Trên đường lái xe về, Patch chọn lối rẽ Topsham và đỗ xe gần nhà máy giấy Topsham lịch sử bên bờ sông Androscoggin. Nhà máy này từng được dùng để chế biến bột thành giấy. Bây giờ, một tấm biển lớn đã chăng ngang sườn tòa nhà với dòng chữ CÔNG TY RƯỢU BIA HẢI CẨU. Dòng sông mênh mông gợn sóng, hàng cây bên bờ chìm khuất trong màn đêm đang dần buông…
Trời vẫn mưa rất to, và đêm nay ngày càng mịt mùng. Tôi phải về nhà truớc khi mẹ tôi về. Tôi vẫn chưa nói với bà là tôi đi chơi bởi vì… ừ, sự thực là, Patch không phải kiểu người mà các bà mẹ tán thành. Cậu ta thuộc kiểu người sẽ khiến họ thay ổ khóa nhà ngay lập tức.
“Bọn mình mua đồ ăn về được không?” Tôi hỏi.
Patch mở cửa bên ghế lái. “Cậu muốn ăn gì?”
“Sandwich gà tây. Nhưng không dưa góp. À, và không xốt mayonnaise nhé.”
Hình như tôi lại nhận được một nụ cười kín đáo của cậu ta. Hình như tôi đã nhận được rất nhiều nụ cười như vậy. Lần này, tôi không biết là mình đã nói gì.
“Mình sẽ ra ngoài xem,” Patch nói.
Patch vẫn cầm chìa khóa xe và hệ thống sưởi vẫn chạy. Mấy phút đầu, tôi nghĩ lại về buổi tối của chúng tôi. Và rồi tôi chợt nhận ra mình chỉ có một mình trong chiếc xe Jeep của Patch. Chốn riêng tư của con người ấy.
Nếu tôi là Patch, khi muốn giấu thứ gì đó cực kỳ bí mật, tôi sẽ không giấu nó trong phòng, trong tủ để đồ ở trường hay trong ba lô, vì tất cả những thứ đó có thể bị tịch thu hay kiểm tra mà không báo trước. Tôi sẽ giấu nó trong chiếc xe Jeep đen bóng của tôi với hệ thống báo động tinh vi.
Tôi tháo dây an toàn và lục lọi đống sách gần chân, mường tượng về một nụ cười bí ẩn nở ra trên miệng khi khám phá ra một trong những bí mật của Patch. Tôi không mong tìm được thứ gì cụ thể; tôi chỉ cần có được số khóa tủ để đồ hay điện thoại di động của cậu ta. Dò dẫm quanh những bài tập cũ ngổn ngang trên sàn xe, tôi thấy một chai xịt phòng mùi gỗ thông dìu dịu, một đĩa CD Highway to Hell AC/DC, những mẩu bút chì và một hóa đơn cửa hàng 7-Eleven ngày thứ tư lúc 10:18 tối. Chẳng có gì đặc biệt.
Tôi mở ngăn chứa đồ trên xe và giở qua cuốn sách giáo khoa phẫu thuật cùng những giấy tờ khác. Có ánh chromem và những đầu ngón tay tôi chạm phải một vật bằng kim loại. Tôi lôi ra một cái đèn pin bằng thép và bật nó lên nhưng không thấy sáng. Tôi vặn đuôi đèn ra, nghĩ rằng cái đèn pin hơi nhẹ, và quả thực là nó không có pin. Tôi tự hỏi tại sao Patch lại giữ một cái đèn pin không dùng được trong ngăn chứa đồ. Đó là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi mắt tôi hướng đến chất lỏng gì đó màu rỉ sét đã khô ở một đầu của đèn pin.
Máu!
Rất cẩn thận, tôi cất cái đèn pin vào ngăn chứa đồ và đóng nó lại. Tôi tự nhủ có rất nhiều thứ có thể dây máu lên một cái đèn pin. Chẳng hạn như cầm nó bằng một bàn tay bị thương, dùng nó để gạt một con vật bị chết vào lề đường, hay là… vung mạnh nó vào một thân người nhiều lần cho đến khi thân người đó bị thương.
