Vết Sẹo Cũ

Chương 29: Chương 29




Edit: OhHarry

***

【 Tống Bách Lao luôn cắn tôi,chẳng biết pheromone của Alpha có gây tác dụng phụ cho Beta không nữa. 】

Không hiểu hôm nay là cái ngày gì mà Tống Bách Lao vừa rời đi đêm qua, chiều nay đã trở về nhà, đã thế còn xui xẻo gặp phải Lương Thu Dương.

Tôi và hắn nhìn nhau chăm chăm, sự vận động của vạn vật xung quanh như đang ngưng lại. Thời gian tưởng chừng đã trôi qua thật lâu nhưng thực tế chỉ mới vài giây.

“Ơ, đây có phải cậu idol siêu nổi tiếng dạo gần đây không thế?” Lạc Mộng Bạch đột nhiên ngó người ra từ phía sau Tống Bách Lao.

Lương Thu Dương nghe tiếng động thì quay đầu lại nhìn hại người họ, khi trông thấy Lạc Mộng Bạch, cậu cũng sững sờ như tôi hồi nãy, một lúc sau mới đứng dậy nhỏ nhẹ chào hỏi đối phương.

“Xin chào.”

Tôi kinh ngạc nhìn qua cậụ bạn Omega, trong suốt bảy năm quen nhau tôi chưa từng thấy cậu ra vẻ ngoan ngoãn, thật thà thế này.

Giống như….. giống như một chai Vodka được dán nhãn sữa dâu, giả vờ vụng về thật.

Lạc Mộng Bạch nở nụ cười tươi, cô đi lướt qua người Tống Bách Lao rồi chủ động giơ tay ra trước mặt Lương Thu Dương, cặp kính gọng vàng càng tôn thêm làn da trắng gần, làm toát lên phong thái ưu tú.

“Xin chào, tôi là Lạc Mộng Bạch, chị họ của Bách Lao.” Khi nói chuyện, khóe môi cô cong lên để lộ ra chiếc răng nanh, “Alpha.”

Lương Thu Dương run run bắt tay với cô: “Tôi là….. Tôi là Lương Thu Dương, Omega.”

“Xin lỗi, tôi không biết trong nhà có Omega chưa đánh dấu nên không đeo thiết bị chống cắn, nếu cậu thấy phiền thì tôi sẽ đeo….”

“Không, không phiền đâu.”

Tôi nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau của họ, khi nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Lương Thu Dương thì bỗng sửng sốt.

Lẽ nào cậu chàng này, thích Lạc Mộng Bạch rồi?

Như để trả lời nghi vấn này, thái độ sau đó của Lương Thu Dương trở nên cực kỳ hăng hái, cậu hỏi Lạc Mộng Bạch vô số vấn đề, từ tuổi tác đến nghề nghiệp, thậm chí là cả số điện thoại của cô.

Cả hai say sưa trò chuyện, còn Tống Bách Lao và tôi chỉ im lặng lắng nghe. Trông vẻ mặt hắn có vẻ không vui lắm, tôi đoán chắc hắn đang bực bội vì tôi vẫn chơi với Lương Thu Dương mà không nghe lời hắn. Dù thấy hắn nói rất vô lý nhưng tôi vẫn hắng giọng, chủ động bắt chuyện.

“Thu Dương biết tôi bị thương cho nên mới tới thăm…..” Tôi hơi nghiêng người, thì thầm với người ngồi bên cạnh.

Tống Bách Lao trừng mắt liếc xéo tôi: “Thế tức là tôi quấy rầy các cậu chứ gì?”

Tôi vội lắc đầu: “Không không.”

Hắn vừa mở miệng ra đã nói lời nổi gai ốc như này khiến tôi khó mà trả lời được. Tôi ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, cầm tách trà đen trên bàn lên nhấp một ngụm.

Đến bữa tối, mợ Cửu báo với Tống Bách Lao rằng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, rồi hỏi hắn có muốn vào bàn ngồi luôn không.

