Vị Alpha Thân Tàn Chí Kiên Này

Chương 17: Chương 17: Hoa tươi, ôm một cái




Edit: Andrew Pastel

Để lại mùi trên omega mình đánh dấu là cách để các alpha tuyên thệ chủ quyền, cường độ của mùi nồng hay nhạt sẽ do trí lực của alpha quyết định.

Vì omega được đánh dấu đã bị bao phủ trong mùi pheromone nên cũng không tự nhận ra mùi nhạt hay nồng. Lục Triệu không biết mùi Bạch Lịch vương trên người mình nồng thế nào, nhưng từ lúc bước vào siêu thị thấy các alpha khác vừa thấy anh đã đi đường vòng, anh ít nhiều cũng nhận thức được mình đã là một thanh socola biết đi rồi.

Bạch đại thiếu gia lại khá thoải mái, vành tai đã bớt đỏ. Hắn dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình lấy một robot xách đồ trong siêu thị, vừa ném đồ uống vào giỏ hàng của robot vừa nói với Lục Triệu, “Em muốn ăn món gì?”

Không đợi Lục Triệu suy nghĩ, Bạch Lịch lại nói: “Hỏi vậy thôi chứ anh thích nấu gì anh nấu à.”

“...” Lục Triệu tự cảm thấy tính tình của mình thật quá tốt, thậm chí còn gật đầu, “Ừm.”

Bạch Lịch cười khoái chí, cùng Lục Triệu băng qua các kệ hàng khác nhau.

Đây là khu nhà giàu, nên siêu thị trong khu vực này cũng khá lớn, bán nhiều mặt hàng, các kệ hàng dày đặc các loại gia vị. Bạch Lịch thuận tay cầm lấy một vài món đồ thường mua, động tác rất thành thạo, không thèm nhìn mà chỉ huơ tay ném ra phía sau.

Robot siêu thị vội vàng vội vàng theo sau hứng hàng, vài lần hứng trượt, nhưng Lục Triệu kịp bắt được, bỏ vào giỏ hàng cho robot.

“Mua một ít thịt”, Bạch Lịch bảo người máy trong khu vực thịt cắt cho mình một ít thịt chim sẻ trái cây. Đây là loài sinh vật sống trên các vệ tinh lân cận, vẻ ngoài khá giống chim sẻ địa cầu, thịt thì như thịt gà với chút hương trái cây, “Hôm nay mình sẽ ăn thịt gà... thịt chim đường dấm.” Suýt chút nói sai, cắn cả vào lưỡi.

Lục Triệu không biết Bạch Lịch đang nói cái gì: “Đường giấm, ngọt?”

“Ừm, chua chua ngọt ngọt,“ Bạch Lịch liếc mắt nhìn Lục Triệu, “Hoa tươi, em chỉ biết mỗi dung dịch dinh dưỡng thôi sao.”

Lục Triệu lắc đầu: “Quân đoàn có tổ chức tiệc tối.”

Vào một ngày cố định hàng tháng họ sẽ tập trung ăn tiệc, quân đoàn sẽ đặt đồ ăn từ các nhà hàng cao cấp cho các sĩ quan thưởng thức.

“Ừm, vậy nói cho anh biết em nhớ được những món nào, để anh xem có thể làm cho em vài món được không?” Bạch Lịch còn khá hợp tác, nhướng mày vừa đi vừa nói.

Lục Triệu trầm ngâm hồi lâu, thật ra anh chưa bao giờ để ý món mình ăn, bữa tối của các sĩ quan giống như một buổi xã giao hơn. Hỏi anh nhớ được bao nhiêu loại rượu còn được chứ hỏi anh có nhớ món nào không, anh thật sự không thể nói.

Suy nghĩ hồi lâu, Lục Triệu nói ra một câu: “Trứng xào cà chua.”

Bạch Lịch hết hồn: “Quân đoàn tuyến một ăn tiệc bằng món trứng xào cà chua bao giờ vậy?”

Chỉ có một vài nhà hàng trên hành tính chính của Đế quốc có đủ khả năng phục vụ quân đoàn tuyến một. Các món ăn đều rất lạ mắt và nguyên liệu được chọn từ chất lượng hàng đầu trên các vệ tinh. Không phải Bạch Lịch chưa từng ăn qua.