Tim đập thình thịch, tôi chộp ngay lấy kết luận đầu tiên nảy ra trong óc. Patch đã nói dối. Cậu ta đã tấn công Marcie! Tối thứ tư cậu ta đã đưa tôi về, rồi đổi xe máy lấy xe Jeep và đi tìm Marcie. Cũng có thể họ tình cờ gặp nhau và cậu ta đã hành động trong cơn bốc đồng. Dù thế nào, Marcie cũng đã bị thương, cảnh sát đã vào cuộc, còn Patch thì có tội.
Lý trí mách bảo đó là một kết luận vội vàng và cảm tính, nhưng cảm xúc của tôi lại cho rằng lúc này mọi chuyện đã trở nên quá nguy hiểm để dừng lại và suy nghĩ cẩn thận. Patch có một quá khứ đáng sợ và rất rất nhiều bí mật. Nếu hành hung người vô cớ và tàn bạo là một trong những bí mật ấy, tôi thật không an toàn chút nào khi đi riêng với cậu ta.
Một tia sét lóe sáng nơi chân trời xa xôi. Patch ra khỏi nhà hàng và đi bộ qua bãi đỗ xe, một tay cầm cái túi màu nâu còn tay kia cầm hai lon soda. Chui vào trong chiếc xe Jeep, cậu ta bỏ mũ ra và giũ nước mưa khỏi tóc. Mái tóc đen bồng bềnh vẩy những giọt nước li ti ra xung quanh. Cậu ta đưa cho tôi cái túi nâu. “Một sandwich gà tây, không nước sốt và dưa góp, cùng vài thứ để nuốt trôi chúng đấy.”
“Cậu có tấn công Marcie Millar không?” Tôi khẽ hỏi. “Mình muốn biết sự thật – ngay bây giờ!”
Patch bỏ lon 7UP khỏi miệng. Mặt cậu ta nhìn xoáy vào tôi. “Cái gì?”
“Chiếc đèn pin trong ngăn chứa đồ của cậu. Giải thích đi.”
“Cậu đã lục ngăn chứa đồ của mình?” Giọng Patch không hẳn là bực mình, nhưng cũng chẳng mấy dễ chịu.
“Có vết máu khô dính trên đèn pin. Lúc nãy cảnh sát đã đến nhà mình. Marcie bị tấn công tối hôm thứ tư, ngay sau khi mình kể với cậu là mình không thể chịu nổi cô ta. Họ nghĩ mình có dính líu đến vụ này.”
Patch bật ra tiếng cười cộc lốc, thiếu hẳn sự vui vẻ thường thấy. “Cậu nghĩ mình dùng đèn pin để đánh Marcie?”
Cậu ta với tay ra sau ghế và lôi ra một khẩu súng lớn. Tôi thét lên.
Patch vươn người sang và lấy tay bịt miệng tôi. “Súng của trò bắn đạn sơn,” cậu ta nói, giọng lạnh đi.
Tôi hết nhìn khẩu súng lại nhìn Patch, cảm thấy mắt mình trợn tròn lên.
“Tuần này mình vừa chơi bắn đạn sơn,” cậu ta nói. “Hình như mình đã kể với cậu rồi.”
” Đ… điều đó không giải thích cho vết máu trên đèn pin.”
“Không phải máu,” cậu ta nói, “là sơn đấy. Bọn mình đang chơi Cướp cờ.”
Tôi nhìn lại ngăn chứa đồ đang cất đèn pin. Đèn pin là… lá cờ. Một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa ngốc nghếch, lại vừa tội lỗi khi buộc tội Patch lan tỏa trong tôi. “Ôi”, tôi yếu ớt nói. “Mình… xin lỗi.” Nhưng cũng có vẻ như quá muộn để xin lỗi.
