 20 phút đạp xe giữa trời lạnh. Cô không dậy đi làm, mà dậy để tham gia hoạt động ngoại khóa. Lạy Chúa, cô thề rằng mình sẽ nằm lì ở nhà cả ngày nếu Bạch Nhược Cẩm không dụ dỗ cô bằng vé ăn miễn phí một tháng ở nhà hàng cao cấp nhất nhì thành phố. Được ăn ngon, tiết kiệm kha khá tiền đấy. Thôi thì hoạt động cũng cho cô chút điểm cộng, với lại giờ muốn về cũng đâu về được khi cô đóng 10 tệ lên xe rồi.
Cô mở mắt, thầm mong cô bạn thân không đổi ý bỏ rơi mình. Ai chứ cô nghi ngờ lắm bởi suy nghĩ Bạch Nhược Cẩm xoay xoành xoạch như chong chóng, hễ chán là dừng, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Ái Lệ Ly kiên định với lựa chọn cô cho là đúng, làm cho tới cùng mới buông. Có lẽ do hai người tựa hai cục nam châm trái chiều hút nhau, cô mới chịu nổi tính kì cục tiểu thư nhà giàu này.
- Ly Ly!
Giọng điệu quen thuộc đánh thức cô. Bạch Nhược Cẩm cất hành lí xuống gầm xong xuôi liền chạy lên tìm Ái Lệ Ly. Lon ton ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh, Bạch Nhược Cẩm truyền năng lượng khi nhét bàn tay lạnh ngắt qua cổ cô. Ái Lệ Ly giật thót, theo phản xạ rụt người ra xa.
- Bạch.Nhược.Cẩm! – Cô nhấn mạnh từng chữ, đưa tay véo má nhỏ thật mạnh – Đồ quỷ xấu tính!!!
- Xin nhỗi xin nhỗi! – Nhỏ cười hì hì, ôm Ái Lệ Ly – Cảm ơn Ly Ly đã chịu đi chơi chung với Nhược Cẩm nha!
Ái Lệ Ly tặc lưỡi, nhấn vai Bạch Nhược Cẩm ra hiệu nhỏ ngoan ngoãn nhỏ giọng dẫu trong chưa nổi 15 người, và chẳng ai chú ý đến họ.
- Rồi, mục đích chính cậu rủ tớ đi cùng là gì? – Ái Lệ Ly khoanh tay trước ngực chất vấn. Cô thừa biết Bạch Nhược Cẩm tham gia ngoại khóa không để chơi, học càng không, chắc chắn còn lí do khác. Lí do sâu xa theo cô đoán 99% liên quan đến người đẹp.
Lần này cô đã đúng, bức ảnh ở bộ sưu tập của Bạch Nhược Cẩm chứng minh phán đoán của cô. Cậu trai đứng giữa cánh đồng mênh mông, tay cầm bó hoa hướng dương, nổi bật nhất là gương mặt điển trai cùng nụ cười tỏa nắng. Độ tuổi đâu đó khoảng 19, cô nghĩ vậy.
- Cậu ấy là người hướng dẫn lần này đó! – Bạch Nhược Cẩm rạng rỡ, huých vai cô - Thấy sao? Có hợp gu không?
- Xin kiếu, tớ chưa muốn yêu đương – Ái Lệ Ly thẳng thừng từ chối. Điều cô quan tâm là học bổng, người yêu hay cái gì tương tự cô cũng chẳng cần.
- Biết ngay cậu sẽ thế này – Nhỏ lè lưỡi chê bai – Coi chừng kén chọn sau này không có ai thương luôn à!
- Cậu đang trù tớ hử? – Cô định nhéo má nhỏ banh chành thì loa phát thanh trên xe thông báo điểm danh. Ái Lệ Ly thắt dây an toàn, chờ nghe tên mình.
Hôm nay học sinh lớp cáo nghỉ rất đông nên cả xe buýt rộng lớn chỉ chứa 13 người, tính chủ nhiệm cùng tài xế là 15. Nhìn vẻ mặt bất lực của chủ nhiệm, Ái Lệ Ly không biết nói gì hơn. Tụ tập rủ nhau chơi nhanh lắm, đến khi ngoại khóa mất hết tăm hơi. Ông lắc đầu, nhắc nhở một số quy tắc an toàn rồi ra hiệu xe khởi hành.
