Vết Sẹo Cánh Thiên Thần

Chương 15: Chương 15




“Cậu nghĩ Elliot đã giết ai đó hả?”

“Suỵt!” Tôi ra hiệu với Vee, nhìn quanh dãy bàn thí nghiệm để chắc chắn rằng không ai nghe thấy được.

“Ôi, mình xin lỗi, cưng ạ, nhưng chuyện này đang bắt đầu trở nên kỳ cục. Đầu tiên cậu ta tấn công mình. Giờ thì cậu ta biến thành sát thủ. Mình xin lỗi, nhưng Elliot ư? Một kẻ giết người ư? Cậu ta là, ôi, anh chàng dễ thương nhất mà mình từng gặp đấy! Lần cuối cậu ta quên mở cửa cho cậu là khi nào? Ôi, phải rồi…không bao giờ, đúng không?”

Hai đứa tôi đang ở lớp Sinh học, và Vee đang nằm ngửa trên bàn. Chúng tôi làm thí nghiệm về huyết áp – Vee có nhiệm vụ phải nằm im trong năm phút. Bình thường tôi sẽ làm việc với Patch, nhưng thầy đã cho chúng tôi một ngày tự do, nghĩa là chúng tôi được tự do ghép đôi để thực hành. Vee và tôi đang ở cuối lớp, còn Patch đang làm việc với một thành viên của đội thể thao tên là Thomas Rookery ở đầu lớp.

“Cậu ta từng bị tình nghi trong một vụ giết người,” tôi thì thầm, cảm thấy đôi mắt của thầy McConaughy đang hướng về phía mình. Tôi viết ngoáy vài chữ lên tờ giấy ghi kết quả thí nghiệm: Đối tượng thí nghiệm bình tĩnh và thư giãn. Đối tượng thí nghiệm đã nhịn nói trong ba phút rưỡi. “Cảnh sát cho rằng cậu ta có động cơ và phương tiện.”

“Cậu có chắc đấy là Elliot này không?”

“Cậu nghĩ có bao nhiêu Elliot Saunders ở trường Kinghorn vào tháng hai?”

Vee nhịp nhịp ngón tay lên bụng. “Điều này quả thực rất rất khó tin. Với lại dù sao đi nữa, cậu ấy bị tình nghi thì có sao nào? Điều quan trọng là cậu ấy đã được thả. Họ không thấy cậu ấy có tội.”

“Bởi vì cảnh sát đã tìm thấy thư tuyệt mệnh của Halverson.”

“Halverson nào?”

“Kjirsten Halverson,” tôi kiên nhẫn nói. “Cô gái được cho là đã tự treo cổ.”

“Có thể cô ấy đã tự treo cổ thật. Ý mình là, ngộ nhỡ một ngày cô ấy nói “Ôi, cuộc đời thật tồi tệ”, và treo cổ lên một cái cây thì sao? Chuyện đó vẫn thường xảy ra mà?”

“Thế tại sao căn hộ của cô ấy lại có dấu hiệu bị đột nhập khi họ phát hiện ra bức thư tuyệt mệnh?”

“Cô ấy sống ở Portland. Những vụ đột nhập vẫn thường xảy ra mà!”

“Mình nghĩ có người đã đặt bức thư vào đó. Ai đó muốn Elliot thoát tội.”

“Ai muốn Elliot thoát tội thế?” Vee hỏi.

Tôi làm bộ ngớ ngẩn.

Vee chống khuỷu tay lành lặn để nhỏm dậy. “Thế ý cậu là Elliot đã lôi Kjirsten đến một cái dây, buộc dây thừng vào cổ cô ấy, treo cô ấy lên, rồi đột nhập vào căn hộ của cô ấy và dựng lên bằng chứng cho một vụ tự tử à?”

“Sao lại không?”

Vee đáp lại vẻ mặt làm bộ ngớ ngẩn của tôi: “Cảnh sát đã phân tích mọi thứ. Nếu họ kết luận đó là một vụ tự tử, thì mình cũng tin như vậy.”