Patch nhìn đăm đăm về phía trước qua cửa kính chắn gió, thở mạnh. Tôi tự hỏi không biết có phải cậu ta đang dùng sự im lặng để xả giận không. Rốt cuộc thì tôi vừa mới buộc tội cậu ta hành hung người khác. Điều đó thật tồi tệ, nhưng tâm trí tôi quá bối rối nên không thể đưa ra một lời xin lỗi tử tế.
“Từ những lời cậu kể về Marcie, có vẻ cô ta đã tích lũy được vài kẻ thù đấy nhỉ,” Patch nói.
“Mình chắc rằng Vee và mình đứng đầu tiên trong danh sách,” tôi nói, cố làm mọi thứ trở nên nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn là đùa.
Patch dừng lại khi về đến nhà tôi. Chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống tận mắt, nhưng giờ miệng cậu ta đã cười tủm tỉm một cách… khiêu gợi. Đôi môi ấy thật mềm mại và mịn màng, làm tôi thấy khó mà ngoảnh đi. Trên hết, tôi thấy cảm kích vì dường như cậu ta đã bỏ qua chuyện vừa rồi.
“Mình sẽ phải luyện tập nhiều cho cậu trò bi-a, Thiên thần ạ.” Patch nói.
“Nhắc đến bi-a,” tôi hắng giọng. “Mnh muốn biết khi nào và bằng cách nào cậu định đòi… thứ mà mình nợ cậu.”
“Không phải tối nay.” Mắt cậu ta nhìn tôi chăm chú, phán đoán phản hồi của tôi. Tôi vừa nhẹ nhõm lại vừa thất vọng. Chủ yếu là thất vọng.
“Mình có một thứ dành cho cậu,” Patch nói rồi thò tay xuống gầm ghế lấy ra một cái túi giấy màu trắng in hình những quả ớt đỏ. Một cái túi đựng đồ ăn mang đi của cửa hàng Borderline. Cậu ta đặt nó giữa chúng tôi.
“Gì thế?” Tôi hỏi, nhòm vào trong túi, hoàn toàn không biết bên trong có thể là thứ gì.
“Mở ra đi.”
Tôi lôi một chiếc hộp màu nâu xinh xắn ra khỏi túi và mở nắp. Trong đó có một quả cầu tuyết chứa mô hình công viên giải trí Hải cảng Delphic mini bên trong. Những sợi dây đồng được uốn cong thành một vòng tròn tượng trưng cho trò đu quay khổng lồ, những vòng xoắn là trò đi xe lửa, còn những mảnh kim loại dẹt tạo nên trò cưỡi Thảm thần.
“Đẹp quá,” tôi nói, hơi ngạc nhiên khi Patch đã nghĩ về tôi, lại còn mua cho tôi một món quà nữa. “Cảm ơn cậu. Thực sự đấy. Mình thích lắm.”
Cậu ta chạm vào quả cầu thuỷ tinh. “Đó là Archangel, trước khi nó được cải tạo.” Đằng sau chiếc đu quay khổng lồ là một sợi dây mỏng uốn lượn tạo nên những ngọn đồi và thung lũng của trò Archangel. Một thiên thần với đôi cánh gãy đứng ở đỉnh cao nhất, cúi đầu nhìn xuống đất, không thấy mặt. “Chuyện gì đã thực sự xảy ra vào cái đêm bọn mình chơi trò đó?” Tôi hỏi.
“Cậu không muốn biết đâu.”
“Nếu cậu kể với mình, cậu sẽ phải giết mình sao?” Tôi nửa đùa nửa thật.
“Chúng ta không chỉ có một mình,” Patch trả lời, nhìn qua kính chắn gió.
Tôi ngẩng lên và thấy mẹ tôi đang đứng bên ngưỡng cửa. Tôi hoảng hốt khi thấy bà bước ra và tiến lên gần chiếc xe Jeep.
“Hãy để mình nói chuyện với bà,” tôi nói, nhét quả cầu tuyết trở lại hộp. “Đừng nói gì – dù chỉ một lời!”
