Vị Alpha Thân Tàn Chí Kiên Này

Chương 24: Chương 24: Trái tim màu hồng phấn




Edit: Andrew Pastel

Từ khi kết hôn đến bây giờ, nếu Bạch Lịch và Lục Triệu đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân họ có hối tiếc điều gì không, thì kết quả luôn là không, tình hữu nghị quân đội ta khá là bền chặt.

Đó là lý do tại sao những chuyện hối tiếc được thực hiện với một tình hữu nghị bền chặt trông lại càng ngu ngốc hơn bình thường.

Cá khô cay xếp hàng dài trên bàn cà phê, bao bì màu đỏ ghi dòng chữ vàng rực rỡ rõ to “Cá khô nóng bỏng”, ai đã từng nếm thử sẽ ứa nước miếng ngay cả khi chưa kịp ăn.

Bạch Lịch và Lục Triệu vừa chen qua một rừng đèn flash, lúc này cũng không thèm ngồi trên sô pha, hai người ngồi trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn núi cá khô cay..

Vẫn là Bạch đại thiếu gia sực tỉnh khỏi cơn trầm tư trước: “Hoa tươi, em có thấy...”

Lục Triệu không cần hắn tiếp tục nói: “Lỡ mua nhiều quá.”

“A,“ Bạch Lịch nói, “Mua quá nhiều thật.”

Thật sự khó xử, thiệt là sầu bi.

Lục Triệu tự mình cầm lấy hai gói, đẩy phần còn lại đến trước mặt Bạch Lịch: “Em đủ rồi.” Ý là anh chỉ ăn hai gói, còn lại mặc kệ.

Bạch Lịch suýt tức xỉu: “Ai dám ăn cái này, ăn xong ngày mai đến bệnh viện để đi vệ sinh luôn.”

Lục Triệu suy ngẫm câu này một lúc lâu mới nhận ra sự bình dân và đáng khinh bỉ của giới quý tộc Đế quốc.

Đôi khi Lục Triệu rất ngưỡng mộ Bạch Lịch, cái tên này cũng là thiếu gia xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng không biết được giáo dục ra làm sao mà mồm mép nói cái gì bá láp cũng trơn tru.

“Anh tự nhận mình ăn cay được, nhưng thật sự không chịu nổi con cá khô này,“ Bạch Lịch nhìn đống 'đờ cờ mờ' trên bàn trà, đầu hắn ong ong lên mấy lần, “Ngày hôm qua anh ăn nhiều một chút hôm nay đã bị đau cổ họng rồi, gây thiệt hại nghiêm trọng đến hiệu quả chiến đấu của quân đội ta.”

Lục Triệu không hiểu: “Thiệt hại?” Nhìn miệng anh nói không kéo da non thế này không giống bị thiệt hại cho lắm.

Bạch Lịch giải thích: “Trước đây anh có thể mắng Tư Đồ 300 từ trong một phút, nhưng hôm nay chỉ có thể mắng 50 sắc thái của từ 'ngu đần', lại còn phải dành thời gian để hớp chút nước.”

Rất chú trọng kết hợp điều độ giữa làm việc và nghỉ ngơi.

Lục Triệu cả ngày luôn không được thoải mái, lúc này mới mỉm cười cầm lấy một bao cá khô trên bàn.

“Em này,“ Bạch Lịch trầm tư hai giây, “Thấy anh đáng thương, em khoan hồng độ lượng ăn thêm giúp anh một túi đấy à?”

Thiếu tướng Lục rất thẳng thắn: “Ừm.”

Thẳng thắn nhìn nhận hai điểm “anh đáng thương” và “em khoan hồng độ lượng”, không hề khiêm tốn chút nào.

Bạch đại thiếu gia hiếm hoi nghẹn họng, nhìn một mảng lớn màu đỏ trên bàn, lại nhìn ba cái bao đỏ như ba chấm tròn tí hon trong tay Lục Triệu, thật lâu mới nói: “Cám ơn anh hai.”

Tiếng “anh hai” này thốt ra tự nhiên vô cùng, Lục Triệu lần đầu tiên nghe cũng không phải ứng kịp.

Nếu không thấy xấu hổ thì “anh hai Thiếu Tướng” có thể tiến thêm một bước nữa bằng cách bỏ luôn từ “Thiếu Tướng“.

Lục Triệu khi không bị lược bỏ chức vụ, cảm thấy rất khó nói.