Tống Bách Lao mặc kệ Lương Thu Dương và Lạc Mộng Bạch đang tán gẫu thân thiết với nhau, đứng dậy đi vào phòng ăn: “Ăn tối thôi.”

Tôi cũng đứng dậy theo: “Vào ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trên bàn ăn, tôi ngồi cùng Tống Bách Lao, Lạc Mộng Bạch với Lương Thu Dương ngồi phía dối diện, Tống Mặc thì ngồi giữa tôi và Lương Thu Dương ở đầu bàn.

“Cháu chưa ăn bánh kem Tiểu Úc làm hả?” Không biết Lương Thu Dương chuyển sang chủ đề đồ ăn bằng cách nào, lúc nói đến bánh ngọt châu Âu thì nhắc tới tôi, “Tiểu Úc nướng bích quy với bánh muffin ngon lắm ấy, hồi trước ở chung nhà, em toàn được ăn món ngon Tiểu Úc làm. Giờ không được ăn nữa nên thấy nhớ lắm.”

Lạc Mộng Bạch ngạc nhiên hỏi: “Hai người sống chung à?”

“Vâng, em tình cờ gặp Tiểu Úc lúc đang tìm người thuê nhà chung, hai đứa chúng em sống với nhau bảy năm rồi.” Lương Thu Dương nhìn tôi cười nhẹ, “Em vẫn giữ nhà, đồ đạc bên trong cũng chưa chuyển đi, ngôi nhà sẽ luôn mở rộng cửa chào đón Ninh Úc bất cứ khi nào cậu muốn về.”

Tuy là đang nói với tôi nhưng tôi vẫn nhận ra ẩn ý trong lời này của Thu Dương, cậu ấy đang đánh tiếng trước với Tống Bách Lao để hắn biết tôi không phải không có đường lui.

Có vẻ như chuyện của Minh Thư trước đó đã gieo mầm ngờ vực vào suy nghĩ của Lương Thu Dương khiến cậu canh cánh trong lòng.

“Thu Dương…..”

Bảo rằng không cảm động thì e là nói dối, từ ngày giúp tôi ở tiệm xăm nhiều năm về trước, đến giờ tôi kết hôn rồi mà cậu vẫn còn lo lắng cho tôi, tuy ít tuổi hơn tôi nhưng quả thật Lương Thu Dương có một trái tim nhân hậu.

Tôi còn chưa kịp bày tỏ ý kiến thì người bên cạnh đã chen vào nói: “Ý tốt xin nhận, nhưng Ninh Úc đã kết hôn với tôi rồi, đương nhiên sống ở nhà họ Tống vẫn sẽ thoải mái hơn.” Tống Bách Lao đặt bát xuống bàn tạo ra âm thanh không nhỏ, “Đúng không, Ninh Úc?”

Tôi cẩn thận quan sát Tống Bách Lao, khi thấy hắn nở nụ cười nhìn lại tôi thì chợt hoảng hốt.

“Vâng.” Tôi không dám do dự, “Thu Dương, cậu giữ nhà sau này làm nơi tổ chức đám cưới đi, tôi…. Chắc tôi không về ở đâu.”

Lương Thu Dương bĩu môi, giả vờ ghét bỏ nhìn tôi: “Ghét chưa kìa, sao trước đây không nhìn ra cậu thuộc dạng bị “chồng quản chặt” nhỉ?”

Bởi vì tôi chưa bao giờ ngờ được rằng mình sẽ kết hôn với Tống Bách Lao…..

Ăn cơm xong, Lạc Mộng Bạch khám sức khỏe tổng quát cơ bản cho tôi và Tống Mặc, đồng thời kiểm tra tình trạng lành xương ở tay tôi.

“Hồi phục khá tốt, mấy ngày nữa là có thể tháo băng.”

Tôi không hỏi lý do hôm nay cô đến, nhưng xem ra cô ấy tới nhà để kiểm tra tình trạng sức khỏe của tôi với Tống Mặc.