“Thế còn điều này thì sao?” Tôi nói. “Chỉ vào tuần sau khi được ra khỏi diện tình nghi, Elliot đã chuyển trường. Sao lại có người chuyển từ trường dự bị Kinghorn đến trường Coldwater chứ?”

“Cậu cũng có lý đấy.”

“Mình nghĩ cậu ta đang cố trốn tránh quá khứ. Elliot cảm thấy không thoải mái khi phải học ở ngôi trường nơi cậu ta đã giết Kjirsten. Lương tâm cậu ta bị dằn vặt.” Tôi gõ bút chì lên môi. “Mình cần đến Kinghorn để hỏi mấy thứ. Kjirsten mới chết tháng trước, mọi người chắc vẫn còn bàn tán về chuyện đó.”

“Mình không biết, Nora. Mình cảm thấy việc tiến hành thăm dò ở Kinghorn không ổn chút nào. Ý mình là, cậu định hỏi cặn kẽ về Elliot à? Nếu cậu ấy phát hiện ra thì sao? Cậu ấy sẽ nghĩ gì?”

Tôi nhìn xuống nó. “Nếu Elliot phạm tội thì cậu ta mới là người phải lo lắng.”

“Và rồi cậu ấy sẽ giết cậu để bịt miệng!” Vee nhe răng cười giống hệt con mèo Cheshire . Tôi thì không. “Mình cũng nóng lòng muốn biết kẻ nào đã tấn công mình như cậu vậy,” nó tiếp tục với một giọng nghiêm túc hơn, “và mình dám lấy tính mạng ra mà thề rằng đó không phải là Elliot. Mình đã nghĩ đi nghĩ lại, ờ, đến hàng trăm lần. Đó không phải là cậu ta. Thậm chí cũng chẳng có gì tương đồng. Hãy tin mình.” {Mèo Cheshire: Là chú mèo nổi tiếng trong truyện Alice ở xứ sở thần tiên của nhà văn Lewis Carroll, rất đặc trưng với điệu cười nhe răng toe toét.}

“Ừ thì có thể Elliot không tấn công cậu,” tôi nói, cố nhượng bộ Vee – nhưng không có nghĩa là tôi đã coi Elliot vô tội. “Nhưng vẫn có rất nhiều bằng chứng chống lại cậu ta. Thứ nhất, cậu ta liên quan đến một vụ án mạng. Thứ hai, cậu ta hầu như lúc nào cũng quá tử tế. Thật đáng sợ. Và thứ ba, cậu ta là bạn thân của Jules.”

Vee cau mày. “Jules? Jules thì sao?”

“Cậu không thấy kỳ cục khi mỗi lần chúng ta đi với họ, Jules đều chuồn mất à?”

“Thế có nghĩa là gì?”

“Tối hôm bọn mình đến Delphic, Jules bỏ đi gần như ngay lập tức để vào nhà vệ sinh. Cậu ta có quay lại không? Sau khi mình đi mua kẹo bông, Elliot có tìm thấy cậu ta không?”

“Không, nhưng mình cho rằng đó là vì Jules có vấn đề về tiêu hóa.”

“Rồi, tối hôm qua, cậu ta lại cáo ốm một cách khó hiểu.” Tôi cọ cục tẩy bút chì dọc theo sống mũi, nghĩ ngợi. “Dường như cậu ta bị ốm quá nhiều.”

“Mình nghĩ cậu đang phân tích vấn đề này hơi thái quá rồi đấy. Có lẽ…có lẽ cậu ấy bị mắc chứng IBS chăng?”

“IBS?”

“Hội chứng ruột kích thích.”