Nhưng còn đang đắm chìm trong sự khó nói, anh lại thấy Bạch Lịch lấy thiết bị đầu cuối cá nhân của mình ra gửi một tin nhắn cho Tư Đồ.

Màn hình ảo chiếu trên không trung, không tránh Lục Triệu, anh nghiêng đầu qua xem thử.

Bạch lịch nhập văn bản: Bạn hiền, ngày mai tao đến viện nghiên cứu đem cho mày cái này ăn ngon lắm, cho bạn hiền mày và các nhân viên tẩm bổ, mày đừng từ chối, ngày mai gặp.

Đính kèm thêm mấy cái emo sticker đầu chó giơ ngón tay cái.

Lục Triệu: “...” Anh hoàn toàn không muốn làm người đúng không.

“Thấy không, có quan hệ là phải dùng ngay,“ Bạch Lịch dùng cùi chỏ chọt chọt Lục Triệu, rất tự hào “Viện nghiên cứu có đến mấy chục người, hi hi.”

Lục Triệu suýt nghẹn đến chết vì hai từ “hi hi” của hắn, không biết có nên nhắc Bạch Lịch rằng ngày mai có thể là ngày bắt đầu sự đổ vỡ của tình bạn của hắn với Tư Đồ hay không.

Cái tên mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ này lại tiếp tục huých Lục Triệu, nghiêng cái đầu chó qua đây: “Này Hoa tươi, hình như bên em còn có Hoắc Tồn phải không.”

“...” Lục Triệu không thể hiểu được cấu trúc bộ não của Bạch Lịch “Anh ghét cậu ta đến vậy sao?” Chỉ vì cậu ta suýt chút nữa làm anh văng khỏi top 200?

“Không,“ Bạch Lịch trưng ra bản mặt vô tội, “Ăn vô cũng có chết đâu.”

Hôm nay Lục Triệu đã hiểu sơ sơ về sự “ghét bỏ” của Bạch Lịch, hóa ra không xoay người ta đến chết thì Bạch đại thiếu gia cảm thấy mình rất rộng lượng rồi.

Đến gần hơn, Bạch Lịch có thể nhìn thấy đuôi tóc mái của Lục Triệu, lúc xuống lầu anh mới vận động xong, từ siêu thị đi về vẫn chưa kịp tắm rửa, ngọn tóc bị mồ hôi làm ướt khô lại xoắn thành từng lọn.

Bạch Lịch liếc liếc mấy cái, mở to mắt: “Quên chưa hỏi, phòng tập thể dục trên lầu 87 thế nào?”

Lục Triệu làm một động tác, robot quản gia bưng một cái khay đi tới, trên đó có đặt hai chai nước ướp lạnh. Anh cầm một chai đưa cho Bạch Lịch: “Cũng được.”

Phòng tập đủ dùng với người tập thể hình, nhưng đối với những người được huấn luyện cường độ cao trong quân đội quanh năm, hẳn sẽ kém thú vị hơn một chút, đặc biệt là không có khoang mô phỏng cơ giáp.

Bạch Lịch mở nắp chai nước trái cây, không nhìn Lục Triệu, giả bộ thản nhiên hỏi: “Thế, hoa tươi, em không đi quân đoàn là vì tin tức buổi sáng phải không?”

Câu hỏi rất đơn giản, cũng thể hiện Bạch Lịch đã biết rõ ràng chuyện này.

Lục Triệu rất thật thà: “Ừm, Hoắc Tồn nói em nên nghỉ ngơi vài ngày.”

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, khoảng thời gian này toàn là nghỉ ngơi, không phải vì thời kỳ động dục của minh thì cũng là kỳ động dục của người khác, tình trạng dầu sôi lửa bỏng làm cấp trên cho Lục Triệu hẳn năm ngày nghỉ phép.

“Cũng phải, em giờ mà vừa đứng ngoài đường, trang đầu các báo ngày hôm sau toàn là em.” Bạch Lịch chẹp chẹp miệng. “Ở nhà cho mấy diễn viên ca sĩ người ta có chỗ lên báo nữa.”

Lục Triệu cong khóe miệng, chuyện gì từ miệng Bạch Lịch nói ra cũng có vẻ sảng khoái và sặc mùi châm biếm.

Hai người ngồi trên sàn uống nước trái cây, Bạch Lịch ném cái nắp chai trong tay ra, robot quản gia lăn đi nhặt lấy, cái trò chơi nhàm chán này Bạch Lịch có vẻ rất thích.

