Vì Anh…Nghiện Em Rồi…!

Chương 1: Chương 1




10h đêm…

Đứa con gái ngập ngừng trước cửa một phòng hát ở Fantasic Bar. Mấy thằng bảo vệ đưa mắt nhìn nó từ đầu đến chân, cái nhìn lả lơi và chẳng mấy thiện cảm, chúng thì thầm với nhau :

– Mặc nguyên cả đồng phục trường cấp 3 thế kia mà mò vào đây giờ này, chắc là “hàng họ” của thằng nào trên phòng VIP…

Rồi liếc nhau cười hô hố. Nó nghe thấy, tức lắm, nhưng không phản ứng. Rụt rè và thận trọng, đẩy nhẹ cách cửa phòng 103, một khe hở vừa đủ để nó có thể nhìn rõ. Tiếng nhạc chát chúa dội thẳng vào màng nhĩ làm tim nó đập mạnh hơn. Căn phòng lớn mờ mờ ánh đèn xanh đỏ cùng mùi gì đó nồng nồng xộc ra làm nó phải bụm miệng, suýt nôn. Băng ghế sopha dài vất vưởng dáng những thằng con trai tóc tai dựng ngược nằm, ngồi đủ tư thế, thậm chí không xác định nổi tư thế. Vài đứa lăn ra ngủ, vài đứa ngồi ườn mắt lim dim… Và nó thấy Vương Anh – thằng bạn nó đang gục mặt bên chiếc bàn kính lớn bày la liệt những gói trắng trắng bên một cái bình thủy tinh. Hoảng hốt, nó đẩy mạnh cánh cửa, xồng xộc chạy vào. Một thằng thấy thế, vội vớ cái điều khiển giảm âm lượng nhạc, cất giọng khàn đặc chòng ghẹo :

– “Mái” của thằng nào kia ?

Tức thì hơn chục cái đầu mắt lờ đờ ngóc dậy hướng ánh mắt về phía cửa. Con bé gọi to :

– Vương Anh !

Kẻ mang tên Vương Anh ngẩng đầu, thấy nó thì giật mình thảng thốt :

– Cái quái gì thế này ???

Nó chạy lại chỗ Vương Anh, lay lay vai thằng bạn :

– Đi về đi…

Vương Anh bật dậy, quát tướng :

– Mày điên à? Đến đây làm gì? Sao đi học xong không về nhà?

Nó yếu ớt :

– Đi về với tao, đi…

– Không! – Vương Anh trợn mắt – Ai bảo mày đến đây, con điên này…

Nó vẫn cố nài nỉ, nước mắt lưng tròng :

– Mày về thì tao mới về cơ…

Vương Anh lúng túng thật sự. Nó không biết phải nói gì với con bạn thân lúc này. Thấy ồn ào, những đứa khác bắt đầu chú ý. Vương Anh giận dữ ném mạnh lon Heineken trên tay xuống đất, bọt bắt tung tóe. Chợt, một thằng con trai mặc sơ mi trắng, có chiếc khuyên tai đen nhỏ xíu lấp lánh bên tai phải nãy giờ ngồi trong một góc quan sát, tay đang vân vê điếu cỏ, mỉa mai :

– Sao tao ghét mấy con “voọc” thích lo chuyện bao đồng thế nhở!

Nó quét ánh mắt tức tối về phía thằng con trai trong góc, mím chặt môi. Đặt điếu cỏ xuống bàn, thằng con trai tiến về phía nó, châm chọc :

– Ngọt nước ra phết. Vương Anh cho tao mượn bạn mày 1 hôm nhé.

Vương Anh quay mặt đi :

– Thôi Cường, bạn tao…

Cường nhếch mép, một bàn tay nó đặt lên hông đứa con gái. Theo phản xạ, con bé quay ngoắt lại, Cường lãnh trọn năm ngón tay thon dài trên má…đau rát.

– Đm!