Thiếu tướng Lục tỉnh bơ đáp: “Dự tiệc không có.”

Đó là món ăn lúc không dự tiệc.

Bạch Lịch sững sờ vài giây mới nhận ra rằng Lục Triệu đang nói về bữa ăn đầu tiên họ ăn. Bữa đó Bạch Lịch xào cà chua cướp được từ viện nghiên cứu với trứng, vì món còn lại quá cay nên món trứng xào cà chua này trở thành mục tiêu chiến lược quan trọng của Lục Triệu, anh đã ăn gần hết đĩa.

“OK,“ Bạch Lịch chọn thêm vài quả cà chua bỏ vào giỏ hàng, cười không ngừng, “Để anh làm thêm món khác cho Anh hai Thiếu tướng.”

Một vài quả cà chua tròn xoe lăn lăn trong giỏ hàng trông khá đẹp mắt.

Ánh mắt Lục Triệu quét qua vài quả cà chua, màu sắc rất đẹp, hơi hơi giống màu sắc của chóp tai Bạch Lịch.

Mua xong nguyên liệu để nấu ăn, Bạch Lịch nhớ đến chuyện khác, mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình nhìn nhìn “Anh phải mua một số đồ ăn vặt. Tối nay có phát sóng trực tiếp trận Phỏng Chiến trên hành tinh chính.”

Bạch Lịch là một game thủ trung thành của Phỏng Chiến, Lục Triệu cũng biết điều này. Theo như Hoắc Tồn bô lô ba la, Bạch Lịch chơi rất tốt, nhưng không chịu dẫn theo Hoắc Tồn, Hoắc Tồn cứ phàn nàn với Lục Triệu mấy lần, bị ăn đòn mới chịu thôi.

Khu ăn vặt tập trung rất đông người, gần đến ngày nghỉ, nhiều đôi bạn trẻ chen chúc nhau ở khu ăn vặt thân mật chọn lựa đồ ăn vặt để dành xem phim buổi tối.

Bạch Lịch và Lục Triệu đều cao to, đứng trong khu ăn vặt giống như hai người lớn đứng trong khu vui chơi dành cho trẻ em vậy, rất lạc lõng.

Lại nhìn kỹ hơn, cả hai đều đẹp trai ngời ngời, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Bạch Lịch và Lục Triệu không quan tâm, đứng trước kệ chọn đồ ăn vặt. Bạch Lịch không hỏi khẩu vị Lục Triệu, chỉ cầm mấy túi thường ăn: “Hoa tươi, em có thường ăn những thứ này không?”

Lục Triệu lắc đầu. Mặc dù bản thân không cảm thấy nhưng Hoắc Tồn và Hàn Miểu luôn nói rằng anh sống như một nhà sư khổ hạnh, về cơ bản không ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ dung dịch dinh dưỡng, cũng không có ham muốn nào, rất dễ nuôi.

“Em thật sự không có chút giải trí nào.” Bạch Lịch cũng không hề kinh ngạc, hắn cũng biết sơ thói quen của Lục Triệu, “Không sao đâu, Bạch đại thiếu gia sẽ cho em cảm thụ cuộc sống vui vẻ, không chỉ để đồng chí quân đội bạn cảm thụ thức ăn, mà còn phải cho đồng chí quân đội bạn cảm thụ đồ ăn vặt, cố gắng đạt được tiến bộ lớn khác trong một cuộc hôn nhân hòa hợp càng sớm càng tốt.”

Lục Triệu nghe đến lùng bùng lỗ tai, suýt bị Bạch Lịch làm choáng cả đầu.

“Ú tà tà, hương vị mới.” Bạch Lịch xem qua bao bì, đọc dòng quảng cáo phía trên, “Cá khô nóng bỏng! Làm từ cá nổi, một sản phẩm đặc biệt của hành tinh B17, sẽ đưa bạn trải nghiệm vị cay đến tận trời tuyệt diệu!'

“Cay đến tận trời” không biết vì sao lại chọc cười Bạch Lịch và Lục Triệu, hai người phì cười trước kệ hàng khu bán đồ ăn vặt.

