Vết Sẹo Cũ

Chương 42: Chương 42




Edit: OhHarry

***

【 Mẻ bánh bông lan hôm nay tôi làm bị một khách hàng phàn nàn vì thiếu đường, nhưng rõ ràng vị của nó vẫn như mọi khi. 】

Đây là lần thứ hai tôi đến Thanh Phong Quan, cánh cổng gỗ vẫn rộng mở như lần trước, đạo sĩ trung niên đang vẩy nước quét sân, ánh nắng xuyên qua lớp lá bạch quả dày đặc điểm xuyết những vệt mờ trên tấm đạo bào xanh thẫm, phô ra khí chất có phần xuất trần của người nọ.

“Ôi, thí chủ lại đến à? Có phải cậu đổi ý muốn nhờ tôi xem bói cho không?” Đạo sĩ trông thấy tôi thì dừng ngay động tác vẩy nước lại. Ông vừa cầm cán chổi tre vừa sờ ria mép, nở một nụ cười hệt như con buôn khiến phần xuất trần kia bay mất không sót lại chút gì.

Tôi ôm đồ bước vào sân rồi dừng lại trước mặt ông: “Cháu muốn hỏi chỗ đạo trưởng có nhận lưu giữ tro cốt không?”

“Lưu giữ tro cốt?” Đạo sĩ nhướng mày: “Trường sinh bất tử và tái sinh là những giáo lý của Phật giáo. Đạo gia không có những thứ này.”

Tôi sầu não cụp mắt xuống: “Làm phiền đạo trưởng rồi.” Sau đó quay người chuẩn bị rời đi.

“Nhưng!” Ông chợt nhấn giọng, “Chúng ta có thể lập đạo tràng để cầu phúc hay siêu độ vong nhân. Hiệu quả thực tế như nhau. Hơn nữa còn rất rẻ, ba nghìn tệ là được cung cấp đầy đủ các dịch vụ.”

“Nếu làm lễ siêu độ thì có phải sẽ được đầu thai vào kiếp tốt hơn không?”

“Gần như là vậy.”

Tôi nắm chặt túi vải đang cầm trong tay, sau đó quay người lại đưa cho đối phương.

“Vậy thì phiền đạo tưởng, lập đạo tràng cho con của cháu.”

Đạo sĩ nhìn tôi rồi nhìn chiếc túi vải vốn là cái áo khoác mỏng, hỏi tôi một cách cẩn thận: “Đây là?”

Tôi cởi áo khoác thể thao che bên ngoài, để lộ ra chậu cây màu trắng và bùn đất bên trong.

“Con cháu chết non. Đây là…. tro cốt của thằng bé.”

“Cái, cái gì?”

Cây chổi rơi “bịch” xuống đất.

Đạo sĩ vội đưa tay nhận lấy chậu cây rồi bảo tôi vào nhà nói chuyện.

Bước vào căn nhà ngói hai gian dột nát là không gian tối đen như mực và phải mất một lúc mới thích nghi được với ánh sáng mờ ảo. Đồ đạc trong phòng được bài trí đơn giản, chắc do không có đủ ánh sáng chiếu vào nên đã có mùi ẩm mốc. Trong góc phòng là chiếc giường đơn nhỏ, chăn màn được gấp gọn gàng, ga trải giường không một nếp nhăn.

Duy Cảnh đạo nhân đặt chậu cây lên bàn, bảo tôi ngồi xuống rồi rót một tách trà thảo mộc.

“Chỗ tôi chỉ có trà này, cậu uống tạm vậy.” Vừa nói ông vừa tự rót trà cho mình, sau đó uống liền hai ngụm.

Ông lau miệng, ho khan nói: “Cậu đừng trách tôi hỏi nhiều nhé, trước khi lập đạo tràng tôi phải hiểu rõ tình hình. Đứa bé được mấy tháng rồi?”

Tôi bưng tách, nhìn chăm chăm vào miếng lá trà trôi nổi ở trong, “Năm tháng.”

