_ Linh: Rất vui được phục vụ a. E xin phép mời a 1 ly.
Linh đưa tay mình cầm lấy chai rượu rót vào ly 2 chiếc ly rồi đưa cho Vũ. A ta ko nói cũng ko có hành động gì chỉ im lặng nhận lấy ly rượu rồi đưa lên uống cạn.
_Linh: A đến đây lần đầu phải ko. Nhìn a lạ quá e chưa gặp bao giờ.
_Vũ: Ừ...
Bên kia Trường cũng đc 1 cô phục vụ rất nhiệt tình. Uống được vài ly thấy Linh có vẻ ngà ngà Vũ mới chậm rãi lên tiếng.
_Vũ: Em làm ở đây lương cao chứ.
_Linh: Cũng đủ sống thôi a. Chỉ có điều bà chủ hơi bốc lột sức lao động 1 tí.
_Vũ: Vậy khổ cho bọn em rồi.
_Linh: Vâng. Do ở đây quán lớn nên có lượng khách đông chứ ko em đã đến chỗ khác làm rồi.
_Vũ: Bà chủ ko được thì bù lại ông chủ tốt phải ko em.
_Linh: A đừng nói đến ông ấy. Ông ấy còn khốn nạn hơn rất nhiều. Vừa dê lại còn mê cờ bạc vậy mà ko hiểu sao bà ấy lại si mê thế. Nếu là em thì em đã đá ông ta lâu rồi.
Vũ đưa tay lấy chiếc ví của mình rút ra vài tờ tiền đưa cho Linh.
_Vũ: Bo cho em. A say rồi hôm khác a lại đến.
Linh cầm lấy tiền tiện tay cầm chiếc túi của mình ghi nhanh số điện thoại vào tờ giấy đưa cho Vũ.
_Linh: Đây là số điện thoại của e. Khi nào đến a nhớ gọi để em phục vụ a nhé.
Vũ đưa tay cầm lấy tờ giấy mà Linh đưa rồi " ừ" 1 tiếng quay người đi ra ngoài. Đi ngang quầy thu ngân Vũ rút ra 1 sấp tiền đặt lên bàn.
_Vũ: Thanh toán tiền phòng 102. Ko cần trả tiền thừa.
Vũ, Trường rời khỏi quán karaoke, nhân viên lễ tân nhìn theo a ta từ phía sau. Ngồi lên chiếc taxi 2 người bọn họ ghé vào 1 quán ăn bên đường.
_Trường: Bọn họ làm a phật ý à.
_Vũ: Ko phải. Chỉ là a thấy ngứa mắt nên thay trời hành đạo.
_Trường: A sao lạ thế. Trước giờ có khi nào a nhúng tay vào việc người khác đâu. Ai là người có bản lĩnh khiến đại ca em thay đổi nguyên tắc thế.
_Vũ: Mau gọi đồ ăn đi. Chú lắm chuyện quá.
Trường đưa tay vẫy nhân viên của quán ăn. Thấy khách gọi, nhân viên liền đi tới, Trường đưa tay mình chỉ vào cuốn menu.
_Trường: Cho a 1 phần này, 1 phần này và 1 phần này... Trước mắt cứ nhiêu đó đi, cần gì a sẽ gọi thêm sau
_Nhân viên: Vâng. Hai a có dùng nước uống gì ko.
_Trường: Cho bọn a 2 chai nước suối...
_Nhân viên: Vâng...
***
Hai cô gái nhìn trẻ và khá xinh đẹp, ăn mặc lại sexy bước vào quán ngồi ngay chiếc bàn bên cạnh. Một cô trong số đó thấy Vũ liền nháy mắt. Vũ lịch sự nở 1 nụ cười nhẹ.
_Trường: A quen họ à.
_Vũ: Ko...
_Trường: Gái Việt Nam nhìn xinh thật. Để e sang bên đó thả thính 1 tí...
Trường nhõm mông đứng dậy thì Vũ nắm lấy tay.
_Vũ: Ko cần... Chú cứ việc ngồi im, bọn họ sẽ tự sang đây.
Chỉ vài phút sau cô gái nháy mắt với Vũ cầm theo ly bia đi sang bàn a ta.
