Vết Sẹo Cũ

Chương 12: Chương 12




Edit: OhHarry

***

【 Tôi từng nghĩ nếu mình là Alpha, có phải cuộc sống của bản thân sẽ tốt hơn nhiều không, đáp án chẳng cần nói cũng biết. 】

Tống Bách Lao và Lạc Thanh Hòa cãi vã xong thì bỏ đi trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ. Đến chiều, Lạc Mộng Bạch cũng rời đi.

Tống Mặc vẫn trốn trong chăn, rầu rĩ không nói câu nào, mặt mày ỉu xìu khiến người ta đau lòng. Mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng những chuyện cần biết cậu bé đều hiểu rõ cả. Đến giờ tôi vẫn nhớ ký ức hồi bốn, năm tuổi, thậm chí còn ấn tượng mang máng với những tình nhân của Ninh Thi.

Bà ấy từng có một người bạn trai, tuy không cao lắm so với nhóm Alpha, còn hơi mập nữa, nhưng là người rất hài hước, vui tính, hễ gặp tôi là trêu đùa.

Tôi thích ông ấy lắm, lúc nào cũng mong ông trở thành “bố” của mình, cứ rảnh là hỏi Ninh Thi khi nào hai người kết hôn. Ninh Thi nghe vậy thì véo mũi tôi, mắng tôi là quỷ con, nhưng ý cười trong mắt bà lại chẳng thể che giấu được.

Bà ấy vui thì tôi cũng sống tốt hơn. Trong ký ức của tôi, khoảng thời gian ấy mỗi ngày trời đều nắng, đẹp đến nao lòng.

Nhưng vào một ngày nọ, trời bỗng trở mây, vợ của người đàn ông kia tìm đến cửa.

Tôi bị nhốt trong phòng không ra ngoài được, chỉ có thể đập cửa một cách tuyệt vọng. Tiếng khóc của tôi hòa cùng tiếng gào khóc, chửi rủa thậm tệ của Ninh Thi ở bên ngoài.

Đợi những người đó rời đi rồi, Ninh Thi mới mở cửa cho tôi. Người bà đầy vết thương, hốc mắt đỏ bừng, tóc tai bù xù nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ yên lặng ngồi xổm dưới đất lau nhà, thu dọn đống hỗn độn trong phòng.

Nhìn thấy vết bầm trên khóe mắt bà, tôi không kìm được mà chạy đến hỏi: “Mẹ có đau không?”

Bàn tay đang cầm giẻ lau của Ninh Thi khẽ run lên như đang cố kìm nén cái gì.

Tôi chưa nhận ra bà ấy đang trên đà suy sụp, vẫn không sợ chết tiếp tục gạn hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao thế?”

Ninh Thi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp, không phải đau thương, cũng chẳng phải căm giận, nhưng dường như sắc thái nào cũng có một chút. Lớn rồi tôi mới biết, đó là sự căm hận.

Bà trừng mắt nhìn tôi như thể sắp ăn tươi nuốt sống, tôi sợ hãi lùi ra sau. Có lẽ Ninh Thi bị hành động của tôi làm cho phát cáu, bà tiến đến bắt lấy tay tôi đánh bôm bốp, vừa đánh vừa mắng tôi là thứ của nợ, nếu không có tôi, bà đã chẳng phải bị ức hiếp như vậy.

Mặc dù lúc ấy tôi không biết tranh chấp tình cảm của Ninh Thi với người khác, cũng chẳng biết kẻ thứ ba là gì, nhưng tôi hiểu rõ chuyện Ninh Thi căm ghét tôi. Nếu tâm trạng bà tốt thì sẽ dịu dàng với tôi một chút, trông cũng ra dáng một người mẹ. Nhưng nếu cuộc sống có rắc rối, bà ấy sẽ đổ lỗi cho tôi về sự “rắc rối” này, coi tôi là nguồn gốc của mọi sự xui xẻo, hở ra là đánh chửi.

Tuy những ký ức khác đã dần phai nhòa, nhưng người đàn ông kia, vợ ông ta và những trận đòn roi của Ninh Thi đã hằn sâu vào tâm trí tôi suốt nhiều năm.

