Vị Alpha Thân Tàn Chí Kiên Này

Chương 12: Chương 12: Làm người không thể quá Bạch Lịch




Edit: Andrew Pastel

Vì đang trong thời kỳ nhạy cảm, Lục Triệu đã hai ngày liền không đi quân đoàn.

Ngày hôm sau Bạch Lịch đến viện nghiên cứu như thường lệ, khi Lục Triệu thức dậy, Bạch đại thiếu gia đã không còn ở trong căn hộ, hắn để lại một mảnh giấy dán lên đầu robot quản gia, dặn Lục Triệu uống dung dịch dinh dưỡng thay cơm, tối hắn mới về.

Kỳ thật Bạch Lịch sống cùng Lục Triệu cũng không cần phải khách sáo, Lục Triệu có đôi khi cảm thấy Bạch Lịch sống rất tùy ý, nói nấu cơm là nấu cơm, nêm nếm cũng theo ý mình, làm Lục Triệu ăn cay mồ hôi chảy ròng ròng, hắn còn thầm cười trộm. Không nấu cơm nữa thì quang minh chính đại bảo Thiếu tướng Lục Triệu uống dung dịch dinh dưỡng, còn phải thêm một câu “thay cơm” chứng tỏ Bạch đại thiếu gia khinh thường mùi vị của dung dịch dinh dưỡng đến mức nào.

Lục Triệu đặt tờ giấy sang một bên rồi bước ra khỏi phòng ngủ, trên bàn là hai chai hai dung dịch dinh dưỡng như thường lệ, một để thay thế bữa ăn và một để chữa trị.

Bạch Lịch làm những điều này hàng ngày, và Lục Triệu cũng uống nó hằng ngày. Một hai lần đầu, anh còn tự hỏi tại sao Bạch Lịch không nói chuyện với anh về những thứ viết trong báo cáo y tế. Nhưng đến bây giờ Lục Triệu cũng không muốn thắc mắc điều này nữa.

Anh phát hiện ra rằng mình không nên nắm bắt suy nghĩ của Bạch Lịch chút nào, ông thần này hoàn toàn không phải là một người bình thường. Nếu tỏ ý chịu nghe Bạch Lịch nói, hắn sẽ có thể tự mình thao thao bất tuyệt suốt một ngày.

Lục Triệu cầm dung dịch dinh dưỡng mở nắp, đi đến bên cửa sổ lớn.

Ngoài cửa sổ là buổi sáng sớm trên Đế quốc như mọi ngày, Lục Triệu nhìn xuống, dưới chân là đám người đi qua đi lại.

Anh nhớ lúc Bạch Lịch cũng đứng ở đây vào buổi sáng thứ hai sau khi họ kết hôn, nói là từ trên cao nhìn xuống dưới, mọi người chỉ như những con kiến, không đáng nhắc đến.

Lục Triệu nhận ra có đôi khi anh lại có thể hiểu rất rõ về Bạch Lịch, mặc dù anh đã không có trải nghiệm quan sát nhàn nhã như vậy vài lần trước đó, nhưng cái cảm giác nhìn từ trên cao xuống này không xa lạ, rất quen thuộc, nó giống như lần đầu tiên khi anh bước vào buồng lái cơ giáp của mình mà khinh thường đám người bị anh đánh bại.

Chỉ cần hơi hạ mắt xuống, là có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy ghen tị và tức giận của họ.

Sáng sớm nay, Thiếu tướng Lục Triệu chợt một lần hiếm hoi nhớ đến khoảnh khắc kia, không biết phải miêu tả cảm giác của mình khi ấy bằng từ ngữ như thế nào.

Thiết bị đầu cuối cá nhân của anh đổ chuông, Bạch Lịch đã gửi một tin nhắn văn bản.

Lục Triệu nhấp mở ra, đó là một đường link, nhấp vào, hóa ra là blog của Bạch Lịch.

Ông thần này đã đăng ký xác nhận blog chính chủ từ lâu, ảnh đại diện là hình hắn tự chụp, dăm ba bữa lại đổi một lần. Làm như sợ mọi người không biết đây là Bạch Lịch bị mắng thảm nhất sau khi kết hôn với Lục Triệu, hắn còn ngang nhiên đi thay ảnh đại diện thành tấm ảnh nắm tay bữa trước, rất kiêu ngạo, rất khoe mẽ, rất chọc tức kẻ khác.