“Mất bao giờ?”

“Bảy năm trước.”

Ông bấm tay tính toán rồi nói ra năm, hỏi tôi có đúng không.

“Vâng, là năm đó. Vào mùa đông…..” Tôi nhớ lại một lúc, sau đó đưa ra một ngày chính xác.

Mùa đông năm ấy ở Hương Đàm rất lạnh, trong ký ức, tôi chưa bao giờ trải qua mùa đông rét tới như vậy. Nhiệt độ thường dao động quanh mức số không bỗng xuống tận âm bảy độ, tiết trời giá buốt không tưởng tượng nổi, ra ngoài một lúc mà xương như đông cứng lại, máu cũng không lưu thông được.

Duy Cảnh đạo nhân đứng dậy, đi tới bên giường, cúi người kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một cây bút màu trắng cũ kỹ và một mảnh giấy nhàu nát.

Ông liếm đầu bút, về lại bàn: “Thế, cậu có biết giới tính đứa trẻ không?”

“Nam, nhóm máu AB.”

Ông ghi lại từng cái một, rồi hỏi họ tên, ngày tháng năm sinh và những thông tin khác của tôi, cuối cùng ông bấm nắp, cẩn thận kiểm tra lại thông tin trên tờ giấy mới đưa cho tôi: “Cậu đọc lại đi, nếu không thấy vấn đề gì thì hôm này sẽ lập đạo tràng. Chúng ta là hàng xóm sống trên cùng một ngọn núi, cũng coi như có quan hệ sâu xa. Thế nhé, tôi giảm giá chỉ lấy cậu hai nghìn tám thôi.”

Tôi gật đầu, không nói gì mà lấy tiền thanh toán luôn.

“Tốt rồi! Khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ liên lạc với cậu.” Đạo sĩ đếm kỹ tiền rồi cuộn lại thành cuộn đút vào túi trong ngực.

Ông vỗ vỗ ngực, ánh mắt lại rơi xuống trên người tôi, nụ cười trên môi thu lại: “Cậu thanh niên, sắc mặt cậu xấu hơn lần trước. Tôi đã bảo cậu đừng u uất quá mà sao cậu không nghe? Cậu cứ thế thì tuổi thọ sẽ ngày càng rút ngắn đấy.”

Chạm tay lên mặt, tôi cũng đã soi gương rồi, sắc mặt quả thật rất xấu, xám xịt, nhợt nhạt trông cực kỳ hốc hác, hốc mắt có vẻ sâu hơn.

“Cảm ơn, cháu sẽ chú ý.”

Duy Cảnh đạo nhân nhìn tôi hồi lâu, lắc đầu nói: “Cậu nói thì nhanh nhưng có thèm để ý đâu. Thôi, tuy tôi không muốn nhắc về những việc phàm trần tục thế trước kia nhưng lại không yên tâm được với cậu, để tôi kể cho cậu chuyện vậy.”

Ông mở đầu bằng câu “trước đây có một Omega” và kể cho tôi nghe về câu chuyện chứa đựng cả sự buồn thương, tiếc nuối, cũng như ấm áp.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Ngày xưa có một Omega được lớn lên trong sự giàu sang vô tư lự. Cậu ta giỏi giang, xinh đẹp và rất thông minh, miễn là thứ mà bản thân cần, cậu ta đều có thể kiếm được về. Năm mười tám tuổi, cậu ta gặp được Alpha định mệnh của mình, tuy đối phương không có gia thế hiển hách và chỉ là con của một luật sư, nhưng chỉ qua một ánh nhìn, cậu đã yêu anh rồi quyết định ở bên anh trọn đời.

Gia tộc phản đối thì có sao? Cậu ta xử lý mọi việc một cách tự do và cương quyết, không để người ngoài có cơ hội nhúng tay vào, khi gia đình còn chưa hay biết, cậu ta và Alpha nọ đã đánh dấu lẫn nhau rồi.