Không ai lên tiếng, uống hết non nửa chai nước trái cây trong tay, Lục Triệu mới cất lời: “Lần sau em sẽ nói trước với anh.”

Bạch Lịch quay đầu lại liếc anh một cái, cười nói: “Nhớ đó.”

Dù không đầu không đuôi, Bạch Lịch cũng biết Lục Triệu đang nói cái gì, là chuyện anh không nói cho hắn biết chuyện rối loạn trong Quân đoàn buổi sáng.

Vốn dĩ Bạch Lịch cứ như nghẹn gì đó trong lòng, nhưng khi Lục Triệu nói như vậy, cục nghẹn của Bạch Lịch lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

“Này,“ Nhưng Bạch đại thiếu gia dù thế nào cũng phải nói nhảm mấy câu, vỗ vỗ ngực bày ra cái bộ dạng co ro sợ sệt, “Lúc sáng Lịch Lịch sợ lắm luôn á.”

Khuôn mặt lúc nào trông cũng có chút lạnh lùng của Lục Triệu vì cười rộ lên mà dịu dàng đi rất nhiều, “Vậy mà còn giơ tay chữ V?” Làm phóng viên tức bể mạch máu.

Bạch Lịch giải thích: “Phản xạ có điều kiện mà, anh đâu làm gì được.”

Lục Triệu bực dọc: “Làm gì có phản xạ nào như thế?”

Bạch Lịch nói, “Hở, có người sợ sẽ khóc, có người hét lên, còn anh thì làm tay chữ V.” Nói xong còn giơ hai ngón tay minh họa.

Mặc dù biết hắn đang nói nhảm, nhưng Lục Triệu vẫn bị chọc cười. Hai người vừa cười vừa uống nước trái cây, chủ yếu là vì nghĩ đến cảnh phóng viên báo lá cải chụp ảnh Bạch Lịch lúc sáng mặt như giẫm phải phân là đã nhịn cười không nổi, cười đến tay run bần bật không nuốt được nước.

Cười đủ rồi, Bạch Lịch lại hỏi: “Vậy mấy ngày không đi quân đoàn đúng không, chán chết.”

Thiếu tướng Lục Triệu này từ nhỏ đã lớn lên trong trường học khép kín, thật sự không có sở thích gì, ngoài huấn luyện ra thì ngủ, nếu dành cả năm ngày nghỉ phép để ngủ thì thật lãng phí.

“Còn tầng 87 mà.” Lục Triệu đáp.

Bạch Lịch sờ sờ cằm, suy tư một hồi, mới quay đầu nói: “Hay là em đến viện nghiên cứu đi chơi một vòng không?”

Không có gì lạ khi Tư Đồ và Bạch Lịch luôn hay hục hặc nhau, chỉ cần hai chữ 'đi chơi' này cũng có thể khiến Tư Đồ tức xì khói. Lục Triệu cũng thấy buồn cười, viện nghiên cứu là nơi vui chơi hả trời?

Bạch Lịch nói: “Trong đó có khoang mô phỏng cơ giáp.”

Lục Triệu: “Đi.”

Không hề do dự, rất quyết đoán.

Bạch Lịch thích thú, hắn vừa cười vừa duyệt web: “Vậy thì ngày mai đổi chiếc xe ít nổi bật đi, nếu không bị theo dõi, dẫn đám phóng viên đến viện nghiên cứu thì Tư Đồ sẽ lột da anh ra làm áo mất.”

“Có người theo dõi xe của anh?” Lục Triệu đặt ly nước trái cây xuống nhìn Bạch Lịch.

Việc bị theo dõi chụp lén này quá nguy hiểm, lại còn gây phiền phức khi đến những nơi khác.

“Anh không quan tâm.”, Bạch Lịch quay sang diễn đàn Đế quốc, bắt đầu xoa tay hằm hè, tự hỏi xem nên đăng cái gì để được nhận nhiều gạch đá nhất. Thấy Lục Triệu đang rất nghiêm túc, hắn nói thêm, “Mấy chuyện nhỏ thôi, lúc trước anh gặp tai nạn cũng luyện được tuyệt chiêu đối phó rồi. Chuyện của em cũng không quá nghiêm trọng đâu, đợi mấy ngày nữa quân đoàn làm rõ, sẽ không còn ai quan tâm nữa.”

Lục Triệu không nói lời nào.