Tống Mặc, Tống Bách Lao, cùng những bài học đầy máu và nước mắt của chính bản thân không ngừng nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của cha mẹ trong quá trình trưởng thành của con cái. Dẫu rằng họ không đáng tin cận nhưng ít nhất chúng tôi còn có cha có mẹ, còn con tôi thì sao? Những năm qua thằng bé sống thế nào? Tôi càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng bồn chồn không yên, cuối cùng không kìm được mà gửi tin nhắn hẹn gặp Ninh Thi, yêu cầu bà cung cấp thêm thông tin về thằng bé.

Ninh Thi đồng ý, gửi địa chỉ của một quán cà phê, bảo tôi đi thẳng tới.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Tôi lưỡng lự một lát mới nói với mợ Cửu mình muốn ra ngoài, nghe vậy mợ lập tức gọi xe cho tôi. Vốn đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng ra đến cửa lại gặp chuyện ngoài ý muốn, Tống Mặc không cho tôi đi.

Mấy hôm cậu bé ốm, tôi đều ngồi bên giường đọc truyện cổ tích cho bé, vậy nên quan hệ giữa chúng tôi tiến triển rất nhanh. Bây giờ đứa nhỏ rất bám tôi, vừa mở mắt ra là chạy vào phòng gọi tôi dậy, rồi còn chia sẻ đồ chơi, thức ăn ăn của mình với tôi.

Nhưng không ngờ đứa nhỏ lại quấn tôi tới mức không chịu rời xa dù chỉ một giây như này.

“Chú sẽ về sớm thôi, cháu ở nhà đợi chú được không?” Tôi thương lượng với cậu bé.

Tống Mặc ôm chân tôi không chịu buông: “Không chịu đâu.”

Tôi hết cách đành cầu cứu mợ Cửu, mợ Cửu thuyết phục một hồi nhưng rồi phải bỏ cuộc, tỏ vẻ mợ cũng bó tay.

“Hay cậu đưa tiểu thiếu gia đi cùng.” Mợ đề xuất.

Tôi do dự một chốc, nhìn thời gian vẫn còn sớm, với lại quán cà phê kia cũng gần trụ sở Hạ Thịnh, bèn nói: “Không thì cháu đưa Mặc Mặc đi tìm bố nó rồi gửi nhờ một lúc, khi nào xong việc cháu lại tới đón về.”

Mợ Cửu dĩ nhiên không phản đối, còn bảo tôi mang ba lọ nước sốt bò mợ vừa làm đi, nhờ tôi đưa hai lọ cho Tống Bách Lao, lọ còn lại gửi Lý Tuần.

Tuy rằng ba bữa ở nhà đều có đầu bếp phụ trách, rau thịt đủ cả, dinh dưỡng cân bằng, nhưng nước sốt bò của mợ Cửu vẫn tuyệt nhất, đầu bếp đạt sao Michelin cũng không đọ được với tay nghề của mợ, Tống Mặc trộn sốt vào cơm là ăn được nguyên một bát lớn.

Tôi cầm theo lọ sốt thịt bò, lên xe ngồi cùng Tống Mặc vào nội thành.

Có lẽ ở trên núi đã lâu, nên khi nhìn ra cảnh đường phố náo nhiệt ngoài cửa xe, tôi cảm thấy mình như đã cách mấy đời.

Tống Mặc ngồi quỳ trên ghế tò mò nhìn ra ngoài, không biết trông thấy gì mà bỗng vỗ lên cửa kính xe.

Cậu bé quay đầu nhìn tôi, chỉ ra phía ngoài: “Bánh ngọt!”

Tôi nhìn ra ngoài thì giật mình, xe chúng tôi dừng ngay trước tiệm bánh Hứa Mỹ Nhân. Vì phía trước là đèn đó, con đường còn khá hẹp, nên từ chỗ tôi có thể thấy rõ đủ loại bánh ngọt đẹp mắt đặt trong tủ kính đối diện dòng người qua lại.

Tống Mặc hình như rất mê bánh ngọt. Cậu bé không chỉ thích ăn mà còn xem livestream của tôi, sở thích này không giống mấy tên Alpha hiếu thắng cho lắm.

