Năm phút trôi qua. Mười phút trôi qua rồi hai mươi phút. Tôi cố lờ đi cảm giác rợn tóc gáy rằng mình đang bị theo dõi. Tôi dõi mắt vào bóng đêm mênh mông đang bao quanh ngôi trường.
Sao Patch lại lâu thế nhỉ? Tôi nghĩ tới vài giả thuyết, cảm thấy còn bồn chồn lo lắng hơn. Nhỡ Patch không tìm thấy Vee thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi Patch tìm thấy Elliot? Tôi không nghĩ Elliot có thể đánh bại Patch, nhưng nhỡ… cậu ta tấn công bất ngờ thì sao?
Điện thoại trong túi tôi reo lên, và tôi giật nảy mình.
“Mình thấy cậu,” Elliot nói khi tôi bắt máy. “Đang ngồi trong xe ngoài đó.”
“Cậu ở đâu?” Tôi hỏi, liếc quanh bóng đêm bên ngoài.
“Quan sát cậu từ một cửa sổ trên tầng hai. Bọn mình đang chơi ở bên trong.”
“Mình không muốn chơi.”
Cậu ta kết thúc cuộc gọi.
Hoảng hốt, tôi ra khỏi xe rồi nhìn lên những cửa sổ tối om của ngôi trường. Chắc Elliot vẫn không biết Patch cũng ở trong này. Giọng cậu ta có vẻ sốt ruột, không phải giận dữ hay cáu kỉnh. Hy vọng duy nhất của tôi là Patch đã có một kế hoạch và sẽ đảm bảo không có chuyện gì sẽ xảy đến với tôi hay Vee. Mặt trăng đang bị mây che khuất, và thoáng rùng mình, tôi bước đến cánh cửa phía đông.
Tôi bước vào không gian tranh tối tranh sáng. Mất vài giây tôi mới trông thấy ánh đèn đường lọt qua cửa sổ phủ lên nửa trên cánh cửa chính. Sàn nhà hắt lên thứ ánh sáng nhợt nhạt. Các tủ để đồ đứng thành hàng hai bên hành lang trông như một đội quân robot đang ngủ say. Thay vì cảm giác thanh bình, yên ổn, các hành lang lại bộc lộ một mối đe dọa ngấm ngầm.
Những ánh đèn bên ngoài rọi vào một quãng ngắn trong hành lang, nhưng sau đó tôi chẳng nhìn thấy gì nữa. Ngay bên trong cánh cửa là một bảng công tắc bóng điện, tôi bèn bật chúng lên. Vẫn tối om.
Vì ngoài đường vẫn có điện, nên tôi biết ai đó đã ngắt hệ thống điện bên trong. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một phần kế hoạch của Elliot không? Tôi không thể trông thấy cậu ta, không thể trông thấy Vee. Tôi cũng không thể trông thấy Patch. Tôi sẽ phải dò dẫm qua từng phòng trong trường, loại trừ dần cho đến khi tôi thấy cậu. Hai chúng tôi sẽ cùng tìm thấy Vee.
Tôi rón rén lần theo tường. Ngày nào tôi cũng đi trên đoạn hành lang này vài lần, nhưng trong bóng tối đột nhiên thấy nó trở nên lạnh lẽo và xa lạ. Và dài hơn. Dài hơn rất nhiều.
Ở điểm giao nhau đầu tiên, tôi thầm ước lượng không gian xung quanh. Rẽ trái sẽ dẫn đến các phòng nhạc và căng tin. Rẽ phải sẽ dẫn đến văn phòng ban giám hiệu cùng một cầu thang đôi. Tôi tiếp tục đi thẳng, tiến sâu hơn về phía các lớp học.
Chân tôi vấp phải thứ gì đó, và trước khi kịp phản ứng, tôi đã ngã sóng xoài trên sàn. Ngay lúc ấy mặt trăng ló ra, ánh sáng xam xám mờ mịt lọt vào qua một giếng trời phía trên đầu rọi vào cái vật tôi vừa vấp phải. Một cơ thể đang nằm ngửa, ánh mắt đờ đẫn. Mái tóc dài màu vàng xòa trên mặt, tay thõng hai bên sườn. Jules!