_Gái 1: Chào a... Em có thể mời a 1 ly ko...
Vũ nhìn cô gái nở nụ cười.
_Vũ: Bên a lại ko có bia thì làm sao đây.
_Gái 1: Đợi e tí nhé..
Cô gái quay trở lại bàn của mình, đem sang 1 ly bia đưa cho Vũ.
_Gái 1: Bia đây ạ. Mời a...
_Vũ: Mời em...
Hai người đưa ly bia lên uống cạn rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Cô gái kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
_Gái 1: Bọn em có thể ngồi cùng 2 a được ko...
_Vũ: Em cứ tự nhiên.
Cô gái quay sang bàn của mình đưa tay vẫy cô bạn.
_Gái 1: Sang đây ngồi này...
Cô gái thứ 2 liền đi sang kéo ghế ngồi xuống.
_Gái 1: Em là Nhã... Còn đây là Phương bạn em... Ko biết 2 a tên gì.
_Vũ: A tên Vũ... Đây là Trường...
Lúc này nhân viên cũng vừa đem thức ăn ra. Vũ rút trong ví ra 1 tờ tiền đặt vào chiếc khay. Nhã nhìn thấy vậy liền quay sang nháy mắt với Phương. Sau khi nhân viên rời đi, Trường ga lăng gấp thức ăn bỏ vào bát của từng người.
_Trường:Mời 2 em. Cứ tự nhiên nhé.
_ Phương: Vâng... Cảm ơn a...
Nhã đưa tay mình gắp miếng thức ăn bỏ vào bát của Vũ.
_Nhã: Em mời a...
Phương cũng gắp 1 miếng bỏ vào bát của Trường.
_Phương: Em cũng mời a...
_Trường: Cảm ơn em... Thôi mọi người cứ tự nhiên.
Bốn người bọn họ ăn uống khá vui vẻ, trong suốt bữa ăn Nhã luôn có ý với Vũ. A ta ko nói gì thỉnh thoảng chỉ nở 1 nụ cười nhẹ, nhiêu đó đủ khiến cho Nhã si mê rồi.
Trước khi ra về Nhã có ý xin số điện thoại của Vũ nên tìm lý do.
_Nhã: Điện thoại em ko biết để ở đâu rồi. A cho em mượn điện thoại gọi thử có được ko.
Vũ rút chiếc điện thoại trong túi ra, đưa cho Nhã. Cô ấy nhận lấy điện thoại của a ta liền nhá số qua máy của mình. Chiếc điện thoại trong túi liền đổ chuông.
_Nhã: Nó đây rồi.
Nhã đưa điện thoại trả lại cho Vũ. A ta đưa tay cầm lấy thì Nhã lại ko muốn buông.
_Nhã: Số điện thoại của em đấy... Khi nào buồn cứ gọi em nhé.
Nhã nháy mắt với Vũ 1 cái rồi mới chịu buông tay, Vũ cười tay cầm mấy chiếc điện thoại của mình bỏ lại vào túi.
Nhã, Phương đứng dậy đưa tay tạm biệt Vũ và Trường.
_Bọn em có việc phải đi trước. Hẹn gặp lại 2 a.
Trường, Vũ ko nói gì chỉ gật đầu 1 cái. Sau khi 2 cô gái rời đi Trường nhìn Vũ rồi cười.
_Trường: Công nhận đại ca hấp dẫn thật. Sang tận đây mà vẫn có gái theo.
_Vũ: Về thôi... Có việc vui đấy...
***
Khoảng thời gian này ở nhà Phương tuy ko phải làm gì nhiều, cuộc sống cũng thoải mái ko cần nhìn nét mặt ai để sống chỉ có điều tôi luôn nhớ về 1 người nào đó, đối với tôi Vũ như 1 ánh nắng mặt trời rọi chiếu soi sáng cuộc đời tôi lúc tăm tối nhất.
***
Sau khi trở về khách sạn, Vũ và Trường ngồi ngoài ban công ngắm nhìn thành phố sài gòn vào đêm. Những ánh đèn lấp lánh khiến cho sài gòn càng trở nên hoa lệ. Tay Vũ cầm điện thoại của mình đăm chiêu suy nghĩ.