Có vẻ Bạch Lịch đã đăng một blog mới.

Lục Triệu vừa click mở, anh thấy ảnh chụp bữa trưa và bữa tối ngày hôm qua, cả hai bức ảnh này đều bị Bạch Lịch chèn hiệu ứng cẩm hường hoa hòe hoa sói kèm theo một dòng caption: “Ui, Thiếu tướng Lục Triệu bắt tôi đăng đấy. Ngại quá đi hi hi.”

Cái blog này đăng chưa được nửa giờ mà những người chửi mắng hắn gần như chật kín cả blog.

Lục Triệu cảm thấy dạo gần đây tầm mắt của anh đã được Bạch Lịch mở rộng thêm vài km.

Ngài thiếu tướng còn chưa soạn xong tin nhắn trả lời, Bạch Lịch lại gửi một ảnh chụp màn hình khác.

Ảnh chụp một topic mới tạo trên Diễn đàn Đế quốc, với một dòng chữ tiêu đề lớn: “Làm người không thể quá Bạch Lịch, vừa lẳng lơ vừa bất tài lại còn tự hào!”

Lục Triệu vừa nhìn thấy topic này liền nghĩ đến chữ “hi hi” cuối cùng trong blog của Bạch Lịch vừa rồi, cảm thấy lúc này Bạch Lịch mà vào topic này đăng một bình luận như thế có lẽ cũng phải khiến mấy chục người tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng Bạch Lịch “hi hi” thật. Cái tên này thực sự rất vui vẻ. Bộ não của hắn khác với người thường, nhưng vẫn giữ lại vài điểm làm người. Nếu không, hắn cũng chỉ là một tên lưu manh tầm thường, đưa lên mạng không có gì đặc sắc.

Lục Triệu nhắn lại Bạch Lịch: Sướng?

Bạch Lịch nhắn lại rất nhanh: Hoa tươi, sao em nghĩ anh như vậy? Bao nhiêu người đang mắng chửi anh đó.

Bạch Lịch: Cho nên là ông đây đang sướng vãi mới đúng!

Lần này thật sự không kìm được, Lục Triệu phụt cười ra tiếng.

Anh không đáp lại, vẫn để cho cái tên này dùng danh nghĩa anh đăng ra bên ngoài, uống hai ba ngụm dung dịch dinh dưỡng trong tay, sau đó lại ngắm những người bé tí như những con côn trùng ngoài cửa sổ.

Sau bao nhiêu năm, Lục Triệu cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của mình khi lần đầu tiên đứng trên cơ giáp, nhìn xuống người khác đang đứng phía dưới là thế nào.

Lục Triệu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại những lời Bạch Lịch đã nói: “Sướng vãi.”

Hai chữ này vừa thoát khỏi môi răng, anh ẩn ẩn cảm thấy có chút sảng khoái.

Nếu bắt Lục Triệu nói lý do tại sao Quang não kết hợp anh với Bạch Lịch, Lục Triệu cảm thấy rằng đó là bởi vì anh là cùng một kiểu người với Bạch Lịch. Họ chỉ có thể đi lên, cho dù người khác có ghen tị và giận dữ đến đâu, họ vẫn tiếp tục tiến lên, thậm chí có thể quay đầu lại và cười hi hi chọc tức những kẻ đó khi rảnh rỗi.

Chỉ tiếc rằng trên đường đi lên, Bạch Lịch lại bị té xuống.

Cú ngã này ắt hẳn phải rất đau.

*

Vừa qua hai ngày đầu tiên của kỳ nhạy cảm, Lục Triệu đã chuẩn bị đi huấn luyện quân đoàn, mấy ngày này tân binh chiếm cứ phòng huấn luyện số 1, các sĩ quan thường ngày cần huấn luyện phải chen chúc trong phòng huấn luyện số 2 số 3, anh định sẽ cùng vài người luyện tập.