Cường áp sát vào người nó, rít lên :

– Con ranh này…

Vương Anh hoảng hốt, đẩy Cường ra, kéo tay con bạn :

– Thôi, về!

Cánh cửa đóng sầm lại tức tối. Mấy thằng con trai ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cường lẳng lặng trở về chỗ cũ, mặt nó sa sầm, chậm rãi đưa điếu cỏ vừa cuốn lên môi. Rồi chẳng hiểu nghĩ sao, nó lại bỏ xuống. Nó thấy đầu ong ong, khó chịu. Không hiểu là do chất kích thích hay do con bé vừa rồi. Chưa bao giờ nó gặp đứa con gái nào trong bar dám thái độ bố láo với nó như thế. Ít ra thì quán bar này đã quá quen thuộc với Cường, và tất cả mọi người ở đây đều phải nể nó, vì cái độ chơi, và liều! Khuôn mặt đứa con gái cứ chập chờn trước mắt Cường, thánh thiện nhưng sắc sảo, nói chung là khó tả..! Bần thần một lúc, Cường quyết định bỏ về, nó thèm ngủ sau một tối chơi bời mệt rã rời. Xuống hầm để xe, nó chợt nghe tiếng thằng Vương Anh cằn nhằn :

– Kệ tao! Mày không phải nói nhiều. Đuổi thì tao đi, không phải thách!

Giọng đứa con gái như van lơn :

– Tao xin mày đấy…Bố mẹ mày đang lo lắm. Không ai trách mày đâu, cũng không bắt mày phải xin lỗi mà…

Vương Anh gắt lên :

– Ông bà ấy nhờ mày khóc thuê à mà phải sướt mướt ?! Mày biết tính tao rồi đấy, tao nói là tao làm…Từ mặt tao á? Đuổi tao khỏi nhà á? Tao đi rồi tưởng ông bà ấy phải mở tiệc ăn mừng chứ lại sai mày tới níu kéo à? Có phải bãi nước bọt đếch đâu mà nhổ xong lại liếm!

Bị phản ứng quá gay gắt, đứa con gái lặng im, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã. Cường xuất hiện, phá tan sự im lặng đó :

– Nó nói đúng đấy, mày về đi…

Vương Anh sửng sốt :

– Cường..?

Cường nhìn thẳng vào mắt nó, nói :

– Chỗ tiền mày nợ bọn Linh lùn để anh em trả giúp cho, bao giờ có đưa lại sau cũng được. Đừng để ông bà già suy nghĩ nhiều. Mà từ nay cũng thôi cờ bạc đi, báu gì mấy đồng rẻ rách!

Vương Anh ngập ngừng :

– Nhưng…tao…

– Nhưng nhưng cái gì, cứ thế mà làm. Thôi, đưa bạn mày về đi, muộn rồi…

Nói rồi cắm chìa khóa vít ga phóng thẳng. Vương Anh thở dài, huých tay con bạn :

– Lên xe tao đèo về. Lần sau đừng có tự ý mò đến những chỗ thế này nhá. Vướng bọn con gái chúng mày mệt ruột lắm!

Con bé phụng phịu trèo lên xe, không quên hỏi lại :

– Mày sẽ về nhà chứ?

– Vầng! – Vương Anh gằn giọng.

+++

Giữa tháng ba không hiểu sao vẫn rét đậm rét hại. Đang ngủ bị mẹ gọi dậy ra ngân hàng rút tiền, Cường cáu lắm. Nhưng nghĩ lại, làm cái thằng con trai trong nhà, ngoài chơi với phá ra chả được tích sự gì, bố mẹ thì cả ngày lo làm ăn buôn bán. Dù mẹ nó có đắp cả cân phấn trang điểm lên mặt cũng không che được những nếp nhăn hằn rõ, nó thấy thương thương mẹ…Thôi thì chịu khó một tý cho bõ cái công bà ấy đẻ ra mình, Cường lồm cồm bò dậy, mặc quần áo, phóng ra Ngân hàng. Thủ tục xong xuôi cũng mất gần tiếng đồng hồ. Cầm cả bọc tiền trong tay, nó thầm nghĩ : “Với chỗ tiền này mình sẽ làm được những gì có ích hơn là việc đập đá phá mìn nhỉ”… Mải suy nghĩ, nó theo thói quen phóng thẳng đường Minh Khai ( con đường nhắn nhất đi tới Fantasic Bar, địa bàn của nó ) thay vì đường Lê Thánh Tông dẫn về nhà. Nó bực mình lẩm bẩm chửi vu vơ :