Bạch Lịch nhìn anh, ây dà, vẻ mặt này không ổn lắm rồi. Mà Bạch đại thiếu gia cũng biết Lục Triệu không phải do ghét hắn, quay đầu lại cúi người lại gần, cười rất tươi: “Hoa tươi, chiều nay em xuống lầu là chỉ vì anh đúng không? Sao canh thời gian chuẩn thế, anh vừa đặt chân đến dưới lầu đã thấy em đi ra rồi.”

Vốn hắn chỉ muốn nhìn xem Thiếu tướng Lục bị lật tẩy trông như thế nào, không ngờ Lục Triệu mặt vẫn không đổi sắc nói: “Xe của anh kết nối với hệ thống quản gia của chung cư, đến gara ở tầng dưới hệ thống sẽ nhắc cho xe vào. Em đang đợi thông báo, chờ anh về nhà.”

Rất thẳng thắn, Lục Triệu không bao giờ che giấu.

Đơ người vài giây sau, Bạch Lịch ôm ngực nghiêng sang một bên, lúc sáng hắn nói với Tư Đồ lòng hắn như nai vàng ngơ ngác, nhưng Tư Đồ gọi hắn là chó điên.

Vẫn là quân sư hiểu thấu lòng người, chó điên vui vẻ mới chính xác là nội tâm hiện tại của Bạch Lịch.

Ai có thể chịu được chuyện bất ngờ như vậy? Đó chính là Lục Triệu đấy, Lục Triệu nói đợi hắn về nhà.

Bạch đại thiếu gia cảm thấy trong lòng hắn như có một con chó con, Lục Triệu chỉ cần trêu chọc một chút nó sẽ hưng phấn chạy vòng vòng khắp nơi.

Không đúng, không thích hợp, không nên như vậy.

Bạch Lịch bất chợt đứng phắt lên, “À anh... ờ... thì.. là.....,“ Hắn lắp bắp, “Anh đi thay quần áo, em đi tắm trước đi hoa tươi.”

Lục Triệu ngồi bên cạnh còn đang băn khoăn không biết giải quyết nhanh vấn đề này như thế nào bị tên điên này làm giật mình đến suýt chút nữa đổ cả nước trái cây, may mà phản ứng nhanh, nghiêng người nói: “Hở, ừm anh đi đi.”

Còn chưa ừm xong anh đã thấy Bạch Lịch chui tọt vào phòng ngủ của mình nhanh như bị ma đuổi, xoay người quản gia máy tròn vo quay vòng vòng.

Bạch Lịch đóng kín cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn vỗ ngực mình trấn an con chó con trong lòng xong, cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối.

Con chó con này mà xổng ra thêm vào lần nữa, Bạch đại thiếu gia sẽ hoàn toàn trở nên ngu đần.

*

Mùa mưa của Đế quốc rất dữ dội, trời mưa suốt đêm hôm đó, Bạch Lịch nằm mơ trong tiếng mưa ào ào, trong giấc mơ, hắn đang ngồi dưới mưa to với một con chó.

Ngồi một lúc lâu, con chó chạy ra trời mưa chạy giỡn, có một người đi qua, con chó chạy theo người đó, vẫy đuôi lè lưỡi, người này dừng lại chơi với con chó một lúc, nhưng khi thời điểm đến, người đó cất bước ra đi.

Con chó đứng dưới mưa đợi chờ, cuối cùng cũng quay lại ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Lịch.

Một người và một con chó không nói gì, thế giới trong mơ chỉ có mưa như trút nước.

Bạch Lịch khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ mình nằm mơ gì, chỉ nhớ là mình không buồn hay tức giận, chỉ cảm thấy trống rỗng từ đầu đến cuối.

Không nhớ rõ được giấc mơ, nhưng cảm giác này vẫn còn trong lòng Bạch Lịch, mãi cho đến khi hắn hơi lơ đễnh khi bước vào thang máy với một túi cá khô nóng bỏng khổng lồ trên tay.

Giọng Lục Triệu vang lên, đè đến rất nhỏ: “Anh đang không vui.”

Bạch Lịch hoàn hồn, đưa tay còn lại xoa xoa khuôn mặt của mình: “Không có mà.”

Lục Triệu nhìn hắn.

“Thật sự không phải,“ Bạch Lịch dở khóc dở cười, “Cả đêm qua anh bị ngủ mơ, có lẽ ngủ không ngon.”

Lục Triệu dừng lại: “Vậy mình về nghỉ ngơi đi.”