Hai người không thể tách rời nhau được nữa, ngay cả cái chết cũng không thể giải trừ ràng buộc giữa họ. Cho dù gia đình Omega không muốn nhưng họ cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Cậu ta trải qua năm năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời, kết duyên cùng người mình yêu và có được một đứa con.

“Giấc mơ cũng chỉ đến thế…..” Duy Cảnh đạo nhân nhìn xuyên qua tôi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Thật không may, mộng đẹp dễ tỉnh…..”

Những ngày tháng hạnh phúc đột ngột kết thúc vào năm thứ năm, gia đình ba người của Omega gặp tai nạn giao thông liên hoàn khi đang đi chơi. Xe của họ bị biến dạng hoàn toàn sau cú va chạm mạnh với xe phía trước và phía sau. Tài xế ngồi ghế trước tử vong tại chỗ, còn gia đình ba người ở hàng ghế sau, tại thời điểm va chạm, Omega quay sang bảo vệ đứa bé trên ghế an toàn theo bản năng, sau đó bất tỉnh.

“Khi tỉnh lại, cậu ta phát hiện mình được một người bao bọc dưới thân. Alpha của cậu ta dùng cơ thể của chính mình để bảo vệ cậu ta và đứa trẻ một cách vững chắc, chính người đó cũng đã trút hơi thở cuối cùng từ lâu.” Giọng ông khàn khàn, “Khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói toàn bộ cột sống của anh gãy hết rồi. Khi còn sống anh ấy sợ đau lắm, mà xương sống bị gãy thì đau đớn biết nhường nào.”

Tôi thấy hai mắt ông đỏ bừng lên nhận ra có điều không đúng: “Đạo trưởng…..”

“Đứa bé về sau cũng không còn, chạy chữa ba ngày ba đêm vẫn không cứu được.” Ông nâng tay áo lau mắt, “Tôi chính là Omega kia.”

Mặc dầu tôi đã đoán ra chân tướng, nhưng ông thừa nhận một cách tự nhiên như vậy làm tôi không biết phải phản ứng thế nào.

“Việc mất đi cả đứa con và người yêu chỉ trong một đêm đã khiến tôi suy sụp ròng rã trong hai năm trời, bộ dáng lúc đó không khác cậu bây giờ là bao. Vào một ngày của hai năm sau, tôi viết thư tuyệt mệnh rồi lên núi tự tử, trên đường đi, tôi bất ngờ phát hiện ra đạo quán này. Khi đó trong quán có một lão đạo sĩ già cũng chính là sư phụ của tôi, cặp mắt của ông ấy rất tinh, nhìn thoáng qua cũng biết tôi chẳng còn tha thiết gì với đời nên khuyên răn, giảng giải giáo lý trong Đạo giáo cho tôi nghe nguyên một ngày. Sau đó….. tôi nhìn thấu hồng trần, xuất gia theo đạo.” Ông tâm sự rất nhiều, miệng khô khốc nên nhấp ngụm trà để nghỉ giọng.

“..… Nén bi thương.” Ngoài ba tiếng này, tôi không biết làm sao để an ủi ông.

Ông xua tay, không để trong lòng: “Có cái gì đâu, tôi không buồn đến mức đấy, chuyện cũng xảy ra mấy chục năm rồi. Sau khi xuất gia trên núi Duy Cảnh, tôi rải tro của hai người họ vào trong núi. Từ ấy về sau, núi này, cây này, và mỗi tấc đất ở đây đều là họ, khi tôi mở mắt ra, hình bóng của họ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Lòng tôi đã buông xuống, chỉ còn thân xác tồn tại ở chốn nhân gian, đây là điều quan trọng nhất.” Ông chỉ vào ngực mình, “Miễn là nơi đây có họ, thì họ sẽ còn sống mãi.”

Chẳng trách Tống Bách Lao không lay chuyển được ông, trên núi này có nhà của ông, có người mà ông yêu thương hết mực thì sao ông có thể cam tâm rời đi cho được.