Tôi chẳng để ý mấy đến điều Vee vừa nói vì còn mải bận tâm đến một ý nghĩ chợt thoáng qua trong óc. Trường dự bị Kinghorn rõ ràng cách trường tôi một giờ xe chạy. Nếu ngôi trường đó có tiếng là khắt khe như Elliot tuyên bố, sao Jules lúc nào cũng có thời gian lái xe đến thăm Coldwater? Hầu như sáng nào trên đường đến trường tôi cũng thấy cậu ta ở quán Enzo’s Bistro với Elliot. Thêm nữa, cậu ta còn đưa Elliot về nhà sau khi tan học. Như kiểu Elliot nắm được Jules trong lòng bàn tay vậy.

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Tôi cọ cục tẩy vào mũi mình mạnh hơn. Tôi đang bỏ sót điều gì nhỉ?

“Sao Elliot lại giết Kjirsten?” Tôi thốt ra lời băn khoăn. “Có thể cô ấy đã thấy Elliot làm điều gì đó bất hợp pháp, và cậu ta giết cô ấy để bịt miệng.”

Vee buông một tiếng thở dài. “Chuyện này đang bắt đầu trở nên hoàn toàn vô nghĩa rồi đấy.”

“Còn có điều gì đó. Điều gì đó mà chúng ta chưa rõ.”

Vee nhìn tôi như thể logic của tôi đang tha thẩn đâu đó ngoài vũ trụ. “Về phần mình, mình nghĩ cậu đang tưởng tượng quá nhiều. Giống như một cuộc truy lùng phù thủy vậy.”

Và rồi đột nhiên tôi biết mình đang bỏ sót thứ gì. Nó đã thôi thúc tôi cả ngày, vẫy gọi tôi từ sâu trong tâm trí, nhưng tôi lại bị lấn át bởi quá nhiều thứ khác nên không chú ý đến. Thám tử Basso đã hỏi tôi có mất thứ gì không. Bây giờ thì tôi đột nhiên nhớ ra rằng mình có mất một thứ. Tôi đã đặt bài báo về Elliot lên mặt bàn trang điểm tối qua. Nhưng sáng nay – tôi lục lại trí nhớ để chắc chắn thêm – nó đã biến mất! Hoàn toàn biến mất!

“Ôi trời ơi,” tôi nói. “Elliot đã đột nhập vào nhà mình đêm qua. Chính là cậu ta! Cậu ta đã ăn cắp bài báo!” Vì bài báo đó được đặt ở nơi dễ thấy, nên rõ ràng lý do Elliot phá phách phòng tôi là để khiến tôi kinh hãi – một cách trừng phạt vì lúc trước tôi đã tìm thấy bài báo.

“Hơ, gì thế?” Vee nói.

“Có chuyện gì thế?” Thầy hỏi, tiến đến đứng cạnh tôi.

“Ừ, có chuyện gì thế?” Vee hùa theo. Nó chỉ và cười tôi sau lưng thầy.

“Dạ…Đối tượng thí nghiệm hình như không có mạch đập,” tôi nói, véo vào cổ tay Vee một cái thật đau.

Khi thầy kiểm tra mạch đập của Vee, nó làm những cử chỉ ngất xỉu và tự quạt quạt cho mình. Thầy hướng dẫn mắt nhìn tôi qua phía trên cặp kính. “Xem đây Nora. Mạch đập rất mạnh và khỏe. Em có chắc là đối tượng thí nghiệm đã ngừng hoạt động, bao gồm cả nói chuyện, trong suốt năm phút liền không? Mạch đập không chậm như tôi tưởng.”

“Đối tượng thí nghiệm đã phải cực kỳ cố gắng với bước không nói chuyện,” Vee xen vào. “Và đối tượng thí nghiệm đang cực kỳ khó chịu khi phải nằm thư giãn trên cái bàn thí nghiệm cứng như đá này của lớp Sinh học. Đối tượng thí nghiệm muốn xin đổi vai để Nora có thể là đối tượng thí nghiệm mới.” Vee lấy bàn tay lành lặn bám vào tôi và đứng dậy.

“Đừng khiến tôi hối hận vì đã cho phép các em tự chọn đôi thực hành với nhau,” thầy bảo chúng tôi.