Tôi lồm cồm bò dậy và che miệng, thở hổn hển. Chân tôi run bần bật. Tôi run rẩy áp lòng bàn tay lên ngực Jules. Cậu ta không thở. Cậu ta đã chết.
Tôi nhảy dựng lên và cố kìm lại một tiếng thét. Tôi muốn gọi Patch, nhưng điều đó sẽ khiến Elliot nhận ra vị trí của tôi – nếu cậu ta chưa biết. Tôi giật mình nhận ra rằng có thể cậu ta đang cách tôi vài bước, quan sát tôi khi trò chơi rối rắm của cậu ta mở ra.
Ánh sáng trên đầu mờ dần, và tôi cuống cuồng quan sát hành lang hun hút phía trước mặt. Thư viện chỉ cách đây một tầng cầu thang ngắn về phía bên trái. Các lớp học trải dài về phía bên phải. Sau một thoáng quyết định, tôi chọn thư viện, dò dẫm qua những hành lang tối om để tránh xa thi thể Jules. Mũi tôi sụt sịt, và tôi nhận ra mình đang khóc không thành tiếng. Sao Jules lại chết? Ai đã giết cậu ta? Nếu Jules đã chết, liệu Vee có bị như thế không?
Cửa thư viện không đóng, tôi mò mẫm vào trong. Qua các giá sách, ở đầu kia của thư viện là ba phòng đọc nhỏ. Chúng được cách âm – nếu Elliot muốn giam giữ và cô lập Vee, những căn phòng đó là một chốn lý tưởng.
Tôi định tiến về phía đó thì một tiếng hét thảm thiết vọng đến. Tôi dừng ngay lại.
Đèn trong hành lang được bật lên, ánh sáng bừng lên xua tan bóng tối. Cơ thể Elliot nằm cách tôi vài bước chân, miệng há ra, da xám ngoét. Mắt cậu ta đảo về phía tôi, và cậu ta giơ một tay ra cho tôi.
Tôi thét lên thất thanh. Tôi quay lại, lao về phía cửa thư viện, xô cả vào những cái ghế trên đường chạy. Chạy thôi! Tôi ra lệnh cho mình. Phải tìm một lối ra!
Tôi loạng choạng ra khỏi cửa, và đúng lúc đó đèn hành lang phụt tắt, ném mọi thứ trở lại bóng tối.
“Patch!” Tôi cố thét lên. Nhưng giọng tôi tắc nghẹn, không thốt nổi ra cái tên của cậu.
Jules đã chết. Elliot sắp chết. Ai đã giết họ? Còn lại ai? Tôi cố tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra, nhưng toàn bộ lý trí của tôi đã hoàn toàn rời rã.
Một cú huých từ sau lưng làm tôi loạng choạng. Một cú huých khác làm tôi lao sang bên. Đầu tôi đập vào một cái tủ để đồ, choáng váng.
Một tia sáng quét qua tầm nhìn của tôi, và đôi mắt đen sau chiếc mặt nạ dần dần hiện ra. Ánh sáng phát ra từ một cái đèn đeo trên trán của thợ mỏ được buộc trên mặt nạ.
Tôi nhổm dậy và cố bỏ chạy. Hắn giơ tay ra, chặn tôi lại chỗ tủ để đồ.
“Mày nghĩ là tao chết rồi sao?” Tôi có thể nghe thấy điệu cười hả hê và sắc lạnh trong giọng hắn. “Tao sẽ không thể bỏ qua cơ hội cuối cùng để đùa giỡn với mày. Mày làm tao vui quá cơ. Mày nghĩ kẻ xấu đó là ai? Elliot ư? Hay mày nghĩ thằng bạn thân của mày đã làm thế? Tao sắp đoán đúng rồi, đúng không? Sợ hãi là như thế đấy! Nó làm chúng ta cảm thấy tồi tệ!”
“Là cậu à?” Giọng tôi bối rối.
Jules lột bỏ chiếc mặt nạ và chiếc đèn thợ mỏ. “Bằng xương bằng thịt.”