– Mẹ! Quên xừ mất! Tự nhiên mất thêm 1 đoạn xa tít mù, hãm thế!

Qua cổng trường Bình Minh, bỗng nó thấy một bóng người…quen quen. Cố lục lọi trí nhớ một hồi, chợt nó reo lên như vừa khám phá ra điều gì đó mới mẻ :

– Á! Con bé hôm nọ…!

Con bé đang đứng trước cổng trường vắng vẻ, tay cầm điện thoại, vẻ mặt bồn chồn lo lắng. Cường liếc đồng hồ, gần 6h tối rồi còn gì, chắc phụ huynh bận đột xuất không đến đón được nên cái mặt mới cau có thế kia. Mà ở khu đô thị mới này thì đào đâu ra xe ôm cơ chứ. Tự nhiên Cường bật cười. Vẻ sợ sệt của con bé khiến Cường như hả dạ. Nhưng rồi chẳng biết nghĩ gì, nó vòng xe ra trước mặt con bé :

– Xe ôm không em ?

Đứa con gái đang dán mắt vào màn hình cái điện thoại, tưởng thằng nào trêu ghẹo, bực bội :

– Không! Điên à.

– Hơ…Ai điên cơ?

Ngẩng mặt lên, chợt bắt gặp ánh mắt soi mói của Cường, con bé lắp bắp :

– Ơ ơ…bạn của…à…gì nhở…Cường…

Cường cố nhịn cười :

– Dạ thưa chị, em là Phạm Hùng Cường, chứ không phải Gì Nhở Cường.

Con bé đỏ mặt, lí nhí :

– Vâng…

– Thế chị có đi xe không ạ?

– Dạ thôi…

– Thôi thì đứng đấy đợi mấy anh thợ xây đi qua rồi về cùng các anh ý nhé ( mặt ngó lơ, huýt sáo, điệu bộ giả tạo ).

Con bé mếu máo :

– Dạ có…em đi…

Cường mỉm cười đắc thắng. Đi được một đoạn, con bé lên tiếng :

– Em cảm ơn nhé…

– Vì ? – Cường hỏi lại.

– Vì anh cho đi nhờ…Với vụ hôm nọ…

– Hôm nọ làm sao?

– Anh bảo Vương Anh về nhà…

– Ôi dào! Có gì đâu. Anh là con người của *, đạo đức ngời ngời, sống và làm việc theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh nên thấy những hành động đó không thể bỏ qua…

– Eo…điêu thế…

– Ơ. Anh thề. Anh mà nói dối đầu gối anh bằng nhau.

Con bé cười híp mí.

Ngưng một lát.

– Anh cũng xin lỗi nhé.

– Dạ?

– Vì hôm đó bất nhã với em ý.

– Vâng, em cũng là con người có tấm lòng vị tha cao cả, sống và làm việc theo chủ nghĩa Mac – Lennin, không để bụng chuyện cỏn con đâu ạ.

Cười vang sảng khoái.

– Em thú vị thật!

Con bé không nói gì, hai má nóng ran. Suốt quãng đường, cả hai đứa nói chuyện đều rất tự nhiên, như thể đã quen từ lâu lắm. Về đến nhà, con bé nhảy xuống xe, toe toét :

– Cảm ơn anh part 2, em về nhé!

– Ơ khoan…

Đang định bước vào thì Cường gọi giật lại, con bé quay đầu ngơ ngác :

– Dạ ?