Tôi bị thương khá nhiều trong thời gian này, chắc Tống Bách Lao cũng sợ tôi bị hắn chơi cho không ra hình người.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Lúc về, Lạc Mộng Bạch đưa Lương Thu Dương theo cùng, tôi tiễn hai người ra cửa rồi dõi theo họ một quãng xa, giọng nói ngọt ngào vọng lại thấp thoáng theo làn gió.

“Chị biết kiểm tra sức khỏe ạ? Hay là chị cũng khám cho em đi….”

Tôi lắc đầu bất lực, quay vào nhà nhưng không thấy Tống Bách Lao đâu. Mợ Cửu chỉ tay nói hắn ôm Tống Mặc vào phòng xem phim rồi.

Hình như gần đây có bộ phim hoạt hình mới ra mắt, Tống Mặc cứ nói muốn xem trước khi công chiếu, nhưng vì hai ngày nay hết rạn xương tay lại đến tiệc rượu từ thiện nên tôi quên mất.

Tôi xoa đầu ngón tay: “Mợ Cửu, mợ có thể giúp cháu làm cái này được không?”

Mợ Cửu chớp mắt: “Cậu nói đi?”

Tôi nhờ mợ giúp tôi làm một số hoạt động mà một tay không làm được như khuấy, đổ bột vào khuôn và cho vào lò. Mười lăm phút sau, lò nướng kêu “ding” một tiếng, mẻ bánh muffin xốp mềm thơm nức đã hoàn thành.

Mợ Cửu đeo găng tay chống nhiệt, đặt lần lượt từng chiếc muffin lên đĩa sứ màu trắng.

“Tôi còn tưởng cậu muốn tôi giúp cái gì, hóa ra là nướng bánh.”

Tôi cầm chiếc đĩa lên, cười nói: “Lâu rồi Mặc Mặc không ăn bánh cháu làm, hôm nay….. Hôm nay nói muốn ăn nên cháu làm mấy cái cho thằng bé.”

Tôi bưng đĩa đến phòng chiếu phim gõ cửa rồi đẩy vào. Trong phòng rất tối, và hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng, hai bố con này căn bản không xem hoạt hình mà đang xem một bộ phim phỏng theo cuộc đời huyền thoại của một doanh nhân nổi tiếng.

Có lẽ Tống Mặc ngửi thấy mùi rồi nên cậu bé trèo lên lưng ghế, nhìn về phía tôi hớn hở kêu: “Bánh ngọt!”

Tôi giơ đĩa tới, cậu bé chọn một cái bánh theo ý thích rồi đưa vào miệng cắn một miếng thật to.

Tôi suy nghĩ một lúc, quay người lại đưa đĩa bánh tới cho Tống Bách Lao.

“Anh…..” Tôi rũ mắt xuống, hơi căng thẳng, “Anh muốn không?”

Hắn không nói gì suốt một lúc lâu, bên tai chỉ có giọng nói của các nhân vật trong phim.

“Cậu tưởng làm hai cái bánh lấy lòng tôi là giải quyết ổn thỏa được chuyện hôm nay à?”

Tôi ngước mắt lên nhìn gương mặt vô cảm không chút dao động trước bất cứ ngoại lực nào của hắn, cánh tay cầm đĩa run lên.

“Lương Thu Dương và tôi chỉ là bạn, cậu ấy….” Trong đầu tôi chợt nhớ ra một người có thể kéo mũi súng này đi, “Cậu ấy thích Lạc Mộng Bạch như vậy.”

Khó lắm mới có vài ngày yên ổn, tôi thật sự không muốn quay lại tình trạng căng thẳng mỗi lúc ở chung như trước.

Hắn không mệt, nhưng tôi mệt mỏi quá rồi.

“….. Thế còn cậu?”

Tôi mù tịt, đứng ngây người một chỗ, bộ phim đang chiếu phân đoạn phát biểu của nam chính trong buổi họp quảng bá sản phẩm mới.

“Gì cơ?”

Ánh mắt hắn dừng trên đĩa bánh muffin, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe môi khẽ cong lên.

“Cậu thích ai?”

