Vết Sẹo Cũ

Chương 18: Chương 18






Edit: OhHarry

***

【 Lương Thu Dương nói gần đây đang có trend “mặt cool ngầu” nên muốn bắt chước theo, trong tâm trí tôi bỗng hiện lên hình ảnh một người, lúc nhìn ảnh nhân vật được lấy làm ví dụ mới thấy đúng là cái bộ dạng chết tiệt kia. 】

Nghe nói ngoài nhà chúng tôi ra, trên núi còn có một ngôi miếu nhỏ không rõ xây từ thời nào, nhưng ngay cả mợ Cửu cũng chưa từng nghe tới ngôi miếu tồi tàn này.

Bên cạnh miếu có một con suối nhỏ trong vắt, nước cao chưa tới mu bàn chân người trưởng thành, dưới suối có những viên đá cuội nhiều màu sắc. Khi thời tiết đẹp, mặt nước long lanh ánh vàng, ánh mặt trời xuyên qua làn nước hắt lên những viên đá khiến chúng sáng lấp lánh non như những viên ngọc quý.

Bài tập khảo sát thực địa lần trước của Tống Mặc được cô giáo khen nên cậu bé rất phấn khởi, lần này cô giao nhiệm vụ nhặt một viên đá thật đẹp, cậu bé lập tức kéo tôi ra bờ suối.

Cậu nhóc mang đôi ủng đi mưa nhỏ, lội dưới con suối, nghiêm túc cúi đầu tìm kiếm một viên đá có thể coi là “đẹp”.

Tôi đi sau nhóc con, thấy một viên đá trông khá đẹp thì nhặt lên hỏi ý kiến: “Mặc Mặc, viên này thế nào?”

Viên đá trong tay tôi có màu hổ phách, đặt dưới ánh mặt trời sẽ trở nên trong suốt như ngọc thạch, rất xinh đẹp.

Tống Mặc quay đầu lại nhìn viên đá tôi cầm, lắc lắc đầu, rõ ràng không hài lòng.

“Được rồi.”

Tôi thả viên đá trong tay xuống, khom người chăm chú nhìn xuống đáy nước, tiếp tục tìm kiếm.

Mấy phút sau, tôi vẫn chưa tìm kiếm được gì trong khi Tống Mặc đã có tiến triển.

Cậu bé bất ngờ nhặt thứ gì từ dưới mặt nước, giơ nó lên quá đỉnh đầu rồi mừng rỡ vẫy tay với tôi: “Tìm được rồi!”

Tôi đứng lên thì thấy ánh đỏ lóe lên trên tay bé dưới ánh mặt trời.

Tống Mặc chạy ngược dòng nước, giơ giơ viên đá màu đỏ thẫm tới trước mặt tôi, vẻ mặt như muốn nói “Con giỏi không nè, mẹ mau khen con đi.”

Tôi nhận lấy viên đá từ trong tay cậu bé, ngắm nghía cẩn thận chốc lát rồi đưa ra nhận xét: “Đẹp quá đi, chà, nhìn hoa văn và kích thước này, trông rất giống Kê huyết thạch, có khi là đá quý thật đó.”

(*) Kê huyết thạch:



Tống Mặc trợn to đôi mắt, nhìn tôi với vẻ ngờ vực: “Kê huyết thạch?”

“Về nhà cho con xem ảnh.” Tôi trả lại viên đá màu đỏ cho cậu nhóc, “Đá ấy cũng màu đỏ, nhất định con sẽ thích.”

Tống Mặc cẩn thận cầm lấy viên đá rồi bỏ vào cái túi nhỏ may giữa quần yếm.

Thấy nhiệm vụ của cậu bé đã hoàn thành, tôi hỏi: “Về nhé?”

Tống Mặc vỗ vỗ túi như thể đang dặn viên đá nhỏ nằm yên ngoan ngoãn, nghe vậy thì gật đầu với tôi.

Cậu bé đáng yêu như vậy làm tôi không kìm được xoa đầu nhóc: “Được rồi về thôi.”

Trẻ con vốn nhanh nhẹn nên Tống Mặc không cần tôi dắt tay mà lon ton hai, ba bước đã quay về bờ. Tôi đi chậm hơn cậu nhóc, chân nông chân sâu lội qua con suối, phải mất gấp đôi thời gian mới tới nơi.

“Đừng chạy nhanh thế, để mẹ dắt con đi.” Tống Mặc thấy tôi đã lên bờ thì nhảy chân sáo chạy tiếp. Tôi sợ thằng bé vấp phải rễ cây hay dây leo nên vội vàng đuổi theo, nhưng đôi ủng đi mưa bị trượt trên bờ suối lầy lội, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Mắt cá chân nhói mạnh lên, cơn đau làm đầu tôi trống rỗng mất vài giây, cả người vã mồ hôi lạnh.

“Mẹ ơi!” Có lẽ Tống Mặc không thấy tôi đi theo nên quay đầu đầu lại tìm, vừa nhìn tôi bị vậy thì mặt mày tái mét.

Thằng bé lao đến bên cạnh tôi, mếu máo nói: “Làm sao bây giờ…..” Tôi còn chưa khóc mà hốc mắt cậu nhóc đã đỏ hoe lên rồi.

Tôi nhịn đau an ủi: “Không sao không sao, chỉ bị trẹo chân thôi.”

Cởi ủng đi mưa ra thì thấy mắt cá chân đã sưng lên, không cử động đã đau, cử động còn đau hơn.

Tình hình này không thể đi bộ về được, chỉ còn nước gọi điện xin cứu viện thôi.

Cũng may là lần này tôi nhớ mang điện thoại theo, không thì rắc rối lớn rồi…. Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “Không có sóng” nhỏ trên góc trái màn hình, tôi lại rơi vào trạng thái mờ mịt.

Tôi thử tìm sóng vài lần nhưng chẳng có kết quả.

Tống Mặc lo lắng nắm lấy cánh tay tôi, trông nhóc còn lo lắng hơn cả tôi.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Điện thoại không bắt được sóng, để một đứa trẻ năm tuổi như Tống Mặc đi đường núi một mình tôi cũng không yên tâm, lẽ nào phải bò về thật sao?

Tôi cố gắng tìm sóng một lần nữa trong tuyệt vọng. Không biết có phải ông trời cũng cảm thấy bò từ đây về nhà là quá nhọc nhằn hay không mà lại ban cho tôi cột sóng yếu ớt.

Tôi nắm chặt cơ hội vào danh bạ, bấm số máy đầu tiên.

Điện thoại đổ chuông hai lần thì “Chim bách thanh” bắt máy, nhưng tín hiệu vẫn không ổn định.

“Alo, là tôi đây.” Tôi cố gắng giải thích tình huống một cách nhanh nhất có thể, “Tôi bị trật mắt cá chân bên cạnh con suối, anh có thể cho ai đó đến đón tôi…..”

Hình như Tống Bách Lao không nghe rõ lời tôi nói: “Cái gì…. Alo? Cậu làm sao?”

Tôi lặp lại to hơn nhưng đầu dây bên kia đã tự động cúp máy. Nhìn lại màn hình điện thoại thì quả nhiên lại mất sóng.

Tôi chán nản gục vai xuống. Có lẽ Tống Mặc cảm nhận được tâm trạng tôi nên vòng tay ôm tôi chặt hơn, vừa nói vừa khóc nức nở.

“Mẹ ơi, con sợ lắm….”

Tôi vội nở nụ cười với cậu bé: “Đừng sợ, nào, con tránh ra một chút, mẹ thử xem có đứng lên được hay không.”

Tống Mặc buông tôi ra, bước sang bên hai bước, tôi chống tay xuống đất cẩn thận đứng dậy, cố lắm mới ổn định được cơ thể lung lay sắp ngã, bắt đầu cảm thấy đỡ đỡ hơn chút, nhưng đến khi cái chân bị thương dẫm xuống đất…. Thì ra cảm giác đỡ đau vừa nãy chỉ là ảo giác thôi.

Tôi im lặng ngồi xuống, tiếp tục suy nghĩ tìm giải pháp.

“Đợi bố ạ?” Tống Mặc lại chạy tới, dựa sát vào người tôi không rời một bước.

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời lúc hai giờ chiều nắng chói chang: “Mặc Mặc, con có nghĩ nếu mặt trời lặn rồi mà mợ Cửu vẫn chưa thấy chúng ta về thì sẽ gọi người đi tìm mẹ con mình không?”

Tống Mặc suy nghĩ một lúc rồi thành thật lắc đầu: “Con không biết.”

Tôi thở dài, ôm cậu bé vào lòng, để nhóc ngồi lên bên chân không bị thương của mình.

Bỗng có hai tiếng chim hót lanh lảnh vọng lại cách đây không xa, một chú chim có phần lông màu cam ở ngực và lưng đang đứng trên tảng đá lớn, tò mò nhìn chúng tôi.

“Chim nhỏ!” Tống Mặc quên cả buồn rầu, hồ hởi chỉ chỉ vào con chim bảo tôi nhìn.

Tôi sửng sốt, loài chim này đặc biệt đến mức rất dễ nhận ra: “Đó là…. chim bách thanh.”

Trên thế giới có hàng triệu loài chim, nhưng số loài tôi biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, Bách thanh đuôi dài là một trong số đó. Có lần, tôi bắt gặp một con chim vô cùng xinh đẹp trên sân thượng, nó mang bộ lông màu chàm cùng chiếc đuôi dài hơn cả thân, loài chim này rất hiếm gặp ở thành phố.

(*) Bách thanh đuôi dài:



Lúc ấy tôi đang làm bài tập toán thì bị tiếng hót của nó thu hút nên ngẩng đầu lên, sau đó không thể rời mắt được nữa.

“Đẹp không?”

Giọng nói của Tống Bách Lao thình lình vang lên từ đằng sau, chẳng biết hắn đã tới sau lưng tôi từ lúc nào khiến tôi giật cả mình.

Tôi đã quên tên loài chim mà hắn nói hôm đó rồi, chỉ nhớ là đọc líu cả lưỡi.

Tâm trạng Tống Bách Lao có vẻ khá tốt, hắn kể cho tôi đặc điểm và tập tính sinh học của loài chim đó, cảm thấy chưa đã ghiền nên tiếp tục mở rộng ra những loài khác.

Cuối cùng, hắn cười hỏi tôi: “Cậu biết chim bách thanh không?”

Tôi biết nhưng không rõ có nên gật đầu hay không.

Không chờ tôi trả lời, hắn đã tự nói tiếp: “Bản tính chim bách thanh vốn hung dữ nên còn được gọi là chim đồ tể. Dáng vẻ giống như…..” Dường như thấy nói miệng thôi vẫn chưa đủ sinh động, hắn chộp lấy tờ nháp rồi vẽ minh họa cho tôi nhìn.

Đáng tiếc Alpha có xuất sắc đến mấy cũng sẽ có khuyết điểm, trên đời làm gì có ai hoàn hảo cả, trình độ vẽ vời của Tống Bách Lao tệ hệt như tính tình hắn vậy, nhìn mấy nét vẽ nguệch ngoạc hắn cùng lắm tôi chỉ nhận ra đấy là một “sinh vật”.

“……” Tôi trầm ngâm, phân vân không biết nên tỏ vẻ “bừng tỉnh” một cách lịch sự, hay nói thật với hắn là tôi chẳng hiểu gì.

Chắc Tống Bách Lao cũng thấy mình vẽ không đẹp, hắn ngắm nghía một lát rồi xé tờ giấy đi.

“Không mang điện thoại….” Hắn cau mày phiền não: “Cậu mang không?”

Nhà trường có nội quy cấm mang mang các thiết bị giải trí điện tử, Tống Bách Lao không sợ bị kỷ luật chứ tôi không thể không tuân thủ được.

“Không.” Tôi lấy lại quyển nháp từ tay hắn: “Anh tả đi, tôi vẽ cho vậy.”