Tối hôm qua, mãi đến khi Lục Triệu đi ngủ Bạch Lịch vẫn chưa về nhà, lúc chiều có nhắn tin Lục Triệu nói bữa tối uống dung dịch dinh dưỡng thay cơm tiếp, sau đó cũng không nhắn thêm gì.

Lục Triệu bước ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Bạch đại thiếu gia một ngày hôm qua không gặp đang nằm trên sô pha uống dung dịch dinh dưỡng.

Tư thế thật sự khó coi, nếu không có khuôn mặt thì không ai nghĩ đó là một alpha xuất thân quý tộc.

Nghe thấy động tĩnh, Bạch Lịch ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục nằm liệt: “Chào buổi sáng hoa tươi.” Hắn chĩa một ngón tay lên bàn cà phê, “Dung dịch dinh dưỡng.”

Có nghĩa là hai chai dung dịch chữa trị và thay thế bữa ăn trên bàn là dành cho Lục Triệu.

Giọng Bạch Lịch hơi nghẹn, không biết là do nghỉ ngơi không tốt hay là vì chuyện gì mà sắc mặt hơi không tốt, có lẽ là đang buồn ngủ, nửa nheo mắt ôm gối sô pha, tóc tai bù xù như tổ quạ.

Thường thì chỉ có Lục Triệu phun ra một hai chữ, lần này lại đổi thành Bạch Lịch.

Ánh mắt Lục Triệu dừng lại trên mặt Bạch Lịch một lúc nữa, anh muốn hỏi, nhưng anh chưa từng quan tâm đến ai, nên không biết phải nói thế nào.

“Không sao,“ Bạch Lịch cảm nhận được ánh mắt Lục Triệu, mở miệng trước, “Anh ngủ không đủ giấc, giờ rất buồn ngủ. Em đến quân đoàn à?”

Lục Triệu “ừm” một tiếng: “Vậy anh đi ngủ bù đi.” Còn nằm liệt trên sô pha làm gì.

Bạch Lịch lắc đầu ngồi dậy, duỗi eo: “Không được, hôm nay anh phải đến viện nghiên cứu.”

Thực ra Lục Triệu cũng không rõ lắm Bạch Lịch đang làm gì trong viện nghiên cứu. Theo lý thuyết thì Tư Đồ chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển công nghệ, Bạch Lịch chỉ chịu trách nhiệm ném tiền vào đó, không biết sao hắn hai ba bữa lại chạy đến viện nghiên cứu. Nhưng Lục Triệu cũng có một nghi ngờ khá hợp lý là Bạch Lịch nhớ thương vườn rau của viện nghiên cứu.

Ăn xong mấy bữa, Lục Triệu cũng rất nhớ thương.

“Anh đi thay quần áo.” Bạch Lịch đứng dậy khỏi sô pha, dụi dụi mắt đi về phía phòng ngủ của mình, “Hoa tươi, tắm rửa thay quần áo xong thì chờ anh một lát, mình đi cùng đi, anh tiện đường chở em đến quân đoàn.”

Lục Triệu bước vào phòng tắm, nghe xong phải hỏi lại ngay: “Còn diễn?” Cái tên này diễn chưa đã nghiện à?

Bạch Lịch “đệt” một tiếng, Bạch đại thiếu gia cần phải diễn sao? Chỉ cần ra đó đứng là thành hình tượng Alpha đẹp trai thâm tình rồi.”

Thôi vào thay quần áo nhanh đi.

Rốt cuộc cũng là tốc độ quân đội huấn luyện, Lục Triệu tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Bạch Lịch cũng ra khỏi phòng ngủ, chải tóc cho bớt rối tung, hiệu quả không lý tưởng lắm, may mà khuôn mặt trông thuận mắt cũng thêm được mấy điểm.

Bạch Lịch mở cửa, làm một tư thế “mời” với Lục Triệu: “Chân thành mời đồng chí cùng làm gương về cuộc sống hôn nhân hòa hợp cho công chúng.”

Hai người cùng ra cửa, Bạch Lịch gọi ra chiếc xe bay diêm dúa phô trương của mình.