Ánh sáng trong phòng chiếu phim lờ mờ nên khó xác định rõ sự vật, hắn chăm chú nhìn tôi, đôi mắt phản xạ lại những chùm tia sáng trở nên lấp lánh.

Như thể có con nhện bò lên cổ tôi, nó phun tơ quấn chặt cổ họng, giăng quanh môi rồi dạo bước một cách thong thả trên da thịt khiến tôi kinh hãi.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn sang Tống Mặc ngồi bên cạnh, cậu bé vừa ăn bánh muffin vừa xem phim với vẻ thích thú, không thèm để ý đến tôi và Tống Bách Lao.

“Tôi….. Tôi thích anh.”

Tôi nhìn đĩa bánh, lời nói chìm trong âm thanh bộ phim.

Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, tiếp đó, Tống Bách Lao từ từ dựa sát người vào tôi, ghé tai thì thầm.

“Tôi biết.”

Tiếng tim đập mạnh như trống tràn vào màng nhĩ. Lát sau, chiếc đĩa trong tay nhẹ đi, hắn cầm một cái bánh lên, liếc nhìn dựa lưng vào ghế, cắn một miếng gần hết.

Tối hôm đó, tôi mơ màng xem hết bộ phim với Tống Bách Lao và Tống Mặc, mỗi khi tâm trí đổ dồn vào tình tiết câu chuyện, tôi đều sẽ bị đủ loại suy nghĩ quái đản làm phân tâm.

Trong đầu cứ vang vọng mãi câu nói “Tôi biết” của Tống Bách Lao.

Hắn biết?

Tôi nhìn đăm đăm vào màn hình lớn, trong lòng chỉ muốn bóp nát hai chữ này thành cát bụi rồi ném vào mặt hắn, sau đó cười khẩy chế nhạo: “Anh biết cái đếch gì!”

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.

Trước khi đi ngủ tôi nhận được tin nhắn từ Lương Thu Dương, cậu gửi một chuỗi từ vô nghĩa gồm ba mươi, bốn mươi chữ “A”, tôi kiên nhẫn lướt xuống, cuối cùng cũng nắm được nội dung chính trong tin nhắn của cậu ấy.

【 Pheromone của chị ấy thơm quá, tôi muốn sinh con cho chị ấy!! 】

Không cần hỏi cũng đoán được “chị ấy” ở đây là ai.

Tôi yêu cầu cậu bình tĩnh lại, tuy không qua lại với Lạc Mộng Bạch nhiều, nhưng nhìn thái độ của Tống Bách Lao đối với cô, tôi đoán tính cách của cô ấy không có vấn đề gì. Chỉ là nhà họ Lạc rất phức lạp, chuyện ly hôn của Lạc Thanh Hòa và Tống Tiêu khiến tôi có vài suy nghĩ viển vông về Lạc Mộng Bạch, sợ rằng cô không phải người thích hợp để yêu.

Vài ngày sau, tòa án mở phiên tòa truy tố Thường Tinh Trạch và Hướng Bình tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm.

Với tư cách là nguyên đơn, tôi không xuất hiện trước tòa vì đã ủy thác toàn quyền cho luật sư Ngô làm đại diện. Thường Tinh Trạch do đang mang thai nên không ra hầu tòa, Hướng Bình là người duy nhất đến trình diện.

Vụ kiện bắt đầu vào buổi sáng, tôi không ngủ được nên đành dậy sớm, trong lòng thấy bồn chồn, lo lắng, cứ ngồi được một lúc thì lại đứng bật dậy.

Khoảng hai tiếng sau khi phiên tòa bắt đầu, Ngô Phong gọi điện tới.

Tôi nóng lòng bắt máy, căng thẳng đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Vâng, luật sư Ngô, ông khỏe không?”

Giọng nói đầy tự tin của Ngô Phong truyền đến từ đầu điện thoại bên kia: “Dù biết là không thể lập tức kết luận trước khi Hội đồng xét xử đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng tôi có thể đoán trước được rằng họ sẽ thua thảm hại.”

16/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.