Địa điểm nằm ở thị trấn A, nơi cách thành phố X 4 tiếng di chuyển. Do giao thông khó khăn, tài xế bảo ít nhất phải mất 4 tiếng rưỡi. Không quan tâm mấy, Ái Lệ Ly mở di động kết nối Wifi có sẵn trên xe. Sau khi nhập từ khóa “thị trấn A”, hàng loạt kết quả tìm kiếm hiện ra. Bỏ qua các mục địa lí, cô nhấn vào đường link bài báo về vụ phóng hỏa gây thiệt mạng gần 2x người. Thời gian cập nhật là tối hôm qua, xem chừng cánh báo chí mạng giỏi đánh hơi phết. Theo thông tin phía cảnh sát cung cấp, nhà kho là chỗ tụ tập của đám cô đồ trong thị trấn. Chúng xảy ra ẩu đả gây đổ các can dầu, tên cầm đầu vô tình làm rớt bật lửa và bùm, chuyện sau đó ai cũng biết. Ngoài chuyện này, thị trấn A phù hợp hoàn toàn với cụm từ “chốn thôn quê thanh bình“.
Ái Lệ Ly thở dài. Kẻ nguy hiểm cô muốn tránh mặt đang ở đó, nên cô cứ bồn chồn mãi không thôi. Biết đâu chị ta đã phóng hỏa, mua chuộc nhà báo online viết sai sự thật thì sao. Mong thần may mắn phù hộ cô, đừng để cô chạm mặt chị ta nữa.
Người nào đó nhột, hắt hơi hẳn 3 cái. Quái lạ, sáng sớm bị ai nhắc vậy cà?
- Đầu cỏ ốm hả ta? – Đức Lí Á buông câu đùa cợt. Nó nới lỏng cà vạt, thầm nhủ mình không hợp để mặc trang phục vest lịch sự chút nào.
- Tớ bình thường – Xích Hạ Minh phủ nhận. Chị gập laptop lại, hài lòng khi chủ trang báo hợp tác đăng đúng theo yêu cầu – Nhờ cậu nhắc Hách Mạc chuyển nốt số tiền giúp tớ nhé.
- Không cần, tớ xong rồi – Hách Mạc xuất hiện ngoài cửa phòng, giơ màn hình giao dịch thành công kia cho Xích Hạ Minh thấy – Nhân tiện, file tớ vừa gửi có toàn bộ thông tin người dân thị trấn, cứ từ từ xem.
- Ồ, tớ không nghĩ cậu nhanh như thế. – Dù buông câu cảm thán, Xích Hạ Minh vẫn cười như thể đó là chuyện hiển nhiên – Tên này trốn giỏi hơn tớ nghĩ, có các cậu giúp thật tốt.
Đức Lí Á và Hách Mạc đồng thời cong môi, hai người hai kiểu khác nhau. Họ cười không phải do câu cảm ơn kia, họ cười vì sự giả dối tràn ngập trong câu nói nọ. Không có họ, Xích Hạ Minh vẫn dư sức xử lí chuyện này cơ mà. Ngớ ngẩn, thực ngớ ngẩn.
Thị trấn A, 10:31 sáng.
Bên ngoài, bánh xe vẫn cứ lăn, thời gian vẫn cứ trôi. Khung cảnh thay đổi, từ chốn đô thị náo nhiệt xa dần sau lưng chuyển đến cảnh nông thôn thưa thớt. 4 tiếng mà Ái Lệ Ly cứ ngỡ 4 phút, cô nghệch mặt ra, bị Bạch Nhược Cẩm chụp cả tá ảnh dìm cũng không hay.
- Vui là vui là vui chúng mình vui quá, vui là vui là vui chúng mình vui nhiều – Nhỏ ngân nga, xòe ra chiến lợi phẩm album “Chúa tể ảnh dìm“.
- ... – Ái Lệ Ly câm nín, gõ một gõ xuống đầu Bạch Nhược Cẩm. Cô đang suy tư vấn đề nghiêm tú nức ócc: có nên ngồi lì trong nhà nghỉ để né Xích Hạ Minh hay tận hưởng Chủ Nhật rảnh rỗi hiếm hoi. Bạch Nhược Cẩm nhỏ lại cố tình phá, rốt cuộc nhỏ đâu hiểu nỗi khổ của cô. Trêu nhau mãi, nỗi lo lắng của Ái Lệ Ly vơi đi phần nào.