Lái xe ra ngoài được một lúc, thiết bị đầu cuối cá nhân của Bạch Lịch đổ chuông, là một tin nhắn văn bản. Thiết bị đầu cuối của hắn được kết nối với hệ thống trên xe, tự động đọc tin: “Tư Đồ: Tạm thời đừng đến đây, ở nhà nghỉ vài ba hôm đi. Cứ như vậy hoài mày sớm muộn gì cũng phải đi gặp ông Trịnh.”

Tốc độ đọc cũng rất nhanh, trước khi Bạch Lịch kịp tắt, Lục Triệu đã nghe được đầy đủ, nhìn thoáng qua Bạch Lịch.

“Má.”, Bạch Lịch khó hiểu, “Sao cái thằng này cứ nhắn tin cho anh vào những lúc không hợp lý vậy?”

Lục Triệu bỏ qua câu nói của hắn: “Ông Trịnh?”

Bạch Lịch nhìn Lục Triệu, khá thẳng thắn trả lời: “Từng là bác sĩ phụ trách điều trị cho anh trước đây.”

“Chân bị sao vậy?” Lục Triệu vừa nghe là biết bên Tư Đồ đang xảy ra chuyện gì để cho Bạch Lịch có vấn đề lại.

“Vấn đề cũ.” Bạch Lịch lười biếng nói, “Có lẽ ngày hôm qua anh đứng quá lâu nên chân không thoải mái. Không sao đâu.”

Lục Triệu ngồi thẳng dậy nói: “Tấp qua bên kia đi. Em bảo Hoắc Tồn tới đón, anh bật lái tự động về nhà nghỉ đi.”

Bạch Lịch dở khóc dở cười: “Hoa tươi, anh thật sự không sao, em thấy anh giống có chuyện gì sao?” Thấy Lục Triệu vẫn đang nhìn mình, đành phải nói thêm, “Như vầy đi, anh chở em đến cổng quân đội rồi sẽ quay về nhà, cũng đã lái xe ra rồi, để anh đưa đến nơi luôn, rồi về ngủ bù sau.”

Sau hai giây tạm dừng, Lục Triệu không nói thêm nữa.

Lục Triệu không hỏi lại chuyện chân Bạch Lịch, Bạch Lịch cũng không nói gì.

Hệ thống trong xe lại bắt đầu đọc tin tức, cả hai đều không lên tiếng cho đến trước cửa quân đoàn.

Có một số điều dù rất khó hiểu, cả Lục Triệu và Bạch Lịch đều hiểu. Lục Triệu hỏi Bạch Lịch chân đã xảy ra chuyện gì, Bạch Lịch nói không sao, chủ đề đã hoàn toàn khép lại.

Đó là bởi vì mối quan hệ của họ chỉ cho phép chủ đề này đi đến đây mà thôi.

Xe tới nơi, Lục Triệu gật đầu với Bạch Lịch, mở cửa xuống xe.

Bạch Lịch ngồi ở ghế lái vài giây, sau đó mở cửa đi ra ngoài, gọi: “Hoa tươi.”

Lục Triệu vừa đi được mấy bước, quay đầu nhìn hắn.

Gọi xong, Bạch Lịch không biết phải nói gì. Hắn chợt nhận ra mình sống quá căng thẳng, người khác càng chế giễu, hắn sẽ càng cố tỏ ra thờ ơ, sau một thời gian dài, hắn sẽ vô thức đề phòng bất cứ ai hỏi, không phải cố tình xếp Lục Triệu vào vòng cần đề phòng, hắn chỉ bị theo thói quen.

Bạch Lịch vừa muốn nói tiếp, chợt có người gọi: “Thiếu tướng?”

Âm thanh truyền đến sau lưng Lục Triệu, Lục Triệu quay đầu lại, thấy Giang Hạo đang đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt lại hướng đến phía Bạch Lịch thay vì Lục Triệu.

Bạch Lịch sửng sốt, trên mặt lại mang theo nụ cười của Bạch đại thiếu gia: “Ồ, cậu nên đổi cách gọi đi, Trung tướng Giang.”

“Quen miệng.” Giang Hạo hơi ngượng ngùng, lại quay sang chào hỏi Lục Triệu, “Đến tập luyện sớm như vậy?”