“Cậu biết vẽ hả?” Tống Bách Lao tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tuy thể lực và chỉ số IQ của Beta không bằng Alpha nhưng chúng tôi đâu phải những kẻ ngu ngốc, biết vẽ thì có gì kỳ lạ?

Nhưng tôi chỉ dám chửi thầm trong bụng, thái độ ngoài mặt vẫn bình thường như trước.

“Biết một chút.”

Dưới lời miêu tả của Tống Bách Lao, đầu, cánh và đuôi dần dần thành hình, tầm mười lăm phút sau, một loài chim tôi chưa từng gặp hiện lên sống động trên mặt giấy.

“Vẽ được đấy nhỉ.” Hắn giật lấy tờ nháp nhìn thật kỹ: “Nếu lưng và ngực có màu cam thì đó là chim bách thanh đuôi dài.” Hắn chỉ vào bộ phận tương ứng của con chim trong tranh.

Hắn chủ động nhắc chim bách thanh làm tôi nhớ lại lời giải thích chẳng mấy tốt đẹp của Chu Ly với tên hắn

Tôi không phải người hay ngồi lê đôi mách gì, chẳng qua chỉ tò mò thôi: “Tên anh….. được lấy từ loài chim này à?”

Tống Bách Lao giơ bức vẽ lên, lưu luyến nhìn chú chim nhỏ được vẽ bằng bút chì.

“Có phải cậu thấy tên của tôi ác quá không?”

Tôi bị hắn nói trúng tim đen, lúng túng ho khan: “Anh nói chim này là chim đồ để…..”

“Tuy thiên tính chim bách thanh hung dữ nhưng luôn che chở các con. Ngay cả loài mãnh thú muốn làm tổn thương chim non như rắn độc, nó sẽ chẳng ngần ngại chắn trước mặt con, dùng cả mạng sống bảo vệ bọn chúng.” Nói xong lời này, tốc độ nói của hắn chậm lại, tâm trạng vốn lên cao lúc đầu lại từ từ trầm xuống, “Có lẽ người đặt tên cho tôi hy vọng có thể bảo vệ tôi như loài chim bách thanh này.”

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Năm đó nghe hắn giải thích tôi chưa có cảm giác gì, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy cái tên này thật khiến người ta đau xót.

Tống Mặc nghe tôi nói xong thì ngẩng đầu nghi ngờ: “….. Chim bố?”

Chim bố?!

Đối diện với gương mặt ngây thơ kia, tôi cố nhịn lắm mới không phụt cười.

“Không phải, tên loài chim này chỉ đồng âm với tên bố thôi còn cách viết thì khác nhau.”

Tống Mặc ngơ ngác gật đầu rồi nhìn chim bách thanh.

Nó cũng nhìn chúng tôi, thỉnh thoảng mổ mổ xuống dòng suối, nhảy tới nhảy lui trên tảng đá, nom hoạt bát vô cùng.

Tống Mặc chui ra khỏi vòng tay tôi, không nhịn được mà tiến lại gần quan sát. Tôi dặn cậu bé phải cẩn thận, còn mình ngồi yên tại chỗ nhìn nhóc con không rời mắt.

Cậu nhóc ngồi xổm trên bờ quan sát một lúc, có lẽ xem đủ rồi nên đứng dậy đi về phía tôi.

“….. Bố?” Tống Mặc dừng bước, nhìn về hướng tôi rồi kêu lên.

Chim bách thanh đập cánh bay đi khi giọng nói cậu bé vang lên, tôi buồn cười sửa lại: “Không phải bố, là chim bách thanh.”

Chưa kịp dứt lời thì tiếng xào xạc của cỏ lá vọng lại từ đằng sau.

“Không phải tôi thì ai?” Giọng điệu lười biếng quen thuộc cùng tiếng cành cây bị bẻ gãy cách tôi rất gần.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tống Bách Lao nhíu mày đẩy một cành cây chặn đường ra, chậm rãi bước về phía mình.

11/9/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.