Chiếc xe buýt trường dừng trước cổng nhà trọ treo bamgr hiệu “Lạp Linh“. Gọi là nhà trọ, nhưng bố cục trông na ná mấy ngôi nhà thời xưa được chiếu ở tiết Lịch Sử hơn. Các cột nhà làm từ gỗ, mái ngói cổ kính cùng với những hoa văn vàng sờn phai được điêu khắc phần đỉnh mái nhà nhấn nhá màu sắc. Chủ nhiệm giải thích thị trấn gộp lại từ nhiều làng nhỏ khác nhau cách đây 1 tháng, ông từng trải nghiệm nhà trọ “Lạp Linh” thấy rất khá nên dắt 13 học sinh theo. Tất nhiên chẳng đứa nào nghe, ậm ờ qua loa.
Nghe tin học sinh thành phố xuống thăm thì đích thân bà chủ ra đón. Chủ nhiệm đã đặt phòng qua mạng, còn là khách cũ nên bà nhiệt tình dẫn mọi người lên tầng 2, sẵn giới thiệu chung về khu vực trong nhà.
Âm thanh giày dép lẹp xẹp đông đúc thu hút sự tò mò của Đức Lí Á. Nó đứng dậy, vén hé rèm đủ để thấy dãy hành lang gỗ dài. Nheo mắt nhìn kĩ đám người xuất hiện, nó nhận ra lẫn trong đó có người nó quen. Không nghĩ ngợi nhiều, Đức Lí Á mở tung cửa ra vào.
- Nhóc Ly!
Ái Lệ Ly mải quan sát lệch khỏi hàng, tưởng lão sư nhắc nhở nên vội vội vàng vàng nghiêm chỉnh xách cặp chui sau lưng Bạch Nhược Cẩm.
Xích Hạ Minh đọc tài liệu trên máy tính khẽ rung mí mắt, Hách Mạc... không quan tâm.
- Nhóc Lyyyyyyyyy! – Đức Lí Á chạy đến, mặc kệ vẻ kinh ngạc thắc mắc xung quanh nhảy vồ tới cô – Ui là trời, du lịch hả em? Ăn gì chưa?
Não bộ Ái Lệ Ly đơ vài giây đồng hồ. Tôi là đâu? Đây là ai? Đức Lí Á đu cổ hỏi dồn dập khiến cô chóng mặt, ngã sõng soài ra đất.
- Đức Lí Á, cậu mau xuống khỏi người em ấy đi.
Tất cả hoạt động dừng ngay tức khắc, dường như bao nhiêu con mắt chăm chăm về hướng người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước đến. Đức Lí Á trề môi, bám vách tường lui lui. Ôi dào, 70% đang ghen.
Cái gì vậy??? Ái Lệ Ly há hốc miệng, chớp mắt chục lần, cầu nguyện mong mình nhầm. Tiếc rằng đời không như mơ, ông trời thích trêu ngươi cô. Dáng người cao ráo, mùi bạc hà thoang thoảng chỉ cần lướt qua sơ thôi Ái Lệ Ly cũng biết. Xích Hạ Minh – đồ xúi quẩy nhọ nồi - chị ta ngay.trước.mặt cô!!!!
- Chà, chào em. – Xích Hạ Minh mỉm nhẹ, chìa tay – Trùng hợp nhỉ Ly nhi?
Trùng hợp cái con khỉ nhà chị!!!!!!
- Hai người... quen nhau? - Bạch Nhược Cẩm gượng gạo, nhỏ sốc vì tận hai chị xinh đẹp tỏ vẻ biết Ái Lệ Ly. Dám không giới thiệu cho nhỏ, kì này Ái Lệ Ly chết chắc!
- Không...
- Phải - Xích Hạ Minh không để Ái Lệ Ly trả lời, trực tiếp cắt lời cô - Chúng tôi rất.thân.thiết nữa cơ.
Tôi có mướn chị nói hả?!? Im giùm cái!!!
- Đừng có tụ tập cửa phòng người khác. - Hách Mạc cau có nhìn đám trẻ trâu ôm balo, lạnh lùng buông một câu rồi đóng sầm cửa lại.
Thôi xong... Ái Lệ Ly khóc ròng, kiểu gì cũng là chuyến ngoại khóa cực kì bất ổn.
===========
- Con mồi mới...
Chiếc camera ẩn lặng lẽ theo dõi họ. Kẻ bí ẩn thì thầm, tắt CPU, thong thả nhấp ly trà gừng nóng hổi.
Tbc.