“Vậy đi, hai gói.” Bạch Lịch cười không ngừng, nhét hai bịch cá khô nóng bỏng vào giỏ hàng.

Nụ cười của Lục Triệu còn chưa thu lại được, đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt tuấn tú bị nụ cười kia làm dịu đi, khiến người ta không thể rời mắt.

Có một alpha đã nhìn chằm chằm ở đây rất lâu, bị nụ cười của Lục Triệu thu hút, tiến lên một bước.

Nhưng vừa cất bước liền ngửi thấy mùi pheromone đánh dấu chủ quyền trên người Lục Triệu, liền xoay người bước ra khỏi khu ăn vặt.

Bạch Lịch hất tóc mái: “Vẫn là Bạch đại thiếu gia xịn hơn.”

Đi đường vòng sau khi ngửi thấy mùi pheromone chắc chắn là do mùi pheromone của hắn mạnh hơn. Bạch Lịch vốn luôn tự tin vào thực lực của mình, giờ phút này hắn lại càng đắc ý.

Cách đó không xa chợt có một beta quay sang nói với bạn đời của mình: “Có ngửi thấy không, con nít nhà ai ăn socola trây trét tùm lum hay sao mà mùi quá trời mùi.”

Beta không quá nhạy cảm với pheromone, điều đầu tiên ngửi thấy chỉ là mùi, chứ không phải là mối đe dọa ẩn chứa trong nó.

Nhìn thấy vẻ tự hào trên mặt Bạch Lịch lập tức biến mất không còn một mảnh, Lục Triệu xấu xa nhặt một hộp socola trên kệ trong khu bán đồ ăn nhanh ném vào giỏ hàng.

Lục Triệu nói: “Thử xem.”

Đi ra ngoài mấy mét, liền nghe thấy Bạch Lịch sau lưng mắng: “Đậu!”

*

Lục Triệu đêm hôm đó ngủ rất an ổn.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy an ổn suốt một đêm cho đến bình minh trong thời kỳ động dục.

Không có sự tra tấn của thuốc ức chế, cũng không cần chú ý giữ ổn định pheromone, tinh thần của Lục Triệu vô cùng thoải mái, vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì đánh dấu thiết lập một mối liên hệ rõ ràng nên sự hiện diện của Bạch Lịch trong căn hộ này đã trở nên đặc biệt mạnh mẽ. Ngay cả trong giấc ngủ, Lục Triệu vẫn cảm nhận được chủ nhân của pheromone xoa dịu sự bồn chồn cho anh đang ở gần đó, hắn đã từng để lại dấu răng và một nụ hôn nhẹ trên gáy Lục Triệu.

Giấc ngủ này cực kỳ sâu, khi Lục Triệu tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy Bạch Lịch đang mắng ai xối xả.

Mắng còn rất hăng, hắn vốn là người mồm mép, lúc mắng mỏ người khác thì thao thao bất tuyệt, giọng điệu cao cao tại thượng rất có phong cách Bạch đại thiếu gia kiêu ngạo.

Lục Triệu bị tiếng mắng của hắn làm tỉnh, lần này anh ngủ rất ngon nên không so đo với Bạch Lịch, nheo mắt bước ra khỏi phòng ngủ.

“Thế này mà còn đòi đánh hỗ trợ à,“ Bạch đại thiếu gia ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, giữa không trung chiếu lên màn hình ảo, là một trận Phỏng Chiến đang đánh đến màn cuối, “Cảm ơn cậu đã dâng mỡ lên miệng mèo, giúp quân địch xây dựng lại sự tự tin.”

Lục Triệu muốn phì cười.

Không cần Lục Triệu tới gần, Bạch Lịch có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh trên người anh.

Sự ổn định sau khi đánh dấu khác với sự ổn định bằng cách dùng chất ức chế, Bạch Lịch đặc biệt nhạy cảm với mùi vị của cơ thể Lục Triệu. Hắn ngẩng đầu nhìn anh: “Hoa tươi, em tỉnh rồi à.”

“Ừm.” Lục Triệu đáp, chuẩn bị đi tắm rửa thì nghe thấy giọng Hoắc Tồn phát ra từ thiết bị đầu cuối cá nhân của Bạch Lịch.