“Đừng,“ Bạch Lịch nói, “Anh báo với Tư Đồ rồi, muốn cho anh ta xem Thiếu tướng Lục Triệu thật, nếu không đi anh ta sẽ ăn vạ với anh.” Nói xong hắn cong cánh tay làm động tác lực sĩ, “Với cả, quân đội ta luôn phải hăng hái chiến đấu, mất ngủ một buổi tối có là gì!”

Lục Triệu hất cánh tay sắp va vào mặt anh ra, cố nén cười.

Thang máy đi xuống sảnh tầng một. Bạch Lịch và Lục Triệu cất bước, chưa kịp tới cửa đã thấy mấy con robot camera lơ lửng ngoài cửa vây quanh chung cư, giữ khoảng cách an toàn nhất định để chụp ảnh. Bằng cách này, hệ thống an ninh trong chung cư sẽ không báo động nhưng vẫn có thể theo dõi tình hình trong căn hộ suốt cả ngày.

Vì thân phận của những người sống trong chung cư này không phải hạng xoàng nên các phóng viên báo lá cải không vây trước cửa mà chỉ thả robot. Loại robot nhỏ này có thể nhận dạng khuôn mặt người và chỉ hành động khi tìm thấy mục tiêu cần chụp ảnh.

Bạch Lịch vuốt tóc mái, mặt đã trưng ra nụ cười cộp mác Bạch đại thiếu gia, không hề giấu giếm lộ ra sự kiêu ngạo: “Anh hai Thiếu tướng đã chuẩn bị xong chưa? Một lát nữa sẽ có máy quay với chụp ảnh, cả hai chúng ta phải- - “

Lục Triệu ngắt lời hắn: “Không làm tay chữ V.”

“...” Bạch Lịch cứng họng một giây, sau đó tràn ngập vui mừng, “Nào có đâu, đừng lo.”

Sau đó hắn dẫn đầu bước ra cửa, che phía trước cho Lục Triệu.

Gần như ngay khi cửa tự động của chung cư mở ra, tiếng chụp ảnh vang lên rào rào.

Lục Triệu đi theo phía sau Bạch Lịch, sáng sớm mùa mưa ở Đế quốc vẫn còn có những hạt mưa nhỏ mịn lất phất, giống như tóc Bạch Lịch vuốt qua cổ áo, qua từng lọn tóc.

Đây là lần đầu tiên Lục Triệu giữ tốc độ đi theo sau một người khác. Mưa sẽ rơi vào Bạch Lịch trước, gió sẽ thổi vào má Bạch Lịch trước, và Bạch Lịch sẽ không trốn không tránh mà che chở cho anh.

“Vãi chưởng.” Bạch đại thiếu gia quay đầu lại nói với Lục Triệu, “Anh nhìn thấy mấy tên phóng viên anh từng chửi lúc trước, hay là mình chạy đi.”

Lục Triệu: “...” Ồ.

Robot thường dùng để thăm dò trước, khi tìm được mục tiêu sẽ nhắc nhở chủ nhân, lúc này đám phóng viên báo lá cải ngồi nấp trong góc sẽ lăm lăm máy ghi âm xông ra lao tới đây.

Xe đã được điều ra khỏi gara, đang đậu cách đó không xa. Giọng Bạch Lịch vang lên giữa những tiếng gào rống và tiếng bước chân huỳnh huỵch của cánh phóng viên đang chạy đến gần, “Hoa tươi, anh có thể nắm tay em được không?”

Lục Triệu liếc hắn một cái, duỗi tay ra nắm lấy tay Bạch Lịch.

“Đại biểu hôn nhân hòa thuận, ngài Bạch Lịch..” Bạch Lịch treo túi trên cổ tay, vỗ vỗ ngực mấy cái thật mạnh rồi nắm tay Lục Triệu trước mặt những con robot chụp ảnh. “...và Thiếu tướng Lục Triệu.”

Robot tách tách chụp liên tục.

Bạch Lịch lại quay sang mấy tay phóng viên báo lá cải bảo: “Chọn mấy tấm đẹp đẹp, nhớ ghép hình trái tim hồng phấn vào đấy.”

Cái tên chết dẫm, Lục Triệu vẫn đang nắm tay hắn, vẻ mặt bình tĩnh mắng hắn chết dẫm trong lòng.

Tên chết dẫm này đúng là không giơ tay V.

Mà hắn biểu diễn một màn nắm tay anh trước mặt đám đông.

Còn dặn người ta chèn hình trái tim màu hồng phấn.

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.