Patch nhảy ra và đi vòng sang mở cửa cho tôi. Chúng tôi gặp mẹ tôi ở giữa lối xe chạy.
“Mẹ không biết là con đi chơi,” bà bảo tôi, mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười dễ chịu. Nụ cười ấy ám chỉ: Mẹ con mình sẽ nói chuyện sau.
“Đến phút cuối con mới quyết định đi ạ,” tôi giải thích.
“Mẹ về nhà ngay sau khi tập yoga,” bà nói. Vế sau của câu nói ám chỉ: May mắn cho mẹ, nhưng không may mắn cho con. Tôi cứ nghĩ là mẹ sẽ đi bù khú với bạn bè sau khi tan lớp. Mười hôm thì có đến chín hôm như thế. Bà chuyển sự chú ý sang Patch. “Rất vui khi cuối cùng cũng được gặp cháu. Rõ ràng con gái cô hâm mộ cháu đến cuồng nhiệt.”
Tôi mở miệng định giới thiệu qua quýt và đuổi Patch về, nhưng mẹ tôi đã nhanh hơn: “Cô là mẹ của Nora. Blythe Grey.”
“Đây là Patch mẹ ạ,” tôi nói, lục lọi trong óc xem phải nói gì để khéo léo chấm dứt cuộc đối thoại này thật nhanh. Nhưng điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là hét lên Cháy! hoặc giả vờ bị chóang. Không hiểu sao, cả hai cách đó đều là có vẻ đáng xấu hổ hơn là đương đầu với cuộc trò chuyện giữa Patch và mẹ tôi.
“Nora kể với cô cháu là vận động viên bơi lội,” mẹ tôi nói.
Tôi cảm thấy Patch đang cười rung lên bên cạnh. “Một vận động viên bơi lội ạ?”
“Cháu ở trong đội bơi lội của trường hay trong liên đoàn thành phố?”
“Cháu bơi để… tiêu khiển nhiều hơn ạ,” Patch nói, nhìn tôi đầy nghi vấn.
“Tiêu khiển cũng tốt,” mẹ tôi nói. “Cháu bơi ở đâu? Ở câu lạc bộ bơi lội à?”
“Cháu là người thích các hoạt động ngoài trời hơn. Sông và hồ ạ.”
“Không lạnh sao?” Mẹ tôi hỏi.
Bên cạnh tôi, Patch giật nảy mình. Tôi tự hỏi mình đã bỏ qua điều gì. Cuộc đối thoại này dường như chẳng có gì bất thường cả. Và rồi tôi chợt nhận ra: Maine không phải là một vùng nhiệt đới ấm áp. Bơi lội ngoài trời sẽ rất lạnh, ngay cả trong mùa hè. Nếu Patch thực sự thường bơi lội ở sông hồ, cậu ta hẳn phải là một kẻ điên khùng hoặc chí ít cũng mình đồng da sắt.
“Thôi thôi!” Tôi nói, lợi dụng lúc cả ba đều im lặng. “Patch phải đi rồi mẹ ạ.” Đi đi! Tôi mấp máy môi với cậu ta.
“Một chiếc xe Jeep rất đẹp,” mẹ tôi nói. “Bố mẹ cháu đã mua cho cháu à?”
“Cháu đã tự mua nó.”
“Vậy chắc cháu có đi làm?”
“Cháu làm nhân viên dọn bàn ở quán Borderline.”
Patch đang nói ít hết mức, cẩn thận giữ mình trong bí ẩn. Không biết cuộc sống của cậu ta ra sao khi cậu ta không ở bên tôi. Sâu thẳm trong tâm trí, tôi không thể ngừng nghĩ về quá khứ đáng sợ của Patch. Trước đây, tôi luôn muốn được khám phá chúng, có lẽ vì tôi muốn chứng tỏ với Patch và với cả bản thân rằng tôi có thể hiểu được cậu ta. Nhưng lúc này, tôi muốn biết những bí mật ấy bởi chúng là một phần của cậu ta. Và dù tôi luôn cố phủ nhận, tôi vẫn có một thứ cảm xúc gì đó dành cho Patch. Càng ở gần cậu ta, tôi càng biết rằng cảm xúc đó luôn vương vấn trong mình.