_Trường: A có ý với cô ta hay sao vậy.
_Vũ: Chú nghĩ cô ta có hợp với khẩu vị của a ko.
_Trường: Đúng tồi em quên mất.... A thích hương đồng cỏ nội. Vậy a chờ cô ta làm gì.
_Vũ: A sẽ lấy cô ta làm mồi để câu cá.
_Trường: vậy a gọi điện thoại cho cô ấy đi.
_Vũ: Ko cần... Cô ta sẽ gọi cho a sớm thôi.
Nói đến đây thì điện thoại của Vũ đổ chuông, a ta cầm lên xem rồi nhếch miệng cười.
_Trường: A đoán cứ như thần. Em gái mưa đang gọi đến a mau nghe đi.
_Vũ: Bình tĩnh... Ko việc gì phải vội.
Đợi đến khi tiếng chuông điện thoại gần tắt Vũ mới bấm nút màu xanh trên màn hình để nghe.
_Vũ: alo...
_Nhã: A Vũ phải ko ạ...
_Vũ: Đúng rồi a đây. Nhã đấy à.
_Nhã: A còn nhớ tên em à...
_Vũ: Đương nhiên... E sinh thế làm sao quên được... A còn đang mong điện thoại của em đây.
_Nhã: A nói chuyện có duyên quá... Ngày mai a có rảnh ko. Em và Phương mời lại 2 anh bữa cơm.
_Vũ: Ko cần đâu em. Ai lại để con gái mời bao giờ. Nếu 2 em đồng ý thì để a mời.
_Nhã: Vậy thì ngại quá...
_Vũ: Có gì mà ngại em. Em nhắn địa chỉ cho a. Ngày mai a sẽ đến đón 2 người đi cùng cho vui.
_Nhã: Vâng... Tạm biệt a...
_Vũ: Tạm biệt em...
***
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, Trường nhìn Vũ vừa cười vừa bảo.
_Trường: Ko ngờ đại ca lại sát gái thế. Sao a ko giải quyết luôn kẻ mà a chướng mắt cần gì phải mất công thế.
_Vũ: Có những việc mình cần lạnh lùng, nhẫn tâm nhưng cũng có 1 số chuyện cách nhẹ nhàng sẽ đau đớn hơn.. Thôi vào ngủ đi.
***
Tôi ko ngủ được cho nên đi xuống lầu để lấy cốc nước, ánh đèn xe từ sân chiếu vào nhà tôi liền đưa mắt nhìn ra. Phương bước xuống xe, nhìn a ta có vẻ đã say cứ đi đứng loạn xạ.
Trong ngôi nhà lúc này chỉ có 1 nam, 1 nữa mà a ta lại say cho nên tôi cũng sợ. Thấy Phương đi ko vững tôi hít sâu 1 hơi chạy ra dìu a ta vào nhà giúp.
_Tôi: A có sao ko. Tôi giúp a sẽ.
Phương ngước mặt lên nhìn tôi cười, giọng lè nhè.
_Phương: Tôi ko say đâu. Tôi có thể đi được.
Đàn ông ai nấy đều giống nhau, say nhưng chẳng ai chịu nhận là mình say. Tôi đứng sang 1 bên cho a ta đi. Phương bước được vài bước thì ngã nhào xuống sàn.
_Tôi: Say thế này mà còn nói là ko. Thôi để tôi dìu a lên phòng...
Tôi đưa tay Phương choàng qua vai mình rồi đưa a ta lên phòng. Đến lúc để Phương nằm xuống giường tôi cũng mệt đứt hơi. Đàn ông khi say đúng là nặng ko tả nổi.
***
Chợp mắt được 1 lúc thì Vũ giật mình thức giấc
Từ ngày Hà rời đi Vũ ko sao ngủ ngon được, cứ khép mắt lại là a lại thấy hình ảnh của Hà. Đứng dậy đưa tay mở cánh cửa bước ra ban công, Vũ châm điếu thuốc hút mắt nhìn lên bầu trời.
Vốn dĩ 2 con người sống chung 1 bầu trời cứ ngỡ là gần nhau nhưng lại xa vạn dặm.