“Sao cậu làm được thế?” Tôi hỏi, giọng chưa hết run rẩy. “Tôi đã thấy cậu. Cậu không thở nữa. Cậu đã chết cơ mà?”
“Mày đánh giá tao quá cao đấy! Tất cả là do mày thôi, Nora ạ. Nếu trí óc mày không quá yếu đuối như thế thì tao cũng chẳng làm được gì. Tao đang làm mày thấy khó chịu hả? Mày có thấy xấu hổ không khi biết rằng trong tất cả các đầu óc mà tao từng xâm phạm, đầu óc mày đứng đầu danh sách dễ dàng nhất? Và khôi hài nhất nữa!”
Tôi liếm môi. Miệng tôi vừa khô khốc vừa nhớp nháp. Nỗi sợ dâng lên trong hơi thở. “Vee đâu?”
Hắt tát vào mặt tôi. “Đừng đổi chủ đề! Mày thực sự nên học cách điều khiển nỗi sợ hãi đi. Sợ hãi sẽ làm ý chí yếu đi và mở ra vô vàn cơ hội cho những người như tao!”
Đây là một Jules hoàn toàn khác, một Jules tôi chưa từng thấy bao giờ. Hắn luôn quá trầm lặng, quá ủ rũ, lại hoàn toàn thờ ơ với mọi người xung quanh. Hắn cứ ẩn mình phía sau, ít gây chú ý, ít gây nghi ngờ. Rất thông minh, tôi nghĩ.
Jules túm lấy tay tôi và lôi tôi theo sau.
Tôi cào hắn và giằng tay ra, thế là hắn đấm vào bụng tôi. Tôi loạng choạng lùi lại, hổn hển hít thở chút không khí loãng. Vai tôi trượt theo tủ để đồ cho đến khi tôi ngồi thụp xuống sàn. Một sợi không khí chui vào họng tôi, và tôi cố gắng hớp lấy nó.
Jules chạm vào những vết xước do móng tay tôi cào vào cánh tay hắn. “Mày sẽ phải trả giá!”
“Sao cậu lại mang tôi tới đây? Cậu muốn gì?” Giọng tôi đầy kích động.
Hắn túm lấy tay tôi, kéo tôi lên và lôi tôi đi trên hành lang. Hắn đá một cánh cửa, đẩy tôi vào trong khiến tôi ngã nhào xuống, lòng bàn tay đập vào sàn nhà cứng ngắc. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng tôi. Ánh sáng duy nhất phát ra từ cái đèn thợ mỏ trên tay Jules.
Không khí có mùi quen thuộc của bụi phấn và các chất hóa học cũ. Những bức tranh vẽ cơ thể người và mặt cắt ngang của các tế bào được trang trí trên tường. Một bệ đá granite đen dài với bồn rửa án ngữ trước lớp. Nó đối diện với các dãy bàn thí nghiệm làm bằng đá đồng bộ. Chúng tôi đang ở trong lớp Sinh học của thầy McConaughy.
Một ánh kim loại đập vào mắt tôi. Một con dao mổ đang nằm trên sàn, ngay chỗ giỏ rác. Chắc cả thầy McConaughy lẫn lao công đều không để ý đến nó. Tôi nhét nó vào cạp quần jean ngay khi Jules kéo mạnh chân tôi.
“Tao phải cắt điện,” hắn vừa nói vừa đặt cái đèn thợ mỏ lên chiếc bàn gần nhất. “Tao với mày không thể chơi trốn tìm trong ánh sáng được.”
Hắn kéo lê hai cái ghế lại rồi xếp chúng đối diện với nhau. “Ngồi đi!” Nó không có vẻ gì là một lời mời.
Mắt tôi hướng tới ô cửa sổ ở bức tường bên kia. Không biết tôi có thể nạy một cánh cửa ra và trốn thoát trước khi Jules bắt được tôi không. Giữa hàng nghìn ý nghĩ tự vệ khác, tôi cố nhủ mình không được tỏ ra sợ hãi. Đâu đó sâu thẳm trong tâm trí tôi, tôi nhớ lại lời khuyên từ một lớp học tự vệ mà tôi từng tham gia với mẹ sau khi bố mất. Nhìn thẳng vào mắt… tỏ ra tự tin… vận dụng trí óc… ôi, bao giờ nói cũng dễ hơn làm!