– Không trả tiền xe ôm à? Thanh niên 2011 chả tự giác gì cả.

– Ơ em…- nó lúng túng – bao nhiêu ạ?

Cường tủm tỉm :

– Cho xin… cái tên!

Mặt con bé giãn ra :

– À…Trang ạ! Đủ chưa?

– Số nữa.

– Số giày hay số dép hả anh? ( giả nai )

– Số…máy bàn ý ( nhăn nhở )

– 016x52y99z0

– Số máy bàn nhà em dài thế? ( hỏi xoáy )

– Nhà em dùng thuê bao của…I-rắk mà anh. ( đáp xoay )

Lại cười :

– Ừ được. Thôi anh về nhé.

– Không vướng ạ…

– Ơ hay. Không về nữa bây giờ!

– Em đùa. Anh đi cẩn thận ạ. Thượng lộ bình an mà hạ lộ thì nằm im…

– Cái con người này…! – Cường thở dài ngán ngẩm, quay xe, nổ máy.

Trang chạy biến vào nhà, còn Cường nhanh chóng khuất sau con phố. Tự nhiên Trang lẩm nhẩm hát bài gì đó, không ai nghe rõ, chỉ biết vẻ mặt nó rạng rỡ hơn bình thường…

+++

Trang nằm thẩn thơ nghe nhạc. Nó thích Avril khủng khiếp. Đang quay cuồng với What The Hell, chợt điện thoại đổ chuông dồn dập, Trang uể oải nhoài người với lấy cái điện thoại trên bàn. Sms từ một số máy lạ :

– Em ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…

Hơi bất ngờ, nhưng Trang rep luôn :

– Ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Kèm cái icon cười lăn lộn. Số máy kia trả lời rất nhanh :

– Em đang ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu ?

Trang lém lỉnh :

– Ở đâu còn lâu mới nói. Anh là aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ?

Nửa phút sau :

– Đã thế anh cũng không bao giờ nói cho em biết anh là Cường, bạn thằng Vương Anh và là người lúc chiều đưa em về.

Trang khúc khích :

– Lộ rồi– Ồ thế à. Em có muốn nghe anh thì thầm một chút không?

– Có. Em đang dỏng tai lên nghe đây.

Ngay lập tức, cuộc gọi đến hiện số của Cường.

– Dạ em đây.

– Chim sẻ gọi chim cu nghe rõ gật gù…

Im lặng.

– Em ơi!!!

Vẫn im.

– Em ơiiiiiiiiiiiiiiiiii !

Không trả lời.

– Trang ơi!!! – phát cáu.

– Dạ.

– Sao em không nói gì ???

– Anh bảo nghe rõ gật gù, em gật nãy giờ muốn gãy cổ anh không thấy à– À ừ…Anh xin lỗi…

Kết quả là ngày hôm đó Cường nằm buôn điện thoại với Trang đến tận khuya, tổng thiệt hại lên tới hàng trăm nghìn đồng. Cường pha trò, còn Trang thì cười không ngớt. Đến khi mắt mi mắt nặng trĩu, Trang mới nhỏ nhẹ :

– Anh à…Em buồn ngủ rồi. Để hôm khác nói chuyện tiếp nhá.

– Ừ. Thế chúc em ngủ ngon với cả mơ về anh nhé.

– Mơ về anh thì khác gì ác mộng.

Cường giận dỗi :

– Đùa chứ…Tụt hết cảm xúc. Ngủ đi. Ứ chơi với em nữa!

Cường cúp máy “rụp” một cái khá là phũ phàng, Trang ngẩn ngơ, rồi cười tủm tỉm :

– Đồ trẻ con!