Lục Triệu gật đầu.

Anh nhớ tới trước khi Bạch Lịch xuất ngũ, hắn cũng là thiếu tướng.

Anh không thể nhớ ra ngay, bởi vì không ai đề cập đến nó, kể cả bản thân Bạch Lịch, chuyện này trong hồ sơ lý lịch của hắn như một nét bút bâng quơ. Mọi người đã xóa sạch công lao của Bạch Lịch, chỉ để lại cho hắn những nhược điểm và các vết sẹo.

Giang Hạo tới gần nói chuyện với Bạch Lịch: “Bao nhiêu năm không ghé quân đoàn, vừa kết hôn xong thì đến đây tận hai lần.”

“A,“ Bạch Lịch nhướng mày, giọng điệu rất kiêu ngạo, “Cái này gọi là ân ái, tên FA già như cậu sao mà hiểu.”

Giang Hạo vui vẻ nói: “Má, miệng chó không phun được ngà voi đúng không?”

“Ép cái miệng này phun ra ngà voi thì tội cho nó quá.” Bạch Lịch không khách sáo, vẫy tay với Lục Triệu, “Hoa tươi, anh về trước, hôm nay anh không đón em, ở nhà nấu cơm tối chờ em nha.”

Vừa nói hắn vừa nháy mắt, làm mấy người ra vào quân đoàn đứng hóng hớt mắt tròn mắt dẹt.

Lục Triệu nhếch khóe miệng không nói gì, sự im lặng này đã là thái độ của phù hợp nhất của anh cho hành động của Bạch Lịch.

“Chờ đã,“ Giang Hạo ngăn Bạch Lịch lại trước khi lên xe, “Tới chỗ của tôi ngồi một chút đi. Đã lâu không gặp, mình nói chuyện chút không?”

Bạch Lịch nhìn anh ta, thản nhiên cười: “Hôm khác đi.”

“Nói chuyện,“ Giang Hạo cũng nhìn hắn, một tay giữ cửa xe, không cho Bạch Lịch đóng lại, “Thiếu tướng... Bạch Lịch, nói chuyện.”

Đang là buổi sáng tân binh tới huấn luyện, ba người họ đứng ở cửa rất gây sự chú ý.

Chờ Bạch Lịch mở miệng đáp câu tiếp theo, nhiều người đã dừng lại cách đó không xa, bắt đầu chụp ảnh bằng thiết bị đầu cuối cá nhân. Bạch Lịch đóng cửa lại, chỉnh chế độ lái tự động để xe tìm chỗ đậu gần đó, đi tới bên cạnh Lục Triệu đá lông nheo: “Hoa tươi đi thôi, hôm nay anh đưa em tới cửa phòng huấn luyện, xem em ngồi khoang mô phỏng rồi mới về.”

Ánh mắt Lục Triệu lướt qua Giang Hạo, dừng lại trên mặt Bạch Lịch: “Ừm, anh có thể về ký túc xá của em nghỉ ngơi.”

Không hỏi nhiều, cũng không đề cập đến việc chân của Bạch Lịch khó chịu.

Giang Hạo không nói gì nữa, chỉ dùng thẻ quyền hành quẹt hai robot bảo vệ ở cửa, cấp lệnh đưa khách bên ngoài vào, rồi bước vào cổng quân đoàn: “Văn phòng của tôi rất gần, đi mấy bước là tới.”

Lục Triệu vô thức liếc nhìn Bạch Lịch.

Bạch Lịch vuốt tóc mái cười toe toét với anh.

Tòa nhà văn phòng quả thực gần hơn nhiều so với khu huấn luyện, cách cửa chính của quân đoàn không xa.

Lục Triệu không để Bạch Lịch đưa anh vào phòng huấn luyện, anh vỗ mạnh vào vai Bạch Lịch một cái lúc đến gần tòa nhà văn phòng, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt rồi tự mình rời đi, không cần nói rõ, Bạch Lịch cũng biết ý anh là gì.