“Cháu muốn ăn không?” Tôi hỏi cậu bé.

Mắt Tống Mặc sáng lên, gật đầu nhìn tôi đầy mong chờ.

Tôi đã quyết tâm làm một người bố tốt, giờ làm sao có thể nhẫn tâm để cậu bé dễ dàng như thế.

Tôi xoa đầu Tống Mặc: “Được rồi, chúng ta xuống mua đi.”

Tôi nhờ bác tài xế tìm chỗ đỗ xe trước, rồi dẫn Tống Mặc xuống xe.

Trong hai năm qua, dưới sự quản lý của Hướng Bình và Thường Tinh Trạch, Hứa Mỹ Nhân đã không còn là cửa hàng bánh ngọt truyền thống mà còn trở thành cửa hàng nổi tiếng trên mạng. Dòng người xếp hàng kéo dài từ trong tiệm ra hơn mười mét ngoài cửa.

Tôi dắt Tống Mắc đến trước tủ kính để cậu bé chọn vị mình thích. Cậu nhóc chần chừ mãi, cuối cùng chọn một chiếc cheesecake được trang trí bằng những quả mọng.

“Vậy lấy cái này đi.” Tôi đang định tìm phía cuối hàng, nhưng vừa đứng dậy thì thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục bếp chạy vội từ trong cửa hàng ra.

“Sư huynh!” Cô bé nghẹn ngào, ôm chầm lấy tôi.

Tôi suýt nữa ngã ra sau, vội vàng đứng vững lại, dở khóc dở cười vỗ lưng em ấy: “Tiểu Trúc, lầu rồi không gặp.”

Tiểu Trúc là đàn em của tôi, cũng là học trò cuối cùng của thầy, mặc dù thời gian học với thầy ngắn nhất nhưng vì con bé vừa ngây thơ lại đáng yêu nên rất được thầy cưng.

“Anh ơi em nhớ anh lắm!”

Tiểu Trúc nước mắt rưng rưng tâm sự với tôi. Biết tôi đưa trẻ con tới mua bánh, em bảo tôi đứng đợi một lát rồi đi vào tiệm, chẳng mấy chốc đã cầm một bọc giấy ra nhét vào tay tôi.

Tôi mở ra xem, trong bọc là một chiếc hộp với năm, sáu loại bánh khác nhau, có cả cheesecake mà Tống Mặc thích.

Tôi định gửi tiền nhưng Tiểu Trúc không chịu nhận.

“Anh không cần đưa, coi như em mời anh.” Tiểu Trúc ngượng ngùng cười, “Lần sau anh mời em uống rượu là được, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm.”

Tiểu Trúc thích uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt, có lẽ đây là một trong những lý do thầy yêu quý cô bé.

Sau khi tôi tôi rời khỏi Hứa Mỹ Nhân, có vẻ Hướng Bình không gây khó dễ cho mấy người ở lại, chắc hắn ta vẫn còn chút tình nghĩa ngày trước. Vậy là tốt rồi, thầy cũng đỡ lo lắng cho hắn ta.

Tôi dắt tay Tống Mặc rồi vẫy chào tạm biệt cô bé, mỉm cười quay người lại thì bỗng thấy Thường Tinh Trạch đang khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn tôi, trông chẳng khác nào âm hồn ám sau lưng.

Tôi chẳng có gì để nói với cậu ta nên chỉ muốn tránh thật xa.

“Cậu diễn khá đấy.”

Tôi lướt qua cậu ta đi về phía trước, nghe được lời này thì dừng lại, giọng nói cậu ta vẫn tiếp tục cất lên từ đằng sau:

“Làm như bị chúng tôi bắt nạt thảm lắm ấy, hóa ra là thiếu gia nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống khó khăn.”

Tôi quay đầu lại, trên môi Thường Tinh Trạch là nụ cười châm chọc, thấy tôi nhìn về phía mình, cậu không chịu yếu thế mà trừng mắt: “Hôm nay cậu đến đây làm gì, ra oai à? Đừng tưởng bay lên cành cao rồi là có thể đạp đầu tôi, mơ tưởng hão huyền!”