Hoắc Tồn ấm ức: “Thiếu tướng tỉnh rồi? Em không thể chịu đựng được nữa, Bạch Lịch không phải người mà!”

Bạch Lịch thao tác tay trên trò chơi rất nhanh, miệng cũng không kém cạnh, “Là người thì cũng không mang chú mày đi đánh Phỏng Chiến đâu. Là tại anh, tại anh hết, dẫn chú mày đi đánh trận nên không còn là người nữa.”

Làm Hoắc Tồn lắp bắp, một câu cũng không nói tiếp được. Lục Triệu cười không ngừng, quay đi rửa mặt.

Khi trở lại, ván game đã kết thúc, biểu tượng chiến thắng trên màn hình sáng lên. Bạch Lịch ngả người, dựa vào lưng ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân dài xếp trên bàn cà phê, tận hưởng niềm vui sướng sau trận thắng.

“Cậu có thể đừng tìm anh đánh Phỏng Chiến nữa được không thế.” Bạch Lịch lười biếng nói, “Ngày nghỉ thì nên đi xem mắt nhiều hơn, xem mắt nhiều mới bị nhục nhiều, bị nhục nhiều mới cảm thấy ác ý của thế giới này với cậu, củng cố tâm lý phòng vệ của mình.”

“Đệt bà.” Hoắc Tồn giận xì khói, “Em rất bận đó, anh nghĩ em nhàn lắm sao? Sáng sớm đã bị gọi đến bệnh viện, giờ mới rảnh được một chút.”

Lục Triệu vừa uống dung dịch dinh dưỡng vừa hỏi: “Bệnh viện?”

Bạch Lịch tắt giao diện trận chiến, trên màn hình ảo hiện lên cái đầu của Hoắc Tồn.

Cậu ta mặc quân phục nghiêm chỉnh do quân đoàn cấp, thuận tiện hơn cho việc ra vào bệnh viện quân y.

“Là thằng nhóc ngày hôm qua phân hóa đó.” Hoắc Tồn thiếu kiên nhẫn, “Sáng sớm tỉnh lại là khóc, hỏi xem làm sao có thể nhập ngũ khi chưa đủ tuổi cũng không nói, bệnh viện sợ kích thích cảm xúc thằng nhóc nên không cho hỏi nữa. Em được gọi đến để hỏi về tình hình cụ thể ngày hôm qua, tiện đường ghé thăm cái tên Cao - “

Nói được một nửa, cậu ta lấm lét nhìn Bạch Lịch, không nói gì.

“Ai?” Lục Triệu hỏi lại.

Hoắc Tồn mấp máy môi nói: “Thằng alpha quý tử cục vàng cục bạc nhà họ Cao, hôm qua bị Bạch Lịch đánh rất nặng đấy ạ, nó cũng được đưa đến bệnh viện, còn chưa tỉnh lại.”

Lục Triệu sửng sốt nhìn Bạch Lịch. Anh không thấy Bạch Lịch đánh ai, cũng không hỏi Bạch Lịch đánh ai, động dục ngày hôm qua khiến đầu óc anh chậm chạp, anh chỉ nhớ đi theo Bạch Lịch. Bạch Lịch chuyển đề tài, anh cũng không nhớ đến nữa.

“Không sao, không chết được đâu.” Bạch Lịch xua tay, thái độ lười biếng, “Anh đánh sao anh còn không biết? Nhiều nhất sẽ chỉ cảm thấy chóng mặt vài ngày thôi, nếu may thì sẽ không đến mức phá tướng.”

Yêu cầu về sắc đẹp của đế quốc rất cao, không chỉ omega mà ngay cả alpha cũng rất chú trọng đến ngoại hình của mình. Mặc dù alpha mạnh mẽ vẫn được hoan nghênh nhưng alpha có khuôn mặt đẹp đẽ lại càng dễ lấy được rất nhiều cảm tình.

Nghĩ đến đây, Lục Triệu cảm thấy cũng hơi hơi hiểu lý do vì sao Bạch đại thiếu gia vẫn luôn tự đắc với khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia. Cái tên này thật sự có vốn tự có, mấu chốt là ai nghĩ hắn không có vốn, hắn còn có thể đánh người ta.