Jules ấn tôi ngồi xuống ghế. Lưỡi kim loại lạnh lẽo chọc qua quần jean của tôi.
“Đưa điện thoại di động của mày cho tao,” hắn ra lệnh, giơ tay đón đợi.
“Tôi để trong xe rồi.”
Hắn khẽ cười. “Mày muốn giỡn mặt tao đấy à? Tao nhốt con bạn thân nhất của mày đâu đó trong tòa nhà này thôi. Nếu mày giỡn với tao, tao sẽ phải nghĩ ra một trò cực kỳ đặc biệt dành riêng cho nó đấy.”
Tôi móc điện thoại ra và đưa cho hắn.
Với sức mạnh phi thường, hắn bẻ nó làm đôi. “Giờ thì chỉ còn tao với mày!” Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi và duỗi chân một cách thoải mái, một cánh tay đung đưa trên lưng ghế. “Hãy nói chuyện, Nora.”
Tôi vùng chạy khỏi ghế, nhưng chưa được vài bước thì Jules đã túm chặt lấy tôi và đẩy tôi ngồi lại vào ghế.
“Tao từng chơi ngựa,” hắn nói. “Lâu lắm rồi hồi còn ở Pháp, tao có một chuồng đầy những con ngựa xinh đẹp. Tao thích giống ngựa Tây Ban Nha. Chúng là những con ngựa hoang và được mang thẳng đến chỗ tao. Trong vài tuần tao đã thuần phục được chúng. Nhưng có một giống ngựa rất ngang ngạnh. Mày biết tao đã làm gì với một con ngựa không chịu thuần phục không?”
Tôi rùng mình.
“Hợp tác đi, mày sẽ chẳng phải sợ gì đâu,” hắn nói.
Trong khoảnh khắc tôi không tin Jules. Ánh mắt hắn không thành thật.
“Tôi đã thấy Elliot trong thư viện.” Tôi ngạc nhiên khi thấy mình hơi bối rối. Tôi không thích hay tin tưởng Elliot, nhưng cậu ta không đáng phải chết từ từ trong đau đớn như vậy. “Cậu đã làm hại cậu ấy?”
Hắn ghé lại gần như để chia sẻ một điều bí mật. “Nếu mày định phạm tội, đừng bao giờ để lại vết tích gì! Elliot chết vì đã đóng vai trò thiết yếu trong mọi việc. Hắn biết quá nhiều!”
“Đó là lý do tôi phải ở đây sao? Vì bài báo tôi đã tìm thấy về Kjirsten Halverson à?”
Jules cười. “Elliot không nói rằng mày biết về Kjirsten.”
Một ý nghĩ lạnh lẽo chợt ùa vào ký ức của tôi. “Elliot đã giết cô ấy… hay là cậu?”
“Tao phải thử lòng trung thành của Elliot. Tao phải lấy đi thứ quan trọng nhất của hắn. Elliot học ở trường Kinghorn nhờ học bổng, và không một ai để hắn quên đi điều đó. Cho đến khi tao xuất hiện. Tao là ân nhân của hắn. Sẽ đến lúc hắn phải chọn tao hay Kjirsten. Ngắn gọn hơn, chọn tiền hay tình ái. Rõ ràng chẳng vui vẻ gì khi làm một kẻ nghèo hèn giữa đám quý tộc kênh kiệu. Tao đã mua chuộc hắn, và đó là lúc tao biết tao có thể dựa vào hắn khi cần đối phó với mày.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Mày vẫn chưa hiểu ư?” Ánh đèn làm bừng lên sự tàn nhẫn trên khuôn mặt Jules – dường như mắt hắn đã biến thành màu bạc nóng chảy. “Tao đã đùa giỡn với mày. Giật dây mày, sử dụng mày như một kẻ thay thế, vì kẻ mà tao thực sự muốn hại lại không thể bị hại. Mày biết kẻ đó là ai không?”