Mục tiêu trong cuộc sống của tôi chưa bao giờ liên quan đến cậu ta, tôi cũng chẳng ấp ủ lý tưởng giẫm lên đầu ai bao giờ, cậu ta nói lời này mà tự cho mình là đúng.

“Anh Tinh Trạch, anh đừng to tiếng…..” Tiểu Trúc khó xử nhìn chúng tôi.

Hướng Tinh Trạch liếc cô bé: “Cô đi vào cho tôi!”

Tiểu Trúc không dám nói gì nữa, bây giờ Beta khó tìm việc làm, cô bé làm cho Hứa Mỹ Nhân nên cũng phải nhìn sắc mặt “bà chủ”. Em miễn cường vào trong cửa tiệm, nhân lúc Thường Tinh Trạch không chú ý thì nháy mắt, vẫy tay tạm biệt tôi, như tỏ ý rằng tôi không cần bận tâm làm gì.

Một vài vị khách đang xếp hàng đã chú ý tới chúng tôi. Tôi không muốn lằng nhằng với Thường Tinh Trạch Nữa nên định rời đi, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu căng của cậu ta, tôi ít nhiều cũng thấy bực mình.

Khi làm bánh, cậu ta buộc tôi phải bỏ nghề, đến lúc livestream, cậu ta cũng chẳng chịu để tôi yên, giờ định thế nào nữa, muốn tôi ly hôn với Tống Bách Lao à?

“Tiệm bánh này là tâm huyết của thầy, mấy người muốn làm thì phải làm cho hẳn hoi, đừng để rối tung lên. Còn về chuyện của tôi…. Tôi là thiếu gia hay ăn mày cũng không liên quan gì đến cậu, không cần giải thích với cậu. Cậu và Hướng Bình tự sống tốt với nhau đi.” Nói xong, tôi bế Tống Mặc lên, nhanh chóng rời khỏi Hứa Mỹ Nhân.

Lúc quay lại xe, tim tôi vẫn đập loạn xạ, tôi hơi hối hận vì không quay đầu lại nhìn Thường Tinh Trạch một cái, chẳng biết sắc mặt cậu ta có khó coi không.

Khi tới Hạ Thịnh, Lý Tuần đích thân xuống đón chúng tôi, nói rằng Tống Bách Lao đang bận chút việc nên có thể phải tới phòng chờ ngồi đợi một lát.

Thang máy vừa mở. chúng tôi đã lập tức nghe thấy tiếng quát mắng vang khắp tầng của Tống Bách Lao, đến cả Tống Mặc cũng không kìm được mà siết chặt tay tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu “việc” trong miệng Lý Tuần rốt cuộc là việc gì.

Tôi và Tống Mặc ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài, còn Tống Bách Lao thì đang khiển trách cấp dưới của hắn trong phòng làm việc. Kính thông minh đã chuyển từ trạng thái trong suốt sang mờ nhưng âm thanh vẫn rõ mồn một.

“Tôi mời ông về để làm nghiên cứu sáng chế, không phải viết luận văn. Tôi muốn kết quả, muốn thành công chứ không cần số liệu vô dùng!”

“Thật xin lỗi Tổng giám đốc Tống! Xin Tổng giám đốc cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra thành quá….”

“Một tháng, nếu một tháng sau không có tiến triển mới thì ông và tổ của ông cút đi!”

Chỉ chốc lát sau, nhà khoa học trung niên bị Tống Bách Lao mắng đến mặt mày xanh mét, không ngóc đầu lên nổi đẩy cửa văn phòng ra, thấy tôi và Tống Mặc đang ngồi chờ bên ngoài thì ngẩn người, lúng túng gật đầu với chúng tôi rồi bước vội về phía thang máy.

Lý Tuần nhìn theo bóng lưng ông, thở dài: “Thật ra ông Trương là người tốt, nhưng công trình nghiên cứu mãi chưa có tiến triển, đốt tiền vào đó suốt hai, ba năm rồi, chẳng trách Tổng giám đốc Tống nổi cáu.”