Những ngày sau đó, Cường chủ động gọi điện, nhắn tin cho Trang nhiều hơn. Bỗng dưng Cường cảm thấy người con gái này khiến tâm hồn nó trở nên nhẹ nhõm khi tiếp xúc. Những câu nói đùa vu vơ, những lần Trang đành hanh “đá xoáy”, những lúc Trang dở trò trêu chọc, hay những cuộc tranh luận với Trang, Cường đều bị Trang “đánh gục” vì sự lém lỉnh của cô nàng, mà đôi khi cũng là do Trang chơi bài cùn ăn vạ. Càng ngày Cường càng nhận ra thời gian nó dành cho Trang quá nhiều, đến nỗi mà nó bỏ ngoài tai lời rủ rê của mấy thằng bạn, ở nhà ôm khư khư cái Laptop chỉ để đợi Trang học bài xong là online nói chuyện. Một ngày không nhắn tin cho Trang, nó thấy thời gian cứ dài dằng dặc ra như con ốc sên bò trên cây bạch đàn…Trong người bức bối khó chịu và ruột gan thì cồn cào như người đói. Trang luôn có một cái gì nó, khiến nó bị cuốn hút ghê gớm, như chất kích thích vậy. Có lần Cường đã thành thật thổ lộ với Trang về cái cảm giác đang đeo bám mình, Trang phá lên cười khoái chí :

– Há há! Chết chưa! Anh nghiện em rồi đấy!

– Có lẽ…

Trang tinh nghịch :

– Cai nhanh còn kịp.

Cường thở dài :

– Em thấy thằng nghiện nào cai thuốc được thành công chưa?

– Rồi mà.

– Nhưng anh không phải thằng đó – lại thở dài phát nữa.

Trang trầm ngâm :

– Khi nào anh nghiện em như…nghiện đá mới nguy hiểm…

Chẳng nói chuyện với ai thoải mái được như Trang. Một cô gái đa cảm xúc, có thể vui buồn bất cứ lúc nào. Có thể chuyển từ trạng thái trẻ con nhí nhảnh sang người lớn sâu sắc chỉ trong tích tắc. Lắm khi thiếu điều Cường muốn thốt lên rằng Trang thật thần thánh. Chỉ ghét mỗi một điều, Trang hay động chạm vào “nỗi đau thầm kín” của Cường :

– Học xong anh định làm gì?

– Một xe 2 mũ.

– Là sao ?

Cường chép miệng :

– Đại học Giao thông vận tải, khoa đứng đường vẫy vẫy ý.

– Chả hiểu – Trang ngơ ngác.

Cường hóm hỉnh :

– Tên khoa học của nó là “Xe Ôm” em ạ.

– Ờm…Nhìn anh cũng có triển vọng phết – giọng đá đểu thấy rõ.

– Cảm ơn…Ai cũng khen anh thế.

Trang ôm bụng cười ngặt nghẽo :

– Anh không có ước mơ nào to lớn hơn một chút à?

– Có chứ – Cường giả bộ ngây thơ – Hồi bé anh toàn ước làm siêu nhân đi bảo vệ Trái đất ấy.

– Em không đùa – Trang nhăn mặt – Anh cũng lớn rồi, cũng phải có hoài bão chứ

Bằng cách nào hả em?

– Chơi bời ít thôi. Lớp 12 mà anh cứ học hành hời hợt thế này làm sao có tương lai.

– Anh cũng muốn học hành tử tế lắm chứ, nhưng gia đình mới gặp chuyện buồn, thực sự anh chẳng còn tâm trí nào để mà học nữa…

Trang ái ngại :

– Gặp chuyện gì hả anh?

– À – Cường vờ thiểu não – con mèo nhà anh đi đâu mấy hôm nay rồi, anh thương nó lắm. Ăn không ngon nhưng ngủ như điên em ạ, khổ…

Những lúc ấy, Trang chỉ còn biết lắc đầu chán nản :

– Em chịu anh rồi !!!

Dần dần, Cường và Trang trở nên vô cùng thân

thiết. Cường giống như một người anh, người bạn, lúc nào cũng chăm chút cho Trang từng tí một, còn Trang thì chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành một phần trong cuộc sống của Cường…Không thể thiếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.