Cơ thể tôi như vừa được gỡ khỏi những nút thắt. Mắt tôi nhòa đi. Khuôn mặt Jules lúc này trông như một bức tranh thuộc trường phái Ấn tượng – xung quanh nhòe nhoẹt, những đường nét mờ dần, mờ dần. Máu không còn lưu thông lên não tôi, và tôi thấy mình bắt đầu tuột khỏi ghế. Tôi cần thuốc sắt. Ngay lập tức.
Hắn lại tát mạnh vào mặt tôi. “Tập trung vào. Mày biết tao đang nói đến ai không?”
“Tôi không biết.” Tôi thều thào.
“Mày biết vì sao hắn không bao giờ bị đau không? Vì hắn không có cơ thể con người! Cơ thể hắn không có cảm giác. Nếu tao nhốt và tra tấn hắn, nó sẽ chẳng có tác dụng gì. Hắn không bị một chút đau đớn nào hết. Chắc mày đã đoán được rồi đúng không? Mày đã dành nhiều thời gian với hắn. Sao im lặng thế, Nora? Không đoán ra à?”
Một giọt mồ hôi chảy xuống lưng tôi.
“Hằng năm vào ngày đầu tiên của tháng Cheshvan, hắn đã kiểm soát cơ thể tao. Suốt hai tuần liền. Tao đã mất quyền kiểm soát chừng ấy thời gian. Không tự do, không lựa chọn! Tao không thể trốn thoát trong suốt hai tuần đó, tao cho mượn cơ thể mình, rồi lấy lại nó khi tất cả kết thúc. Sau đó tao đã cố thuyết phục mình rằng đó là chuyện không có thực. Nhưng không! Tao vẫn ở đó, bị cầm tù trong cơ thể của chính tao, từng giờ từng phút!” Jules nói với giọng đay nghiến. “Mày biết cảm giác đó là thế nào không? Biết không???” Hắn quát.
Tôi im lặng, biết rằng nếu nói điều gì đó lúc này sẽ rất nguy hiểm. Jules cười, một luồng không khí lạnh lẽo thoát ra qua kẽ răng hắn. Nó có vẻ nham hiểm hơn bất cứ âm thanh nào tôi từng nghe.
Hắn nói: “Tao đã thề để cho hắn sở hữu cơ thể tao trong tháng Cheshvan. Lúc ấy tao mới mười sáu tuổi.” Hắn nhún vai. “Hắn hành hạ tao để ép tao phải thề. Sau đó, hắn nói tao không phải là người. Mày tin nổi không? Không phải là người. Hắn nói rằng mẹ tao, một người trần gian, đã ngủ với một thiên thần sa ngã.” Hắn cười khả ố, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Tao đã kể rằng tao được thừa hưởng vài khả năng của cha tao chưa nhỉ? Giống như hắn, tao là một kẻ lường gạt. Tao đã làm cho mày thấy những điều dối trá. Tao đã làm cho mày nghe thấy những giọng nói.”
Như thế này. Mày nghe thấy không, Nora? Mày sợ chưa?
Hắn vỗ vào trán tôi. “Mày đang nghĩ gì vậy, Nora? Im lặng ghê thế?”
Jules là Chauncey. Hắn là Nephilim. Tôi nhớ đến vết bớt của mình và những gì Dabria đã kể. Jules và tôi có chung dòng máu. Trong huyết quản của tôi đang chảy dòng máu của một con quái vật. Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống.
“Nhớ buổi tối đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Tao đã nhảy đến trước xe của mày khi mày đang lái. Trời tối và dày đặc sương mù. Mày vốn đã cáu kỉnh, nên tao càng dễ lừa mày hơn. Tao thích làm mày sợ. Đêm đầu tiên đó đã khiến tao vô cùng thích thú.”
“Đáng lẽ tôi phải biết đó là cậu,” tôi thì thào. “Chẳng có mấy ai cao như cậu cả.”
“Mày quên là tao có thể khiến mày thấy những gì tao muốn à? Mày thực sự nghĩ rằng tao đã bỏ sót một chi tiết mang tính tố cáo như chiều cao của tao sao? Mày chỉ thấy những gì tao muốn mày thấy – đó là một gã trùm mặt nạ màu đen thật khó nhận dạng!”