Tôi rất biết ơn khi ông có thể tâm sự ra những lời này cùng tôi. Hai người chúng tôi vốn không thân quen, ông có thể khuyên tôi mà không cần đào vết thương lên. Nhưng ông đã chân thành đến mức này, tôi đương nhiên không thể phụ công sức của ông.

Tôi đứng dậy xin phép ra về, khom người nói: “Cháu hiểu rồi đạo trưởng, người đã mất, chuyện cũ đã qua, nên buông thì cứ buông.”

Bảy năm này, thật ra tôi đã đặt mọi chuyện xuống. Nhưng âm mưu của Ninh Thi lại kéo quá khứ mà tôi lãng quên về rồi ghim nó vào trang đáng nhớ nhất.

Tôi đã đặt ra quá nhiều giả thiết và kế hoạch, thậm chí còn ảo tượng….. mình cũng có thể có một ngôi nhà hạnh phúc. Nhưng khi mơ mộng tan biến, mọi dự định biến thành không khí, nỗi bi thống trào ra trong lòng tôi lúc đó không đơn giản chỉ là nỗi đau mất con.

Không cam lòng, chán nản, tự giễu, nghĩ “Người như mình không dễ tìm được hạnh phúc”, tâm trạng càng ngày càng chìm sâu trong u tối.

Phải chăng một ngày nào đó tôi thật sự có thể buông tay, một tháng, một năm, hay mười năm….. Có thể là sắp, hoặc có thể rất lâu sau, nhưng không phải bây giờ.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Tống Mặc bị thương khá nặng nên phải nằm viện theo dõi vài ngày, bác sĩ nói nếu không có vấn đề gì thì cuối tuần sẽ được xuất viện.

Chiều nào tôi cũng mang theo ít bánh ngọt tự làm đến viện thăm cậu bé. Ăn bánh, chơi vài ván cá ngựa rồi đọc truyện cho cậu bé thêm một lúc là hết một buổi chiều. Đến tầm bảy giờ tối, cậu bé ăn xong đi ngủ thì tôi về.

Tống Bách Lao chập này trông có vẻ bận rộn hơn. Cuộc liên hôn giữa hai nhà họ Chu Nguyễn và sự cố nhân viên trong công ty làm lộ bí mật là cú vả mạnh đối với Hạ Thịnh. Hắn có tới bệnh viện thăm Tống Mặc mấy lần nhưng chỉ ngồi một lúc rồi vội vã đi ngay, không giao tiếp với tôi, thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

Còn Lý Tuần đến rất thường xuyên, cô ấy chơi với Tống Mặc một lúc rồi trò chuyện đôi ba câu cùng tôi.

“Đám cưới của Chu Ly và Nguyễn Lăng Hòa dự kiến được tổ chức vào ngày mười tám tháng sau.” Sau khi dỗ Tống Mặc đi ngủ, cô vén chăn, nhẹ nhàng nói: “Lần này họ mời rất nhiều người, cứ như sắp tổ chức đám cưới thế kỷ vậy. Lại còn gửi thiệp cho cả Tổng giám đốc Tống lẫn ông Lạc, thật chẳng hiểu họ nghĩ gì.”

Không cần động não cũng biết đây là chủ ý của Chu Ly.

Anh ta chỉ muốn bày ra chiến thắng của mình để người ta nhìn vào mà ngưỡng mộ, sau đó nảy sinh lòng hận thù với anh ta. Thế là anh ta có thể tìm được hạnh phúc sung sướng từ cảm giác ấy.

“Họ có đi không?” Tôi hỏi Lý Tuần.

“Chắc ông Lạc sẽ không đi, nếu nhà họ Nguyễn đến nài nỉ thì may ra ông cân nhắc lại.” Giọng điệu của Lý Tuần chứa đựng đầy sự khinh thường với nhà họ Nguyễn, “Tổng giám đốc Tống chưa nói gì, Tổng giám đốc đã nhận thiệp mời và bảo tôi chuẩn bị phong bì tiền mừng rồi, không biết đến hôm đó sẽ tự đi hay chỉ cho người đến gửi phong bì cho xong.”