Mẹ tôi cau mày. “Cô hy vọng công việc sẽ không làm cháu xao lãng chuyện học hành. Theo ý cô, học sinh không nên đi làm trong năm học. Cháu đã có quá nhiều việc quan trọng cần lo rồi.”
Patch cười. “Đó không phải là vấn đề ạ.”
“Cô có thể hỏi về điểm phẩy của cháu không?” Mẹ tôi nói. “Như thế có quá bất lịch sự không nhỉ?”
“Ôi, muộn rồi!” Tôi nói to, nhìn vào cái đồng hồ tưởng tượng trên tay. Tôi không thể tin nổi là mẹ lại quá căng thẳng về vấn đề này. Đó là một dấu hiệu xấu. Ấn tượng ban đầu của bà về Patch còn tệ hơn những gì tôi đã lo lắng. Đây không phải là một cuộc gặp gỡ và giới thiệu. Nó giống như một cuộc phỏng vấn hay hỏi cung.
“Hai phẩy hai ạ,” Patch nói.
Mẹ tôi nhìn cậu ta chằm chằm.
“Cậu ấy đùa đấy mẹ ạ,” tôi nói nhanh rồi bí mật huých Patch về phía chiếc xe Jeep. “Patch có việc cần làm. Cần đi đâu đó. Chơi bi-a…” Tôi đưa tay bịt miệng.
“Bi-a?” Mẹ tôi nói, vẻ khó hiểu.
“Nora đang nhắc đến quán Bo’s ạ,” Patch giải thích. “Nhưng cháu không định đến đó. Cháu cần phải làm vài việc.”
“Mẹ chưa bao giờ đến Bo’s,” bà nói.
“Nó chẳng thú vị chút nào,” tôi nói. “Mẹ chẳng có gì phải tiếc cả?”
“Chờ đã,” mẹ tôi nói, như thể một lá cờ đỏ vừa phất lên trong trí nhớ của bà. “Nó nằm bên bờ biển đúng không? Gần hải cảng Delphic à? Vài năm trước từng có một vụ đọ súng ở Bo’s phải không?”
“Giờ nơi đó tử tế hơn nhiều rồi ạ,” Patch nói. Tôi lườm cậu ta vì đã cướp lời tôi. Tôi đã định phủ nhận hoàn toàn chuyện Bo’s từng bị mang tiếng là nơi bạo lực.
“Cháu muốn vào ăn kem không?” Mẹ tôi hỏi. Bà hơi ngập nhừng vì nửa muốn tỏ ra lịch sự với khách, nửa lại muốn lôi tôi vào trong và chốt cửa lại. “Nhà cô chỉ có kem vani thôi,” bà nói thêm để lời mời bớt hấp dẫn. “Nó đã để được vài tuần rồi.”
Patch lắc đầu. “Cháu phải đi rồi. Có lẽ để lần sau ạ. Cháu rất vui khi được gặp cô. Cô Blythe.”
Nhân lúc cuộc đối thoại tạm ngưng, tôi kéo mẹ về phía cửa trước, lòng thấy nhẹ hẳn đi vì cuộc trò chuyện không quá tệ như đáng lẽ nó phải thế. Đột nhiên mẹ tôi ngoảnh lại.
“Tối nay cháu và Nora đã làm gì?” Bà hỏi Patch.
Patch nhìn tôi và khẽ nhướng mày.
“Bọn con ăn tối ở Topsham,” tôi đáp nhanh. “Sandwich và soda. Một buổi tối hoàn toàn vô hại.”
Vấn đề là, những cảm giác tôi dành cho Patch không vô hại.
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần