Vết Sẹo Cũ

Chương 20: Chương 20




Edit: OhHarry

***

【 Lương Thu Dương nói cậu ấy thích con gái, Alpha, Beta hay Omega đều được hết. Cậu ấy đúng là người sáng suốt. 】

Tống Bách Lao vừa nhắc đến sân thượng là tôi đã hiểu.

Chỗ ấy vừa là nơi nghỉ ngơi vừa là chốn tìm “khoái lạc” của hắn. Tôi từng bắt gặp hắn đang “hành sự” ở đó không ít lần, nhưng chứng kiến tận mặt thì chỉ có một lần ấy.

Vài tiếng động kì lạ làm tôi giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ nông trong giờ nghỉ trưa. Âm thanh ấy rất khó miêu tả, nghe khá giống tiếng động khi chà xát con mực vào ống nước thật mạnh.

Có lẽ tôi mới thức dậy nên đầu óc không tỉnh táo, còn chưa hoạt động trở lại, rõ ràng trước khi ngủ trên sân thượng chỉ có mình tôi, điều chết người là tôi lại đứng lên đi tới chỗ phát ra tiếng động.

Đến khi tôi nhận ra đó không phải con mực và ống nước thì đã quá muộn.

Ra tới cầu thang, hai cơ thể đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi thật sự hơi khó coi.

Tống Bách Lao khép hờ đôi mắt dựa vào tường, áo khoác đồng phục màu đen bị cởi ra lộn xộn mắc ở khuỷu tay, một Omega lạ mặt quỳ trước người hắn đang duỗi cần cổ trắng ngần, cố hết sức để thỏa mãn dục vọng của hắn.

Cảnh tượng sốc tới nỗi khiến tôi choáng váng và bỏ lỡ cơ hội rời đi ngay lập tức.

Tiếng bước chân không chút giấu giếm cùng ánh mắt trần trụi của tôi chẳng khác nào đang hét lên nói với Tống Bách Lao rằng “Tôi đến đây”.

Hắn vốn đang dựa đầu vào tường, ngửa cổ lên để lộ yết hầu, nhưng khi cảm nhận thấy sự tồn tại của tôi thì từ từ mở mắt nhìn.

Thái dương lấm tấm mồ hôi không biết vì nóng hay do nguyên nhân khác, ẩn dưới thiết bị chống cắn, dường như hắn đang há miệng thở dốc. Trí tưởng tượng sẽ bổ sung rất nhiều chi tiết nhỏ đặc sắc cho ký ức, chẳng hạn như bây giờ nhớ lại, tôi cứ cảm giác hơi thở kia nóng rực như núi lửa phun trào. Có lẽ trong mắt tôi lúc ấy, cả cơ thể hắn đều hừng hực như bị lửa thiêu đốt.

Hắn thấy tôi nhưng lại chẳng đuổi đi, chúng tôi cứ im lặng nhìn nhau như vậy cho đến khi Omega phía trước cảm nhận sự khác thường nên định quay lại.

“Tiếp tục.” Tống Bách Lao vẫn nhìn tôi, bàn tay đè sau gáy Omega không cho cậu ta quay đi chỗ khác.

Hai tiếng khàn khàn ướt át, tràn đầy hương vị tình dục như hai tảng đá khổng lồ giáng xuống từ trên trời, đập tôi tỉnh cả người.

Tôi hốt hoảng bỏ chạy khỏi nơi ấy, vội vàng tới nỗi quên cả sách vở. Đến khi nhớ ra thì lại sợ mình sẽ gặp phải thứ không nên thấy, bởi vậy cứ lần chần mãi tới lúc tan học.

Tôi cứ tưởng hết chiều là hai người kia xong việc rồi, nhưng Omega kia đã đi còn Tống Bách Lao vẫn ở lại.

Hắn ngồi dựa vào góc tường, trên tay cầm vở bài tập của tôi đọc một cách say sưa. Trong tiết cảm thụ văn học tuần này, cô giáo yêu cầu chúng tôi đọc quyển sách mà cô chỉ định, sau đó mỗi người viết một bài cảm nhận để nộp.

Quyển sách được giao tên là “Tình yêu định mệnh”, cuốn tiểu thuyết tình cảm được viết bởi một nhà văn châu Âu có tên dài hơn cả tên sách. Nội dung tư tưởng chính muốn nhắn nhủ đến người đời rằng: Mỗi Alpha đều có một Omega được ông trời định sẵn, nhưng đừng bỏ cuộc, cũng đừng cam chịu, hãy luôn hướng về tình yêu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Tôi không biết cô giáo nghĩ gì lúc giao bài tập này, là do cô thấy có quan điểm bất đồng cũng tốt, hay chỉ đơn giản là quên mất tôi, vừa thấy Tống Bách Lao đang đọc trộm bài cảm nhận của mình, tôi ngớ người ra, chạy đến định giật về.

Nhưng Tống Bách Lao nhanh tay nhanh mắt, nháy mắt giơ tay cao lên để phản ứng lại.

“Anh trả đây cho tôi!”

Hắn đè lại vai tôi để hạn chế cử động: “Nhưng tôi chưa đọc xong.”