Tôi ngồi đó, choáng váng. Tôi không điên. Jules là kẻ đứng đằng sau tất cả việc này. Hắn mới là kẻ điên! Hắn có thể tạo ra trò xáo trộn trí óc vì hắn được thừa hưởng sức mạnh từ người cha thiên thần sa ngã. “Thực sự cậu không hề lục lọi phòng ngủ của tôi,” tôi nói. “Cậu chỉ khiến cho tôi nghĩ rằng cậu đã làm thế. Thảo nào nó vẫn ngăn nắp khi cảnh sát đến.”
Hắn thong thả vỗ tay. “Mày muốn biết phần hay ho nhất không? Lẽ ra mày có thể ngăn chặn tao. Nếu mày không cho phép thì tao cũng không thể xâm nhập được vào đầu óc mày. Nhưng mày chẳng bao giờ kháng cự. Mày thật yếu đuối. Và thật khờ khạo!”
Tất cả đã rõ. Hóa ra tôi dễ bị tổn thương đến mức Jules đã dễ dàng mở toang cửa trí óc tôi. Chẳng có gì ngăn không cho hắn lôi tôi vào mấy trò xáo trộn trí óc ấy, trừ phi tôi học được cách ngăn chặn hắn.
“Hãy đặt mày vào vị trí của tao xem!” Jules gằn giọng. “Cơ thể mày bị xâm phạm năm này qua năm khác. Hãy tưởng tượng ra một lòng căm thù vô hạn, và chẳng có gì khiến nó tiêu tan ngoài sự trả thù. Hãy tưởng tượng mày phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức để bám sát gót kẻ thù, phải kiên nhẫn chờ đợi cái khoảnh khắc khi định mệnh trao cho mày một cơ hội không chỉ để ăn miếng trả miếng mà còn giành ưu thế tuyệt đối trước kẻ ấy!” Mắt hắn xoáy vào mắt tôi. “Mày là cơ hội đó. Nếu tao làm mày tổn thương, thì coi như tao đã làm tổn thương Patch.”
“Cậu đánh giá quá cao giá trị của tôi với Patch đấy,” tôi nói, mồ hôi lạnh rịn ra theo chân tóc.
“Tao đã theo sát gót chân Patch ròng rã hàng thế kỷ. Hè năm ngoái hắn đã đến nhà mày lần đầu tiên, nhưng mày không để ý. Hắn cũng đã theo mày đi mua sắm vài lần. Thi thoảng, hắn vô cớ thực hiện một chuyến đi đặc biệt để tìm mày. Rồi hắn vào học ở trường mày. Tao không thể ngừng băn khoăn - ở mày có gì đặc biệt? Tao đã cố tìm hiểu, và đã theo dõi mày một thời gian.”
Nỗi khiếp đảm bóp nghẹt lấy tôi. Ngay lúc đó, tôi nhận ra sự hiện diện tôi thường cảm thấy, sự hiện diện vẫn bám theo tôi như một bóng ma, chưa bao giờ là bố tôi. Đó là Jules. Giờ đây tôi lại cảm thấy nó – kỳ dị và ớn lạnh, chỉ có điều đã lớn hơn gấp trăm lần.
“Tao không muốn làm cho Patch nghi ngờ và rút lui,” hắn tiếp tục. “Thế là Elliot ra tay, và hắn chẳng mất nhiều thời gian để bảo tao điều tao đã đoán ra. Patch đang yêu mày!”
Tất cả đã rõ. Jules không bị ốm vào cái đêm hắn biến mất vào trong phòng vệ sinh nam ở Delphic. Hắn cũng không bị ốm hôm chúng tôi đến quán Borderline. Đơn giản là hắn phải tránh mặt Patch. Nếu Patch thấy hắn, mọi chuyện sẽ vỡ lở. Patch sẽ biết rằng Jules – Chauncey – đang định làm gì đó. Elliot là tai mắt của Jules, cung cấp thông tin cho hắn.