Hoắc Tồn thấy Bạch Lịch không quan tâm, lập tức xả ra, “Để em kể cho nghe, thằng đó hả, cái đầu bị gói băng gạc như cái bánh chưng vậy, chỉ chừa hai lỗ mũi để thở. Lúc vừa nhìn thấy em hết cả hồn, còn tưởng đầu nó bị đánh bể ra hết phải lấy keo dán lại rồi quấn băng vòng quanh.”

Ba người cùng nhau vui vẻ trên cái đầu gói thành bánh chưng của kẻ khác, rất thiếu đạo đức.

Có người ở bên kia gọi Hoắc Tồn, Hoắc Tồn đáp: “Em phải cúp máy trước.”

Bạch Lịch phất phất tay.

“Hôm qua tân binh phân hóa kia nói muốn gặp Lục thiếu tướng.” Hoắc Tồn lại nói, “Muốn đích thân nói xin lỗi. Em nói với cậu ta Thiếu tướng Lục Triệu đang nghỉ ngơi ở nhà, có thời gian thì gặp sau.”

Về mặt này, Hoắc Tồn luôn là người thông minh, đã là phụ tá của Lục Triệu mấy năm rồi, cũng rất quen thuộc với tính khí của Lục Triệu.

Hoắc Tồn luôn tuân theo một nguyên tắc đối với vị cấp trên omega này: Mọi sự lựa chọn đều ưu tiên cho tâm trạng của Lục Triệu.

“Ừ.” Lục Triệu thản nhiên gật đầu.

Cúp liên lạc, Bạch Lịch trải dài trên ghế sô pha như một mảnh vải không xương. Chân hắn vẫn có chút không thoải mái, buổi sáng không tập thể dục cũng không đi viện nghiên cứu, dẫn Hoắc Tồn đi đánh hai ván game, hiện tại cảm thấy rất trống rỗng.

Bạch Lịch ngẩng đầu nhìn Lục Triệu, dáng vẻ ngày hôm qua động dục cũng không còn lấy một mảnh, ngoài mùi cỏ xanh đang toát ra, Lục Triệu cũng giống như thường ngày.

Trên khuôn mặt kia không có biểu cảm gì nhiều, khác xa Bạch Lịch, cho dù không ở trong quân đoàn, anh vẫn duy trì tư thế đứng ngồi thẳng tắp. Có lẽ vì thế, Lục Triệu thoạt nhìn có chút lạnh lùng xa cách.

Nhưng khi cười thì lại khác, Bạch Lịch dùng một bàn tay chống đầu, suy nghĩ lang thang, ừm, là một chuyện khác.

Bạch Lịch nói: “Anh phải ăn trưa ngon lành, để bù đắp cho tế bào não bị Hoắc Tồn giết chết.”

Khóe miệng Lục Triệu cong lên.

Chưa kịp trả lời, thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Triệu đổ chuông. Anh cầm lên mở ra, trên hộp tin nhắn hiện lên một đoạn văn bản dài.

Bạch Lịch nhắm mắt, không đọc tin nhắn của Lục Triệu, hắn không tò mò chuyện riêng tư của Lục Triệu, cũng không muốn đi quá sâu vào riêng tư của Lục Triệu, khiến anh phản cảm.

Chờ một lúc, Lục Triệu đọc xong tin nhắn: “Em đi bệnh viện, buổi tối trở về.”

“Bệnh viện?” Bạch Lịch không phản ứng. Kỳ động dục của Lục Triệu vừa mới ổn định, tuy rằng đã đánh dấu rồi hẳn không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. “Hoa tươi, em thật sự muốn đi gặp thằng nhóc phân hóa kia à?”

Lục Triệu đóng thiết bị đầu cuối cá nhân, giọng rất bình tĩnh: “Đến hẹn kiểm tra tổng quát định kỳ, em phải đến bệnh viện.”

“À.” Bạch Lịch phun ra một âm tiết, hắn liếc mắt nhìn Lục Triệu, không tiếp tục hỏi, thay đổi vấn đề, “Muốn anh đi cùng không?”

Mặc dù biết Bạch Lịch hoàn toàn rõ ràng về thể trạng của mình, nhưng Lục Triệu vẫn vô thức rũ mắt xuống, không nhìn Bạch Lịch.

Anh không biết tâm lý của mình là gì. Kể từ ngày Lục Triệu biết được tình trạng cơ thể, anh cũng không thấy có gì quá nghiêm trọng. Sau khi hồi phục chấn thương, cuộc sống của anh vẫn như trước, tập luyện, ngủ và đọc sách.

Lục Triệu thỉnh thoảng cảm thấy muốn đề cập chuyện này với Bạch Lịch, nhưng Bạch Lịch không nói, anh cũng chưa từng nói trước.

Anh phát hiện là do bản thân mình không muốn nói về nó với Bạch Lịch.

Lục Triệu lắc đầu.

Trong phòng im lặng vài giây, Bạch Lịch kêu một tiếng “ừm” rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha: “Thiếu tướng Lục lại mất thêm một cơ hội để nhấm nháp tay nghề nấu nướng của ông đây, thật đáng tiếc.”

Lục Triệu liếc nhìn bộ dạng ăn chơi trác táng kia của Bạch Lịch, cười cười, không nói nữa, trở về phòng ngủ thay quần áo.

Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Bạch Lịch mới thở hắt ra một hơi. Kiểm tra cái gì hắn biết rất rõ, Lục Triệu đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, ngoại thương trên cơ thể đều đã khép miệng, nhưng di chứng lớn nhất anh phải chịu đó là vấn đề vô sinh.

Đây có lẽ là một đòn tàn khốc với hầu hết các omega trong Đế quốc.

Bạch Lịch lấy một cái gối nhỏ trên ghế sô pha đặt lên mặt mình, nguyên tác sách không miêu tả quá nhiều việc Lục Triệu mất khả năng sinh con, cho đến cuối tiểu thuyết, chỉ có Lục Triệu chỉ là một trong những người trong 'hậu cung' được nam chính phân chia tình yêu bình đẳng, tiểu thuyết dường như cũng không quan tâm đến bệnh tình của anh.

Trong nguyên tác, Lục Triệu không phải là người bắt mắt nhất trong hậu cung của nam chính, nên bệnh tình của anh dường như dần bị lãng quên cùng với sự xuất hiện của các nhân vật sau đó.

Suy cho cùng, đối mặt với tình yêu, nỗi đau luôn phải được chữa lành.

Nếu không thì đâu còn là tình yêu nữa, đúng không?

Nhưng Bạch Lịch chỉ cảm thấy khó thở, cũng không biết do bị cái gối nhỏ che hay là do Lục Triệu.

Khi Lục Triệu thay quần áo rồi lại đi ra, Bạch Lịch đã đứng dậy lấy dung dịch dinh dưỡng trong quầy điều nhiệt.

Thấy Lục Triệu, hắn đứng thẳng người, trong miệng vẫn còn ngậm một chai dung dịch dinh dưỡng, giang hai tay ra.

Lục Triệu không có phản ứng, khó hiểu nhìn Bạch Lịch làm tư thế đại bàng giang cánh.

“Tăng cường mùi vị pheromone,“ Bạch Lịch ngậm đồ trong miệng, nói chuyện giọng hơi ú ớ. Tóc của hắn cạ trên sô pha nãy giờ nhìn có chút bù xù, chỉ có đôi mắt vẫn đen bóng, “Hoa tươi, ôm một cái.”

Một cách để tuyên thệ chủ quyền là đánh dấu, nhưng đánh dấu không phải là cách duy nhất để lại mùi alpha. Chỉ cần là tiếp xúc cơ thể đã có thể để lại mùi theo ý muốn của alpha, đặc biệt là trên omega đã được bản thân mình đánh dấu, nếu tiếp xúc cơ thể một thời gian sau khi đánh dấu, mùi pheromone sẽ càng nhiều hơn.

Bệnh viện là nơi tập trung tất cả các loại pheromone. Vì bệnh tật có thể khiến tâm trạng thay đổi thất thường nên một số lượng lớn người bệnh không thể kiểm soát được lượng pheromone tràn ra ngoài, không mấy thân thiện với các omega đang trong thời kỳ nhạy cảm.

Pheromone của Bạch Lịch có tác dụng xoa dịu mạnh mẽ đối với Lục Triệu, sau khi tăng cường thêm, Lục Triệu có thể ổn định hơn trong một khoảng thời gian, mùi hương của bản thân anh cũng sẽ được mùi của Bạch Lịch giấu đi, đồng thời có thể cũng khiến các alpha khác phải tự giác nhường đường.

Lục Triệu nhìn Bạch Lịch, mở miệng không nói gì.

“Ôm một cái?” Bạch Lịch cầm dung dịch dinh dưỡng ngậm trong miệng ra tay, vỗ vỗ ngực, “Tình anh em!”

Ba chữ cuối cùng cao giọng rất dứt khoát hùng hồn rung chuyển cả trời.

Có lẽ thấy bộ dáng thề thốt của Bạch Lịch thật sự rất thú vị, Lục Triệu không nhịn được cười. Anh cũng mở rộng vòng tay, “Tình anh em.”

Giọng nói rất bình thản, không khác gì lúc bảo Bạch Lịch đánh dấu anh.

Bạch Lịch đi về phía Lục Triệu, Lục Triệu cho phép tiếp cận này.

Bạch Lịch duỗi tay ra, cho Lục Triệu một cái ôm.

Mùi socola hòa với nhiệt độ cơ thể, ôm lấy Lục Triệu.

“Anh đây ôm em một cái, không bố con thằng nào dám làm gì em.” Bạch đại thiếu rất kiêu ngạo nói bên tai Lục Triệu,“Không sao, hoa tươi, không sao.”

Bạch Lịch đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Lục Triệu.

Họ chưa bao giờ nói về báo cáo y tế của Lục Triệu, nhưng Lục Triệu biết, họ không cần phải nói.

Không sao đâu.

“Đừng vỗ.” Lục Triệu cũng chậm rãi uốn cong cánh tay, ôm lại Bạch Lịch, “Thật giống như là ăn kẹo xong rồi chùi tay vào người em vậy.”

Bạch đại thiếu gia cười mắng: “Đệt.”

Mắng xong lại cọ thêm hai cái.

Bạch đại thiếu gia để lại một chút mùi, sẽ không người nào dám làm gì thiếu tướng Lục.

========

Note nhẹ một tý, dạo này t đang rất là khó ở, có lẽ do thời gian 3 tháng lockdown trong nhà ở SG và những người xung quanh thì chết vì dịch như ngả rạ nên tâm trạng t đang rất stress, đồng thời bỗng dưng vài ba tuần gần đây số lượng cmt chỉ để làm cảnh sát chính tả, sửa sửa một và dấu câu dấu cách các từ type nhầm... trở nên nhiều đột biến chs ở tất cả các bộ truyện. Và nó ảnh hưởng rất rất rất nhiều đến tâm trạng của t.

Ở đây t cũng xin nhắc lại, t làm vì t thích, không lợi nhuận, cho nên về cơ bản t cũng không cần phải hoàn thiện upgrade dịch vụ lắng nghe góp ý gì cả (vì trắng ra nâng cao dịch vụ chỉ để nâng cao lợi nhuận thu được mà thôi). Đây là sự thật, dù nó hơi khó nghe, và các bạn có thể đội nồi t chảnh hay gì tùy thích. Cho nên t thật sự không muốn sở thích của t lại phải chuốc thêm một đống bực dọc vào người.

Nếu như trên wordpress t có thể tắt chức năng cmt luôn thì trên đây lại không thể, và mặc dù đã ghi trên pro5 rồi nhưng chắc không ai care, nên t đành note ở đây, nếu muốn hoàn thiện bản dịch cho các reader khác cho cuộc sống tốt đẹp hơn gì đó, chứ không phải là tiện tay cmt cho nó hay ho, thì các bạn có thể inbox t để làm beta, bỏ thời gian một cách nghiêm túc để rà lỗi lại cho toàn bộ các chương trước khi up cho đến khi hoàn. Còn nếu không làm được, xin vui lòng giữ im lặng. Cảm ơn.

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.