“Có gì hay mà đọc, đây là bài tập của tôi, trả lại cho tôi mau lên!” Nghĩ tới chuyện đống rác rưởi mà bản thân viết ra trong lúc tức giận bất bình bị hắn đọc được, mặt tôi nóng bừng lên.

Chắc hẳn tất cả mọi người trong lớp tôi đều sẽ ca ngợi cuốn sách này nhiều hơn là chỉ trích, dù sao họ đã được giáo dục như vậy từ lúc còn nhỏ. Nhưng tôi thì khác, tôi ghét lý luận của cuốn sách này. Tác giả cho rằng Alpha và Omega là một đôi trời sinh được định mệnh sắp đặt, là “Adam” và “Eve” do Chúa tạo ra, vậy Beta thì sao? Beta không thể yêu người có nhóm máu khác mình ư?

Coi AO là chân lý duy nhất thì có khác nào tư tưởng chỉ chấp nhận dị tính luyến ái là “chuẩn mực” của xã hội một trăm năm trước?

“Viết hay đấy.” Tống Bách Lao cười khẽ, “Tình yêu không nên bị ràng buộc bởi những khiếm khuyết về thể xác, đồng điệu về tâm hồn mới là nền tảng của tình yêu, cậu nói bạo dạn thật.” Mới chỉ đọc một lần mà hắn đã có thể thuộc làu làu lời văn tôi viết ra.

Nhờ sự nỗ lực của tôi, hoặc đúng hơn là nhờ tên kia buông tha, cuối cùng tôi cũng lấy được bài tập.

“Đây vốn là lẽ đương nhiên.” Tôi cuộn cuốn vở cầm trong tay lại rồi đứng lên, “Tất cả những thứ ràng buộc con người về thể chất lẫn tinh thần từ xưa đến nay đều là cặn bã. Trước đây có eo nhỏ bằng nắm tay, gót sen ba tấc, bây giờ có răng nanh của Alpha và tuyến thể đằng sau cổ của Omega.”

(*) Gót sen ba tấc chỉ tục bó chân của phụ nữ Trung Quốc trong thời phong kiến.

Tống Bách Lao chống cằm, ngẩng đầu nhìn tôi: “Beta không có khiếm khuyết như cậu nói nhưng mấy người làm được gì rồi? Thế giới này vẫn coi các cậu là chó là lợn.”

Giọng điệu của hắn thoải mái nhẹ nhàng, nhưng lời nói thốt ra lại chẳng thèm nể mặt ai.

Tôi nắm chặt ngón tay: “Anh bảo tôi không phù hợp với nơi này thì cũng có nghĩa tôi không thích nghi được à? Chỉ cần cố gắng, tôi có thể thay đổi bất cứ điều gì, cho dù là số mệnh hay tình yêu.”

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Ngẫm lại thì cuộc nói chuyện này nghe chẳng khác nào một câu chuyện cười.

Cằm bị siết mạnh hơn, Tống Bách Lao bất mãn nhìn tôi chằm chằm: “Đang nghĩ gì thế?”

Tôi lấy lại tinh thần, ăn ngay nói thật: “Sân thượng…..” Bởi vì đang ngậm ngón tay hắn nên tiếng nói cũng không được rõ ràng.

Hắn bật cười, ánh mắt sâu thêm vài phần: “Nhớ không?”

Tôi nuốt nước bọt trong vô thức, dù là “có” hay “không” thì cả hai câu trả lời này đều rất nguy hiểm.

Sau khi cân nhắc, tôi trả lời nửa lạt nửa mỡ: “Ừm…. Không nhớ lắm.”

Tống Bách Lao rút ngón tay ra, tôi vừa định thở phào thì bàn tay hắn đổi sang đặt lên gáy tôi, phảng phất đem lại cảm giác ngột ngạt: “Thế thì học.”

Hắn đúng là một thầy giáo xuất sắc, bằng kinh nghiệm dày dặn của mình, hắn giúp cho tên học sinh ngu dốt như tôi nắm được mẹo một cách nhanh chóng.

Sau nửa tiếng luyện tập trong phòng làm việc, Tống Bách Lao lại gọi người tới dìu tôi về phòng.

Không biết người đi từ ngoài vào có ngửi được mùi gì lạ không, tôi cảm thấy đầu óc mình choáng váng như bị thiếu oxy.

Cho đến khi nằm xuống giường bình tĩnh lại, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tù mù, dần dần phục hồi tâm trí.

Kỳ lạ thay tôi không xấu hổ cũng chẳng khó chịu, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu lại là…. hắn nóng tính thật.

Sớm hôm sau, khi đã ăn xong bữa sáng, Lý Tuần đưa bốn, năm người đến nhà.

Stylist, nhân viên phụ trách ánh sáng và quay phim đều có mặt. Họ chăm chút lại phong cách cho tôi, chọn trang phục phù hợp rồi tô thêm ít son lên đôi môi bị Tống Bách Lao chê nhợt nhạt.

Sau khi xử lý xong phần tạo hình, họ dìu tôi vào phòng làm việc đã được sắp xếp hợp lý rồi bảo tôi ngồi sau bàn làm việc.