“Đừng làm em hối tiếc vì đã đi học ngày hôm nay,” Vee duyên dáng nói.

Thầy chiếu vào nó một tia nhìn cảnh cáo rồi cầm tờ kết quả thí nghiệm của tôi lên, lướt mắt qua tờ giấy gần-như-trắng-tinh.

“Đối tượng thí nghiệm coi những giờ thực hành Sinh học như là việc sử dụng quá liều một loại thuốc giảm đau cực mạnh,” Vee nói.

Thầy tuýt còi, và cả lớp đổ dồn mắt về phía chúng tôi.

“Patch?” Thầy nói. “EM lại đây được không? Có vẻ chúng ta đang gặp rắc rối với việc chia cặp thực hành.”

“Em chỉ đùa thôi,” Vee lập tức nói. “Đây – em sẽ làm thí nghiệm ạ.”

“Đáng lẽ em nên nghĩ thế mười lăm phút trước,” thầy nói.

“Xin thầy tha cho em!” Con bé chớp mắt ngây thơ.

Thầy nhét quyển vở xuống dưới cánh tay lành lặn của nó. “Không.”

Xin lỗi! Vee ngoảnh lại mấp máy với tôi khi miễn cưỡng đi lên dãy bàn trên.

Một lát sau Patch đến ngồi bên cạnh tôi. Cậu ta kẹp hờ tay giữa hai đầu gối và cứ nhìn tôi chăm chăm.

“Gì thế?” Tôi nói, cảm thấy luống cuống dưới cái nhìn đó.

Cậu ta cười. “Mình đang nhớ lại đôi giày da cá mập. Tối qua.”

Như thường lệ, Patch lại làm tôi bối rối, và như thường lệ, tôi không tài nào phân biệt nổi cảm giác đó là tốt hay là xấu.

“Buổi tối hôm qua của cậu thế nào?” Tôi hỏi, giọng cố tỏ ra bình thường. Chuyến đi dò la tối qua vẫn lơ lửng một cách khó chịu giữa hai chúng tôi.

“Thú vị. Còn cậu?”

“Không ổn lắm.”

“Bài tập về nhà khó nhằn lắm à?”

Patch đang chế nhạo tôi.

“Mình không làm bài tập.”

Cậu ta có nụ cười của một con cáo. “Thế cậu “làm” ai?”

Trong một thoáng tôi không nói được gì. Tôi đứng đó, miệng hé mở. “Đó có phải là một lời bóng gió không?”

“Chỉ tò mò muốn biết đối thủ của mình là ai thôi.”

“Người lớn hơn đi.”

Cậu ta nhe răng cười. “Đừng căng thẳng thế!”

“Mình vừa gặp rắc rối với thầy, vì thế hãy tha cho mình và tập trung vào thí nghiệm đi. Mình không muốn làm đối tượng thí nghiệm, vì vậy nếu cậu không phiền…” tôi nhìn thẳng xuống bàn.

“Không thể,” Patch nói. “Mình không có tim.”

Tôi tự nhủ rằng cậu ta không nói theo nghĩa đen.

Tôi nằm lên bàn và đặt tay lên bụng. “Hãy bảo mình khi hết năm phút.” Tôi nhắm mắt lại, không muốn thấy đôi mắt đen thẳm của Patch nhìn như xoáy vào mình.

Vài phút sau, tôi hé mở một bên mắt.

“Hết giờ,” Patch nói.

Tôi giơ cổ tay lên để cậu ta có thể bắt mạch cho tôi.

Patch cầm lấy tay tôi, một cảm giác nóng bừng lan lên cánh tay và kết thúc với một cú quặn thắt ở bụng.

“Mạch của đối tượng tăng lên khi tiếp xúc,” Patch nói.

“Đừng viết thế!” Tôi định kêu lên một cách phẫn nộ. Nhưng chẳng hiểu sao giọng tôi lúc ấy lại nghe như đang cố nén một nụ cười.