“Khó nghiên cứu lắm à?” Tôi hỏi bâng quơ.

“Nghiên cứu về việc kéo dài tuổi thọ của pin năng lượng kiểu mới, nếu bàn về độ khó thì quả thật rất khó.”

Tôi cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu. Cô ấy bảo tôi cách kéo dài thời gian bảo quản bánh ngọt tôi còn biết, chứ lĩnh vực về pin năng lượng thì tôi chẳng hiểu gì, trình độ hiểu biết chắc cũng chỉ ngang Tống Mặc.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Lý Tuần vào phòng nói với Tống Bách Lao rằng chúng tôi đã đến, hai phút sau, Tống Bách Lao bước ra, nhìn thấy Tống Mặc đang cầm đĩa ăn bánh ngọt thì lập tức cau mày.

“Cậu lại cho nó ăn mấy thứ này.” Hắn đi về phía chúng tôi.

Tôi lập tức nhích mông, đứng ngồi không yên: “Thằng bé vừa khỏi bệnh…. muốn thưởng nên mới cho nó ăn.”

Nghe tôi nói vậy Tống Bách Lao vẫn chẳng giãn lông mày ra, hiển nhiên là hắn không đồng ý với “chế độ khen thưởng” của tôi. Nhưng ăn cũng ăn rồi, hắn chẳng thể móc bánh từ trong miệng Tống Mặc ra được nên không nói gì nữa, sau khi cởi thiết bị chống cắn thì mở hộp bánh ra bằng một ngón tay, bắt bẻ nhìn vào trong hộp:

“Sao lại là tiệm này….”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh biết tiệm bánh này à?”

Hắn ngồi xuống chỗ đối diện tôi, nghịch thiết bị chống cắn trên tay, hết mở rồi lại đóng: “Mấy năm trước mợ Cửu có mua, lúc đầu vị cũng được, nhưng sau đó tự nhiên rất khó ăn nên tôi bảo mợ Cửu đừng mua nữa.”

Mây năm trước tôi vẫn còn ở Hứa Mỹ Nhân, có lẽ Tống Bách Lao đã vô tình ăn bánh tôi làm.

Nếu hắn biết mình ăn phải đồ do kẻ đáng ghét làm ra, đã vậy còn thấy nó ngon, không biết sẽ bày ra vẻ mặt gì….

“Mợ Cửu nhờ tôi gửi cho anh.” Tôi đưa lọ nước sốt bò mợ Cửu làm cho hắn.

Mắt Tống Bách Lao sáng lên, dáng vẻ hệt như Tống Mặc lúc biết tôi sắp mua bánh ngọt cho: “Cái này vẫn hợp ý tôi hơn.” Nói xong, hắn liếc sang Tống Mặc đang ăn bánh ngon lành bên cạnh, bỗng bày trò trêu chọc cậu bé, vừa bốc quả dâu tây to bự trên bánh cho vào miệng, vừa nhận xét: “Dây tây ăn cũng khá ngon.”

“Ơ….” Tống Mặc vốn định để dành dâu tây để đến cuối mới ăn, nhưng giờ lại bị Tống Bách Lao nhẫn tâm cướp mất, miệng bé con lập tức méo xệch, đau khổ nhìn tôi.

Tôi thầm mắng Tống Bách Lao là tên ấu trĩ rồi tìm dâu tây trên cái bánh khác cho Tống Mặc.

“Không sao không sao, cháu nhìn này, ở đây vẫn còn mà.”

Lông mày của Tống Mặc giờ mới giãn ra, vui vẻ trở lại, cậu bé đặt quả dâu tây đỏ rực đĩa rồi cắn luôn một miếng.

Bé con phồng má, ăn ngon đến mức mắt híp cả lại, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khiến người ta không nhịn được mỉm cười.

Cậu bé còn chưa nuốt miếng ăn trong miệng, thấy tôi cười thì nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn mẹ.”

Cả tôi và Tống Bách Lao đều sững sờ.

Tống Bách Lao nhìn tôi, một lời khó nói hết: “Cậu bảo thằng bé gọi cậu là mẹ?”

30/8/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.