Khẽ hạ tầm mắt xuống là thấy được chỗ Tống Bách Lao dựa vào hôm qua, mùi tanh nồng dường như vẫn vẩn quanh chóp mũi. Tôi hắng giọng, buộc mình phải nhìn sang chỗ khác.

Tống Bách Lao ngồi sau máy quay, bên cạnh là một tấm bảng trắng kín chữ ghi lại lời tuyên bố mà hôm qua tôi mất rất nhiều thời gian mới học thuộc được, trên đó còn bổ sung cả dấu để ngắt nghỉ hơi.

Hắn vắt chéo chân, chống một tay lên tay vịn, đầu ngón tay đặt trên thái dương: “Cho cậu hai phút chuẩn bị.”

Nếu bây giờ bắt đầu luôn tôi sẽ không lo lắng quá, nhưng trong hai phút mà hắn đếm ngược, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lý Tuần đưa laptop cho Tống Bách Lao, hắn đặt lên đùi, nhìn màn hình máy tính rồi chợt nở nụ cười: “Thì ra tiệm bánh mà cậu đại diện đi thi hai năm trước là Hứa Mỹ Nhân, chẳng trách….” Nói đến đây thì hắn tự động im lặng, sau đó ngẩng lên hỏi tôi: “Cậu ổn rồi chứ?”

Tôi chẳng biết mình đã đỡ chưa nhưng trong cơn hoảng loạn vẫn gật đầu theo phản xạ: “Ừ… Ừ!”

Hắn lại cúi đầu xuống: “Đếm ngược ba giây, ba, hai, một…. Bắt đầu.”

Tôi chắp tay để trước người, không nhớ nổi hôm qua mình đã học những gì, chỉ đành nhờ bảng trắng dự phòng cứu viện.

“Chào buổi sáng, tôi là Ninh Úc. Về những lời vu khống và những lời phỉ báng ác ý mà bản thân phải gánh chịu trong suốt thời gian qua, tôi sẽ không im lặng nữa, đồng thời quyết định nhờ pháp luật can thiệp để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình…..”

Chỉ cần vượt qua được đoạn đầu khó khăn, phần còn lại sẽ suôn sẻ hơn. Chẳng qua vẻ mặt tôi vẫn cứng đờ, khóe miệng run rẩy.

“Gần đây tôi đã ủy quyền cho luật sư Ngô Phong và đệ đơn khởi kiện Thường Tinh Trạch, một người dùng trên Hổ Phách cùng bạn đời của anh ta là Hướng Bình lên Tòa án khu vực Hương Đàm. Tôi sẽ không tiếp tục chịu đựng những bất công, cũng như không đầu hàng trước số phận. Tôi sẽ rửa sạch danh phẩm bị bôi nhọ vì danh dự của mình, vì danh dự của Beta.”

Tầm mắt chuyển từ bảng trắng sang Tống Bách Lao, hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính như một đạo diễn nghiêm khắc theo dõi diễn xuất của diễn viên qua máy quay.

Khi tôi đọc xong chữ cuối cùng, hắn giơ tay lên làm động tác ra hiệu cho mọi người. Ngay sau đó, người quay phim đặt máy quay xuống, nhân viên ánh sáng tắt chiếc đèn to chói mắt, Tống Bách Lao cũng đóng laptop lại rồi trả cho Lý Tuần.

“Tốt lắm.” Hắn chỉ bình luận hai từ đơn giản rồi bảo những người khác rời đi.

Chẳng mấy chốc trong phòng làm việc chỉ còn lại tôi và hắn, ở chung như này khiến tôi hơi bồn chồn, chẳng thể ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra tối qua. Ấn tượng sâu sắc nhường ấy thật sự không thể tiêu hóa chỉ sau một đêm được.

Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Hắn đứng dậy, bước đến chỗ tôi: “Về sau cậu có thể tiếp tục livestream rồi làm thêm…. cái gì trông xuất sắc một tí. Càng chứng tỏ được năng lực của mình, cậu càng có thể cải thiện được cái nhìn của dư luận về bản thân.”

Nghe tin có thể tiếp tục livestream, tôi vừa vui nhưng vẫn có phần lo lắng.

“Nhưng mà bố…..”

“Cậu chưa hiểu à?” Tôi còn chưa kịp nói xong, Tống Bách Lao đã chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước kề sát lên tôi: “Tôi mới là ông trời có thể chi phối cậu một cách tuyệt đối, cái cậu cần tôn sùng nhất chính là mệnh lệnh của tôi, không phải của người khác.”

Có vẻ tôi đã sai khi nhắc đến Lạc Thanh Hòa, từng từ từng chữ như rít ra từ kẽ răng đủ để cho thấy hắn khó chịu thế nào.

Tôi vội vàng chữa cháy: “Hiểu rồi, anh là ông trời chi phối tôi, tôi chỉ nghe lời anh.”

Hắn nhìn tôi một hồi rồi đứng dậy, dường như khá hài lòng với thái độ biết điều của tôi.

“Tốt nhất cậu nên khắc sâu câu nói này vào đầu cho kĩ.”

15/9/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.