“Thầy muốn bọn mình phải làm cho cẩn thận.”

“Cậu muốn gì?” Tôi hỏi.

Patch nhìn vào mắt tôi. Cậu ta đang cười thầm. Tôi có thể nhận ra điều đó.

“Ngoại trừ, cậu biết đấy, chuyện đó,” tôi nói.

Sau giờ học tôi ghé qua văn phòng của cô Greene theo lịch hẹn. Ngày trước, cuối mỗi buổi học, Tiến sĩ Hendrickson luôn để ngỏ cửa – một lời mời không lời dành cho các học sinh ghé qua. Bây giờ, mỗi lần tôi đi qua đoạn hành lang này, cô Greene đều đóng cửa im im. Nó ám chỉ Đừng làm phiền.

“Nora,” cô nói rồi mở cửa sau tiếng gõ của tôi. “Em vào và ngồi xuống đi.”

Hôm nay văn phòng của cô đã được sắp xếp và trang trí hẳn hoi. Cô đã mang vài cái cây và một dãy tranh tĩnh vật đóng khung được treo thành hàng phía trên bàn làm việc.

Cô Greene nói: “Cô đã nghĩ nhiều về những lời em nói tuần trước. Cô đã đi đến kết luận rằng mối quan hệ của chúng ta cần được xây dựng trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Chúng ta không nhắc đến bố em nữa, trừ phi em đề cập đến.”

“Vâng ạ,” tôi thận trọng nói. Vậy chúng tôi sẽ nói về chuyện gì đây?

“Cô vừa nghe được một tin đáng thất vọng.” Nụ cười của cô Greene chợt tắt. Cô cúi về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, lăn cây bút giữa lòng bàn tay. “Cô không muốn can thiệp vào đời tư của em, Nora, nhưng cô nghĩ mình có quyền quan tâm đến mối quan hệ của em với Patch.”

Tôi không rõ cô Greene sẽ đưa chuyện này đi đến đâu. Và, thực sự thì, đó có phải là việc của cô ấy không? “Em vẫn chưa kèm cậu ấy.”

“Tối thứ bảy Patch đã đưa em về nhà từ hải cảng Delphic. Và em đã mời cậu ấy vào nhà.”

Tôi cố nén lại một lời phản đối. “Sao cô biết ạ?”

“Một phần công việc của bác sĩ tâm lý trường học là khuyên bảo và chỉ dẫn cho các em,” cô Greene nói. “Hãy hứa với cô rằng em sẽ rất cẩn thận khi ở bên Patch, Nora nhé.” Cô nhìn tôi như thể cô đang thực sự chờ đợi một lời hứa từ tôi.

“Cũng khá rắc rối ạ,” tôi nói. “Em bị kẹt lại ở Delphic. Em không có lựa chọn nào khác. Không phải em tìm cơ hội để được ở bên Patch.” Chà, ngoại trừ tối qua ở Borderline. Nhưng tại tôi thực sự không nghĩ là mình sẽ gặp Patch! Tôi cứ tưởng hôm qua là ngày nghỉ của cậu ta.

“Cô rất vui khi nghe thấy em nói thế,” cô Greene đáp, nhưng có vẻ cô không tin lắm vào sự ngây thơ của tôi. “Gác lại chuyện đó qua một bên đã, hôm nay em có muốn nói chuyện gì không? Em có băn khoăn vướng mắc gì không?”

Tôi không định kể cho cô Greene về vụ Elliot đột nhập vào nhà tôi. Tôi không tin tưởng cô ấy lắm. Tôi không biết vì sao, nhưng ở cô ấy có điều gì đó làm tôi khó chịu. Và tôi không thích cái kiểu cô cứ bóng gió cho rằng Patch nguy hiểm nhưng lại không nói lý do vì sao. Như thể cô ấy đang có kế hoạch gì đó vậy.

“Không ạ,” tôi nói rồi nhấc ba lô lên và mở cửa.

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.