“Anh ta sẽ tự đi.”

Lý Tuần khó hiểu: “Tổng giám đốc Tống nói với anh rồi ạ?”

Tuy chưa nói nhưng tôi có thể mường tượng ra biểu cảm của hắn khi nhận thiệp mời.

“Người như anh ta làm sao có thể chịu đựng nổi hành vi khiêu khích như vậy.” Không những đi mà nhất định hắn còn tham dự theo một cách cực kỳ phô trương, tôi đang nghĩ xem liệu hắn có ném thẳng phong bì tiền mừng vào mặt Nguyễn Lăng Hòa hay không.

“Cậu hiểu tôi rõ thật đấy.” Tôi vừa dứt lời thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ ngưỡng cửa.

Tôi và Lý Tuần cùng nhìn qua, Tống Bách Lao đang nắm tay cầm, đứng dựa người vào cánh cửa được đẩy ra một nửa, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi.

Thấy hắn vào phòng, Lý Tuần tự giác đứng dậy, gật đầu với hắn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Không biết Tống Bách Lao mới ghé qua từ chỗ nào mà hắn cầm áo khoác trên tay một cách tùy hứng, hai chiếc cúc áo sơmi trên cùng bị cởi tung, mồ hôi túa ra trên tóc mai và cổ.

Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh tôi rồi thở dài một hơi, chắc vô cùng mệt mỏi.

Tống Bách Lao vò tung mái tóc khiến các ngón tay ướt nhẹp mồ hôi, có lẽ hắn thấy thiết bị chống cắn vướng víu nên mới mất kiên nhẫn giật mạnh nó ra.

“Rắc rối.”

Ở những nơi công cộng, tất cả các Alpha và Omega chưa được đánh dấu phải có ý thức tự giác đeo thiết bị chống cắn và vòng cổ phòng cắn.

Tôi nhìn chăm chăm vào cuốn truyện trên đầu giường, cầm lên lật vài trang thì chợt nghe người đàn ông bên cạnh nói: “Cậu còn chưa đi à?”

Tôi nhìn Tống Bách Lao, không hiểu hắn muốn nói gì.

“Không muốn ở cùng tôi cơ mà?” Hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt hơi cụp xuống, ánh nhìn dừng trên mũi và miệng của tôi, “Cậu chịu nổi việc phải hít thở chung một bầu không khí trong phòng với kẻ tởm lợm như tôi à?” Nói rồi hắn còn cố tình thổi hơi vào tôi.

Mùi mồ hôi vốn mặn chát trên chóp mũi dường như còn mang theo chút ngọt ngào của hương hoa quế.

Tôi không lộ ra biểu cảm gì, chỉ đặt cuốn truyện xuống ghế sô pha rồi đứng dậy, không nói không rằng rời khỏi phòng bệnh.

Tài xế đỗ xe ở cổng bệnh viện đợi tôi lên rồi chậm rãi xuất phát. Tình cờ vào đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen phóng tới từ phía đối diện, chúng tôi đi ra, bọn họ vào, cả hai lướt qua nhau.

Tôi biết chiếc xe đó nên nhìn sang, nhưng cửa sổ ở hàng ghế sau đã kéo kín rèm nên tôi không rõ người đang ngồi trong xe có phải Lạc Thanh Hòa hay không.

Hôm sau Lý Tuần gọi điện đến, kể rằng Lạc Thanh Hòa đã rất tức giận sau khi nghe tin Tống Mặc bị thương và cãi nhau trực tiếp với Tống Bách Lao trong bệnh viện. Buổi chiều Tống Mặc xuất viện, sau đó được gửi thẳng đến nhà Lạc Thanh Hòa để được chăm sóc cho đến khi bình phục.

19/11/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.