“Kế hoạch của tao là giết mày trong buổi đi cắm trại, nhưng Elliot không thuyết phục được mày đến,” Jules nói. “Ban nãy thôi, tao đã theo mày ra khỏi Blind Joe’s và dùng súng kết liễu đời mày. Nhưng tao đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy một mụ già vô gia cư mặc áo khoác của mày nằm đó. Tuy nhiên, giờ thì tất cả đã kết thúc.” Hắn thì thầm. “Mày đã ở trong tay tao!”
Tôi đổi tư thế ngồi, và con dao mổ tuột sâu hơn vào trong quần jean của tôi. Nếu tôi không cẩn thận, nó sẽ tuột xuống sâu hơn, và nếu Jules bắt tôi đứng lên, nó có thể tuột hẳn xuống ống quần. Và thế là hết.
“Để tao đoán xem mày đang nghĩ gì nhé,” Jules nói, đứng dậy và chậm rãi bước về phía trước. “Mày đang bắt đầu ước rằng mày chưa bao giờ gặp Patch. Mày ước rằng hắn chưa bao giờ yêu mày. Tiếp tục đi. Hãy cười nhạo cái vị trí mà hắn đã đẩy mày vào. Hãy cười nhạo sự lựa chọn ngu ngốc của mày đi, Nora!”
Nghe Jules nhắc đến tình yêu của Patch, lòng tôi dâng lên một niềm hy vọng vô cớ.
Tôi rút phăng con dao ra khỏi quần và nhảy ra khỏi ghế. “Đừng lại gần! Tôi sẽ đâm! Tôi thề đấy!”
Jules thốt ra một âm thanh khô khốc từ cổ họng và gạt tay qua cái bệ đá granite. Những ống nghiệm thủy tinh đập vào bảng vỡ tan, giấy tờ bay phần phật. Rồi hắn sải bước về phía tôi. Trong cơn hoảng loạn, tôi lấy hết sức huơ con dao lên. Nó cắt xoẹt một đường vào lòng bàn tay hắn.
Jules xuýt xoa và lùi lại.
Không chần chừ, tôi đâm dao thẳng xuống đùi hắn.
Jules há hốc khi bị lưỡi kim loại cắm phập vào chân. Hắn dùng cả hai tay nhổ nó ra, mặt nhăn nhó vì đau. Hắn buông tay và con dao rơi cạch xuống.
Tên quỷ dữ loạng choạng bước về phía tôi.
Tôi hét lên và vùng chạy thoát thân, nhưng hông tôi va mạnh vào một mép bàn. Tôi lảo đảo và ngã nhào xuống. Con dao nằm cách tôi vài bước.
Jules lật tôi nằm sấp xuống rồi ngồi lên người tôi. Hắn ép mặt tôi xuống sàn, đè nghiến mũi tôi và chặn những tiếng thét của tôi.
“Nỗ lực dũng cảm đấy,” hắn lầm bầm. “Nhưng mày không giết được tao đâu. Tao là Nephilim. Tao bất tử!”
Tôi với con dao mổ, cố ấn những ngón chân thật chặt xuống sàn để vươn tới vài phân quan trọng cuối cùng. Những ngón tay tôi dò dẫm tới chỗ con dao. Đúng lúc sắp với được nó thì Jules kéo mạnh tôi trở lại.
Tôi đá gót thật mạnh vào giữa hai chân hắn, hắn rú lên, hai tay ôm của quý. Tôi lồm cồm bò dậy, nhưng Jules đã nhào tới cửa, quỳ gối chặn tôi lại.
Tóc hắn lòa xòa trên mắt. Những giọt mồ hôi rỏ xuống lã chã. Miệng hắn méo xệch vì đau.
Mỗi bắp thịt trong cơ thể tôi nén lại, sẵn sàng bật tung ra.
“Chúc mày may mắn thoát được,” hắn nói, cố nở một nụ cười nhạo báng méo mó. “Rồi mày sẽ hiểu những điều tao nói.” Và con quỷ dữ biến mất vào màn đêm.
Becca Fitzpatrick
Vết sẹo cánh thiên thần