“Cậu có thấy không,“ Bạch Lịch nói với Giang Hạo, nhìn theo bóng lưng Lục Triệu, “Rất đẹp trai, rất ngang tàng, rất cứng cáp, rất trâu bò.” Mặc dù suýt nữa đánh hắn đến phun máu.

Giang Hạo đồng ý, nhìn Lục Triệu nói: “Thiếu tướng Lục Triệu thật sự rất phong độ.”

Bạch Lịch vỗ vào lưng anh ta: “Đừng nhìn, đó là omega của bố.”

“...” Giang Hạo rất cạn lời, “Má nó vậy cậu muốn tôi xem hay không xem đây hả?!”

*

Lục Triệu vừa đến phòng thay quần áo, Hoắc Tồn liền nhào đến, dáo dác lấm lét như chuột ngửi thấy mùi ngon.

“Thiếu tướng, chuyện gì thế này.” Hoắc Tồn hấp háy mắt, “Nghe nói Bạch Lịch chở anh tới đây phải không?”

Lục Triệu liếc cậu ta một cái: “Cái gì?”

Hoắc Tồn mở thiết bị đầu cuối cá nhân, cho anh xem phòng trò chuyện trực tuyến của Quân đoàn tuyến một, hàng chục tin nhắn nhanh chóng nhảy lên: “Anh thấy không? Tất cả đang xôn xao nói Bạch Lịch chở anh tới cửa Quân đoàn, sau đó đi với Trung tướng Giang Hạo vào tòa nhà văn phòng.”

Tốc độ quét thông tin của anh giống như mưa bão, Lục Triệu liếc mắt một cái đã không cần nhìn lại lần thứ hai.

“Đây là tin lớn đó!” Thấy Lục Triệu không có phản ứng, Hoắc Tồn lập tức giải thích, “Bạch Lịch từ khi giải ngũ chưa từng đi vào quân đoàn một bước nào. Đây là lần đầu tiên suốt bao nhiêu năm!”

Lục Triệu lấy đồng phục huấn luyện từ trong tủ ra, sau đó xoay người lại vỗ mạnh vào gáy Hoắc Tồn: “Cậu rảnh quá nhỉ?”

Hoắc Tồn: “...” Sao tám chuyện với anh mà cũng bị đánh?

“Không phải, em chỉ nói cho anh biết thôi mà.” Hoắc Tồn biện hộ, “Ai cũng thấy lạ nhưng đương nhiên em không lạ, em không lạ chút nào, em kiên định cùng một lập trường với anh.”

Lục Triệu lại giơ tay lên, Hoắc Tồn co rụt cổ, túm lấy đồng phục huấn luyện của mình vọt ra thật xa.

Nhưng mà Lục Triệu thật sự không thấy có gì lạ.

Nếu một người thậm chí không đến nơi mình đã từng lập công một lần nào thì chỉ có hai lý do. Một là người đó đã đi cao hơn và không cần phải xem lại chiến tích tầm thường này nữa. Hai là không nỡ nhìn, chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ cảm thấy đau lòng, cho nên mới nhắm mắt lại.

Lục Triệu đoán được Bạch Lịch là người nào.

Các phòng thay đồ đều là các buồng đơn, các tân binh cũng đi huấn luyện hôm nay, chiếm một nửa buồng còn lại của phòng thay đồ. Lục Triệu và Hoắc Tồn sử dụng phòng thay đồ của sĩ quan, từ xa có thể nghe thấy những tân binh đang nói chuyện phiếm, họ không được coi là thành viên đầy đủ của Quân đoàn tuyến một, nên chào hỏi một hai câu là chuẩn bị đi huấn luyện tân binh.

Lục Triệu cầm đồng phục huấn luyện đi vào một phòng, vừa định cởi áo khoác, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của các tân binh bên ngoài vọng vào: “Này, mấy cậu có nghe thấy mùi gì không?”

“Có vẻ như là...” Những người khác khịt khịt mũi, “Ừ! Đúng! Mùi thơm quá? Khỉ thật, thằng nào thiếu đạo đức đi thả pheromone tùm lum vậy? Khiêu khích à?”

Sau vài giây nữa, ai đó hét lên, “Ôi mẹ nó! Không phải là alpha, mùi này là của omega!”

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.